Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 1: Tiếng sét ái tình




Cuối tháng 6, thời tiết ở Tụ Thành trong lành, bầu trời trong vắt không mây.

Lễ tang được tổ chức tại một nhà tang lễ ở ngoại ô, người quá cố là một bà cụ đã vào tuổi thất tuần, di ảnh của bà ta trông có vẻ hơi hung dữ, nghiêm túc và khó chơi y hệt như bản tính của bà ta hồi còn sống.

Úc Đường mặc đồ tang màu đen, ôm đầu gối ngồi trong một góc râm mát của lễ đường, cằm tựa nhẹ vào đầu gối, mái tóc dài buông xõa xuống đất. Nghiêng đầu liếc nhìn di ảnh, y bày tỏ thắc mắc của mình với người bạn thân nằm dưới đất: “Không phải ai cũng sợ chết sao?”

“Rõ ràng là trước đây bà ta nói muốn sống tiếp mà.” Úc Đường thở dài. Y vẫn nhớ lần cảnh tượng cuối cùng mình gặp bà ta.

Phòng bệnh một người gọn gàng rộng rãi, Úc Đường ngồi cạnh giường bệnh, ánh hoàng hôn kéo cái bóng của y và giường bệnh ra dài thật dài.

Một bà lão hốc hác nằm trên giường bệnh, già nua, yếu đuối, tức giận và sợ hãi. Các kết quả kiểm tra tại bệnh viện cho thấy bà ta cực kỳ khỏe mạnh, thậm chí các chỉ số còn bình thường hơn cả thanh niên, thế nhưng chẳng ai giải thích được vì sao ngoại hình của bà ta lại quắt queo đến mức này. Cơ thể này ngày càng không giống con người, mà giống một xác ướp bị chôn vùi trong cát hàng ngàn năm hơn, nước và sức sống đã bị cát hút đi, trong khi trái tim vẫn đập một cách ngoan cường.

Bà lão lấy hết can đảm, liều mạng nắm lấy cổ tay Úc Đường, không khỏi run rẩy vì quá gắng sức, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào chàng thanh niên đang mỉm cười ngọt ngào với mình bên giường.

“Làm ơn… làm ơn… tha cho tôi đi…”

Thứ theo cùng những lời cầu xin là từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của bà ta, nhưng đôi mắt đó dường như không cảm nhận được nước mắt, chúng vẫn mở to, không chớp lấy một cái. Làn da nơi nước mắt chảy qua bỗng trở nên căng mọng như một cái cây được hút no nước, ánh lên màu hồng hào khỏe mạnh, nhưng chẳng bao lâu sau lại teo tóp đi.

“Làm ơn, để tôi chết đi!” Gác lại lòng tự trọng và phẩm giá đã gìn giữ suốt cuộc đời, bà lão thốt lên tâm nguyện cuối cùng của mình.

Khóe miệng cong lên của Úc Đường chậm rãi hạ xuống, y nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu nổi lời khẩn cầu của bà ta.

Hai đôi mắt cứ thế không chớp nhìn nhau hồi lâu, trong phòng bệnh chỉ còn một âm thanh duy nhất là tiếng máy theo dõi chạy.

Tít.

Tít.

Tít.

Tít tít tít tít tít…

Cuối cùng, bàn tay đang nắm tay thanh niên cũng buông lỏng, rơi thõng xuống một cách yếu ớt.

Bà ta đã thực hiện được mong muốn của mình.

Máy theo dõi nhịp tim phát ra âm thanh báo động, nhân viên y tế ập vào. Các bác sĩ và y tá nhìn thấy đôi mắt mở to của bà cụ trên giường, vẻ mặt vốn đã hung dữ nay càng trở nên quái dị hơn vì khóe miệng cong lên một cách sung sướng.

Còn cậu thanh niên canh giữ bên giường bà ta chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.

Sự hoang mang này kéo dài rất lâu, cho đến tận lễ tang ngày hôm nay.

“Con người thật khó hiểu.” Úc Đường khẽ cảm thán.

“Vậy tiếp theo cậu có dự định gì?” Người bạn bên cạnh vặn vẹo cơ thể, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn quay về không?”

“Không biết.” Úc Đường đáp: “Ta không biết.”

Cậu nhìn chằm chằm vào di ảnh im lặng ở giữa lễ đường, di ảnh lặng lẽ nhìn lũ trẻ nắm tay nhau xoay vòng vòng ở cổng. Một đứa trẻ từ bên ngoài chạy vào, hào hứng nói với bạn bè của mình: “Lại có người đến kìa!”

*

Một chiếc xe hơi riêng màu đen đậu trước cổng nhà tang lễ ở ngoại ô, Lâm Tu Trúc và người bạn thân đi ké xe lần lượt bước xuống. Hai người đi đăng ký và ký tên trước, sau đó nói vài lời với gia đình của con trai người quá cố, rồi bước vào lễ đường chờ lễ truy điệu bắt đầu.

Cụ Ngô đã mất là một người có tiếng trong giới kinh doanh ở Tụ Thành. Bà ta tiếp quản công ty từ người chồng quá cố của mình, trở thành người nắm quyền thực sự của nhà họ Vu. Cụ Ngô trước giờ làm việc như sấm rền gió cuốn, tính tình cương quyết bảo thủ, thái độ cứng rắn, không có ý định nghỉ hưu ngay cả khi đã lục tuần, trước kia, mọi người còn đoán rằng bà ta sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Ai có thể ngờ rằng sau lần thứ hai tìm được đứa cháu ruột duy nhất về, cụ Ngô lại hoàn toàn thay đổi. Bà ta trở nên mê tín, mỗi ngày đều ở nhà với cháu trai, hoặc cầu thần khấn Phật khắp nơi, không còn ý định theo đuổi sự nghiệp nữa, công ty của nhà họ Vu bắt đầu xuống dốc sau khi rơi vào tay con trai và con dâu bà.

Gia đình Lâm Tu Trúc và cụ Ngô có thể coi như khá thân thiết. Vợ chồng cụ Ngô và ông bà ngoại của Lâm Tu Trúc cùng lớn lên trong một khu nhà chung, đồng thời là bạn học của nhau hơn mười năm. Hơn hai mươi năm trước, khi mối quan hệ giữa hai gia đình còn tốt đẹp, họ đã hứa hôn cho con cháu trong nhà. Một trong hai đương sự là Lâm Tu Trúc, khi đó mới bảy tuổi, người kia là cháu trai của cụ Ngô – Úc Đường – còn chưa chào đời.

Sau đó, chồng của Cụ Ngô qua đời, bà ta ngày càng bất chấp thủ đoạn trên thương trường, ông cụ Lâm cảm thấy nguy hiểm, mối quan hệ giữa hai gia đình ngày càng xa cách, thế hệ con cháu không còn liên lạc với nhau nữa. Thậm chí đến tận tháng trước Lâm Tu Trúc mới biết mình từng được hứa hôn từ nhỏ. Bây giờ chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến “ngày lành” do người lớn hai gia đình đã chọn năm xưa, mà Lâm Tử Trúc vẫn chưa một lần nhìn thấy mặt đối tượng được hứa hôn với mình.

Sau khi nghe tin cụ Ngô qua đời, ông ngoại của Lâm Tu Trúc mới nghĩ tới cuộc hôn nhân này. Có lẽ vì nể tình nghĩa thuở còn trẻ, không muốn trở thành kẻ bội bạc, hai ông bà cụ nhà họ Lâm dự định sẽ đưa Lâm Tu Trúc đến thăm, sẵn nói chuyện về hôn nhân giữa hai gia đình. Không may, một ngày trước lễ tang, ông ngoại Lâm Tu Trúc bị ngã gãy chân, bà ngoại anh phải ở nhà chăm sóc chồng, đành để Lâm Tu Trúc đi một mình.

Bản thân Lâm Tu Trúc hy vọng có thể chấm dứt hôn ước như trò trẻ con này, trong chuyến thăm này, anh cũng muốn nói rõ điều đó với người nhà họ Vu. Nếu sau này nhà họ cần giúp đỡ, Lâm Tu Trúc vẫn có thể ra tay, ngược lại dùng hôn ước để ràng buộc nhau thì không thỏa đáng lắm, còn khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

Vừa rồi ở cửa lễ đường, Lâm Tu Trúc đã gặp con trai, con dâu và cháu nuôi của cụ Ngô, nhưng chưa thấy cháu ruột của cụ Ngô đâu. Theo phong tục của Tụ Thành, khi người qua đời là nữ giới, thành viên trong gia đình phải đeo khăn lụa màu đen ở cánh tay phải, Lâm Tu Trúc quét mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm người đeo khăn đen.

Người bạn thân Tào Chí Tân đứng bên cạnh thúc khuỷu tay vào người anh, thì thầm hỏi: “Ông có chắc là không muốn xem thử vị hôn thê của mình trông như thế nào trước không?”

Lâm Tu Trúc mặt mày vô cảm: “Hứa hôn từ nhỏ là cặn bã của chế độ phong kiến, hôn nhân không có tình cảm cũng là ngục tù vô hình, chưa kể ngày thành hôn lại còn vào tháng sau, kết hôn chớp nhoáng có kết quả tốt đẹp gì?”

Tào Chí Tân trêu chọc: “Vậy ông không muốn xem gia đình đã tìm cặn bã phong kiến ​​gì cho mình thật à?”

Lâm Tu Trúc liếc nhìn bạn mình, vừa định nói thì nghe thấy tiếng một đám trẻ con cười đùa chạy qua. Lễ truy điệu là nơi nghiêm túc, Lâm Tu Trúc muốn nhắc nhở bọn trẻ đừng gây rối ở đây, nhưng anh tìm một hồi cũng không thấy dấu vết của đứa trẻ nào.

Bên cạnh, Tào Chí Tân vẫn đang lo cảm thán một mình: “Nghe nói Úc Đường của nhà họ Vu đẹp không thể tưởng tượng nổi, người ta xin gặp một lần còn không được ấy chứ, ông lại đẩy ra xa.”

Lâm Tu Trúc cau mày: “Ông nghe lại cậu nói gì đi, không thấy kỳ cục sao?”

Cụ Ngô họ Ngô, con trai cụ Ngô thì theo họ cha, tên là Vu Dương Xuân, vợ của Vu Dương Xuân tên Bạch Tuyết, Vu Dương Xuân và Bạch Tuyết nhận nuôi một đứa con trai đặt tên là Vu Hậu Vọng. Vậy tại sao con ruột của vợ chồng Vu Dương Xuân lại tên là Úc Đường?

Tào Chí Tân không hiểu: “Kỳ cục cái gì?”

Lâm Tu Trúc đang định nói ra điều mình đang nghĩ trong đầu, nhưng vừa mở miệng, anh đột nhiên quên mất ngay vào một giây trước mình đang nghĩ gì, đầu óc trống rỗng.

“Kỳ cục cái gì?” Lâm Tu Trúc lặp lại lời của bạn mình, đột nhiên bên tai vang lên tiếng ken két, như tiếng ai đó dùng đầu thước kẻ cạo vào bảng đen.

“Không phải tôi đang hỏi ông sao?” Tào Chí Tân nhún vai, không để ý đến việc bạn mình nói chuyện câu sau không ăn nhập với câu trước.

Chẳng bao lâu sau, Tào Chí Tân đã bị mấy tên bạn xấu thay mặt người lớn trong nhà đến dự lễ tang gọi đi mất.

Lâm Tu Trúc không nhớ rõ vừa rồi mình muốn làm gì, anh xoa xoa thái dương, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng may là cơn ù tai dần dần biến mất. Trên băng ghế phía sau anh còn có mấy người đang nói chuyện về gia chủ của buổi lễ truy điệu ngày hôm nay, cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển từ phân tích kinh doanh nghiêm túc sang tin đồn tầm xàm bá láp của người ta.

“Có nghe nói gì chưa, con nuôi của nhà họ Vu thật ra là con ngoài giá thú của Vu Dương Xuân, chẳng phải con trai ruột của nhà họ bị bắt cóc khi mới năm sáu tuổi sao, Vu Dương Xuân nhân cơ hội đưa đứa con ngoài giá thú về nhà làm con nuôi!”

“Thật hay giả đó? Làm sao chị biết?”

“Xời, chuyện này đã truyền khắp giới rồi!”

“Vậy sao vợ Vu Dương Xuân không làm ầm lên, con ngoài giá thú mà có thể mò thẳng vào nhà thế á.”

“Thì cô ta muốn giữ thể diện chứ sao, ngay cả chuyện chồng ngoại tình mà cô ta còn dùng chính mối quan hệ của mình để che giấu tin tức nữa kìa.”

“Hả? Thế đúng là…”

“Tội nghiệp cho con trai của họ, mới có tí tuổi mà đã bị bọn buôn người bắt cóc, khó khăn lắm mới được giải cứu, về đến nhà xem xem, hay chưa, mọi thứ của mình đều bị đứa con ngoài giá thú chiếm đoạt.”

“Đúng vậy, nếu là tôi ấy hả, tôi cũng nghĩ quẩn rồi bỏ nhà ra đi!”

“Bỏ nhà ra đi?”

“Thì đấy, nghe nói mấy năm trước thằng bé một mình chạy vào rừng sâu núi thẳm, trước khi rời đi để lại di thư, may mà sau cùng cũng tự mình trở về.”

“Về là tốt rồi.”

“Mà cái nhà này hình như còn chút lương tâm, nghe nói từ khi thằng bé trở về, cả nhà đều vây quanh nó.”

“Đúng ha, hiếm lắm mới thế, mạnh mẽ như cụ Ngô mà còn vì cháu trai bỏ luôn cả công ty, ngày nào cũng ở nhà với cháu.”

“Nhưng thằng bé nhà họ thực sự đáng yêu lắm ấy, các chị chưa gặp phải không, ôi trời đôi mắt nó…”

Lâm Tu Trúc nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác choáng váng trong đầu vừa rồi đã biến mất, còn tiếng trò chuyện của nhóm người kia thì lọt vào tai anh không sót một chữ nào. Lúc này, anh lại nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa nhảy nhót. Lâm Tu Trúc mở mắt ra, ngẩng đầu lên tìm kiếm âm thanh, vẫn không thấy đứa trẻ nào, nhưng lại chú ý đến một người ở trong góc.

Người nọ đang ngồi ôm đầu gối trên mặt đất, cúi đầu nên che khuất khuôn mặt, mái tóc dài rối bù, nhưng xét về hình thể thì không giống phụ nữ. Có điều, người đó lại mặc đồ tang màu đen, có một miếng lụa đen quấn trên cánh tay phải, gia đình cụ Ngô không có người thân nào khác, vậy nên người ngồi trong góc chắc chắn là người Lâm Tu Trúc đang tìm. Lúc này Lâm Tu Trúc mới nhớ ra một việc quan trọng hôm nay, anh lập tức đứng dậy đi về phía góc lễ đường.

Úc Đường nhận thấy có người đang nhìn mình, y từ từ ngẩng đầu lên, chớp mắt với người đó.

Bước chân của Lâm Tu Trúc bất ngờ khựng lại ngay vào giây phút này.

Khoảnh khắc nhìn thấy Úc Đường ngước mắt nhìn mình, Lâm Tu Trúc cảm thấy tim mình chợt ngừng đập một giây, máu trong cơ thể ngừng chảy, toàn thân như bị đóng băng.

Một giây tiếp theo, mọi tế bào trong cơ thể anh đều run rẩy điên cuồng. Linh hồn anh đang gầm gừ, gào thét, như thể có thứ gì đó đang muốn thoát ra khỏi cơ thể.

Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi anh nhận ra thứ đang vùng vẫy trong cơ thể chính là trái tim mình. Tim anh đập điên loạn không thể kiểm soát, như đang run rẩy theo từng nhịp đập.

Lâm Tu Trúc rùng mình, tỉnh táo lại từ trong trạng thái hỗn loạn mà anh không biết diễn tả thế nào. Nhưng cảm giác hồi hộp vẫn còn đó, anh vô thức sờ lồng ngực mình.

Cậu thanh niên ngồi trong góc dường như không hiểu người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình muốn làm gì, y nghiêng đầu như một con thú nhỏ, đôi mắt ngấn nước.

Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng hiểu được “đáng yêu lắm” mà anh vừa nghe rốt cuộc là đáng yêu đến độ nào.

Ánh mắt của y trong veo lại mơ màng, có lẽ là do hiếm khi gặp người lạ nên khi nhìn Lâm Tu Trúc còn có vẻ ngượng ngùng, khiến người ta muốn đến gần, muốn bảo vệ, muốn chiếm làm của riêng.

Nhớ lại cảm giác run rẩy trong khoảnh khắc đó, Lâm Tu Trúc phải thừa nhận rằng mình hoàn toàn bị thu hút bởi thanh niên lần đầu tiên gặp mặt này…

Chắc chắn anh đã trúng tiếng sét ái tình với người trước mặt rồi!



Lời tác giả:

Tổ tiên loài người đã mất hàng nghìn năm để khắc ghi nỗi sợ hãi không thể gọi tên vào gen của thế hệ tương lai.

Lâm Tu Trúc: “Đây có phải là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên không?!”

Tổ tiên loài người: “#Y%@&*…”