Lâm Tu Trúc không thể tin vào những gì mình nghe được, sao lại có người muốn gặp tà thần, mà còn có thái độ chuẩn bị tán gẫu với quái vật không thể miêu tả như thế này?! Anh cho rằng Úc Đường không tin những gì mình nói, đang định đưa thêm ví dụ để chứng minh điều mình nói là đúng thì nghe thấy một tiếng hét phát ra từ hướng linh đường.
Úc Đường cũng không đùa nữa, lập tức chạy về cùng Lâm Tu Trúc.
Hai người vừa vào cửa đã thấy linh đường đang rối tung lên, mọi người hoảng sợ bỏ chạy. Vợ chồng chủ nhà đang ôm nhau rúc vào một góc tường, quay mặt về phía di ảnh có khuôn mặt cũng mờ ảo như chính họ, hét lên kinh hãi. “Anh cả” đã chết trong di ảnh đang chồm nửa người ra khỏi khung ảnh, chuẩn bị bò hẳn ra ngoài.
Lâm Tu Trúc sửng sốt, cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc lắm, nhưng những gì anh từng thấy trước đó dường như không phải từ góc độ này. Trong khi anh đang đờ dẫn, lại có rất nhiều thứ hình dạng kỳ lạ xuất hiện từ nhiều nơi khác nhau. Có người khổng lồ cao lớn có thể giẫm nát mái nhà bằng một chân, có vật thể dị thường mọc toàn là mắt khắp cơ thể, có người nằm ngửa mặt lên trời bò bằng bốn chân, cũng có những loài côn trùng bò lổn nhổn mà anh không thể gọi tên. Tất cả những thay đổi này diễn ra quá đột ngột khiến không ai có mặt ở đó kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ có một số ít người sợ hãi tháo chạy ra khỏi linh đường, còn lại phần lớn là những người đang trong tình trạng khủng hoảng, không cử động được, cứ như những con rối.
Trong cơn hoảng loạn, một con quái vật hình người có kích thước tương đương một người đàn ông trưởng thành nhưng mọc cái đuôi to dày với những chiếc răng nanh sắc nhọn chạy ra từ trong bóng tối. Con mắt duy nhất to cộ của con quái vật nằm trên đỉnh đầu, miệng nó mở to khi chạy, phát ra một tiếng kêu oe oe chói tai như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Quái oe oe nhanh chóng xác định được mục tiêu của mình trong đám đông đang ngây người, so với những khuôn mặt mờ ảo xung quanh, người đàn ông có đường nét rõ ràng này quả thực quá dễ thấy. Thế nhưng anh chàng xui xẻo bị con quái vật nhắm tới vẫn không thể di chuyển, chỉ biết kinh hãi trơ mắt nhìn con quái vật há cái miệng khổng lồ đầy máu lao về phía mình.
“Oe oe oe oe… oe oe… oe…ặc!”
Một cái chân đá vào mặt Quái oe oe, khiến đầu nó vẹo sang một bên. Cùng lúc đó, Lâm Tu Trúc cũng bước lại kéo anh chàng xui xẻo bị quái vật nhắm tới sang một bên, thoát khỏi tầm tấn công của nanh vuốt.
Người đàn ông xui xẻo kêu lên, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hoảng sợ nhìn xung quanh: “Đây là đâu?”
“Bình tĩnh!” Tần Bất Phàm cũng tỉnh lại vào thời khắc nguy cấp bồi thêm cho Quái oe oe hai cú đá nữa, cái váy dài bó chân của hắn đã bị xé toạc khi tung cú đá đầu tiên, để lộ hai bắp đùi vạm vỡ. Sau khi đánh Quái oe oe, Tần Bất Phàm nhìn sang Lâm Tu Trúc vừa cứu đồng đội của mình, cảm ơn trước, sau đó bất giác cau mày.
Tần Bất Phàm tỉnh lại, hắn liền nhớ ra mình đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra trước đó, cũng giữ lại được ký ức sau khi vào Ác Mộng. Hắn biết chuyện gì đang xảy ra lúc này, có thể phân biệt được những người không nhìn rõ mặt chỉ là những sinh vật gây ra nỗi sợ hãi trong Ác Mộng, còn những người nhìn rõ mặt là đồng đội của mình bị cuốn vào Ác Mộng. Nhưng hắn không hiểu tại sao Lâm Tu Trúc đã rời Tụ Thành lại xuất hiện ở đây, thậm chí còn bắt đầu lo lắng cho cả Tụ Thành.
Cho đến khi Tần Bất Phàm nhìn thấy Úc Đường đang đi ngược hướng so với đám đông hoảng loạn, nhẹ nhàng cất bước về phía di ảnh, hắn ngay lập tức thấy yên lòng. Sau đó hắn thấy Úc Đường lặng lẽ đi đến trước di ảnh đang bò ra, cực kỳ bình tĩnh đưa một tay ra, ấn cái thứ mặt mày mơ hồ kia vào lại trong di ảnh, quá trình vô cùng đơn giản.
Quái di ảnh: “…”
Úc Đường giải quyết con Quái di ảnh khiến mình khó chịu nhất, quay người lại thì thấy Tần Bất Phàm đang nhìn mình, y hiểu ra ngay rằng cuối cùng bạn mình cũng đã tỉnh lại từ trong mộng, vậy nên cũng đi về phía nhóm người đó. Vừa đi, y vừa giải quyết hết đám quái vật nhỏ trên đường, giải cứu tất cả những người có liên quan trong giấc mơ, ác quỷ biến mất ở bất cứ nơi nào y đi qua, linh đường nhanh chóng được dọn sạch.
“Tỉnh lại vừa đúng lúc, chúng ta chia ra đi tìm những người khác.” Úc Đường thấy mắt Tần Bất Phàm trong veo tỉnh táo, biết mình không cần giải thích gì cho hắn, người đã tỉnh thì lại là điều tra viên chuyên nghiệp đáng tin cậy như cũ. Y khoác tay Lâm Tu Trúc nói: “Chúng ta cùng đi.”
Cánh tay bị ôm như thế này làm Lâm Tu Trúc cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí anh còn quên mất nỗi sợ hãi khi nhìn thấy những con quái vật đột nhiên nhảy ra ngoài vừa rồi. Lúc này, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là góa phụ xinh đẹp nhưng mong manh, đang duyên dáng đi về phía anh xuyên qua linh đường đầy quái vật với nụ cười nhẹ.
Úc Đường nhận thấy thân thể Lâm Tu Trúc cứng đờ, nhưng cũng không nói gì mà chỉ vào anh chàng xui xẻo ngã xuống đất vừa mới tỉnh lại kia: “Hai người một nhóm, tranh thủ đi, làm nhanh lên.”
Ảo ảnh chủ yếu xuất hiện ở linh đường, khi Úc Đường và Lâm Tu Trúc đến, thấy bên ngoài không có vật gì lạ thường. Nhưng trong số những người chạy ra ngoài vừa rồi cũng có một số người bị cuốn vào, Lâm Tất Quả cũng vẫn còn ở ngoài hiên, không biết tình hình hiện tại thế nào, vẫn phải nhanh chóng tìm người về.
Tần Bất Phàm vừa gật đầu thì nghe thấy một tiếng kêu thét khác vang lên từ hai vợ chồng chủ nhà ở trong góc. Mọi người nhìn chung quanh thì thấy vô số sợi tóc đen trải dài từ hướng sân sau đến linh đường.
Có vẻ như rất quen thuộc.
Úc Đường nhìn đống tóc đen ngòm che trời lấp đất kia, luôn có cảm giác nó giống như một phần cơ thể của chính mình.
“Tà thần!” Ông chủ nhà không mặt sợ hãi lùi lại, nhưng lưng lão đã bị ép vào sát tường, không còn chỗ để lui nữa: “Là tà thần trong giếng chui ra!”
“Nó ra rồi! Nó ra rồi!” Bà chủ nhà bên cạnh ôm đầu, khuôn mặt rõ ràng không có mắt nhưng lại rơi nước mắt: “Không không! Đừng! Đừng tới đây a a a a a…”
Giữa tiếng hét chói lói của hai người, mái tóc đen tụ lại với nhau, biến thành một cái kén hình người đen ngòm, tà thần ẩn nấp dưới giếng cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Úc Đường bỗng có một linh cảm kỳ lạ, y nheo mắt lại.
Quả nhiên, sau khi cái kén đen vỡ ra, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc lộ ra ngoài, không ai khác chính là khuôn mặt của Úc Đường.
Lâm Tu Trúc nhìn tà thần mà cả gia tộc sợ hãi ở phía đối diện, lại nhìn chị dâu vẫn đang ôm cánh tay mình, vẻ mặt hoang mang, đầu óc trống rỗng.
“Tôi biết rồi.” Tần Bất Phàm tiến lên một bước, chắn trước mặt Úc Đường: “Đây là Ác Mộng được nuôi lớn lên bằng nỗi sợ hãi người nhà họ Vu!”
*
Trước đó, Lâm Tu Trúc đã đến biệt thự nhà họ Vu để tìm tung tích Úc Đường, sau khi nhìn thấy cảnh đánh nhau giữa hai mẹ con nuôi là Bạch Tuyết và Vu Hậu Vọng, anh báo cho Cục Điều tra. Người tiếp quản sự việc này chính là Tần Bất Phàm.
Sau khi kiểm tra, Cục Điều tra phát hiện ra tinh thần của hai mẹ con Bạch Tuyết đã bị tổn thương rất nghiêm trọng. Nhưng không phải vì sống cùng tồn tại không thể miêu tả dưới một mái nhà suốt bấy nhiêu năm, xét theo thủ pháp, họ đã bị một pháp sư tà thuật nằm trong danh sách truy nã nào đó ra tay hãm hại, tâm trí còn nguyên vẹn ban đầu đã bị cắt bỏ một phần.
Pháp sư tà thuật đã hạt giống khủng hoảng vào trong hai người, nó sẽ không ngừng khuếch đại nỗi sợ hãi bên trong họ, tạo nên sự lo lắng bất an, khiến tinh thần của họ bị hành hạ. Những cảm xúc tiêu cực mà hai người có, chủ yếu là sợ hãi, thì bị hạt giống khủng hoảng hấp thụ, biến thành chất dinh dưỡng để nuôi sống những thứ kỳ lạ.
Tất cả các phép thuật cấm kỵ bị liệt vào phạm vi của tà thuật đều yêu cầu phải cung cấp những thứ không tốt lành gì để nuôi sống, chẳng hạn như máu thịt con người, lòng ham muốn hoặc nỗi sợ hãi. Cục Điều tra chỉ biết được rằng phần tinh thần vốn chứa đựng nỗi sợ hãi của hai mẹ con Bạch Tuyết đã bị cắt đi, nhưng không biết nỗi sợ hãi đó dùng vào việc gì.
Từ việc di ảnh trong linh đường có người chạy ra và các loại quái vật vừa xuất hiện cho thấy Ác Mộng này không chỉ được nuôi dưỡng bởi nỗi sợ hãi của hai mẹ con Bạch Tuyết, mà còn nuốt chửng nỗi sợ hãi của nhiều người khác, không biết còn bao nhiêu nạn nhân nữa.
Sau khi hai mẹ con Bạch Tuyết tỉnh táo lại, họ đã có thể giao tiếp bình thường, đồng thời khai ra tất cả những gì mình biết. Theo lời khai của hai người, tất cả những chuyện này có thể là do nam chủ nhân của gia đình, tức là Vu Dương Xuân hiện đang mất tích gây ra.
Vu Dương Xuân từng cầu nguyện với Úc Đường để giành quyền điều hành công ty từ tay mẹ mình là cụ Ngô, nhưng cái giá phải trả là sức khỏe ngày càng suy sụp. Vì mạng sống, lão cũng tìm đủ mọi cách, cuối cùng liên lạc với một đại sư tự xưng có thể kéo dài tuổi thọ của mình. Nhưng vào ngày cưới của Úc Đường và Lâm Tu Trúc, đại sư đó bất ngờ đến nhà họ Vu, không biết đã nói gì với Vu Dương Xuân trong phòng làm việc, khi ra về còn dẫn theo cả Vu Dương Xuân.
Bạch Tuyết và Vu Hậu Vọng bị bỏ lại trong biệt thự, lúc đó họ vẫn đang chìm đắm trong niềm vui cuối cùng đã thoát khỏi bóng tối, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất ổn. Mãi cho đến khi họ phát hiện ra không thể rời khỏi biệt thự, điện thoại di động cũng vô dụng, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, mà trong biệt thự không có nhiều nước và thức ăn, họ mới hoảng sợ. Lúc này, hạt giống khủng hoảng đã nảy mầm trong cơ thể họ, không ngừng thúc đẩy bóng tối sâu thẳm trong lòng họ, khiến hai người vốn đã mâu thuẫn bắt đầu nghi ngờ nhau, ra tay đánh nhau, cuối cùng muốn đẩy người còn lại vào chỗ chết. Nếu Lâm Tu Trúc không đến đúng thời điểm, ngăn chặn vụ án mạng thì dù Cục Điều tra có can thiệp cũng không tìm ra manh mối nào từ hai xác chết.
Sau khi được cứu, Bạch Tuyết và Vu Hậu Vọng được đưa về trụ sở chính Cục Điều tra ở Thủ đô để theo dõi và điều trị, còn Vu Dương Xuân bị pháp sư tà thuật đưa đi vẫn mất tích tới tận hôm nay. Công ty của nhà họ Vu sa sút kể từ khi cụ Ngô ngừng nắm quyền, dù ban lãnh đạo và các cổ đông liên tục đấu tranh cả trong tối lẫn ngoài sáng, nhưng cũng chưa đến nỗi làm công ty đột ngột sụp đổ, cũng chẳng khác gì khi còn Vu Dương Xuân điều hành.
Gia đình ba người Vu Dương Xuân gặp chuyện gần như cùng thời điểm với Lâm Tu Trúc, tuy phương thức phạm tội hơi khác nhau, nhưng có thể suy đoán rằng ngay cả khi kẻ đứng sau màn không phải là cùng một người thì cũng chắc chắn có mối liên hệ nào đó. Tần Bất Phàm mới đề xuất gộp vụ việc Lâm Tu Trúc bị chiếm xác và vụ án của gia đình Vu Dương Xuân vào cùng điều tra, nhận được sự ủng hộ của Cục Điều tra. Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, hắn vẫn đang truy tìm pháp sư tà thuật đằng sau hai sự việc này. Lúc này thời gian không còn nhiều, Tần Bất Phàm tóm tắt những gì mình biết thành hai ba câu ngắn gọn, giải thích cho mọi người có mặt về mối quan hệ giữa Ác Mộng và gia đình Vu Dương Xuân.
Ác Mộng được nuôi lớn bằng nỗi sợ hãi đã trở thành hiện thân của nỗi sợ hãi. Dù là những con quái vật đó, tà thần trước mặt hay những nhân vật không có gương mặt kia đều là hóa thân của nỗi sợ, là những thứ mà con người sợ hãi trong vô thức. Con người sợ hãi quyền lực phong kiến, cha mẹ và người lớn tuổi, những lời đồn thổi, và tất cả những gì có thể làm tổn thương họ, người trong giấc mơ càng sợ hãi thì những thứ được cụ thể hóa ra càng mạnh mẽ. Và vị tà thần có thể mang đến cho con người hy vọng cũng như tuyệt vọng đó chính là hiện thân cho nỗi sợ hãi của cả gia đình Bạch Tuyết.
“Vậy nguồn gốc nỗi sợ hãi của họ… là ta?”
Giọng nói của Úc Đường rất nhẹ nhàng, rất bình tĩnh, như không có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến tất cả người nghe phải ớn lạnh sống lưng.
Lâm Tu Trúc nhìn Úc Đường, phát hiện người vừa rồi đang cười tủm tỉm đột nhiên không còn biểu cảm gì, đôi mắt đen đó hoàn toàn trống rỗng, khí chất cả người y trở nên u ám.
Đột nhiên, hai hàng nước mắt trong suốt trượt xuống má Úc Đường rồi rơi xuống đất.
Y khóc trong thinh lặng.
Nhưng khoảnh khắc nước mắt rơi xuống đất, không khí trong linh đường chợt vặn vẹo, như thoáng cái trở thành môi trường chân không, không ai có thể thở được.
Mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, tựa như cả cõi mộng đang run rẩy, sắp sụp đổ trước áp lực cực lớn.
Hiện thân của nỗi sợ hãi vẫn phải đầu hàng trước sự khủng hoảng vô song, phải run rẩy trong tuyệt vọng.