Cách đây vài ngày, Lâm Tu Trúc vẫn còn ở Tụ Thành đã đến nơi Úc Đường từng ở để tìm kiếm manh mối. Anh không thể tìm được thêm bất cứ thông tin từ Bạch Tuyết, chỉ ngăn chặn được một vụ giết người.
Chẳng bao lâu sau, người của Cục Điều tra đã tới đưa hai mẹ con bà ta đi.
Lâm Tu Trúc mở cửa phòng Úc Đường bằng chìa khóa mà Bạch Tuyết đưa, từ sau khi Úc Đường làm đám cưới thì không còn về nhà họ Vu nữa, cũng không lấy đi bất cứ thứ gì trong phòng này. Lâm Tu Trúc không tiện ở lại biệt thự của nhà họ Vu quá lâu, sau khi được Cục Điều tra cho phép, anh thu dọn đồ đạc trong phòng Úc Đường mang đi.
Trước khi anh đến… căn phòng ấm cúng tràn đầy sức sống.
Sau khi anh đến… tất cả những gì còn lại là một căn phòng thô với những bức tường trắng.
Lâm Tu Trúc đã dành chút thời gian sắp xếp và tổng hợp những thứ Úc Đường để lại, trong quá trình này, anh tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh có chữ ký đã bị xóa mờ. Lâm Tu Trúc đọc kỹ từng câu từng chữ trong thư, khẳng định không phải do Úc Đường viết.
Người viết thư tuyệt mệnh này có phong cách nói năng hoàn toàn khác với Úc Đường, Lâm Tu Trúc nhớ lại lúc họ đăng ký kết hôn, nét chữ mà Úc Đường ký không phải như thế này. Khi viết lá thư này, người đó không có quá nhiều cảm xúc, chỉ thẳng thắn trần thuật lại quyết định tự tử của mình. Dấu hiệu cho thấy cảm xúc duy nhất là ở cuối thư, cậu ta viết ra nơi chết đã chọn, nói rằng sẽ kết thúc cuộc đời mình trên núi Xích Nhai gần trấn Vân Hòe. Có thể thấy rằng cậu ta muốn có người tìm thấy mình, ngăn cản mình.
Nhưng theo lời Bạch Tuyết kể, cuối cùng không có ai trong gia đình đi tìm cậu ta, thậm chí không thèm báo cảnh sát.
Vậy mà cậu ta vẫn quay lại.
Chỉ có điều, người trở lại đã biến thành y.
Một linh cảm chợt lóe lên, Lâm Tu Trúc chợt nhớ ra rất nhiều chuyện.
Anh từng nói với Úc Đường rằng phải về trấn Vân Hòe cúng bái tổ tiên, khi đó Úc Đường nói thật trùng hợp, nhưng Lâm Tu Trúc chưa kịp hỏi “trùng hợp” ở đâu thì cuộc trò chuyện của họ đã bị gián đoạn.
Trong đám tang của Lâm Tu Trúc, Lâm nhị nương tử trong câu chuyện trước giờ ngủ mà ông ngoại anh từng kể đã xuất hiện, cụ tổ này hình như rất thân thiết với Úc Đường, còn hỏi Úc Đường có muốn quay về cùng mình không.
Quay về đâu?
Có khi nào là quê của Lâm Tu Trúc, trấn Vân Hòe?
Con trai của Bạch Tuyết để lại thư tuyệt mệnh nói muốn đến trấn Vân Hòe, cậu ta gặp Úc Đường ở đó phải không? Có lẽ ở trấn Vân Hòe đã xảy ra chuyện gì đó nên Úc Đường mới quay về nhà họ Vu thay cho cậu con trai út này.
Vì suy đoán táo bạo cần phải xác minh kỹ càng, Lâm Tu Trúc quyết định về quê xem sao.
Trước khi đi, Lâm Tu Trúc cần giải quyết công việc của công ty trước đã. Lâm Tất Quả không biết cha mẹ mình đã làm gì, càng không biết những chuyện trong giới huyền học, hắn vẫn còn đi học, cũng đã là người lớn có thể tự lo cho bản thân, Lâm Tu Trúc không cần phải lo lắng cho hắn. Nhưng cậu và mợ của anh có thâm niên trong công ty, hiện tại hai người này bị bắt đi điều tra, hai quản lý cấp cao mất tích không báo trước có thể sẽ gây ra rắc rối cho công ty. Chuyến này đi trấn Vân Hòe, Lâm Tu Trúc không biết mình sẽ đi bao lâu, có về được hay không nên vẫn cần phải chuẩn bị thêm.
Lâm Tu Trúc sắp xếp mọi việc trong công ty rồi trở về nhà cũ ở với ông bà ngoại vài ngày. Anh giải thích với hai cụ rằng có thể anh sẽ đi một chuyến xa, chưa xác định ngày về, vốn tưởng rằng sẽ bị phản đối dữ dội, không ngờ lại được ông bà ủng hộ hết lòng.
Hai cụ nhà họ Lâm cũng thấy được dạo này Lâm Tu Trúc có tâm sự, cứ luôn không vui, thấy anh chủ động ra ngoài thư giãn thì còn mừng nữa là. Chỉ mong anh có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng mình nhờ chuyến đi dài này, đến đó bình yên, trở về vui vẻ.
Mọi việc đã sắp đặt xong, Lâm Tu Trúc bắt đầu cuộc hành trình về quê hương trấn Vân Hòe.
Khi anh đến thị trấn thì trời đã tối. Do sự phát triển du lịch trong những năm gần đây, một phần thị trấn đã trở nên sầm uất hơn trước nhiều. Chỉ cần tìm một con phố đông người qua lại trong thị trấn, bên trái là mực khổng lồ chiên giòn, bên phải là món đậu hũ thối đặc sản, ngước lên sẽ thấy tấm biển ghi: Tôi nhớ bạn ở trấn Vân Hòe.
Sau khi qua những con phố thương mại đông đúc, đi quanh co để đến một nơi cách xa sự ồn ào náo nhiệt, sẽ tìm lại được dáng vẻ nguyên sơ của thị trấn. Những ngôi nhà nhỏ lát gạch xanh ngói đen, trong sân mỗi nhà đều có cây hòe, ban đêm chỉ có vài ngọn đèn bật sáng, yên tĩnh và bình lặng đến lạ.
Nhà tổ của nhà họ Lâm bị phá bỏ trong giai đoạn xây dựng thị trấn, sau đó không xây lại nữa, nên hàng năm khi người nhà họ Lâm đến cúng tổ tiên, họ luôn ở nhà trọ do người dân trong thị trấn mở.
Bà chủ nhà trọ có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu và đôi tai to, cho người khác cảm giác thân thiện ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lâm Tu Trúc vốn đã rất quen thuộc với bà chủ nhà trọ, lần này khi xách hành lý vào ở không thấy bà chủ đâu, anh còn hỏi thăm xem bà đi đâu rồi.
“À, chị Ba đến bệnh viện chăm chị Hai rồi.” Thấy người quen cũ, nhân viên nhà trọ giải thích thêm vài lời. “Mấy ngày trước chị Hai lại phát bệnh, nửa đêm nửa hôm chạy lên miếu Sơn thần ngủ, đến khi tìm thấy thì chị ấy đã sốt rất cao rồi, nên phải đưa vào bệnh viện.”
Bà chủ họ Trần, trong nhà chỉ còn một người chị, cả hai chị em đều đã lấy chồng, có gia đình nhỏ của mình. Nhưng một trận thiên tai xảy ra ở thị trấn này hơn hai mươi năm trước đã cướp đi chồng bà chủ và con gái của chị Hai nhà họ Trần. Từ đó về sau, chị Hai Trần có vấn đề về tâm thần, bình thường thì có vẻ không sao, chỉ là khi nói năng có hơi kỳ quặc. Bà luôn nói con gái bà ở ngay trong thôn Hoa Hòe, họ sắp được gặp nhau, bà còn thường đến miếu Sơn thần cúng bái, mong Sơn thần bé giúp mình sớm được đến thế giới sau khi chết kia. Một ngày nọ, chồng của chị Hai Trần bỏ nhà đi không một lời từ biệt, cũng không thấy quay lại lần nào nữa. Bà chủ bèn đưa chị gái về nhà, hai chị em cùng nhau mở nhà trọ làm ăn, ngành du lịch ở thị trấn ngày càng phát triển nên cuộc sống của họ cũng khá giả hơn.
Lâm Tu Trúc biết chuyện của gia đình bà chủ, bản thân anh vẫn nhớ về trận thiên tai cách đây hơn hai mươi năm. Đó là một kỳ nghỉ hè khi anh đang học tiểu học, anh cùng cha mẹ đến thị trấn để cúng tổ tiên, thảm họa xảy ra trước khi họ trở về, may mắn là trong gia đình ba người chỉ có anh bị thương nhẹ, còn cha mẹ anh đều an toàn.
Nhưng đã lâu quá nên anh không còn nhớ được thiên tai đó thật ra là gì. Internet thời đó chưa phát triển như bây giờ, cũng không tìm được những thông tin liên quan trên mạng nữa, Lâm Tu Trúc lại không có thời gian vào thư viện lục tìm các tài liệu từ hơn hai mươi năm trước chỉ vì một bài báo. Những người lớn tuổi trong thị trấn cũng có thể mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, nếu hỏi mười người “thảm họa hơn hai mươi năm trước thật ra là gì” thì sẽ nhận được mười câu trả lời hoàn toàn khác nhau. Thời gian trôi qua, những vết thương trên mảnh đất này cũng dần lành lại, người sống tưởng nhớ đến người đã chết, nhưng cũng phải bắt đầu một cuộc sống mới. Lâm Tu Trúc sợ khơi lên nỗi buồn của người dân trong trấn nên chưa bao giờ hỏi họ những ký ức về trận thiên tai hơn hai mươi năm trước.
Lâm Tu Trúc ở nhà trọ một đêm, bị đánh thức bởi tiếng gà gáy vào sáng sớm hôm sau. Khi ra khỏi phòng, anh thấy hai chị em bà chủ nhà trọ đã về.
Bà chủ trông vẫn thân thiện như thế, nhưng khuôn mặt chị Hai Trần trông hốc hác hơn nhiều. Khi người khác hỏi thăm, hai chị em đều nói không có chuyện gì, bác sĩ bảo về nhà chăm sóc bản thân cho tốt, nhưng sự lo lắng trong mắt bà chủ thì không che giấu được.
Lâm Tu Trúc không hỏi thêm nữa, anh đi một vòng trong thị trấn mua xô, giẻ lau, hoa và bánh để tảo mộ, định đi vào rừng cây hòe thăm cha mẹ trước.
Trên đường đi, Lâm Tu Trúc đang nghĩ phải báo với cha mẹ rằng họ có con dâu nhưng con dâu đã bỏ trốn ra sao đây. Anh có thể tưởng tượng nếu họ còn sống, nghe xong chuyện này sẽ cười nhạo anh như thế nào. Mong linh hồn cha mẹ anh trên thiên đường có thể phù hộ cho anh sớm tìm được vợ, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh.
Ít phút sau, Lâm Tu Trúc đến rừng cây hòe, tìm được nơi cha mẹ mình đang nằm. Sau đó, anh nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc bên cạnh bia mộ của cha mẹ anh. Bóng dáng đó sao mà giống như vợ anh đến thế.
Lâm Tu Trúc: “…”
Không phải chứ, linh nghiệm như vậy thật hả? Anh thậm chí còn chưa bắt đầu cúng đấy?!
*
Được gặp lại người mình hằng mong ước, Lâm Tu Trúc vô cùng kích động, buột miệng gọi ngay: “Mình ơi?”
Nhưng Úc Đường không quay lại, cũng không định để ý tới anh.
Úc Ninh và truyền thuyết đô thị ở khách sạn nhìn nhau, thấy sự bối rối giống nhau trong mắt người kia… Người chồng quá cố này còn chưa chết hẳn là sao đây?
Úc Ninh định phá vỡ tình thế rõ ràng là tình ý nồng nàn nhưng lại bế tắc khó hiểu giữa hai người, cậu kéo tay áo Úc Đường: “Sao ngài không giới thiệu cho chúng tôi…” Ông anh chồng quá cố này?
Úc Đường cuối cùng cũng quay người lại, khóe mắt còn vương một vệt đỏ thẫm, y nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại đi thẳng vào vấn đề: “Được người lớn trong gia đình hứa hôn từ nhỏ.”
Y nói tới đây thì ngừng, nhưng Úc Ninh đã hiểu ý Úc Đường muốn nói gì. Úc Đường thì lấy đâu ra người lớn trong gia đình cơ chứ? Người lớn mà y nói tới lẽ nào là cha mẹ ông bà của cậu trong quá khứ, cái gọi là hứa hôn từ nhỏ đó cũng gắn liền với thân phận quá khứ của cậu.
Úc Ninh: “…”
Đã nói là chỉ hóng hớt xem kịch, sao còn liên quan tới cậu chứ?!
Lòng khao khát sinh tồn của Úc Ninh bùng nổ, cậu vội nhặt vali lên: “Tôi đã nhìn thấy nóc nhà mình rồi, đi về chào sư phụ một tiếng đã, hẹn gặp lại nha!”
Sau đó, cậu thể hiện tính chủ động chủ quan của một điều tra viên xuất sắc, không hề ngoảnh lại, biến mất vào rừng cây hòe.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn cũng muốn chạy, nhưng Úc Đường đặt một tay lên vai cô, cô ta vặn đầu lại một trăm tám mươi độ nghe răng rắc răng rắc, thấy khuôn mặt vô cảm của Úc Đường đang quay về phía mình.
“Không phải đã đồng ý đến nhà tôi chơi sao?” Giọng nói của Úc Đường vẫn rất dịu dàng.
“À đúng đúng đúng!” Truyền thuyết đô thị ở khách sạn cũng muốn nhanh chóng rời khỏi cái chốn thị phi này, liền đẩy Úc Đường đi về phía trước: “Chúng ta đi nhanh lên.”
“Xin chờ đã.” Lâm Tu Trúc đặt đồ dùng để tảo mộ trong tay bên cạnh bia mộ trước, bước nhanh đến trước mặt Úc Đường, thẳng thắn giải thích mục đích của mình: “Anh đặc biệt tới đây để tìm em.”
Lâm Tu Trúc cảm thấy mình nói như thế là chưa đủ rõ ràng, liền nói thêm: “Anh muốn tái hôn với em.”
Úc Đường đáp: “Chúng ta chưa ly hôn.”
Lâm Tu Trúc: “…” Phải, anh nhớ ra rồi, vợ anh đã góa chồng cơ mà. Chỉ nghe có người ly hôn rồi tái hôn, chưa bao giờ nghe nói người góa chồng còn tái sinh lại được.
Lâm Tu Trúc hít một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại. Anh nhận thấy sắc mặt Úc Đường khác thường, rõ ràng giọng điệu của y rất không bình thường, như thể đang tức giận, mà người khiến y tức giận chính là anh.
Lâm Tu Trúc tạm thời không hiểu tại sao vợ lại tức giận, liền hỏi: “Có phải anh làm sai gì không?”
“Ngài ấy tức giận vì anh đã trợn mắt nhìn khi ngài ấy mở lòng với anh.” Truyền thuyết đô thị ở khách sạn u oán nói.
Lâm Tu Trúc: “???”
Lâm Tu Trúc không nhớ mình đã làm chuyện quá đáng đến vậy, nhưng khi thấy Úc Đường lại rưng rưng nước mắt, anh hiểu ngay ra rằng vợ mình thực sự là đang tức giận vì điều này.
Lâm Tu Trúc bắt đầu nhớ lại hai mươi chín năm đầu tiên trong đời mình.
Còn Úc Đường giơ tay lên, hoa hòe trong chốc lát đã bao trùm cả thế giới, dần dần nuốt chửng anh và truyền thuyết đô thị ở khách sạn.
Lâm Tu Trúc bừng tỉnh, đưa tay muốn nắm lấy tay áo Úc Đường, nhưng chỉ bắt được vài cánh hoa. Cùng với hương thơm của hoa, một cơn choáng váng ập đến.
Khi cơn mưa hoa biến mất, Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng có cảm giác chân chạm đất. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, anh thấy xung quanh đâu còn rừng cây hòe nữa. Ở đây thậm chí còn có rất ít cây xanh, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là những dãy nhà ở kiểu cũ ngay ngắn, và một khu nhà máy cũ đổ nát. Nhà máy, tôn, ống khói cao, nhà ở cho gia đình công nhân gần nhà máy, tất cả trông giống như một cơ sở công nghiệp cũ, nhưng có thể thấy được mọi thứ đã bị bỏ hoang từ lâu, trở thành một đống đổ nát hoang tàn. Từng có một con thú khổng lồ bằng thép đứng đây nhìn về một ngày mai tốt đẹp hơn, nhưng bây giờ, con thú khổng lồ đó ngã xuống, ngủ say, da thịt bằng sắt thép đã rỉ sét, chỉ còn lại bộ xương thép đứng đó.
Nơi này… có phải là trấn Vân Hòekhông?
Lâm Tu Trúc sửng sốt, anh cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng lại không biết thật ra là ở đâu. Chẳng bao lâu sau, anh tìm thấy dòng chữ có thể cho biết địa điểm trước cửa một tòa nhà xưởng, trên tấm ván cửa có mấy chữ: “Nhà máy khai thác mỏ số 1 trấn Vân Hòe”. Nhưng Lâm Tu Trúc biết ở trấn Vân Hòe tuyệt đối không có cơ sở công nghiệp nào lớn như vậy. Thị trấn vẫn giữ lối kiến trúc từ hàng trăm năm trước, ngoại trừ việc phá bỏ một vài ngôi nhà để xây dựng nghĩa trang thì chưa từng có thứ gì khác được xây lên.
Lâm Tu Trúc nhìn quanh một lần nữa, không thấy bóng dáng Úc Đường đâu, nhưng cuối cùng cũng tìm được một vệt xanh tươi, anh nhìn thấy một đỉnh núi quen thuộc, chính là núi Xích Nhai bên cạnh thị trấn. Nói một cách chính xác thì là nửa còn lại nằm vuông góc 90 độ của vách đá trên núi Xích Nhai. Nhìn từ xa, anh vẫn có thể nhìn thấy cây cổ thụ to lớn không biết đã sống bao nhiêu năm trên núi, chỉ có điều góc vuông của vách đá đã đổi hướng. Thì ra núi Xích Nhai thực sự đã bị xẻ đôi, chẳng qua là nửa còn lại của ngọn núi lại không thuộc thế giới con người bình thường.
Lâm Tu Trúc không hiểu được trấn Vân Hòe đầy không khí chết chóc này, anh muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Đi được vài bước, anh nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa quen thuộc, ngay sau đó, anh đã thấy vài đứa trẻ chạy chân trần trong khu nhà xưởng đổ nát.
Bọn trẻ cũng chào anh: “A, là anh à!”
Giọng điệu quen thuộc này nghe như họ đã quen nhau từ lâu. Mấy đứa trẻ lớn nhất trong số này mới bảy hoặc tám tuổi, còn đứa nhỏ nhất mới bốn hoặc năm tuổi, tất cả đều nở nụ cười rạng rỡ. Những đứa nhỏ một chút, cả nam lẫn nữ đều mặc yếm trên đầu cột hai túm tóc nhỏ, như búp bê trong tranh Tết. Những đứa lớn hơn thì ăn mặc như trẻ con bình thường ở thế giới bên ngoài, nên khi đứng cạnh những đứa nhỏ hơn luôn có cảm giác bị tách rời ra.
Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng tìm được người ở nơi xa lạ này, anh mặc kệ cảnh tượng này kỳ lạ đến thế nào, lập tức ngăn bọn trẻ lại, hỏi chúng nơi này là đâu.
“Đây là trấn Vân Hòe đó.” Một đứa bé trả lời: “Anh cũng có thể gọi là thôn Hoa Hòe.”
“Thôn Hoa Hòe?” Lâm Tu Trúc nhớ lại truyền thuyết cổ xưa lưu truyền trong thị trấn. Sau khi chết, con người sẽ đến thế giới bên trong cây hòe, đó là quê huơng của linh hồn họ. Nhưng vì sao trong thôn Hoa Hòe không có cây hòe?
“Anh bị lạc à, có muốn chúng em đưa anh đi tìm người lớn trong nhà không?” Một đứa bé khác hỏi.
Lâm Tu Trúc chưa kịp nhận ra người lớn trong nhà mình là ai thì đã bị mấy đứa trẻ vây quanh, không một lời giải thích nào đã dẫn anh chạy về phía trước.
Sau khi rời khỏi đống đổ nát hoang tàn, anh nhanh chóng nhìn thấy con đường núi tương đối quen thuộc, nằm ở phía sau ngọn núi của trấn Vân Hòe. Sườn núi xanh tươi rậm rạp, tràn đầy sức sống, Lâm Tu Trúc được dẫn đến trước một căn nhà gỗ trong rừng.
Đứa bé lớn nhất trong đám bước tới gõ cửa, Lâm nhị nương tử mặc sườn xám mỉm cười bước ra, đón mọi người vào trong. Căn nhà gỗ nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng bên trong lại có bí mật, sau khi bước vào thì thấy một khoảng sân rất rộng rãi, trong sân có cả lâm viên với hòn non bộ và hồ nước. Lâm nhị nương tử vỗ tay, hai đứa trẻ mặt cáo bưng trà và đồ ăn nhẹ đến, rót một tách trà cho Lâm Tu Trúc.
Lâm Tu Trúc nhìn Lâm nhị nương tử đang cười tủm tỉm, thử gọi: “Chào cụ?”
Lâm nhị nương tử lấy khăn tay ra che nửa mặt, cười thành tiếng như rất vui mừng, còn đáp: “Ngoan lắm.”
Lâm Tu Trúc đã từng nghe ông ngoại kể chuyện kể trước giờ đi ngủ, cụ tổ của anh dường như không phải là nhân vật chính diện trong câu chuyện. Nhưng nhìn cụ tổ của ông tổ này thân thiện như thế, ánh mắt lúc nhìn anh cũng rất hiền từ, xem ra không giống người bị tổn thương bởi những lời nói nhẫn tâm của ông tổ nhà anh.
Lâm nhị nương tử tựa hồ biết anh đang suy nghĩ gì, giải thích thêm một câu: “Người trong chuyện kia không phải ông tổ của nhánh các con.”
“Ta khá thích nuôi con nít đấy, thế nên con nuôi hơi nhiều.” Lâm nhị nương tử nói thêm: “Chẳng qua là vì câu chuyện đó nổi tiếng nhất, nên chỉ có phiên bản đó được truyền lại thôi.”
Vừa nói, bà vừa ôm hôn những đứa trẻ đang tụ tập xung quanh mình, có thể thấy rõ là bọn trẻ cũng rất thích bà. Lâm nhị nương tử bế một đứa bé vừa bổ nhào lên người mình, ướm thử cân nặng rồi rồi lại đặt xuống, xoa đầu nó, đôi mắt biết cười nhìn Lâm Tu Trúc: “Con đến tìm Tuế Vô Quân phải không?”
“Tuế Vô Quân?” Lâm Tu Trúc hỏi: “Là Úc Đường ạ?”
Lâm nhị nương tử gật đầu: “Đúng thế, Úc Đường là cái tên ngài ấy đặt để chuẩn bị đi đến thế giới loài người sinh sống, trước đây chúng ta đều gọi ngài ấy là Tuế Vô Quân.”
“Người sống trên đời này nghe tên Tuế Vô Quân quá nhiều cũng sẽ phát điên.” Bà bất đắc dĩ thở dài: “Thật là yếu đuối quá đi.”
Nói rồi, bà lại nhìn bầu trời bên ngoài, thấy những đám mây lớn đủ hình dạng trôi qua: “Hôm nay tâm trạng ngài ấy có vẻ không tốt lắm đâu.”
“Dạ.” Lâm Tu Trúc cúi đầu nhìn hơi nóng tỏa ra từ tách trà trên tay: “Hình như con đã làm cậu ấy buồn rồi.”
“Ngài ấy trước kia cũng vậy, hễ buồn thì lại nổi giận, hễ giận thì trốn tránh mọi người.” Lâm nhị nương tử lại thở dài: “Lần trước khi ngài ấy tức giận trở về đã là chuyện của mấy trăm năm trước.”
Lâm Tu Trúc sững sờ: “Trước đây cũng có người làm cậu ấy buồn ạ?”
Nghe được vẻ quan tâm ẩn giấu trong giọng điệu của Lâm Tu Trúc, Lâm nhị nương tử liếc nhìn anh đầy vẻ hứng thú.
“Ngài ấy thích ngồi một mình trên đỉnh núi, nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt bên dưới.” Lâm nhị nương tử dựa vào ghế bành, kể chuyện xưa: “Cho đến một lần, ngài ấy cuối cùng cùng người ta xuống núi…”
*
Em trai của cậu bé chết vì bạo bệnh, cha mẹ cậu nói dối rằng em trai đã được Sơn thần bé đưa lên núi để sống hạnh phúc. Cậu bé tin điều đó, chạy lên núi tìm em trai, sau đó, cậu gặp được Sơn thần bé đang tìm bạn chơi cùng.
Sơn thần bé nghe nói cậu bé muốn đòi lại em trai từ chỗ mình, nhưng lại không thể biến ra em trai của cậu bé từ không khí, liền đề nghị: “Vậy ta sẽ làm em trai của cậu.”
Thế là, Sơn thần bé xuống núi. Trước khi xuống núi, y vui vẻ thông báo với tất cả bạn bè rằng mình sắp có gia đình. Hôm đó y vui lắm, làm cho ngày nắng có cả cầu vồng.
Tuy nhiên, cha mẹ cậu bé không thể nhìn thấy Sơn thần bé. Cậu bé cho rằng cha mẹ không thích em trai, thậm chí không muốn nói một lời nào với em trai, nên cậu không bao giờ nhắc đến em trai mình trước mặt cha mẹ. Sau này, cậu bé lớn lên thành thiếu niên, cha mẹ thiếu niên đột ngột qua đời vì tai nạn trong một chuyến đi xa, chỉ còn thiếu niên và em trai nương tựa vào nhau. Đó là những năm tháng tốt đẹp hiếm hoi ở trấn Vân Hòe, mỗi gia đình đều dành dụm một miếng ăn để nuôi hai anh em.
Người dân trong thị trấn rất tốt bụng, anh trai cũng rất tốt, Sơn thần bé nghĩ rằng làm người, lớn lên và chết như thế này, hình như cũng tốt. Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ y thích đều thay đổi. Anh trai đã lớn lên, có người và vật mình yêu thương nhiều hơn, Sơn thần bé phát hiện ra mình trở nên ít quan trọng hơn. Y chỉ là khách qua đường trên thế gian này, không phải là mối quan tâm của ai đó, với gia đình mà y quan tâm, y cũng không phải là duy nhất nữa rồi.
Vậy là Sơn thần bé đã về núi. Y để lại một con lật đật để thay thế mình, con lật đật cao bằng nửa người mặc quần áo, nhưng trên mặt không được khắc ngũ quan, khi không có ai xung quanh, nó sẽ tự lắc lư, lắc lư trên mặt đất.
Người anh không để ý rằng em trai mình đã rời đi.
Thỉnh thoảng có người đi khỏi thị trấn quay lại, nhìn thấy con lật đật khổng lồ trong sân nhà người anh mà lại không thấy em trai, bèn chạy đến hỏi anh trai: “Em trai anh đi đâu rồi?”
Anh trai nhìn con lật đật vẫn đang lắc lư với vẻ mặt ngơ ngác: “Em trai tôi vẫn luôn ở đây.”
Sau này, người anh trở thành một nghệ nhân rất nổi tiếng, chạm khắc hết con lật đật này đến con lật đật khác. Tương truyền, con lật đật nào qua tay hắn đều biết lắc lư một mình trong đêm tĩnh mịch, như chờ đợi ai đó sờ đầu nó, gọi tên nó.
*
Lâm Tu Trúc im lặng nghe câu chuyện cụ tổ kể, anh luôn cảm thấy hình như mình đã nghe một phiên bản khác của câu chuyện.
Lâm nhị nương tử một lần nữa hiểu được anh đang nghĩ gì, từ đâu đó lấy ra một quyển cẩm nang du lịch của trấn Vân Hòe: “Đây là phiên bản con đã xem nhỉ.”
Trên cẩm nang cũng là câu chuyện về Sơn thần bé và con lật đật, nhưng phiên bản này có nhiều khúc mắc hơn, ly kỳ hơn, đảo chiều liên tục.
Lâm nhị nương tử nói: “Muốn thu hút khách du lịch thì phải xử lý thêm một chút, nếu không có một vài truyền thuyết trong thị trấn sẽ dọa trẻ con đấy.”
Lâm Tu Trúc lật cẩm nang, tìm thấy đoạn sau của câu chuyện.
Phần tiếp theo chủ yếu kể về câu chuyện người anh vô cùng hối hận sau khi phát hiện em mình đã bị lật đật thay thế, bèn lên núi tìm Sơn thần bé để đổi em trai về. Sơn thần bé liền biến ra chín chín tám mươi mốt con lật đật rồi ẩn mình vào trong, nhưng anh trai không nhận ra, vậy nên vào lúc bình minh, cả lật đật và Sơn thần bé đều biến mất.
Lâm Tu Trúc hỏi: “Kết thúc thực sự của câu chuyện này là gì?”
Lâm nhị nương tử có sao nói vậy: “Cái kết là người anh không bao giờ phát hiện ra em trai mình đã bị một con lật đật thay thế, người trong thị trấn cho rằng hắn bị điên, lật đật mà làm ra cũng nhờ đó mà trở nên nổi tiếng, lan truyền cho đến ngày nay, là một điểm thu hút khách du lịch đấy.”
Cảm giác chua loét vì “có người bước vào lòng vợ sớm hơn mình” của Lâm Tu Trúc trước đó dần phai nhạt, thay bằng một nỗi buồn khó tả. Úc Đường muốn tìm một gia đình, dù là hành vi tìm anh trai trong câu chuyện hay việc tìm đến gia đình bốn người của Vu Dương Xuân, đều phản ánh niềm khao khát một gia đình của y. Nhưng y không tìm được nhà trên đời này, thế là hết lần này đến lần khác rời đi, rồi lại trở về.
“Cậu ấy sẽ đau lòng lắm.” Lâm Tu Trúc cũng cảm thấy buồn theo.
Lâm nhị nương tử gật đầu: “Sau khi ngài ấy về lần đó liền tức giận, tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn thì cơn giận cũng nguôi ngoai, lại xuống núi tìm anh trai đó.”
Lâm Tu Trúc cau mày: “Sao dễ dỗ thế?” Thậm chí không cần người khác dỗ, còn có thể tự dỗ mình. Vợ anh sao có thể chịu nỗi ấm ức thế được!
“Nhưng lúc đó anh trai kia đã qua đời, hắn đã chết được hơn năm mươi năm rồi.” Lâm nhị nương tử nói thêm.
Lâm Tu Trúc: “…”
Lâm nhị nương tử cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt đặc sắc của Lâm Tu Trúc, lấy khăn tay che miệng cười an ủi: “Con giờ không phải là con người, không cần lo lắng về thời gian.”
“Nhưng con không muốn thấy cậu ấy vừa buồn vừa giận mà mình lại không thể làm gì được.” Lâm Tu Trúc nói.
Không làm gì không phải là phong cách của anh.
“Được rồi.” Lâm nhị nương tử khá bao dung với người nhà của mình: “Để ta giúp con vậy.”
Vừa nói, bà vừa gỡ một bức tranh phong cảnh trên tường ra, chụp nó lên đầu Lâm Tu Trúc, chỉ trong chớp mắt, Lâm Tu Trúc đã bị nhét vào phong cảnh trong tranh.
“Đi thôi, ta dẫn con đi tìm ngài ấy.”
*
Gần miếu Sơn thần dưới chân núi Xích Nhai có một khu chợ, sắp tới là ngày lễ long trọng nhất mỗi mùa hè trên trấn Vân Hòe, chợ ở thôn Hoa Hòe cũng sẽ trở nên sôi động hơn.
Úc Đường dẫn người bạn mới đi dạo chợ, gặp Lục Yêu đã về sớm hơn mình vài ngày.
Lục Yêu đang ngồi trên đầu cô dâu trong bộ váy cưới màu đỏ cao vài mét, bạn thân cùng nhau đi mua sắm nhưng chỉ có một người thực sự đang đi. Thấy Úc Đường không vui cho lắm, Lục Yêu dùng đuôi kéo truyền thuyết đô thị ở khách sạn về phía mình, chủ động đề nghị dẫn bạn mới đi làm quen thị trấn, còn để Úc Đường về nhà nghỉ ngơi trước.
Úc Đường quay trở lại núi Xích Nhai, chui vào gốc cây khổng lồ trên đỉnh núi, cùng gốc cây phơi nắng. Chưa phơi được bao lâu, y nghe thấy tiếng ai đó gõ vào cây của mình. Khi bước ra thì thấy Lâm nhị nương tử đứng trước gốc cây, tay ôm một cuộn tranh cao ngang ngửa mình, dẫn theo mấy đứa trẻ cùng đến chơi.
Trước mặt người của mình, Úc Đường không hề có chấp niệm về việc làm sao cho ra dáng con người, một nửa cơ thể y vẫn còn ở trong cái cây, nửa người lộ ra ngoài cũng được bao phủ bởi những sợi tơ đen vặn xoắn. Đám tơ đen xoắn lại với nhau như những dây leo đang sống, chậm rãi hít thở, quấn vào, giãn ra.
“Tôi đến thăm ngài đây.” Lâm nhị nương tử nói: “Trông ngài có vẻ không vui, lại là vì đám người ngoài kia sao?”
Úc Đường im lặng không đáp.
“Để tôi đoán xem, có phải vì…” Đôi mắt vừa mảnh vừa dài đảo đảo, Lâm nhị nương tử cố ý kéo dài giọng nói: “Người chồng quá cố kia không?”
Úc Đường vẫn chưa nói chuyện, dây leo đang chậm rãi duỗi ra đột nhiên khựng lại, sau nửa giây, nó duỗi thẳng ra như thể nổ tung, phải mất một lúc lâu sau mới mềm trở lại.
“Thật sự rất giận thằng bé à.” Lâm nhị nương tử thở dài, dùng mẫu câu phổ biến trên đời: “Người cũng chết rồi, sao phải bận tâm?”
“Đều tại anh ta.” Úc Đường cuối cùng cũng lên tiếng, giọng không lớn, có vẻ tủi thân lắm: “Ai cho phép anh ta tự ý chết chứ!”
Lâm nhị nương tử: “…”
Bọn trẻ: “…”
Lâm Tu Trúc trong tranh: “…”
Tự ý chết thật là đáng ghét quá đi, làm con người ta tủi thân chưa kìa.
“Tôi dẫn một người bạn tới gặp ngài đây.” Lâm nhị nương tử ho khan hai tiếng, ném cuộn tranh mang theo lên không trung.
Cuộn tranh được treo trên sợi dây đỏ cột vào cành cây, bức tranh từ từ mở ra, khung cảnh núi non màu mực, ý cảnh xa xăm. Thế nhưng, bên trái sợi dây đỏ có một chiếc đèn lồng làm bằng da người, bên phải một chiếc chuông làm bằng đầu lâu, trong bức tranh phong cảnh ở giữa thì có một người còn sống to đùng biết di chuyển, thực sự là phá hoại cảnh đẹp.
“Hai người từ từ nói chuyện, tôi sẽ không quấy rầy.” Lâm nhị nương tử dành không gian cho đôi trẻ giao lưu, tha hết đám nhóc đi theo xem trò vui xuống núi không sót đứa nào.
Úc Đường nhìn thấy chồng quá cố đang đứng trên đỉnh núi trong tranh, còn đang ra sức vẫy tay chào y. Cũng tốt thôi, một người chồng quá cố đủ tiêu chuẩn nên bị treo lên, đi lang thang khắp nơi bên ngoài còn ra thể thống gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tu Trúc nhảy ra khỏi bức tranh, đáp xuống trước mặt Úc Đường.
Úc Đường không vui, chẳng những không biến về hình dạng con người mà còn biến những nơi giống con người thành dây leo nốt.
Người kia từ chối nói chuyện với bạn, biến thành một cái cây.JPG
Lâm Tu Trúc tiến lại gần mấy bước, lễ phép hỏi: “Anh chạm vào dây leo của em được không?”
Úc Đường: “???”
Úc Đường tung ngay một sợi dây leo ra, đẩy anh ra thật xa.
Lâm Tu Trúc vừa rồi nghe được lời của Úc Đường, rốt cuộc nhớ ra mình trợn mắt nhìn y là lúc nào, chắc hẳn là vào đêm đầu tiên nhìn thấy Úc Đường cởi bỏ lớp da người. Khi ngất đi, có lẽ anh đã trợn trắng mắt lên. Úc Đường rất mong chờ khoảnh khắc được mở lòng với anh, nhưng anh thì lại bị kích thích quá lớn, cơ chế tự bảo vệ não bộ được kích hoạt, dứt khoát cho anh cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Hành vi như vậy, theo Úc Đường, có nghĩa là đang ghét bỏ y nhỉ.
Lâm Tu Trúc không có ý muốn cho Úc Đường hiểu được tâm lý chịu đựng của một con người bình thường đến đâu, anh chỉ muốn dùng hành động để chứng tỏ mình thực sự có thể chấp nhận mọi mặt của người mình yêu. Vì vậy, Lâm Tu Trúc đã chạm vào dây leo đang đẩy mình. Những sợi dây leo rất lạnh, nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng sờ vào lại mềm mại mượt mà đến không ngờ, giống như lụa cao cấp.
Lâm Tu Trúc chỉ chạm rất nhẹ, nhưng dây leo dường như giật mình, quét ngang một cái, hất anh ngã xuống đất.
Lâm Tu Trúc đứng dậy, lại đi tới gốc cây, lần này không đợi anh lên tiếng, Úc Đường đã nói trước. Âm thanh đó vang thẳng vào đầu Lâm Tu Trúc, Úc Đường nói với anh: “Anh không cần phải đến gặp tôi, người đã hứa hôn với anh vốn không phải là tôi.”
Lâm Tu Trúc liền nhớ tới thanh niên xa lạ mình gặp ở rừng cây hòe, người kia nghe thấy câu “do người lớn trong nhà hứa hôn” thì hoảng sợ bỏ chạy mất dép. Có thể người đó mới đúng là con út của Bạch Tuyết và Vu Dương Xuân, nhưng xét theo thái độ của cậu ta, cậu thật sự chỉ muốn tránh né tất cả người và việc liên quan đến thân phận này.
“Anh muốn cưới em không phải vì lời hứa hôn, cũng không thích con trai hay cháu trai của ai đó.” Lâm Tu Trúc cảm thấy mình vẫn cần phải giải thích cho đàng hoàng. Anh nói: “Anh thích Úc Đường, chỉ thích em.”
Những dây leo đung đưa trong gió không còn chuyển động nữa, cả ngọn núi Xích Nhai dường như im lặng theo, chìm vào sự im lặng chết chóc. Dây leo bất động tại chỗ, dường như muốn nói… Đừng làm ồn, ta đang suy nghĩ.
Cuối cùng, Úc Đường suy nghĩ xong, lại đưa ra một phương án: “Nếu anh thích bộ da của tôi, tôi có thể cho anh lấy về.” Cũng như ngày xưa, y có thể tròng dáng vẻ của mình lên người con lật đật, ai muốn cũng có thể nhìn cho đã mắt.
Lâm Tu Trúc cảm thấy mình giải thích còn chưa đủ rõ ràng: “Anh đến đây không phải để mang về một cái vỏ rỗng.”
“Úc Đường, bà xã, em yêu, người anh thích là em.” Lâm Tu Trúc lại nghĩ tới lời thề của mình: “Dù em có ra sao, anh vẫn luôn thích em…”
“Lừa đảo.”
Úc Đường ngắt lời Lâm Tu Trúc đang nói dở. Lần này có vẻ cực kỳ tức giận, không còn là cãi nhau vu vơ như trò đùa lúc đầu nữa, tất cả dây leo trên cơ thể y đều đang vung vẩy điên cuồng. Dây leo đen mọc dài thật nhanh, trải dài không mục đích vào sâu trong núi rừng, vẫy vùng, chạy tràn lan, khó hiểu, khó đoán, đầy rẫy nỗi sợ hãi không rõ.
Trong phút chốc, núi non rung chuyển, trời đất biến sắc.
Lâm Tu Trúc cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang lắc lư, như thể ngay sau đó sẽ có một vật thể khổng lồ lao ra khỏi núi Xích Nhai, nghiền nát cả ngọn núi thành bụi.
“Tinh tang tang…”
Chuông xương người phát ra những âm thanh điên cuồng bất an, ngọn lửa trong đèn da người đập nhảy nhót không theo quy luật, như đang run rẩy.
“Tôi không tin những lời ma quỷ của anh!”
Giọng nói của Úc Đường không có chút cảm xúc nào, kết hợp với núi Xích Nhai lung lay sắp đổ và tình cảnh gió cát đầy trời xung quanh mới biết y phẫn nộ, nguy hiểm và nóng nảy đến thế nào.
Nhưng Lâm Tu Trúc lại có thể nghe thấy sự uất ức từ giọng nói bình tĩnh đó, như nếu không có người đến dỗ là sẽ khóc lên ngay mất. Lâm Tu Trúc muốn ôm lấy Úc Đường, an ủi cảm xúc của y, nhưng dây leo không cho anh lại gần.
Đột nhiên, bốn sợi dây leo tấn công Lâm Tu Trúc, chia ra trói chân tay anh lại nhấc lên cao. Lâm Tu Trúc bị nhấc lên không trung cách mặt đất rất xa, dây leo bắt đầu từ từ nghiêng xuống, lòng Lâm Tu Trúc dâng lên dự cảm không lành. Linh cảm của anh thành hiện thực ngay giây tiếp theo, dây leo áp xuống sát mặt đất, rồi dùng một lực thật mạnh hất lên trên, ném cả cơ thể anh về phía chân trời. “Vụt” một cái, anh biến thành sao băng.
“Tôi không bao giờ tin anh nữa.”
Rung chuyển của mặt đất và tiếng gió hú dần dần lắng xuống, những dây leo vung vẩy điên cuồng lần lượt rơi trở lại khu rừng, cắm rễ vào đất, mọi thứ trở lại yên bình.
“Không bao giờ tin anh nữa.”
Úc Đường lẩm bẩm, không ai nghe thấy.
Bức tranh của Lâm nhị nương tử treo trên sợi dây đỏ không bị gió thổi bay, một dây leo chậm rãi bò lên cuộn tranh, chọc vào đỉnh núi nơi Lâm Tu Trúc vừa đứng. Lúc này, trên núi trong tranh không còn ai nữa.
*
Lâm Tu Trúc mở mắt ra, thấy một cô bé chừng bảy tám tuổi đang ngồi xổm trước mặt mình, cô bé nghiêng cái cổ dài, mở to đôi mắt tò mò, nhìn anh không chớp mắt.
Lâm Tu Trúc giật mình ngồi dậy, cô bé thấy anh giật mình trông rất buồn cười, thế là cười khúc khích rồi bỏ chạy.
Sửng sốt hai ba giây, Lâm Tu Trúc mới nhớ ra mình vừa bị dây leo ném lên trời. Anh đứng dậy, phát hiện mình không hề bị thương nên lại bắt đầu quan sát xung quanh. Anh nhận ra nơi này chính là miếu Sơn thần dưới chân núi Xích Nhai.
Cách đây vài năm, chị của bà chủ nhà trọ trong thị trấn – chị Hai Trần – bị bệnh, nửa đêm chạy ra ngoài, hôm đó Lâm Tu Trúc tình cờ ở trọ trong nhà bà nên cũng đi tìm giúp một tay. Sau này, họ tìm thấy chị Hai Trần ở miếu Sơn thần này, bà đang quỳ trước tượng Sơn thần, nói rằng Bé Mầm đến đón bà. Bé Mầm là con gái của chị Hai Trần, nếu còn sống chắc cũng bằng tuổi Lâm Tu Trúc.
Lâm Tu Trúc bước tới cửa miếu nhìn ra ngoài, đã là buổi chiều tối rồi, ánh tà dương nhuộm đỏ nửa bầu trời. Anh lại thấy những cây hòe khắp núi, và núi Xích Nhai trong ký ức, xem ra anh đã bị ném thẳng về trấn Vân Hòe.
Lâm Tu Trúc quay lại phía tượng Sơn thần, chăm chú quan sát Sơn thần bé đang mỉm cười nhìn về phương xa. Từ khi biết Sơn thần bé ở đây thực chất là Úc Đường, anh chợt cảm thấy ngay cả hai con lật đật không có mặt đứng ngoài cổng cũng trở nên thanh tú hơn.
Cô bé lúc trước lại chạy vào, thấy Lâm Tu Trúc vẫn chưa đi, liền bước tới bắt chuyện với anh: “Anh chính là người đã đại náo núi Xích Nhai vừa rồi phải không? Anh giỏi thật đó!”
Lâm Tu Trúc: “…” Không phải, cần làm rõ, anh có thể gây ra chuyện lớn như vậy sao?!
Cô bé cũng nhận ra cách dùng từ của mình chưa chính xác, nên nói lại: “Anh có thể khiến Tuế Vô Quân nổi giận dữ vậy luôn, anh giỏi thật đó!”
Lâm Tu Trúc: “…” Nói thế này càng khiến anh giống một kẻ khốn nạn hơn!
Khi mới tỉnh dậy, Lâm Tu Trúc nhận thấy cổ cô bé này bị vẹo một cách bất thường, nhưng anh tưởng mình vẫn đang ở thôn Hoa Hòe, ở đó thì có thể nhìn thấy mọi thứ trên đời. Nhưng bây giờ anh đã trở về trấn Vân Hòe, cô bé trước mặt rõ ràng là một trong những đứa trẻ của thôn Hoa Hòe, vừa rồi còn thấy cảnh tượng núi Xích Nhai lung lay.
Cô bé nghiêng đầu lắc lắc, như đang cố gắng đưa cái đầu của mình về đúng vị trí, em nhìn ra thắc mắc của Lâm Tu Trúc, muốn trả lời câu hỏi của anh. Đột nhiên, em nghe thấy gì đó, vô thức lùi lại hai bước, khéo léo nấp sau đống hộp bìa cứng bên cạnh.
Không lâu sau, có hai người bước tới cửa miếu Sơn thần, là bà chủ nhà trọ và chị gái, hai chị em tay nắm tay, mang theo nhiều đồ cúng, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa. Bà chủ gặp người quen ở cửa, phải chào hỏi nên bảo chị gái vào trước. Chị Hai Trần nhận lấy chiếc giỏ từ tay em gái, vừa bước vào miếu Sơn thần đã thấy Lâm Tu Trúc, bà khá ngạc nhiên, hỏi Lâm Tu Trúc đang làm gì ở đây.
“Tôi đến thăm Sơn thần bé.” Lâm Tu Trúc mỉm cười, lễ phép tiếp tục câu chuyện: “Còn dì thì sao?”
“Tôi mang đồ cho Bé Mầm.” Chị Hai Trần lắc lắc chiếc giỏ trong tay, thở dài một hơi: “Sắp không thể đi được nữa rồi, tranh thủ đưa thêm chút nữa.”
Trong khi chị Hai Trần đang nói, Lâm Tu Trúc liếc nhìn cô bé đang trốn đằng sau đống hộp giấy. Chị Hai Trần không thể nhìn thấy em, nhưng đôi mắt to của cô bé lại dán chặt vào bà với nỗi quyến luyến sâu sắc. Lâm Tu Trúc chợt động lòng, nhìn sang chị Hai Trần đang lần lượt lấy từng món đồ cúng ra.
So với năm ngoái khi họ gặp nhau, khuôn mặt người phụ nữ trông hốc hác hơn, như thể chỉ thở thôi cũng đã rất khó khăn rồi. Ngoại trừ em gái ra, bà đã không còn lưu luyến gì trên đời này nữa rồi. Khi tỉnh táo, bà sống trong hoảng loạn, sợ rằng quê hương của linh hồn mà bà tin tưởng không tồn tại, bà sẽ không bao giờ có thể đoàn tụ với người thân của mình.
Thôn Hoa Hòe mà bà rất muốn đến đó, Lâm Tu Trúc cũng vừa mới đến rồi.
“Nó có tồn tại.”
Không biết tại sao những lời này lại thốt ra, nhưng đã nói rồi, thì Lâm Tu Trúc dứt khoát nói ra hết…
“Thôn Hoa Hòe có tồn tại, tôi vừa tới đó.”
Vừa bước vào cửa, bà chủ nhà trọ đã nghe Lâm Tu Trúc nói vậy, bà mở to mắt đầy ngạc nhiên và thương cảm, im lặng nhìn Lâm Tu Trúc.
Không phải chứ, sao cậu thanh niên mới từng này tuổi mà đã điên rồi?!