Tào Chí Tân bàng hoàng choáng váng, đến nỗi không suy nghĩ đã hỏi: “Cậu ta có biết đám cưới nghĩa là gì không?”
Lâm Tu Trúc nghe vậy, chẳng những không chửi lại mà còn rơi vào sự im lặng kỳ quái. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh vẫn chọn nói ra sự thật: “Tôi cũng không biết.”
Nhớ lại cảnh chiều nay khi nhắc đến hôn ước giữa hai gia đình với Úc Đường, Lâm Tu Trúc không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào.
Hai người chọn một căn phòng có ánh nắng đẹp nhất vào buổi chiều trong quán trà, phòng tràn ngập mùi thơm của trà, khói bay lượn lờ. Úc Đường hôm nay không xõa tóc mà tết mái tóc dài thành đuôi sam thả trước ngực. Y cầm tách trà nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Lâm Tu Trúc đang chờ đợi câu trả lời của mình.
“Vậy nên, đây là điều ước của anh sao?” Úc Đường đặt tách trà xuống, mỉm cười hỏi.
Lâm Tu Trúc vội vàng giải thích rằng anh không muốn hai người bị ràng buộc bởi hôn ước do người lớn trong nhà lập ra, dù sau này mối quan hệ giữa hai người có phát triển như thế nào, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay Úc Đường.
Úc Đường gật đầu: “Được thôi, chúng ta làm đám cưới.” Y nói nhẹ nhàng thoải mái như thể đang trả lời câu hỏi tối nay có muốn ăn lẩu không vậy.
Sau khi niềm vui ban đầu xộc lên não đã trôi qua, Lâm Tu Trúc không khỏi lo lắng. Suy cho cùng thì hai người họ cũng chênh lệch bảy tám tuổi, là người lớn tuổi hơn, Lâm Tu Trúc luôn cảm thấy mình phải điềm tĩnh và đáng tin cậy hơn mới đúng. Anh vẫn giảng giải cho Úc Đường nghe về cái lợi và hại của hôn nhân. Úc Đường cứ mỉm cười lắng nghe, không biết thật sự có nghe lọt tai hay không.
Lâm Tu Trúc hít một hơi thật sâu, cuối cùng kết luận: “Sao em không suy nghĩ thêm đi.”
“Anh có thích em không?” Úc Đường chợt hỏi: “Kiểu tình yêu mà anh muốn đặt mình vào trong lòng em ấy?”
Lâm Tu Trúc bối rối trước câu hỏi này, anh thầm nghĩ người ta nói ba năm đã có khoảng cách thế hệ là đúng, giữa họ bây giờ đang cách nhau những hai thế hệ rưỡi, anh không còn hiểu được Úc Đường đang nói cái gì nữa rồi.
Lâm Tu Trúc chưa kịp trả lời thì Úc Đường đã nắm lấy một tay anh đặt lên ngực mình. Qua lớp áo, Lâm Tu Trúc không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Úc Đường, hay thậm chí là nhịp tim của y, anh chỉ cảm thấy một dòng điện chạy qua cơ thể, làm mình tê dại. Ngay sau đó, người đối diện nắm lấy bàn tay đó, di chuyển xuống rất chậm. Đôi môi mỏng mở ra khép lại, giọng nói của cậu thanh niên dường như hòa quyện với mật ong, ngay cả lỗ tai cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nồng nàn trong từng lời của y.
Úc Đường khẽ hỏi: “Anh có muốn tìm hiểu rõ hơn về em trước không?”
Trái cổ khẽ trượt, Lâm Tu Trúc như chìm đắm trong ánh mắt biết cười của người đối diện, từ từ chìm xuống vực sâu không đáy. Nhưng ý chí mạnh mẽ đã khiến Lâm Tu Trúc tỉnh táo lại, anh lập tức rút tay về. Còn Úc Đường dường như không hề nghĩ rằng cách hành xử của mình có gì sai trái, cũng không có vẻ là đang đùa giỡn, thậm chí còn nhìn vào mắt Lâm Tu Trúc với vẻ mặt khó hiểu.
Sao lại cảm thấy rằng “tìm hiểu rõ hơn” này là điều mình không nên khám phá nhỉ. Lúc này, Lâm Tu Trúc sâu sắc cảm nhận được một mối nguy hiểm đang đến. Người trước mặt anh cứ như một con thú hoang lần đầu tiên đến với xã hội loài người, không biết gì về nguy hiểm, hồn nhiên ngây thơ, không chút đắn đo, dường như không có gì trên thế giới có thể làm tổn thương mình. Bởi vì, y chính là tồn tại nguy hiểm nhất.
Nắng chiều xuyên qua khe hở của rèm tre chiếu vào phòng, để lại những vệt sáng tối lốm đốm, người trước mặt đang mỉm cười dịu dàng, khung cảnh này rõ ràng rất yên bình và đẹp đẽ. Nhưng không biết là do đạo đức ràng buộc, hay do bản năng nào đó trong cơ thể đang gây rối, Lâm Tu Trúc lúc này đột nhiên muốn chạy trốn khỏi phòng trà.
“Anh không muốn sao?” Úc Đường hơi thất vọng hỏi.
“Không phải!” Khi Lâm Tu Trúc nhận ra ý nghĩa khác trong câu nói này thì đã quá muộn, anh hoảng sợ trong giây lát, hơi thở như ngừng lại, suýt nữa thì không thể tiếp nối. Anh đón lấy ánh mắt biết cười của Úc Đường, rùng mình mà không rõ lý do, rồi may thay anh đã bình tĩnh lại.
“Anh chỉ cảm thấy rằng những quyết định quan trọng trong cuộc đời không nên được đưa ra một cách dễ dàng như vậy.” Lâm Tu Trúc lúng túng thay đổi tư thế ngồi, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra: “Có lẽ em có thể lắng nghe thêm lời khuyên từ gia đình mình.”
Lâm Tu Trúc nhận ra mình đang phải đối mặt với một khảo nghiệm khắc nghiệt, anh phải kiềm chế những ham muốn bản năng của cơ thể và những ý nghĩ xấu xa trong đầu. Người trước mặt đã bén rễ sâu trong trái tim anh, không cho phép khinh thường hay xúc phạm.
Mà Úc Đường cũng đang suy nghĩ, y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Lâm Tu Trúc nói đúng.
“Vậy thì gặp nhau trước đi.” Úc Đường đề nghị: “Tìm thời gian để gia đình hai bên gặp nhau.”
Lâm Tu Trúc sửng sốt, không ngờ sau lần thứ hai gặp mặt, anh lại phải chuẩn bị ngay để gặp gia đình bên kia. Tuy nhiên, suy cho cùng thì hứa hôn từ nhỏ cũng là do gia đình hai bên quyết định, việc báo trước cho hai nhà là cần thiết, nên Lâm Tu Trúc đã đồng ý. Người đối diện trông như một chú mèo con đang vươn móng chơi đùa với một món đồ chơi, Lâm Tu Trúc nghi ngờ y không hiểu tầm quan trọng của hôn nhân, nhưng anh vẫn không thể kìm nén được mong muốn tiến xa hơn cùng đối phương.
Sự mâu thuẫn nội tâm khiến anh thấy đau đớn.
Chẳng bao lâu, sau khi chia sẻ nỗi đau ngọt ngào với thằng bạn thân, anh đã đặt ra vấn đề tương tự trước mặt phụ huynh trong nhà.
*
Sau một thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ông cụ Lâm đã có thể ra khỏi giường, dù vẫn phải sử dụng xe lăn nhưng thể trạng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu. Bất chợt nghe tin cháu trai có bước đột phá lớn trong đời sống tình cảm, ông cụ cũng khá bàng hoàng. Thực ra, ông nhắc đến việc hứa hôn với Lâm Tu Trúc chỉ là thuận miệng nói khi thúc giục anh lập gia đình thôi, dù sao thì hai nhà cũng chẳng hề qua lại suốt hai mươi năm nay, ông còn cho rằng mình bị người ta từ mặt rồi.
Chỉ chưa đầy một tuần, ai mà ngờ Lâm Tu Trúc gặp đứa bé con nhà họ Vu hai lần rồi trực tiếp về nhà nói với họ rằng có thể chuẩn bị sẵn sàng gặp nhà bên kia rồi. Cháu trai đã gần 30 tuổi, cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ ra, ông cụ Lâm khá vui mừng, đôi vợ chồng già liền liên lạc với nhà họ Vu, hẹn trước ngày giờ sang thăm.
Cha mẹ của Lâm Tu Trúc qua đời trong một vụ tai nạn cách đây vài năm, hiện tại trong gia đình chỉ có ông bà ngoại là người đại diện. Ông cụ Lâm tên Lâm Hạc, hai vợ chồng sinh được một trai một gái, còn nhận nuôi đứa con mồ côi của một đồng đội cũ, sau này con nuôi trở thành con rể, cũng là chuyện đáng mừng. Sau nữa, con gái và con rể vốn được đào tạo làm người thừa kế qua đời, hai vợ chồng già đặt hết hy vọng vào cháu ngoại Lâm Tu Trúc. Lâm Tu Trúc không cả thiếu tài năng, chăm chỉ lẫn may mắn, công ty ngày một ăn nên làm ra hơn dưới tay anh, thế là hai vợ chồng già về hưu quay sang lo cho chuyện hạnh phúc cả đời của cháu trai. Lâm Hạc từng nghĩ đứa cháu ngoại của mình sẽ sống độc thân đến hết đời, không ngờ một lời hứa miệng hơn 20 năm trước lại là bước ngoặt.
Cho đến khi được đẩy tới cổng biệt thự nhà họ Vu, ông cụ Lâm vẫn còn trong trạng thái mộng mị, cảm giác như đang mơ.
Úc Đường và gia đình cũng đã đợi trước cửa nhà từ sớm. Vu Dương Xuân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã, vóc dáng trung bình, ngoại hình cũng bình thường. Vợ lão là Bạch Tuyết thì biết tự chăm sóc mình khá tốt, khí chất cũng coi như là sang trọng. Vu Hậu Vọng là một thanh niên đeo kính, trông chỉ hơn Úc Đường hai ba tuổi nhưng đã có dáng vẻ của người trưởng thành và vững vàng lắm rồi.
Hai gia đình ăn mặc bình thường nhưng vẫn không mất đi phần trang trọng, thái độ lịch sự lại nhiệt tình, như thể họ luôn là bạn bè thân thiết, hai mươi năm qua chưa từng cắt đứt liên hệ. Lâm Hạc vốn đã có ấn tượng tốt với nhà thông gia, lại thêm lần đầu gặp Úc Đường đã thấy lòng vui vẻ, yêu thích không thôi, nụ cười trên môi chưa tắt bao giờ. Nhưng khi nhìn rõ cách bài trí trong phòng khách nhà họ Vu, nụ cười trên mặt ông cứng ngắc.
Đồ đạc, nội thất, sàn nhà, đèn chùm trong phòng khách, bất cứ nơi nào có chỗ, đều được dán giấy ghi chú nền trắng chữ đen, cỡ chữ còn rất lớn, cứ như sợ người khác không đọc được.
Giấy ghi chú trên TV viết là:
[Đây là TV, phải cắm điện vào để xem, đừng nhìn chằm chằm vào TV! Đừng nhìn chằm chằm vào TV! Đừng nhìn chằm chằm vào TV!]
Trên tựa tay ghế sô pha cũng có một tờ giấy ghi chú:
[Xin mời ngồi trên ghế sô pha dài, các thành viên trong gia đình không thể bị cô lập, không được phép ngồi trên sô pha đơn]
Nhìn chiếc bàn trà trước sô pha, thậm chí không chỉ có một mảnh giấy dán trên đó:
[Trên bàn trà nhất định phải có tách trà của cả gia đình, không được phép thiếu của bất cứ ai]
[Nếu tách trà bị hư hỏng, vui lòng mua một chiếc giống hệt để thay thế, cả gia đình phải dùng giống hệt nhau, không được phép khác biệt]
Đối mặt với những quy định này, Lâm Hạc không biết phải nói sao.
Cũng may Vu Dương Xuân đã đoán trước phản ứng của khách nên liền giải thích: “Đây là một số quy tắc trong gia đình, để chú phải chê cười.”
Bạch Tuyết khoác tay chồng, mỉm cười đáp: “Dạ đúng rồi, cái chính là gần đây trí nhớ càng ngày càng kém, không viết ra thì thực sự không thể nhớ được, chú Lâm đừng để bụng.”
Nghe vậy, Lâm Hạc nghĩ ngay tới cụ Ngô với ham muốn khống chế cực kỳ mạnh ngày trước. Có thể là do bà ta đã già, không nhớ được nhiều việc, mà lại đặt ra rất nhiều nội quy cho gia đình, bắt mọi người phải tuân theo nên mới cần nhiều ghi chú như vậy. Bây giờ cụ Ngô đã mất mà những quy tắc trong nhà vẫn chưa bị xóa đi, điều này cho thấy ảnh hưởng của bà ta đối với gia đình này vẫn còn rất lớn.
Nghĩ đến đây, ông cụ Lâm thở dài, chợt cảm thấy đau lòng cho Úc Đường phải lớn lên trong môi trường như vậy. Nghĩ đến đứa bé vừa rồi mỉm cười chào ông ở cửa, trông lễ phép và ngoan ngoãn biết bao nhiêu, trái tim ông cụ Lâm gần như tan chảy.
Hiển nhiên Lâm Tu Trúc cũng nghĩ đến danh tiếng trước đây của cụ Ngô trong giới, nên lặng lẽ nắm tay Úc Đường, muốn an ủi. Vừa nắm xong là anh liền cảm thấy không ổn rồi, lo đột ngột quá sẽ khiến người ta sợ hãi, Lâm Tu Trúc vội vàng buông tay ra. Nhưng giây tiếp theo, anh cảm giác được ngón út của mình bị một ngón út khác nhẹ nhàng móc lấy. Lâm Tu Trúc quay lại thì thấy Úc Đường đang nghiêng đầu mỉm cười với mình. Và ngón út nghịch ngợm kia đuổi theo bàn tay rút lại của Lâm Tu Trúc, cho đến khi nó quấn lấy ngón út của anh, siết chặt lại một chút, không chịu buông ra nữa.
Gia đình hai bên trò chuyện cười đùa trong phòng khách, hoàn toàn không chú ý đến hai đứa con đứng phía sau đang lén nắm ngón tay út của nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối. Dù là bữa tối gia đình thông thường nhưng người nhà họ Vu cũng rất chú trọng, còn mời đầu bếp của khách sạn đến nấu. Đầu bếp và phục vụ dọn bàn xong rồi ra ngoài, hai gia đình đến phòng ăn dùng bữa.
Ông cụ Lâm ngồi xuống, phát hiện ra tờ giấy trên bàn ăn có nội dung:
[Mỗi tối lúc năm giờ, cả nhà phải ngồi vào bàn ăn chung để ăn tối]
Ông cụ Lâm mặc dù rất thắc mắc tại sao tờ giấy ghi chú lại có thể chạy lên trên tấm khăn trải bàn do người phục vụ trải ra, nhưng ông càng lo lắng không biết cái gọi là nội quy gia đình này có tạo ra ám ảnh tâm lý cho mấy đứa trẻ hay không. Ông hơi do dự hỏi: “Bây giờ cả nhà vẫn phải tuân thủ những quy tắc này à?”
“Tất nhiên rồi.” Người trả lời ông cụ là bốn người nhà họ Vu, cả bốn đồng thanh, nói rất đều mà lại còn trầm bổng du dương.
“Chúng con là một gia đình yêu thương nhau mà!”