Úc Đường nhìn Lâm Tu Trúc đầy mong đợi, như động viên anh nhanh đi chọn quà, Lâm Tu Trúc cũng nhìn Úc Đường bằng ánh mắt phức tạp, bên trong còn tràn đầy khát vọng sống sót.
Thấy anh mãi không nhúc nhích, Úc Đường không hiểu: “Những thứ này đều không được sao?”
“Không.” Lâm Tu Trúc đáp: “Quá được ấy chứ.”
Dù vẫn chưa hiểu rõ ý của anh nhưng Úc Đường cũng không ép buộc, y nói: “Thật ra ở đây còn có một căn phòng bí mật khác, nhưng chắc anh sẽ không tiếp nhận được những cái trong đó đâu.”
Nói đến đây, Úc Đường chuẩn bị mở ra một cái công tắc khác.
Cảm thấy sau khi mở cửa ra sẽ có cái gì đó khủng khiếp lắm chạy ra, Lâm Tu Trúc vội ngăn y lại: “Không, không, anh không có ý đó!”
Lâm Tu Trúc cũng hiểu tấm lòng của Úc Đường, biết y chỉ không muốn lúc nào cũng nhận lấy thiện chí của mình mà không thể đáp lại được gì. Nhưng trên thực tế, Lâm Tu Trúc cảm thấy giờ đây có thể ở bên Úc Đường mỗi ngày, thậm chí được Úc Đường mời về nhà cũng đã là phần thưởng tuyệt vời nhất rồi.
Lâm Tu Trúc nói ngay: “Thật ra anh không cần quà tặng của em, chúng đều là bề ngoài thôi.”
Úc Đường gật đầu: “Em hiểu rồi!”
Lâm Tu Trúc hít sâu một hơi, cảm thấy vợ mình vừa hiểu ra điều gì đó khủng khiếp lắm. Nhưng Lâm Tu Trúc chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Úc Đường biểu diễn màn mở lòng theo nghĩa đen lần nữa. Những sợi tơ đen mỏng manh lần lượt thoát khỏi lồng ngực đang mở rộng, đan thành một sợi dây với tốc độ cực nhanh. Những sợi tơ đen đó khi không quấn vào nhau trông chỉ như những sợi tóc, sợi dây trông như được bện bằng tóc này cuối cùng đã được làm thành một chiếc vòng tay, được chính Úc Đường cột vào tay Lâm Tu Trúc.
“Thế này thì nó không còn là bề ngoài nữa rồi.” Úc Đường nói: “Đây là một bộ phận cơ thể của em, là một phần đã chết, quả thực giống tóc, anh mang bên mình sẽ không sao đâu.”
Lâm Tu Trúc im lặng. Anh chạm vào chiếc vòng tay, những sợi tơ này không tự di chuyển như dây leo có sự sống kia, cảm giác khi sờ vào giống hệt tóc mịn. Một chiếc vòng tay được làm từ một phần cơ thể của Úc Đường, cột vào cổ tay Lâm Tu Trúc, như thể họ luôn kề sát bên nhau trong từng phút giây, có một cảm giác ái muội khó tả.
Lâm Tu Trúc cảm động, anh chợt cảm thấy vô số quà tặng tưởng chừng không mở hết của mình trước đó đều quá tầm thường, chẳng có gì mới mẻ cả. Một cảm hứng lóe lên, anh nảy ra một ý tưởng mới.
“Anh có thể lấy lại lọ tro mà em chôn dưới gốc cây hòe được không?” Lâm Tu Trúc bày tỏ suy nghĩ: “Anh muốn dùng tro của mình để luyện ra một viên kim cương, sợ phần mình có trong tay không đủ.”
“Được thôi.” Úc Đường không cảm thấy có gì sai trái: “Chúng ta có thời gian thì cùng đi đào mộ của anh.”
Lâm Tu Trúc đã bắt đầu thiết kế mẫu nhẫn kim cương trong đầu. Anh nghĩ rằng mình nên là người đầu tiên trên thế giới dùng tro cốt của chính mình làm thành kim cương để tặng người yêu, đây cũng là một kiểu lãng mạn khác biệt nhỉ. Nhưng nếu muốn hoàn thiện cái nhẫn này, anh không chỉ phải đến thành phố lớn hơn để tìm nơi có chuyên môn mà còn phải quay lại Tụ Thành để lấy nửa kia hũ tro.
Nói đến việc trở lại Tụ Thành, anh cũng nên báo cho ông bà ngoại biết anh vẫn an toàn. Dù họ vẫn giữ liên lạc qua điện thoại, nhưng anh đã đi xa lâu rồi, hiện tại mọi việc đang diễn ra theo chiều hướng tốt, không cần lo lắng không thể quay lại, Lâm Tu Trúc vẫn muốn giới thiệu người yêu với gia đình mình nữa.
“Bé cưng.” Lâm Tu Trúc nắm lấy tay phải của Úc Đường, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve chỗ có vết răng hình chiếc nhẫn trên bàn tay đó: “Em có muốn cùng anh quay lại Tụ Thành không?”
Lâm Tu Trúc mời: “Chúng ta sẽ không ở đó lâu đâu, anh muốn đưa em đi chơi nhiều nơi khác nữa, khi em chơi chán hoặc nhớ nhà, chúng ta có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Tần Bất Phàm từng nói Úc Đường không thích nghi được với thành phố của con người, Lâm Tu Trúc luôn ghi nhớ điều này. Anh không muốn ép Úc Đường ở lại nơi mà y không thích, anh cũng không chắc liệu Úc Đường có sẵn lòng đi cùng mình trong chuyến du lịch bất ngờ này hay không. Lúc này, bề ngoài Lâm Tu Trúc vẫn có vẻ như đã kiểm soát được mọi việc, nhưng thực chất trong lòng anh lại thấp thỏm lo âu.
Nhưng Úc Đường đồng ý mà không cần phải suy nghĩ, giống như vô số lần trước, y mỉm cười đáp: “Được thôi, vậy chúng ta đi cùng nhau.”
Y nở một nụ cười thật tươi, vẫn như vị thần lặng lẽ dõi theo thế gian này từ hàng ngàn năm trước, yêu thương những tín đồ sùng đạo của mình.
Trái tim Lâm Tu Trúc rung động, anh cúi xuống hôn nhẹ lên đầu ngón tay mình đang nắm.
*
Tiệc hoa kết thúc, mùa hè ở trấn Vân Hòe cũng sắp qua, thị trấn hôm qua nhộn nhịp người qua lại bỗng trở nên vắng lặng.
Sáng sớm, Úc Đường đưa Lâm Tu Trúc vào khu rừng cây hòe đó.
Sư huynh của Úc Ninh thấy Úc Đường đến, người đi cùng không chỉ mang theo dụng cụ quét mộ mà còn mang theo một cái xẻng, hắn thì tò mò hỏi: “Các vị đang làm gì vậy?”
Úc Đường cười đáp: “Đi đào mộ người chồng quá cố của ta.”
“Vậy vị này là?” Sư huynh lại nhìn về phía Lâm Tu Trúc, hắn có chút ấn tượng với người đã từng tới đây mấy lần này, biết quê quán của anh ở đây, nhưng lại không biết anh là ai.
Úc Đường đáp: “Người mới của ta.”
Sư huynh: “…” Dẫn người mới đi đào mộ chồng quá cố, chồng quá cố gì mà thảm ơi là thảm. Sư huynh nhìn hai người biến mất vào rừng cây hòe, lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt cay đắng cho người chồng quá cố không biết tên kia.
Sau khi thăm mộ cha mẹ, Lâm Tu Trúc tự đào nắm mồ nhỏ đơn sơ của mình ra, lấy lại cái lọ đựng tro nhỏ. Sau đó, anh đưa Úc Đường về nhà trọ lấy hành lý, sẵn tiện chào tạm biệt bà chủ.
Bà chủ quen Lâm Tu Trúc đã nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người đồng hành bên cạnh anh thì không khỏi nhìn thêm mấy lần, còn nói sao Úc Đường trông quen mặt thế. Úc Đường cũng nhận ra bà chủ, nhớ ra bà và chị gái thường đến nói chuyện với mình thì cười ngượng ngùng cười với bà một cái. Nụ cười này khiến tình mẫu tử trong bà chủ dâng trào, trước khi họ đi, bà còn muốn tặng Úc Đường một túi đặc sản trấn Vân Hòe.
Hai người cộng lại chẳng có bao nhiêu hành lý, nếu không có túi đặc sản đó, Úc Đường sẽ đi hai tay không, nhưng giờ y lại mang theo đống đồ ăn vặt không biết ăn bao nhiêu năm mới hết kia, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, trông rất vui vẻ.
Khi cả hai đến ga xe lửa thì đã xế chiều, Úc Đường vừa bước vào phòng chờ đã gặp Úc Ninh cùng nhóm bạn đang chuẩn bị quay lại trường học. Úc Ninh trao đổi về quá trình điều tra vụ việc của Tiểu Dương về sau.
Bây giờ Cục Điều tra chỉ biết Tiểu Dương theo học một pháp sư tà thuật nào đó nằm trong danh sách truy nã, vẫn chưa biết rõ trong môn phái của gã có bao nhiêu kẻ điên cuồng ngoài vòng pháp luật, cũng như những thứ được ghi trong điển tịch kia là gì.
Trong hàng ngàn năm, cả Cảm Thiên Ti trước đây và Cục Điều tra hiện tại đều quyết tâm đấu tranh chống các phần tử tà giáo, bảo vệ người dân và duy trì ổn định xã hội. Nhưng bọn pháp sư tà thuật có chút bản lĩnh mà không coi trọng mạng sống của người bình thường chẳng hiếm chút nào, bắt hoài không hết, cũng không thể đánh chết. Tiểu Dương bị bắt lần này tưởng chừng chỉ là một nhân vật tầm thường chưa thành tài, nhưng có thể sẽ đột phá, để Cục Điều tra lần theo dấu vết, phá tan được hang ổ của tà giáo kia.
Nhóm bạn của Mậu Văn Hiên là người vô tội liên quan đã hoàn thành biên bản, trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe đơn giản, vết thương của họ cơ bản không đáng kể, ngay cả Mậu Văn Hiên bị thương nặng nhất cũng vẫn còn sống khỏe mạnh. Chẳng bao lâu nữa, nhóm sinh viên đại học này sẽ quên đi mọi chuyện, giống như Đới Hiểu Thi và những người khác năm xưa, bộ não của họ sẽ tạo ra một ký ức phù hợp hơn với lẽ thường để điền vào chỗ trống bị xóa.
Nhưng hiện tại, những sinh viên này vẫn cảm thấy Úc Đường là bạn của mình, Mậu Văn Hiên còn dám vỗ lưng Úc Đường, mời: “Có thời gian nhớ đến nhà tôi chơi nhé!”
Úc Ninh: “…” Úc Ninh cảm thấy như hiểu được vì sao bạn cùng phòng mình luôn thu hút Quái rồi, giờ còn dám mời tồn tại không thể miêu tả tới nhà chơi, đúng là điếc không sợ súng!
Đi theo Úc Ninh không chỉ nhóm sinh viên kia, mà còn có truyền thuyết đô thị ở khách sạn cũng đang chuẩn bị về nhà. Truyền thuyết đô thị ở khách sạn là một truyền thuyết đô thị nhỏ yếu, chưa từng rời xa nơi mình sinh ra, cô vốn tưởng rằng mình sẽ chết cùng truyền thuyết kia sau khi khách sạn bị phá bỏ, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể rời khỏi khách sạn đi du lịch ở nơi khác. Cô cũng rất hài lòng với chuyến đi này, cảm thấy trải nghiệm này đủ để cô khoe khoang suốt quãng đời còn lại.
Hai người bên Úc Đường và nhóm Úc Ninh không đi cùng chuyến tàu, khi thông báo tàu sắp đến và yêu cầu mọi người kiểm tra vé vang lên trong nhà ga, họ chào tạm biệt nhau.
Úc Đường đã từng đi tàu một mình nhưng chưa bao giờ đi máy bay. Sau khi cả hai đến thành phố có sân bay gần nhất, Lâm Tu Trúc đưa Úc Đường đi trải nghiệm cảm giác được bay. Sau một đêm trên máy bay, họ đến Tụ Thành vào sáng sớm hôm sau.
Danh tính “con trai út của nhà họ Vu ở Tụ Thành” này vẫn luôn tồn tại, nhưng khi Úc Đường không cần đến thì sẽ chẳng ai nhớ rằng trên đời còn có một người như vậy, có lẽ ngay cả vợ chồng Vu Dương Xuân và Bạch Tuyết cũng sẽ tạm thời quên đi sự tồn tại của y.
Xe chạy từ ngoại ô vào thành phố, đi ngang qua một khu biệt thự, Lâm Tu Trúc chợt nhớ đến cảnh tượng lần trước anh đến thăm nhà họ Vu. Khi gặp lại Úc Đường lần nữa, Lâm Tu Trúc tưởng y sẽ không cùng mình trở về Tụ Thành nên không nói cho y biết về tình hình hiện tại của nhà họ Vu. Nhưng lúc này Úc Đường đã trở lại, Lâm Tu Trúc bèn kể lại những gì đã thấy lúc đó, đồng thời hỏi y có muốn quay lại xem thử không.
Úc Đường lắc đầu, y đã thực hiện được điều ước được trở về nhà của “Vu Ninh”, cũng đã làm một gia đình yêu thương nhau bấy lâu nay rồi, giờ y không còn muốn dính dáng gì đến gia đình đó nữa.
Sau khi vào thành phố, Lâm Tu Trúc lại hỏi Úc Đường có đặc biệt muốn ghé thăm nơi nào không, nhận được câu trả lời là không, anh đưa Úc Đường lên xe đến biệt thự nhà họ Lâm. Lên xe không lâu, Lâm Tu Trúc thấy Úc Đường dùng hai tay bịt tai, nhắm mắt lại, hơi cau mày.
“Em sao vậy?” Lâm Tu Trúc hơi lo lắng: “Khó chịu ở đâu à?”
Úc Đường bỏ một bàn tay đang bịt tai xuống, thì thầm: “Em nghe thấy có người gọi mình.”
Lâm Tu Trúc nhớ lại rất nhiều người ở trấn Vân Hòe thường lên miếu Sơn thần thắp nhang cho Sơn thần bé, đôi khi có người giống như hai chị em bà chủ nhà trọ, hay ở lại kể chuyện vụn vặt trong nhà cho Sơn thần nghe. Bọn trẻ thường ra miếu nhận chuyển phát nhanh thỉnh thoảng cũng nói chuyện với tượng Sơn thần, mà Sơn thần bé dường như có thể nghe được những gì người gọi mình đang nói.
“Là người trong thị trấn à?” Lâm Tu Trúc hỏi.
“Không.” Úc Đường lắc đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng trong giọng điệu lại có phần ngờ vực: “Tên mà người đó gọi không phải vậy.”