Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 36: Giận dỗi




Ác Mộng cảm nhận được một mối đe dọa cực lớn, toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển dữ dội. Nhưng trước khi Ác Mộng kịp tự tan rã, nguồn gốc nỗi sợ hãi của nó dường như đang chuẩn bị xé nát nó. Những hình người được tạo ra bởi nỗi sợ hãi ngay lập tức tan thành mây khói, từng mảnh vỡ màu sắc rơi xuống từ bầu trời, mặt đất dưới chân cũng vỡ ra từng tấc một, để lộ vùng biển hư vô phía sau, đó chính vực sâu tiềm thức tập thể.

Tần Bất Phàm thầm kêu không ổn, vừa định ra tay ngăn cản thì bị áp lực đột ngột đè xuống đất, không thể nhúc nhích chứ đừng nói đến việc nghĩ cách lật ngược tình thế.

Người trong Cục Điều tra đều biết hậu quả cơn giận của Úc Đường rất nghiêm trọng, nhưng y luôn tỏ ra hiền lành, thân thiện, nói năng thong dong, vẻ ngoài ngây thơ vô hại cùng tính cách trầm lặng như vậy có tính lừa gạt rất mạnh, khiến người ta quên mất y thật ra là một tồn tại như thế nào. Dù không phải là tức giận, chỉ là một dao động tâm trạng nho nhỏ cũng sẽ là đòn chí mạng giáng vào bất kỳ vật chất hữu hình nào ở quá gần y.

Điều khiến Úc Đường nảy sinh dao động cảm xúc lần này không phải là vì tà thần có gương mặt giống mình, mà là sự sợ hãi của ba người nhà họ Vu đối với y. Việc bị những người mà bấy lâu nay mình từng coi là gia đình sợ quả thực khiến y đau lòng.

Úc Đường lấy đi nhân quả của Vu Ninh, đồng thời cũng lấy đi chấp niệm của cậu ta, đó là mong ước được về nhà.

Ngàn năm qua, “y” đã dõi theo thế giới trên núi Xích Nhai, nay y rời núi Xích Nhai, rời trấn Vân Hòe, đến Tụ Thành xa lạ, sống trong một thế giới mà mình không thể thích nghi. Bởi vì trên đời này có một “gia đình” thuộc về y. Y nỗ lực duy trì sự đoàn kết và ổn định của “gia đình” này, mong họ có thể trở thành một gia đình yêu thương nhau. Trong quá trình chung sống với người thân, có lẽ y đã nhận thấy sự kém hài hòa trong đó, nên nhân cơ hội lập gia đình nhỏ của riêng mình để rời khỏi “gia đình” kia, về sau không can thiệp vào việc của nhà họ Vu nữa. Nhưng vẻ ngoài bình yên lúc đó vẫn chưa bị phá vỡ, trong ký ức của y, họ vẫn có thể là một gia đình yêu thương nhau.

Cho đến khi y biết được thứ mà “gia đình” của mình có chỉ là nỗi sợ hãi chứ không phải tình yêu thương.

Ai lại sợ gia đình của chính họ chứ?

Gia đình mà y tưởng tượng ra có thể không tồn tại ngay từ đầu.

Điều này buộc y phải chấp nhận sự thật rằng cái gọi là “gia đình” chỉ là sự thật trong ảo ảnh, tình yêu dành cho gia đình đã trở thành nỗi bi thương tột cùng.

Tần Bất Phàm trong nháy mắt hiểu ra điều này, nhưng lúc này hắn có hối hận vì đã nói ra sự thật thì cũng quá muộn. Áp lực khổng lồ sắp bóp nát hắn thành một miếng bánh nhân thịt, ngay cả cử động ngón tay cũng khó khăn, cũng không thể mở miệng nói lời nào.

Tần Bất Phàm biết giấc mơ chính là thế giới tinh thần, cho dù có bị băm ra thành nhân bánh bao thì cơ thể bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn. Thế nhưng khi Ác Mộng này tan vỡ vì không thể chịu nổi cảm xúc bi thương của Úc Đường, ý thức còn đang trong mơ của họ có thể rơi thẳng xuống vực thẳm. Cho dù cơ thể ở thế giới bên ngoài tỉnh lại cũng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng vĩnh viễn.

Tần Bất Phàm chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy để liều mình lần cuối, tay chân cọ vào mặt đất đều rướm máu. Chỉ cần Úc Đường thoát khỏi cảm xúc của mình thì họ sẽ được cứu! Nhưng cảm giác bị đè ép quá mạnh, hắn chỉ là một người bình thường với thể lực tốt hơn một chút mà thôi, vùng vẫy nửa ngày vẫn không thể chống lại được.

Ngay vào lúc này, Tần Bất Phàm Phàm nhìn thấy Lâm Tu Trúc ở gần Úc Đường nhất cử động.

Đúng lúc áp lực ập đến, Lâm Tu Trúc cũng không chịu nổi, ngã lăn ra đất, để không kéo theo Úc Đường cùng ngã, anh vô thức buông tay.

Đối mặt với áp lực sắp đè bẹp mình, Lâm Tu Trúc bộc phát ý chí cực mạnh, loạng choạng đứng dậy. Lúc này ánh mắt anh trong veo, hiển nhiên đã tỉnh lại từ trạng thái mơ màng trong giấc mộng, nhớ ra mình đang ở đâu và muốn làm gì. Anh gian nan lê bước, dang rộng vòng tay ôm lấy cội nguồn áp lực khủng khiếp trong ánh mắt không thể tin nổi của Tần Bất Phàm, còn nhẹ nhàng ấn vào gáy Úc Đường, vùi mặt y vào lòng mình.

Trong phút chốc, nỗi sợ hãi và sức ép làm người ta phải tuyệt vọng biến mất, ngay cả Ác Mộng đang dần sụp đổ cũng không còn chấn động nữa. Nỗi bi thương chứa đựng trong giọt nước mắt ấy đủ làm rung chuyển cả thế giới, nhưng trước khi thế giới bị hủy diệt, có người đã ôm lấy nó bằng cả hai tay, cẩn thận hứng lấy giọt nước mắt trong lòng bàn tay.

Lâm Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm, anh cảm nhận được người trong lòng đang nắm chặt quần áo của mình, đôi vai vẫn run rẩy, tựa như đang lặng lẽ khóc. Anh vỗ nhẹ vào lưng Úc Đường, yên lặng an ủi.

Tần Bất Phàm và anh chàng xui xẻo sợ đến suýt ngất xỉu chỉ biết ngây ra nhìn cảnh tượng này. Ấm áp thì ấm áp thật, nếu không phải vừa trải qua cảm giác suýt bị đè chết, chắc chắn cả hai đều cảm động. Tồn tại khiến người ta vô cùng sợ hãi kia được ôm vào lòng, ngoan ngoãn im lặng, như thể chỉ là một đứa trẻ đang giận dỗi thôi, chứ cảnh tượng trời sụp đất nứt vừa rồi không liên quan gì đến y.

Thời gian cấp bách, nhóm Tần Bất Phàm tranh thủ lúc Úc Đường được anh Lâm vỗ về trấn an, vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm những người bị cuốn vào Ác Mộng khác. Khi họ đưa hết số người còn lại về thì thấy hai người kia vẫn đang ôm nhau.

Nghe thấy tiếng bước chân của mọi người, Úc Đường ngẩng đầu ra khỏi vòng tay Lâm Tu Trúc, vết nước mắt trông cực kỳ rõ ràng, như bị ai bắt nạt vậy, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt cứ gọi là tủi thân tột độ.

Tần Bất Phàm cẩn thận nói: “Mọi người đông đủ cả rồi.”

Bởi vì trận rung chuyển vừa rồi nên các điều tra viên bị cuốn vào lần lượt tỉnh táo lại, mọi người lật tung hết mọi nơi có thể thăm dò trong cõi mộng, đảm bảo không còn ai bị bỏ lại rồi quay lại báo cáo.

Úc Đường thoát ra khỏi vòng tay Lâm Tu Trúc, nghiêng đầu vẫy tay với Tần Bất Phàm và anh chàng xui xẻo.

Tần Bất Phàm biết rằng Úc Đường chưa bao giờ có ác ý với ai, dưới cái nhìn kinh hoàng của mọi người, hắn bước những bước vững chắc, kéo theo anh chàng xui xẻo đang rụt rè kia đi cùng. Sau một giây, vết thương lớn nhỏ trên người cả hai bắt đầu lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Người trong cõi mộng đều là hình ảnh phản chiếu của tinh thần, là điều tra viên, tinh thần của họ thường xuyên rách nát tả tơi. Đột nhiên được dùng phép chữa lành, mọi thương tích cũ còn sót lại trên tinh thần đều không còn nữa, Tần Bất Phàm vẫn thấy chưa quen nổi.

“Tìm thấy đủ người hết chưa.” Úc Đường liếc nhìn từng người có mặt, lại xác nhận một lần nữa tất cả mọi người trong danh sách Tô Thanh đưa ra đều có mặt ở đây: “Vậy thì hãy rời khỏi đây ngay thôi.”

Giọng nói của y còn hơi khàn khàn, thêm âm mũi không quá rõ ràng, vô cớ mang lại cảm giác mềm mại như bông.

Thế này là quá đáng rồi đấy.

Các điều tra viên luôn nhắc nhở bản thân, không được để người khác biết việc mình cảm thấy tồn tại không thể miêu tả rất dễ thương ở một nơi xa lạ như thế này, nếu không sẽ bị lấy làm ví dụ tiêu cực trong tài liệu giảng dạy. Cho đến khi những sợi tơ đen quấn quanh tất cả những người bị cuốn vào Ác Mộng, đưa tất cả mọi người vào một cái kén tối tăm, chẳng mấy chốc không ai còn suy nghĩ lung tung được nữa.

Cuối cùng, Úc Đường đưa mắt nhìn vào mặt Lâm Tu Trúc, Lâm Tu Trúc chưa kịp nói gì thì tơ đen đã lao tới quấn anh thành một con nhộng, không cho anh có cơ hội lên tiếng nữa.

Sau khi mọi người được bảo vệ trong kén, Úc Đường đứng tại chỗ, giậm chân hai lần, cảnh tượng do Ác Mộng dựng lên cứ thế tan vỡ, y cũng cả bầy con nhộng phía sau xuất hiện trong biển hư vô do tinh thần xây dựng.

Y nhắm mắt giữa sóng biển cuồn cuộn.

Khi mở mắt ra lần nữa, y đã trở lại thế giới vật chất.

*

Lâm Tu Trúc đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường bệnh, tinh thần trở lại cơ thể, não của anh nhanh chóng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ.

Cái gì mà nhà cổ, sân lớn, cái gì anh cả với chị dâu chứ.

Lâm Tu Trúc còn chưa tìm được khe nứt dưới đất để trốn thì đã thoáng thấy bóng lưng với mái tóc dài rối bù của người đang ngồi cạnh mình.

Đây là phòng đôi, giường của Úc Đường ở cạnh cửa sổ, lúc này y đang ngồi trên giường quay lưng về phía Lâm Tu Trúc, ngơ ngác nhìn mặt trời đang dần lặn ngoài cửa sổ.

Lâm Tu Trúc đứng dậy đến ngồi cạnh Úc Đường, anh định ôm người vào lòng, nhưng bàn tay vừa vươn đến đã bị Úc Đường hất ra.

Úc Đường đứng dậy, đổi chỗ khác, ngồi xuống chiếc ghế dành cho người nhà trong góc, không để ý tới Lâm Tu Trúc.

Lại tức giận nữa à?

Lâm Tu Trúc nhớ lại, trước khi vào cõi mộng thì hai người vẫn ổn, nếu Úc Đường giận thì  chắc chắn là do chuyện xảy ra trong giấc mơ. Lâm Tu Trúc đi tới phía sau Úc Đường, muốn hỏi thật kỹ xem lần này mình đã làm sai cái gì.

Anh chưa kịp nói gì thì Úc Đường đã lên tiếng trước: “Lần này anh không nhận ra em, thật quá đáng!”

“Là lỗi của anh.” Lâm Tu Trúc tích cực nhận lỗi của mình: “Anh xin lỗi.”

Lâm Tu Trúc cũng có thể cảm nhận được thật ra Úc Đường chỉ đang giận dỗi thôi, chứ người thực sự khiến y tức giận, hoặc nói đúng hơn là làm y đau lòng không phải là anh. Nhưng vợ anh chỉ giận dỗi với anh thôi, dễ thương như vậy tất nhiên phải được coi là đang làm nũng rồi.

Úc Đường quay đầu đi không nhìn Lâm Tu Trúc, nhưng cả người cứ như được viết lên mấy chữ “Đến dỗ em, không dỗ em sẽ giận tiếp”.

Lâm Tu Trúc vòng tay ôm Úc Đường từ phía sau, xoa tóc y, hạ giọng dỗ dành: “Anh biết mình sai rồi, em đừng buồn, được không?”

Úc Đường tựa vào vòng tay anh, giọng nói nghe như sắp khóc lần nữa: “Anh không nhận ra em, anh không còn yêu em nữa à?”

Lâm Tu Trúc: “…”

Câu hỏi trí mạng +1

Lâm Tu Trúc biết những lời y nói đều là giận lẫy thôi, phần lớn trong đó là yếu tố trêu chọc. Tuy không lo lắng Úc Đường thực sự giận mình, nhưng Lâm Tu Trúc vẫn không muốn khiến y bị vướng mắc trong cảm xúc khó chịu, anh đang suy nghĩ xem nên nói gì.

Không được nghe thấy câu trả lời ngay lập tức, Úc Đường lại không chơi nữa, y đột nhiên nhảy lên ghế mà đứng, cao hơn Lâm Tu Trúc nửa cái đầu, nhìn xuống người đàn ông đang giật mình.

“Nếu anh không yêu em nữa thì cứ nói thẳng ra, em sẽ không làm phiền anh nữa!” Úc Đường khoanh tay tỏ vẻ tự tin.

“Nó yêu!”

Đột nhiên, cánh cửa phòng vốn chỉ khép hờ bị đẩy mở từ bên ngoài, hai cụ nhà họ Lâm đến thăm cháu từ cửa xông vào.

“Thật đấy.” Ông cụ Lâm liếc nhìn đứa cháu lớn đã khiến ông vô cùng lo lắng, trong mắt tràn đầy tức giận vì anh không biết cố gắng. Ngay sau đó, ông ngẩng đầu nhìn Úc Đường vẫn đang đứng trên ghế, ánh mắt kiên định như đang đánh cược vào danh nghĩa ông ngoại của mình, vỗ ngực đảm bảo…

“Nó yêu lắm đấy!”