Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 14: Truyền thuyết đô thị




Khoảnh khắc nghe được câu nói của em họ “Tôi cũng có thể trao cả trái tim của mình cho cậu”, Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng phá vỡ được bức tường nước đã chắn ngang mình. Lúc này anh rất muốn bò ra khỏi di ảnh, chỉ cho thằng em họ kia biết cách giao tiếp với anh dâu cho đúng.

Tuy nhiên, cơn giận của Lâm Tu Trúc không kéo dài được bao lâu, anh nghe thấy Úc Đường nói câu: “Vậy anh trao trái tim cho tôi đi”. Bầu không khí đột nhiên thay đổi từ ái muội khi một nam sinh viên đại học đang nói chuyện chân tình với anh dâu của mình, sang ma quái như thể một vụ án mạng sắp xảy ra ngay giây tiếp theo.

Từ góc nhìn của Lâm Tu Trúc có thể thấy được Lâm Tất Quả đứng đối diện Úc Đường. Anh thấy thằng nhóc kém cỏi đang nhìn trừng trừng vào con dao gọt trái cây với vẻ mặt ngơ ngác, như thể trong giây tiếp theo sẽ lấy con dao đó, biểu diễn màn trao tim thật vậy. Lâm Tu Trúc giận vì hắn hèn quá, chẳng lẽ không thể có gan hơn được sao?! Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã nhớ ra lúc yêu mình cũng như thế này, chợt cảm nhận được sức mạnh từ gen của gia đình mình.

Lâm Tu Trúc không nghĩ Úc Đường có ác ý với em họ mình. Nhớ lại thái độ của đại sư Thiện Tư và những người khác là biết ngay, nếu Úc Đường muốn làm hại người khác thì trên đời không ai có thể ngăn cản được. Anh tin vào sự chân thành và lòng tốt của Úc Đường, y đối với mọi người xung quanh, kể cả những sinh vật không phải con người, đều bình đẳng như nhau. Nhưng Lâm Tu Trúc không thể tin vào khả năng tự chủ của thằng em họ, nhất là khi thằng nhóc này quá bướng bỉnh, hắn có làm gì cũng không lạ, không chừng nóng đầu lên sẽ tự cho mình một dao.

Lâm Tu Trúc rất lo lắng, một tay anh đã duỗi ra ngoài bức ảnh, nắm lấy mép khung ảnh, chật vật bò ra ngoài. Anh nghĩ để ngăn chặn thảm kịch xảy ra, trước tiên anh phải phá vỡ sự im lặng chết chóc vào lúc này, cuối cùng trong lúc sốt ruột, anh cũng mở miệng nói được thành tiếng.

“Em yêu! Em yêu! Nhìn anh này!” Lâm Tu Trúc đã thò nửa đầu ra khỏi di ảnh, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nhìn anh này! Bây giờ anh cũng có thể trao cả trái tim theo đúng nghĩa đen này!” Nếu thật sự muốn nhìn thì nhìn anh không được sao, nhìn người khác làm gì chứ?!

Bàn tay đang đưa con dao gọt trái cây của Úc Đường bỗng khựng lại.

Lâm Tu Trúc vui mừng ra mặt, lòng nghĩ rằng cuối cùng y cũng nghe được giọng nói của mình.

Nhưng Úc Đường lại không nhìn Lâm Tu Trúc. Lòng bàn tay cầm con dao của y xuất hiện một vết nứt, một sợi chỉ đen thoát ra từ đó, nuốt chửng con dao gọt trái cây, ngay sau đó, y dùng bàn tay đó ấn vào cái đầu đang thò ra của Lâm Tu Trúc. Chỉ một cú đẩy nhẹ như thế, đầu Lâm Tu Trúc đã bị đẩy vào trong lại.

Lâm Tu Trúc: “…”

Lâm Tu Trúc về trong di ảnh vẫn huyên thuyên không ngừng, không còn giả vờ trưởng thành vững vàng nữa, cứ gọi đi gọi lại, nào là “Úc Đường”, “mình ơi” rồi lại “em yêu”.

Úc Đường làm như không nghe thấy gì, lấy ngón tay nhẹ nhàng quét ngang cái miệng trong di ảnh, Lâm Tu Trúc không còn phát ra được âm thanh nào nữa.

Nhưng Lâm Tu Trúc vẫn chưa bỏ cuộc, anh trực tiếp sử dụng kỹ năng mới học được, di chuyển vào di ảnh của mình trong linh đường, cố gắng leo ra khỏi đó.

#Chúa đóng cửa sổ này của bạn, thì sẽ mở một cánh cửa sổ khác#

Dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần này Lâm Tu Trúc cố gắng duỗi một tay ra ngoài trước.

Tốt, rất thuận lợi.

Vào lúc Lâm Tu Trúc đang định trèo ra ngoài như trèo cửa sổ thì nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt. Anh ngước lên nhìn, được đối diện một khuôn mặt kinh hoàng, dữ tợn như thể vừa thấy một con ma.

Lâm Tu Trúc: “…”

Đợi đã, trong trường hợp này, hình như người kia đã thực sự nhìn thấy ma… nhỉ?

*

Sau khi chạm mắt với Úc Đường, Phương Viên cứ thấy mắt mình khó chịu, không phải do mắt mỏi quá, mà vì trước mắt luôn có những đốm sáng nhỏ nhấp nháy. Tình trạng mờ mắt cũng ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của Phương Viên, đầu óc hắn đột nhiên mơ hồ, một giây trước đang nói chuyện với ai đó, giây tiếp theo đã quên mất mình định làm gì.

Tào Chí Tân nhận thấy tình trạng tinh thần của Phương Viên không tốt, nhưng nghĩ lại họ Phương này vừa rồi còn có ý đồ xấu với Úc Đường, thầm chửi đáng đời. Không thèm hỏi Phương Viên có muốn nghỉ ngơi hay không, Tào Chí Tân chỉ kiếm cớ đi nói chuyện với người khác.

Phương Viên tìm một chỗ ngồi xuống, nghe vài người bạn bàn tán về chuyện của góa phu ngày hôm nay, cũng chứng kiến ​​cảnh Lâm Tất Quả tức giận kéo Úc Đường chạy mất. Vốn dĩ hắn khá hứng thú với màn kịch kiểu này, nhưng đủ loại bóng đen kỳ lạ cứ lóe lên trước mắt khiến hắn không còn hứng thú xem tiếp nữa. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, thực hiện vài bài tập về mắt, tình trạng mắt của hắn chẳng những không cải thiện mà còn có vẻ trầm trọng hơn. Lần vô lý nhất là khi hắn liếc thấy một cô dâu mặc váy cưới màu đỏ cao đến nỗi đầu chạm trần nhà từ khóe mắt, tất nhiên, khi hắn dụi mắt xong nhìn lại thì không có gì khác thường.

Phương Viên ngồi đây một lúc thì một người bạn tìm đến, chính là người vừa chọc cho Lâm Tất Quả nghẹn họng không còn gì để nói. Tên này còn đùa với Phương Viên, nói quả nhiên người đẹp thì không bao giờ phải lo tìm nhà mới, cứ xem đứa con của cậu mợ nhà họ Lâm đi, rất có cảm tình với anh dâu đấy thôi.

Phương Viên cười cười, đang định nói gì đó thì nhận ra bạn mình cũng đang dụi mắt lia lịa. Lẽ nào trong căn phòng này có chứa hóa chất đầy độc tố có thể gây khó chịu cho mắt người?

Ngay sau đó, Phương Viên nghe thấy bạn mình hít mạnh một hơi vào: “Quái thật, tôi vừa nhìn thấy một đám con nít chạy ngang qua, nhìn kỹ lại thì chẳng có gì ở đó cả.”

Đám người đang bàn tán vừa rồi nghe vậy cũng sáp lại gần, tham gia thảo luận.

“Tôi cũng vậy, vừa rồi không hiểu sao tôi lại cảm thấy chóng mặt hoa mắt, nhìn lên trần nhà thì thấy một con rắn quấn trên đèn chùm, rồi nhìn kỹ lại thì không có gì ở đó cả.”

“Đừng nói nha, nơi này đầy âm khí, xảy ra chuyện gì cũng không lạ đâu.”

Bạn của Phương Viên rít lên một tiếng, bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm liền mấy độ: “Cái gì chứ, đừng tự mình dọa mình.”

Phương Viên và đám bạn bè trong giới của mình tuy cũng khá tin vào huyền học trong kinh doanh, nhưng ngoài đời lại không bao giờ kính sợ thần thánh ma quỷ. Hôm nay cũng vậy, bọn họ dám đồn thổi bậy bạ về góa phu của người khác trong đám tang người ta, tự cho mình là người văn minh biết điều, nhưng thực ra là ngạo mạn, không biết kiêng kỵ mà thôi. Nhưng một khi có điều kỳ lạ xảy ra với mình, họ vẫn sẽ sợ hãi, sự kiêu ngạo ban đầu cũng biến mất không còn dấu vết.

Phương Viên thì tin vào khoa học hơn, khuyên bạn mình lát nữa nên đi kiểm tra sức khỏe, biết đâu chừng là do quá mệt mỏi nên thị lực giảm sút, đừng có hở ra chuyện gì cũng nghĩ đến ma quỷ. Lời còn chưa dứt, hắn đã nghe thấy tiếng kêu kinh hãi từ người bạn bên cạnh. Phương Viên nhìn thấy bạn mình ngồi dưới đất vô cùng thất thố, một tay chỉ vào di ảnh ở giữa linh đường, vẻ mặt sợ hãi như nhìn thấy ma.

“Hắn hắn hắn… hắn về kìa! Hắn bò ra kìa! Hắn bò ra kìa á á á á á…”

Gã hoảng sợ nói năng lộn xộn, không đứng dậy được, hai chân đá ra sau để lùi lại, cho đến khi va vào chân Phương Viên mới dừng.

“Sao vậy? Đừng có dọa tôi đó!”

Đám người vừa tham gia cuộc trò chuyện cũng sợ vỡ mật trước cảnh tượng này. Ngay cả khi họ nhìn về phía ngón tay của gã chỉ, rồi chỉ thấy một bức di ảnh bình thường, không có gì bất thường khác, nhiều người vẫn run rẩy lo lắng. Những người khác có mặt cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy điệu bộ lạ lùng của đám này thì đều tránh xa ra.

Phương Viên bị đám bạn này làm cho mất mặt, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng thể hiện ra dưới trạng thái tức giận, chiếc mặt nạ ôn hòa lịch thiệp sắp không thể giữ nổi. Nhưng bạn hắn vẫn giữ chặt quần hắn không chịu buông, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt, cọ hết vào người hắn.

“Cứu tôi với! Có ma! Họ Lâm đó bò ra từ di ảnh kìa! Cứu tôi với! Sau này tôi không dám nói bậy nữa!”

Phương Viên không thoát khỏi được gã đàn ông đang ôm đùi mình, dù muốn đá gã ra cũng không nhấc nổi chân, đúng lúc hắn đang tức giận, Úc Đường và Lâm Tất Quả tình cờ từ bên ngoài quay về, định xem trong nhà xảy ra chuyện gì. Phương Viên rất muốn vạch rõ ranh giới với gã đàn ông đang làm trò xấu hổ này, ngẩng đầu định nói thì đột nhiên hai mắt trợn lên.

Trong mắt Phương Viên, tay trái và tay phải của Lâm Tất Quả được hai cô bé mặc yếm đỏ giữ lấy, mà hắn dường như không biết gì cả, cứ ngơ ngác bước về phía trước theo sự dẫn dắt của hai đứa trẻ. Và ngay trên cổ hắn còn có một cậu bé cũng mặc yếm đỏ, cậu bé che mắt hắn bằng cả hai tay, rồi bịt tai hắn bằng hai cái tay khác thừa ra. Nhắm mắt làm ngơ, tai nghe như điếc. Tất cả những cảnh tượng và âm thanh nằm ngoài tầm hiểu biết của người bình thường trong đại sảnh này đều bị hai đôi bàn tay đó ngăn cách. Lâm Tất Quả hoàn toàn không nhận ra sự kỳ lạ trên người mình lúc này, còn đang thắc mắc không biết bọn người này đang làm gì, vừa rồi bọn họ cãi nhau với hắn vẫn như bình thường kia mà.

Tương tự, ngoại trừ Phương Viên và đám bạn vẫn đang la hét của hắn, dường như không ai ở nơi này nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trên người Lâm Tất Quả.

“Có ma kìa! Nó sắp bò ra kìa!”

“Cứu tôi với!”

“Ai cứu tôi với á á á…”

Phương Viên sững sờ tại chỗ, tiếng kêu cứu hoảng sợ của bạn bè văng vẳng bên tai, bé trái cưỡi trên cổ Lâm Tất Quả há miệng ra, nở một nụ cười thật tươi kéo dài đến tận mang tai với hắn.

Phương Viên: “…”

Phương Viên không kêu cứu, không hoảng sợ, không bỏ chạy như điên. Hắn chỉ thấy trước mắt lập tức tối sầm rồi lăn đùng ra ngất.

*

Có người phát điên và ngất xỉu trong đám tang của Lâm Tu Trúc, câu chuyện nhanh chóng lan truyền trên mạng. Tối hôm đó, một người tự xưng đã từng dự đám tang ra mặt cho biết, vừa bước vào nhà cũ họ Lâm đã cảm thấy không khí u ám, thậm chí còn nhìn thấy di ảnh chớp mắt. Cư dân mạng rất có hứng thú với những câu chuyện kỳ ​​lạ này, đặc biệt là những câu chuyện đồn thổi liên quan đến các gia đình giàu có quyền lực. Người chết trong đêm tân hôn có rất nhiều oán hận, cộng thêm là nghe đâu đám người phát điên kia ăn nói dơ bẩn, có vẻ như bị ma quỷ bám lấy là chuyện bình thường.

Dù xảy ra bao nhiêu hỗn loạn, tang lễ của Lâm Tu Trúc vẫn phải diễn ra. Sau khi khách khứa giải tán, thi thể của anh cũng được đưa đi hỏa táng, biến thành một hũ tro cốt. Cậu và mợ của Lâm Tu Trúc không dám ở nhà cũ qua đêm, người làm trong nhà cũ cũng xin nghỉ phép vì sự việc ma ám xảy ra ban ngày, chỉ có Lâm Tất Quả và Úc Đường ở lại với hai cụ nhà họ Lâm.

Đêm khuya, hai cụ nhà họ Lâm và Lâm Tất Quả đã nghỉ ngơi, Úc Đường lại bước vào đại sảnh, đặt di ảnh của Lâm Tu Trúc sang một bên, ngơ ngác nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.

Sau một ngày lan truyền, ngày càng nhiều người biết đến truyền thuyết Lâm Tu Trúc trèo ra khỏi di ảnh, dù người ta có tin hay không thì sự việc này ngày càng được lan truyền rộng rãi, trở thành truyền thuyết đô thị mới nhất. Và Lâm Tu Trúc cũng nhận thấy mình ngày càng ít bị ràng buộc bởi khung ảnh, như thể có thể rời bỏ những bức ảnh đó bất cứ lúc nào. Sự thay đổi này bắt đầu khi Phương Viên bị anh hù dọa ngất đi, có vẻ như càng nhiều người biết đến truyền thuyết đô thị về anh thì sức mạnh của anh càng lớn.

Lúc đó, thấy khung cảnh tang lễ của mình trở nên hỗn loạn như nồi cám heo, Lâm Tu Trúc sợ tình hình diễn biến mất kiểm soát, còn Lâm Tất Quả đã bình an trở về, nên anh quay lại trong di ảnh. Lâm Tu Trúc không dám để ông bà ngoại nhìn thấy mình như vậy nên từ đó ngậm miệng im lặng, giả vờ như mình chỉ là một di ảnh bình thường.

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại anh và Úc Đường, Lâm Tu Trúc một lần nữa thử bước ra khỏi di ảnh, lần này không hề có trở ngại nào cả.

Chưa kịp đến bên Úc Đường, anh đã nhìn thấy cậu thanh niên bên cửa sổ chợt đứng dậy. Úc Đường cầm hũ tro cốt trên bàn thờ lên, nhặt ra vài mẩu xương vụn chưa cháy hết, cho riêng vào chiếc lọ thủy tinh đen to bằng hai ngón tay rồi nuốt chửng chiếc lọ.

Lâm Tu Trúc đang bối rối thì thấy Úc Đường quay lại mà không hề báo trước, khi thấy anh đi ra từ di ảnh cũng không ngạc nhiên chút nào.

“Cái này trả cho anh.” Úc Đường mặt vô cảm cầm hũ tro cốt đưa cho Lâm Tu Trúc, bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc tôi trong thời gian qua.”

Lâm Tu Trúc: “???”

Không, đừng đột nhiên lịch sự như vậy, thấy sợ lắm đó!