Về việc kết hôn, Cố Tử An chỉ cần đồng ý, những cái khác cậu không cần lo gì hết.
Điểm này Thẩm Mặc nói được làm được, ngoại trừ dành thời gian chụp ảnh cưới ra, cuộc sống của Cố Tử An không khác gì ngày thường.
Hôm Đông chí, trời đẹp hiếm thấy, nhưng ánh nắng rực rỡ không hề chứa chút nhiệt độ nào, người bị ánh nắng chói chang lừa gạt đang run cầm cập ở ngoài trời, Cố Tử An kiêu ngạo sờ đồ giữ ấm dưới áo sơ mi.
Cảm giác an toàn ngày hôm nay là đồ giữ ấm cho!
"Thân Yến Thư, cậu đến rồi!" Cố Tử An chào ở cửa, "Đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, chúc mừng." Thân Yến Thư đưa phong bì dày, đoạn kéo Cố Tử An sang một bên, ngập ngừng nói, "Lúc đó cậu,"
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt lời cậu ta, Cố Tử An xin lỗi, "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã."
"Mời, vậy tôi vào trước."
Đưa mắt tiễn Thân Yến Thư vào trong, Cố Tử An nhìn ghi chú "thám tử Vương" trên điện thoại, tìm một nơi không người bắt máy.
"Alo." Cố Tử An nhìn trái ngó phải, hạ thấp giọng.
"Người ngài bảo tôi tra chết rồi."
Con ngươi của Cố Tử An đột nhiên co lại, mu bàn tay nổi gân xanh, hỏi lại, "Chết rồi?"
"Bọn tôi chờ ở quán bar hắn hay lui tới rất lâu không nhìn thấy người, tình cờ nghe ngóng được tên Địch Vĩnh Sương kia hút ma túy ở biệt thự bị bắt tại chỗ, ở trong kia không được mấy ngày liền tự sát."
Chỉ dăm ba câu, một mạng người biến mất, Cố Tử An luôn có cảm giác không chân thật, cậu chớp mắt, nhất thời không biết mình vui nhiều hay khó chịu nhiều, "Liệu có liên quan tới Địch Cao Kiệt không."
"Cái này bọn tôi cũng không rõ, dù sao cũng là chuyện mạng người, nhưng Địch Cao Kiệt và Địch Vĩnh Sương quả thực có quan hệ họ hàng, trước ngày Địch Vĩnh Sương tự sát Địch Cao Kiệt đã đi thăm hắn."
"Là vậy à," Cố Tử An ù tai, chậm chạp nói, "Được, tiền sẽ chuyển cho anh, cúp đây."
Cậu cứ tưởng Địch Cao Kiệt sẽ đưa Địch Vĩnh Sương ra nước ngoài, cắt đứt khả năng gặp mặt của hắn và Thẩm Mặc, nhưng không ngờ lại cực đoan như vậy, vừa nghĩ đến trong lúc vô tình mình đã trở thành tòng phạm, Cố Tử An lập tức ngộp thở, mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Tử An."
Cố Tử An giật mình run lên, đỡ tường thở dốc nhìn người đến, "Thẩm Mặc, anh, sao anh lại đến đây?"
"Đương nhiên là đến tìm em, em sao vậy? Sao môi tái mét như thế?"
"A, em, em căng thẳng quá, vậy nên tự chạy ra đây hít thở không khí." Cố Tử An cười ngây ngô, chỉnh nơ, kéo cánh tay Thẩm Mặc nũng nịu, "Chúng ta vào đi."
Thẩm Mặc nghi ngờ, song ngại hôm nay họ kết hôn chỉ đành không truy hỏi nữa.
Rượu quý cất kỹ xuống bụng hết ly này đến ly khác, kính đến bàn Thân Yến Thư, Cố Tử An uống càng nhiều hơn, hoàn toàn không cho người khác cơ hội chen mồm.
"Chàng trai, cậu phải thèm rượu đến mức nào vậy." Trưởng kí túc xá lúc huấn luyện cười nói.
"Hôm nay, tôi, tôi vui." Cố Tử An đặt ly rượu xuống trả lời mơ hồ.
Buổi tối, Thẩm Mặc cầm khăn ướt lau mặt cho người ngồi ngoan trên giường, "Em đã uống bao nhiêu thế? Vui tới vậy?"
"Uống nhiều cỡ một Thẩm Mặc." Cố Tử An vui vẻ khoa tay múa chân.
Nhất thời, Thẩm Mặc nổi hứng, cúi người ngang tầm mắt với Cố Tử An, "Em nhìn xem anh là ai?"
"Anh là, anh là dợ của em, hề hề, anh thật đẹp." Cố Tử An vươn tay sờ hai má Thẩm Mặc, lại chê không đủ, trực tiếp dụi bằng mặt.
"Em ngồi ngoan, anh rót cho em ly nước." Thẩm Mặc véo trái cổ của Cố Tử An ấn cậu về giường.
"Vâng!" Cố Tử An lớn tiếng trả lời, hai tay ngoan ngoãn đặt trên gối, nhưng khi bóng lưng Thẩm Mặc biến mất khỏi tầm nhìn, nước mắt rơi xuống lã chã, hoảng hốt đứng dậy, "Thẩm Mặc, anh đừng đi, em sai rồi, huhu, đừng đi mà."
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Mặc quay trở lại, Cố Tử An giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, nét mặt bơ vơ, nhắc mãi đừng đi mà, "Em không biết tự đuổi theo? Hoá ra uống rượu có thể giảm trí thông minh."
Cố Tử An nhào vào lòng Thẩm Mặc, ôm chặt eo anh, "Em sai rồi, đừng đi."
"Hửm?" Thẩm Mặc nhướng mày, lau nước mắt của Cố Tử An, vẻ mặt thích thú, "Nói xem, em đã sai ở đâu?"
"Em, em giết người rồi."
Cảm nhận được cơ thể trong lòng lập tức cứng đờ, cánh tay của Cố Tử An lại siết chặt thêm, nói sạch hết mọi chuyện.
Thẩm Mặc thả lỏng người, vỗ nhẹ lưng Cố Tử An, "Anh sẽ không đi, đây không phải lỗi của em, hôm nay đi ngủ trước đi."
Nhìn Cố Tử An ngủ mơ cũng không yên ổn, quấn lấy mình, Thẩm Mặc thở dài, dần dần, dùng gấu bông golden thay thế vị trí của mình, cầm điện ra đi ra ban công.
"Yo, đêm tân hôn lại nhớ đến tôi? Chẳng lẽ là hối hận muốn gả cho tôi?" Giọng nói cà lơ phất phơ truyền ra từ loa.
Thẩm Mặc cười khẽ, nét dịu dàng trên gương mặt rút đi hết, cụp mắt nghịch dây tua rua trên đệm, "Chợt nghĩ tới một người, cần phiền cậu tra giúp."
"Người nào? Ai mà lại có thể làm người bận rộn như cậu nhung nhớ?"
"Nhân vật nhỏ, Địch Cao Kiệt, từng tham gia huấn luyện nhập ngũ cho sinh viên Đại học tổ chức lúc trước, xếp hạng," Thẩm Mặc dừng lại, bứt một sợi tua rua, tiện tay ném sang một bên, "Hẳn là hạng nhất."
"Ha, nhân vật nhỏ mà sếp Thẩm còn nhớ rõ đến vậy."
"Trí nhớ tốt mà thôi, ngày mốt, không, tối mai tôi muốn nhìn thấy kết quả."
"Vậy cậu giết tôi thì hơn, thần thiếp làm không được." Người ở đầu dây bên kia kéo dài giọng, cực kỳ chói tai, Thẩm Mặc lặng lẽ đưa điện thoại ra xa.
"Ra giá tùy thích."
"Được thôi, bố đường, ngày mai bố chờ đấy, công việc nhỏ."
Bỏ điện thoại xuống, Thẩm Mặc không vội quay lại mà một mình ngắm nhìn màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, màn hình điện thoại tối đi, mang theo tia sáng cuối cùng, một tiếng chậc khẽ vang lên trong bóng tối.
Đứa trẻ nhà mình ở bên ngoài bị bắt nạt, không vui.
Cực kỳ không vui.
Cửa ban công bị mở ra, Cố Tử An loạng choạng đi tới, "Huhu, vợ em mất tiêu rồi, anh nhìn thấy anh vợ to như vầy của em không?"
"Em thấy anh giống không?" Thẩm Mặc mở đèn hỏi.
Cố Tử An ra sức nhìn, "Không giống, anh có hai cái đầu, vợ em chỉ có một. Hề hề, nhưng mà anh trông đẹp giống như anh ấy."
"Vậy anh làm vợ em thế nào?"
"Không muốn, em phải nhanh chóng đi tìm vợ em, có người muốn cướp ảnh đi."
"Đồ ngốc."
_
Lời tác giả
Cố Tử An: vợ ơi, em giết người rồi, huhuhu
Thẩm Mặc: ngoan, anh đi chôn giúp em