Cố Tử An ngủ giấc này rất say, thời gian rất dài, đến khi mặt trời ló dạng rồi dần lặn về tây, cậu mới chậm chạp mở hai mắt ra.
???
Thẩm Mặc đâu?
Cố Tử An ngơ ngác nhìn bên cạnh trống trơn, chăn đã mất đi độ ấm cho thấy chủ nhân đã thức dậy rất lâu.
Cố Tử An phịch xong tỉnh lại không thấy bạn đời ở bên cạnh ngồi dậy uốn gối, ôm chặt đầu gối của mình, tủi thân ing, tóc ngốc do ngủ trên đỉnh đầu cũng rũ xuống ỉu xìu.
"Em tỉnh rồi?" Thẩm Mặc mặc áo lông cổ tròn màu trắng gạo bưng mâm thức ăn đi vào phòng, "Anh mới thay thuốc ở cánh tay giúp em, sao thế? Có chỗ nào khó chịu không?"
Cố Tử An không trả lời ngay, lia nhanh qua toàn thân Thẩm Mặc, đi đường thông thuận, bước chân mạnh mẽ, nhìn ngược lại cái eo đau mỏi, cả người ngấm đầy hương bạc hà thanh mát từ đầu đến chân của mình, như thể mình mới là người được chăm sóc.
"Không có khó chịu." Cố Tử An làm vịt chết cứng miệng, huhuhu, tui lại không phải mãnh 1.
"Ăn cơm trước đi." Thẩm Mặc săn sóc không để Cố Tử An xuống giường, ngại hai tay bị thương của cậu, đút cơm cũng do anh làm hộ.
Cháo được nấu mềm sệt, thơm ngon vừa ăn được đút từng muỗng, Cố Tử An chép miệng, cảm thấy thế này cũng không tệ, hạnh phúc nằm xụi lơ trong lòng Thẩm Mặc, "A, dợ ơi em muốn nữa."
"Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi." Thẩm Mặc bình tĩnh nói.
"Ấy? Em, em."
"Thế nào? Em không muốn?" Thẩm Mặc đặt chén xuống.
"Đương nhiên muốn!" Cố Tử An vội bày tỏ lòng trung thành, xoay xoay hai ngón tay, "Nhưng mà, nhưng mà em vẫn chưa cầu hôn, bên ba mẹ cũng chưa thông báo."
"Không phải đã cầu hôn rồi sao, tối qua?" Thẩm Mặc huơ mu bàn tay, khoe chiếc nhẫn mới toanh của mình, "Bên ba mẹ không cần lo, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ gả cho anh là được."
"Nhưng mà, liệu anh có cảm thấy không chỉn chu không?"
"Không có, anh rất thích." Thẩm Mặc sờ cằm, bổ sung với vẻ sâu xa, "Lần tới sinh nhật anh em có thể làm theo mạch suy nghĩ này, tặng em cho anh, hửm?"
"Cũng, không phải không thể." Cố Tử An che mặt.
Thẩm Mặc mỉm cười hài lòng, cầm chén lên lần nữa, dịu dàng, "A ~"
Ngày hôm sau, hiếm khi Cố Tử An dậy sớm hơn cả Thẩm Mặc, dưới ánh mắt thắc mắc của anh thẹn thùng đưa áo sơ mi đặt riêng của mình lên, nơi ngực trái của áo sơ mi trắng có một cái túi nhỏ, giở ra nhìn, bên trong thêu hình cục xương thịt đáng yêu.
"Của em là cái gì?" Thẩm Mặc kéo Cố Tử An lại, không hề bất ngờ, một cái đầu golden ngốc nghếch xuất hiện trên vải trắng.
"A, hoá ra là Cố Đì-Bai." Thẩm Mặc cố tình hiểu sai ý, "Một gia đình phải trọn vẹn, tình cảm của ba con các em thật tốt."
"Không phải Cố Đì-Bai, anh nhìn kĩ hơn đi." Cố Tử An cố gắng trợn tròn mắt, học lè lưỡi như cún con.
Thẩm Mặc chỉ lặng nhìn, trong lòng vui vẻ khôn xiết, aaa, đáng yêu quá, muốn sờ quá.
Cố Tử An không được trả lời: tổn thương kiểu cún, tui không còn là chú cún vui vẻ nữa.
"Hahahahaha. Là em rồi, bé bự golden!" Thẩm Mặc sờ tóc Cố Tử An, nhưng lần đầu tiên nhận được sự bài xích của cậu.
"Nè nè nè, em mới làm tóc, đừng làm hư kiểu tóc của em." Cố Tử An ôm đầu chạy trốn.
Đến Cục dân chính, Cố Tử An hồi hộp đến độ chữ cũng không biết viết, cố gắng kìm chế bàn tay run lẩy bẩy của mình, đến gần bên cạnh Thẩm Mặc, hạ giọng nói, "Thẩm Mặc, anh xem giúp em, có phải em viết sai tên rồi không?"
Vừa nhìn, được lắm, An trong Cố Tử An viết thành chữ đại bên dưới chữ miên.
Thẩm Mặc gấp hồ sơ Cố Tử An viết sai lại giấu vào túi, định mang về đóng khung làm kỉ niệm, sau khi có đồng hồ mới, anh tự nhiên nhận lấy công việc này.
Bằng không, rất có thể đến giờ tan làm của nhân viên mà họ cũng chưa làm xong.
Cố Tử An yên lặng nằm bò ở bên cạnh nhìn Thẩm Mặc nghiêm túc viết thông tin có liên quan.
Vợ tui đẹp quá, hì hì.
Cố Tử An chôn nửa mặt vào khuỷu tay, cười ngố khúc khích tự cho là rất nhỏ.
Thẩm Mặc đặt nửa sức chú ý trên người Cố Tử An đương nhiên nhận ra, dùng khoé mắt liếc người đỏ bừng mặt, cười than một câu trong lòng, "Đồ ngốc."
Dưới hiệu suất làm việc cực cao của nhân viên công tác, nửa tiếng sau Cố Tử An đã cầm được cuốn sổ đỏ nóng hổi, cậu không dám tin mở rồi đóng đóng rồi mở nó, ảnh hai người của cậu và Thẩm Mặc cũng xem trước xem sau mấy lần.
Cố Tử An đột nhiên bế Thẩm Mặc lên, lao đến cửa Cục dân chính, hét to với người đi đường qua lại, "Aaa, tui và Thẩm Mặc kết hôn rồi!"
Thẩm Mặc xấu hổ che mặt, chóp tai đỏ gay như muốn nhỏ máu, khoé môi lộ ra từ lòng bàn tay đã tiết lộ tâm trạng tốt của anh.
Mọi người gửi nụ cười chúc phúc, còn có người nhận ra thân phận của hai người, đùa hôn một cái.
"Hôn một cái!" Càng ngày càng nhiều người tham gia, tiếng kêu gào ngày càng lớn.
Cố Tử An đặt Thẩm Mặc xuống, lấy mũ che nắng của mình che, hôn dưới dưới cái bóng.
Người xung quanh reo hò ầm ĩ, còn có người huýt sáo, nhưng giây phút ấy, Cố Tử An chỉ cảm thấy thế giới này mang theo hình ảnh và âm thanh dần dần đi xa, chỉ để lại cái bóng tròn của mũ che nắng và Thẩm Mặc.
Thình thịch thình thịch, là trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, âm thanh lớn như tiếng sấm đột ngột ngày xuân.
"Sao vậy, nhìn ngốc luôn rồi?" Bị Cố Tử An nhìn chằm chằm không chớp mắt, Thẩm Mặc cũng không chịu nổi, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Tạch -
Hai hàng nước mắt của Cố Tử An cứ vậy chảy xuống.
"Sao thế em?"
"Em, huhu, em vui!" Cố Tử An nức nở, đồng thời càng khóc càng to.
Sự việc sau cùng diễn biến thành Cố Tử An bế Thẩm Mặc ở trên đường phố khóc to, trong tay cầm cuốn sổ đỏ, lúc lau nước mắt còn cẩn thận để không làm bẩn chứng nhận kết hôn.
Người qua đường lén quay video: a, tui giữ video thế này chắc không bị Cố thị ám sát đâu ha?
_
Lời tác giả: báo lá cải giải trí nào đó: chấn động, Cố XX và Thẩm X đăng kí kết hôn và xảy ra hôn biến cùng ngày, Cố XX khóc lóc thảm thiết ngay trên phố lại là vì cái này?!