Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 33: Kêu gọi




Chi nhánh Tụ Thành của Cục Điều tra, tầng ba khoa nội trú của bệnh viện.

Tô Thanh ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, lo lắng nhìn ra cửa các phòng đối diện, bên cạnh cô là cộng sự cũng cũng đang cau mày giống cô. Hầu hết những người nằm trong các phòng bệnh ở tầng này đều là điều tra viên bị hôn mê không thể tỉnh lại khi đang xử lý cùng một vụ việc.

Từ ngày cậu mợ của Lâm Tu Trúc bị Cục Điều tra bắt đi điều tra rồi khai ra toàn bộ quá trình pháp sư tà thuật hợp tác với bọn họ, Tần Bất Phàm phụ trách vụ án đã nảy ra một ý tưởng… Kẻ ẩn nấp sau màn có ý định chiếm xác Lâm Tu Trúc có thể không chỉ để mắt tới một mình Lâm Tu Trúc, mà còn để mắt tới cả nhà họ Lâm. Gia đình ba người cậu mợ Lâm Tu Trúc có mối quan hệ mật thiết, hai cụ nhà họ Lâm cũng ra vào cùng nhau mỗi ngày, chỉ có Lâm Tu Trúc thường xuyên ở một mình là dễ tấn công nhất, dù anh bị chiếm xác, khả năng ai đó phát hiện ra điều bất thường trong một khoảng thời gian ngắn là rất nhỏ. Sự xuất hiện của Úc Đường hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của kẻ chủ mưu, nhưng y và Lâm Tu Trúc kết hôn chóng vánh, thời gian bên nhau chưa lâu, nên hung thủ mới nóng lòng ra tay, lại chọn ngay ngày cưới của Lâm Tu Trúc.

Hiện tại, Tụ Thành không có đủ nhân lực nên Tần Bất Phàm đã gọi người trong đội của Tô Thanh đến giúp đỡ. Thứ nhất, cần có người bí mật bảo vệ các thành viên nhà họ Lâm, thứ hai, họ có thể bắt quả tang ngay nếu những kẻ đó ra tay lần nữa. Hiện cậu mợ Lâm Tu Trúc vẫn đang bị giam giữ ở Cục Điều tra, cũng là nơi an toàn nhất. Người ở Cục Điều tra cũng đã canh chừng Lâm Tu Trúc cho đến khi anh đến trấn Vân Hòe an toàn, có Úc Đường ở đó thì không phải lo lắng gì nữa. Trọng tâm bảo vệ được đặt vào Lâm Tất Quả và hai cụ nhà họ Lâm hiện còn chưa biết gì.

Vốn dĩ khoảng thời gian này trôi qua rất yên bình, bản thân Tần Bất Phàm cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình có quá nhạy cảm hay không, nhưng chỉ cách đây vài ngày, Lâm Tất Quả suýt bị tai nạn khi băng qua đường. Tần Bất Phàm phụ trách giám sát đang ở ngay gần đó lập tức lao ra cứu người, hắn không chỉ cứu Lâm Tất Quả khỏi một vụ tai nạn mà còn phát hiện ra dấu vết của pháp sư tà thuật. Nhưng tên pháp sư tà thuật bị bắt liều mạng chống trả vào giây phút cuối cùng, Tần Bất Phàm và Lâm Tất Quả gặp tai bay vạ gió cùng trúng chiêu, cả hai hôn mê theo tên pháp sư tà thuật kia. Ba người ngã xuống đường, rất may cộng sự của Tần Bất Phàm cách đó không xa nên lập tức đưa họ đến bệnh viện của chi nhánh Tụ Thành.

Sau một loạt xét nghiệm, các nhân viên y tế chuyên môn xác nhận cơ thể của ba người hôn mê vẫn khỏe mạnh nguyên vẹn, nhưng tinh thần bị mắc kẹt trong Ác Mộng.

Ác Mộng là một loại “Quái” rất dễ chế tạo ra, phá bỏ quy tắc của nó cũng rất đơn giản, chỉ cần tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Trên thực tế, hầu hết các trường hợp không cần đến sự giúp đỡ của người khác, người bị trúng hiêu sẽ được đồng hồ sinh học đánh thức vào ngày hôm sau. Ngay khi người đó tỉnh dậy, Ác Mộng sẽ biến mất, dù không thể truy tìm nguồn gốc nhưng sẽ không gây ra nhiều tác hại cho con người.

Nhưng không biết lần này Ác Mộng được làm ra bằng gì, một khi bước vào sẽ bị mắc kẹt sâu trong đó, không cách nào tỉnh lại bằng chính sức lực của mình. Cục Điều tra có cách đi vào giấc mơ của người khác, chỉ cần tìm được Ác Mộng kia từ sâu trong vực thẳm tiềm thức tập thể là có thể kết nối với các giấc mơ, nên họ dự định đi vào giúp đỡ. Cộng sự của Tần Bất Phàm và một số thành viên trong đội của họ là những người đầu tiên bước vào cõi mộng, muốn giải cứu đội trưởng của mình, nhưng họ không tỉnh dậy được, xem ra cũng bị mắc kẹt trong Ác Mộng.

Sau đó trụ sở chính Cục Điều tra biết được sự việc, ngay cả đại sư Thiện Tư đã nghỉ hưu cũng từ Thủ đô đến hỗ trợ, trưa hôm qua đã có mặt tại Tụ Thành. Thế nhưng không ngờ là ngay cả những điều tra viên cấp cao giỏi nhất trong việc xử lý những tình huống như vậy cũng bị mắc kẹt bên trong. Tính cả đại sư Thiện Tư, trước sau có tổng cộng mười hai điều tra viên hiện đang hôn mê, cộng thêm Lâm Tất Quả và tên pháp sư tà thuật đó, đã có mười bốn người bị cuốn vào vụ việc này.

Thông thường trong trường hợp này, đồng phạm của pháp sư tà thuật sẽ dùng những người mắc bẫy làm điều kiện, buộc Cục Điều tra thả đồng bọn hoặc đưa ra các yêu cầu khác. Nhưng lần này không có ai đến thương lượng với Cục Điều tra, tên pháp sư tà thuật bất tỉnh kia đã bị bỏ rơi.

Không biết thời gian gần đây xảy ra chuyện gì, Quái thường xuyên gây chuyện khắp cả nước, chưa nói đến chi nhánh Tụ Thành, e rằng toàn Cục Điều tra đều không còn khả năng điều động thêm nhân lực đến đây nữa. Là một trong những người tiếp quản chi nhánh Tụ Thành sau khi Tần Bất Phàm ngã xuống, khi vừa mới tiếp quản sự việc, Tô Thanh vốn dĩ tràn đầy tự tin, nhưng chứng kiến ​​đồng đội và các tiền bối đáng kính lần lượt ngã xuống, cô cũng phải chịu áp lực vô cùng lớn.

“Thanh Thanh, đã mấy ngày chị không ngủ, đi nghỉ ngơi trước đi.” Cộng sự khuyên cô.

“Có lẽ tạm thời để nơi này cho em.” Tô Thanh nắm lấy cổ tay cộng sự, vẻ mặt u ám: “Chị sẽ là người tiếp theo.”

“Sao chứ?” Cộng sự giật mình: “Bây giờ ai đi cũng sẽ chết, thời thế khó khăn, chúng ta không thể mất thêm sức chiến đấu nữa!”

Tô Thanh nắm cổ tay cộng sự một lúc, im lặng không nói gì, nhưng cộng sự vẫn cố gắng thuyết phục cô đừng bốc đồng. Không biết qua bao lâu, Tô Thanh có vẻ bị thuyết phục, thở ra một hơi dài.

“Thôi được.” Cô đáp: “Chị biết rồi.”

Cộng sự không phải thuộc nhóm người lúc đầu đăng ký học lớp thiếu niên, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau trở thành điều tra viên với Tô Thanh, mà mới được chuyển đến đây gần đây, vậy nên không hiểu rõ tính cách thật sự của cô, mà tưởng mình đã thực sự thuyết phục được đội trưởng.

“Đúng vậy, chúng ta phải bình tĩnh lại, chuyện này không còn là chuyện con người có thể xử lý được nữa, vẫn phải trông vào vận may thôi.” Cộng sự an ủi thêm vài câu, sau đó bị Tô Thanh xua đi mua đồ ăn.

Bây giờ chỉ còn lại Tô Thanh ở đây, ngoại trừ hai đầu hành lang thì không có cửa sổ nào khác, xung quanh im lặng khiến nơi này có vẻ hơi nặng nề ngột ngạt. Tô Thanh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà. Cộng sự nói đúng, đây có thể không còn là một sự kiện mà con người có khả năng xử lý nữa.

Kể từ khi khoa học phát triển nhanh chóng, con người cho rằng mình đã dần hiểu ra mọi thứ trên thế giới, dường như không có gì mà khoa học không thể giải thích được. Thế nhưng, thật ra con người chưa bao giờ hiểu được thế giới chân thực, thậm chí họ còn chưa khám phá hết bản thân mình. Thậm chí, nhiều sự việc mà Cục Điều tra từng xử lý cũng xảy ra rồi kết thúc một cách khó hiểu, vô cùng kỳ quặc phi lý. Có rất nhiều chuyện mà không ai biết quá trình ở giữa đã xảy ra những gì, biến hóa ra sao, càng không biết việc họ hy sinh thật ra có ý nghĩa hay không, tóm lại là cứ thế kết thúc thôi.

Nếu để yên nó ở đó, mười mấy người bị cuốn vào vụ việc có thể sẽ tự nhiên thức dậy vào một ngày không xác định nào đó, hoặc có thể là thể xác hay tinh thần sụp đổ trước, giống như hàng ngàn hồ sơ không tìm ra được sự thật trong kho lưu trữ.

Con người không thể can thiệp được nữa.

Vậy nếu đó không phải là con người thì sao?

Trạng thái tinh thần của Tô Thanh chưa từng ổn định kể từ ngày chuẩn bị bước vào Cục Điều tra, cô cứ liên tục nhảy nhót trên bờ vực của sự tỉnh táo và điên rồ, đồng thời cũng rất sẵn lòng thử vài ý tưởng mạo hiểm. Vào giây phút bất lực nhất, cô nghĩ đến những tín đồ tà giáo mà mình đã bắt được, cũng như những nghi lễ hiến tế tàn khốc và đáng sợ nhất.

Và tình cờ làm sao, cô lại quen biết một tà thần có thể sẽ đáp lại cô. Cô từng nhìn thấy một khía cạnh khác của thế giới sau khi chứng kiến y thức tỉnh, còn được giác ngộ ngay vào thời điểm đó, bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn khác.

Thế là cô trở thành Tô Thanh.

Giữa biển sao rộng lớn mênh mông, các hành tinh nhỏ như hạt bụi, cô là hạt bụi nhỏ hơn nằm trong một hạt bụi, nhưng cô đã nghe thấy âm thanh hùng vĩ đó. Có lẽ, đấng vĩ đại đó cũng sẽ nghe thấy điều ước nhỏ bé của cô. Nếu có thể cứu được những đồng đội của mình, nếu có thể kết thúc giai đoạn khó khăn này, nếu có thể nghe lại âm thanh vĩ đại không gì sánh bằng đó một lần nữa, thì cô sẽ sẵn sàng trả giá để kêu gọi y.

Vậy là cô gái trẻ mệt mỏi nhắm mắt lại, chắp hai tay lại đưa lên môi, gọi cái tên đó: “Tuế Vô Thần Quân…”

*

Úc Đường nghe được lời Tô Thanh cầu nguyện với mình, cũng biết Tần Bất Phàm và Lâm Tất Quả rơi vào Ác Mộng. Y báo cho Lâm Tu Trúc biết chuyện này, cả hai liền đổi địa điểm, đến bệnh viện nơi Lâm Tất Quả đang ở.

Úc Đường đi thẳng tới tầng mà Tô Thanh đang ngồi, khi y đến nơi, lời cầu nguyện bên tai đã ngừng lại, cô gái trẻ mệt mỏi chắc hẳn đã vô tình ngủ quên. Vừa bước đến cửa phòng bệnh nơi nhóm người Tần Bất Phàm nằm, y thấy Tô Thanh mắt nhắm nghiền.

Tô Thanh bị tiếng bước chân đánh thức, vừa mở mắt ra đã giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn người đang đi tới với vẻ không thể tin được.

“Ngài, ngài đến thật à?”

Cô từng chứng kiến Úc Đường thức tỉnh trên núi Xích Nhai, cũng từng tham dự đám cưới của Úc Đường và Lâm Tu Trúc, từng tưởng tượng rằng y sẽ đáp lại lời kêu gọi của mình, nhưng không ngờ rằng ysẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt như vậy, tốc độ nhanh khủng khiếp thật đáng hâm mộ. Hễ là cầu nguyện thì phải trả giá tương xứng, ngay cả khi tà thần có vẻ tốt bụng và hiền lành. Nhưng có hy vọng rồi, có hy vọng cho tất cả mọi người!

Tô Thanh vừa vui vừa buồn, vui vì lần này đã mời được thế lực viện trợ mạnh mẽ, nhưng cũng lo mình không đủ khả năng trả cái giá của việc triệu hồi tà thần.

“Ta biết hết rồi.” Úc Đường chậm rãi đi về phía Tô Thanh: “Là cô đang gọi ta à?”

“Đúng vậy.” Tô Thanh vô thức nhắm mắt lại.

Tới rồi! Thời điểm phải trả giá cuối cùng đã đến!

Cô nghĩ đến những cảnh hiến tế tà giáo khủng khiếp, tứ chi và nội tạng con người bị cắt xẻ, nghi lễ đẫm máu và lời cầu nguyện điên cuồng, nỗi sợ hãi như rơi xuống vực thẳm vô tận. Dù chỉ nghe đến cái tên “y” cũng sẽ bị cơn ác mộng đánh thức hàng đêm, tinh thần sẽ bị hành hạ, huống hồ gì là muốn y đích thân ra tay, tận mắt nhìn thấy y xuất hiện. Dù phải trả bằng máu tươi, nội tạng, lý trí hay mạng sống của chính mình, Tô Thanh cũng đã chuẩn bị tinh thần trong khoảng thời gian ngắn vừa qua.

Đột nhiên, đôi mắt nhắm nghiền của cô cảm nhận được một luồng sáng rực rỡ. Là gì vậy? Ánh sáng thần thánh đến để dẫn mình sang thế giới bên kia sao?

Tô Thanh cảm nhận sự dẫn dắt của ánh sáng, nhưng không hiểu sao cô chẳng cảm thấy gì ngoài ánh sáng. Vì sự tò mò chết tiệt của một nhà điều tra chuyên nghiệp, Tô Thanh hé mắt ra một chút, rồi cô phát hiện ra nguồn sáng kia thực chất phát ra từ màn hình điện thoại di động.

Lúc bối rối, Tô Thanh mở hẳn mắt ra thì thấy Úc Đường đang giơ điện thoại di động ra trước mặt mình, trên màn hình là giao diện danh bạ.

“Lần sau có chuyện gì thì đừng cầu nguyện.” Úc Đường nói: “Cứ gọi cho ta.”

Tô Thanh: “…”

*

Úc Đường mở mắt ra, nhớ ngay mình đang ở đâu và đang làm gì.

Để đánh thức Lâm Tất Quả và người của Cục Điều tra đang bị mắc kẹt trong Ác Mộng, Úc Đường đã hợp tác với Cục Điều tra. Y nằm thẳng lên giường bệnh, nhắm mắt lại, kết nối với biển sâu của tiềm thức tập thể trong giấc ngủ. Trước đó bao nhiêu người của Cục Điều tra đã vào đây, không ai giữ được tỉnh táo trong giấc mơ tập thể này, nhưng ảo ảnh trong giấc mơ không thể ảnh hưởng đến Úc Đường. Y có thể dễ dàng phá hủy Ác Mộng từ bên trong, nhưng điều kiện tiên quyết là trước tiên phải tìm ra tất cả những người bị mắc kẹt ở đây, đảm bảo an toàn cho họ, để không ai bị xé tan cùng Ác Mộng.

Sau giây phút xuất thần khi mới bước vào cõi mộng, Úc Đường liền tỉnh tạo lại, nhìn kỹ hơn thì thấy mình đang ở trong linh đường. Quan tài, nhạc đám ma, di ảnh với khuôn mặt mờ ảo, người thân bạn bè đang khóc, đây là một đám tang. Cảnh tượng này khá quen thuộc.

Úc Đường cúi đầu xuống, thấy mình đang mặc một chiếc váy dài bó sát màu đen, chân mang đôi giày gót nhọn màu đen, ngoài ra còn có một lớp vải đen che mất một phần tầm nhìn của y, sờ thử thì hóa ra là một chiếc mũ rộng vành trùm vải voan cũng màu đen trên đầu. Đây là một bộ trang phục nữ không vừa người lắm, bó sát ở eo, vai cũng rất khó cử động, muốn đi thì chân rất khó bước.

Úc Đường quay đầu nhìn quanh thì thấy Tần Bất Phàm trong đám đông với trang phục khá giống mình, cuối cùng cũng tìm được người đầu tiên, y quên hẳn chuyện quần áo trên người, định đi tìm bạn ngay.

Nhưng Úc Đường chưa kịp đi tới chỗ Tần Bất Phàm thì đã bị một người khác chặn lại, đó chính là Lâm Tu Trúc mặc bộ Âu phục đen. Lâm Tu Trúc lo lắng cho Úc Đường, cũng lo lắng cho Lâm Tất Quả, tình cờ anh lại trở thành truyền thuyết đô thị, có năng lực tự bảo vệ mình nên đã đi theo.

Không biết Lâm Tu Trúc bị Ác Mộng này ảnh hưởng đến mức nào, có còn nhớ mình đến đây để cứu người hay không. Úc Đường đang nghĩ vậy thì thấy Lâm Tu Trúc lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với mình.

“Nén đau thương.” Lâm Tu Trúc cau mày, đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp nhìn Úc Đường chăm chú, môi hơi run run nhưng vẫn thốt lên: “Chị dâu.”

Úc Đường: “???”