Thông báo đăng ký nhập ngũ đến sớm hơn Thẩm Mặc tưởng tượng, anh nhìn đơn đăng ký lấy ra từ dưới gối của Cố Tử An, ngoài đau lòng còn hơi bất đắc dĩ.
Sao cái gì cũng để dưới gối thế không biết, giống chó con bảo vệ đồ ăn, phải để trước mặt mới yên tâm đi ngủ.
Ngắm nghía tờ giấy sẽ mang Cố Tử An rời xa mình một học kỳ, lặng lẽ tính toán phải chuẩn bị những gì cho Cố Tử An.
"A," giấy trắng trong tay bị rút nhanh, Cố Tử An căng thẳng nhìn Thẩm Mặc, "Anh, anh thấy rồi hả?"
"Ừm." Thẩm Mặc khẽ trả lời, sắc mặt cũng không sáng ngời như trước.
"Em, em không đi nữa, anh đừng khó chịu."
"Hửm? Anh không có khó chịu." Thẩm Mặc mang vẻ mặt tỉu nghiu nói ra lời cực kỳ tương phản.
Còn nói dối! Sao nhỏ trong mắt đã tắt vụt hết, biến thành một vùng tĩnh mịch, Cố Tử An hoảng hốt.
"Muốn đi thì đi, nào, để anh nhìn em lại thật kĩ." Thẩm Mặc thở dài, kéo Cố Tử An ngồi bên giường.
Sao giống ông nội trước lúc lâm chung muốn nhìn lại cháu trai vậy?
Phì phì phì, cái ví dụ thối nát gì thế này.
Ném ví dụ linh tinh ra khỏi đầu, Cố Tử An ngoan ngoãn đưa mặt mình tới, khuôn mặt được chăm trắng trẻo và có chút thịt bị mười ngón tay nắn tới nắn lui, thịt dư ở hai má đua nhau tràn ra từ kẽ tay, chốc thì bị kéo thành mặt tròn, chốc lại biến thành mặt hình thang, Cố Tử An: vì dỗ vợ, tui nhịn.
Vua diễn xuất Thẩm Mặc cuối cùng cũng sờ được mặt nhỏ tha thiết hằng mong, trong lòng khó chịu nhưng cũng không tới mức đòi sống đòi chết thầm vui vẻ, song mặt vẫn ủ rũ, nỗi sầu giả tạo giăng khắp người, mỗi khi Cố Tử An muốn thoát khỏi tay thì khẽ thở dài, đồng thời đúng mức để Cố Tử An nghe thấy, cuối cùng cho cậu một biểu cảm bền bỉ "anh rất đau lòng, nhưng anh không nói".
Sờ! Sờ tiếp cho em! Em còn cục cựa nữa coi như em thua!
Đưa mặt lên tay Thẩm Mặc, Cố Tử An hoá thân thành búp bê hình người cứ thế khuất phục dưới diễn xuất tuyệt diệu của Thẩm Mặc.
"Anh còn đau lòng không?" Cố Tử An đã đói ấn cái bụng kháng nghị ọc ọc.
"Còn một chút, nhưng anh đỡ nhiều rồi."
Hai người phá lệ đặt đồ ăn ngoài một lần, sến sẩm ăn xong lại chuẩn bị đồ cho Cố Tử An nhập ngũ.
"Kem chống nắng, lót giày, nước vệ sinh..." Thẩm Mặc ghét bỏ vỗ Cố Tử An đang phá rối bên cạnh ra, nhét những thứ có thể nghĩ đến vào vali sắp nổ tung.
"Dợ ơi, dụi dụi!" Cố Tử An bắt đầu dán lên tiếp, nhưng không thu sức, trực tiếp vồ ngã Thẩm Mặc xuống sàn.
Thẩm Mặc bất đắc dĩ búng đầu cậu, "Em thế này, bảo anh làm sao yên tâm đây."
"Chụt chụt!"
"... Được rồi, chụt!" Cố Tử An được đáp lại "moa" Thẩm Mặc một cái thật kêu, ngất ngây đứng dậy, giống như cái đuôi nhỏ, Thẩm Mặc đi đến đâu cậu liền theo đến đó.
"Ừm... anh muốn đi toilet." Thẩm Mặc nhìn người theo vào buồng rửa tay kháng nghị.
"Ừm ừm, anh đi đi!" Cố Tử An không nhúc nhích, nhìn người vẫn chưa hành động, chần chừ, "Không thì, em cởi giúp anh?"
"Ra ngoài!" Thẩm Mặc thẹn quá hoá giận đẩy Cố Tử An ra ngoài, nhìn bóng đen trên cửa mờ, bắt đầu dè dặt xả lũ.
Cố Tử An bị đẩy ra cười ranh mãnh, dù sao cậu cũng không muốn Thẩm Mặc buồn bã tiễn mình đi, chỉ đành làm phiền anh, để anh sinh ra suy nghĩ "aaa, muốn mau mau đóng gói chúa phiền phức này ném vào quân đội".
Nghỉ ngơi một hồi, Thẩm Mặc không chịu nổi Cố Tử An làm ổ trong nhà nghịch điện thoại suốt ngày cưỡng ép kéo cậu ra ngoài đi dạo.
Mỹ danh là thích nghi sinh hoạt quân đội trước.
Hoàng hôn treo thấp giữa nhà lầu, thẹn thùng che nửa mặt, áng mây to bị nhuộm thành màu cam loang hồng, không ít người dừng chân lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắp tuyệt đẹp này, khiến cho những người qua đường nhiều chuyện khác bắt chước tới tấp, chẳng mấy chốc giao lộ đã chật ních người.
Cố Tử An cầm gopchang vừa mới mua, thấy người ta chụp ảnh thì lẩm bẩm không hề lãng mạn, "Có gì để chụp hả?" làm người khác quay đầu lườm.
Cố Tử An: huhuhu, anh ta lườm iem.
Thẩm Mặc mỉm cười: đáng đời em.
Quẹo vào công viên xung quanh tiểu khu, các cô các bác đa tài đa nghệ đã bắt đầu hoạt động buổi tối.
Tiếng nhạc nhảy quảng trường theo nhịp vang lên, các bác gái xếp hàng ngay ngắn, động tác đồng nhất nhảy lên linh hoạt, xoay tròn, nhảy, nhắm mắt ~ người góc bên kia cũng không chịu thua kém, bày đàn nhị, đàn tranh ra; bác gái rời nhóm thanh nhạc bắt đầu đối đáp dân ca với chú kéo tới; một chàng trai trẻ ăn mặc sành điệu xách loa, dẫn theo nhóm người rầm rộ chiếm khu đất còn trống cuối cùng, vặn công tắc, ca khúc Hàn quốc thịnh hành tuôn ra, động tác và bước nhảy phức tạp không biết đã làm mê hoặc mắt ai.
"Đúng là không có chút tài nghệ cũng không dám đến quảng trường chơi." Cố Tử An cảm thán.
"Em có thể chơi cái đó!" Thẩm Mặc chỉ xe đồ chơi hai chỗ nhấp nháy chạy bằng điện chiếm trung tâm quảng trường, một chiếc vừa khéo đi qua chỗ gần đó, tiếng hát trong trẻo "em bé Hồ Lô, em bé Hồ Lô, bảy trái dưa trên một dây mây" cũng từ xa đến gần.
Cố Tử An xấu hổ im lặng.
"Em có thể lái cái này lùi xe vào chuồng nữa." Thẩm Mặc đùa.
"Ý tưởng hay!" (Cố Tử An nghiêm túc)
Mười phút sau, Thẩm Mặc mang vẻ mặt không thể tin ngồi trên ghế phó lái xe đồ chơi của Cố Tử An, xen giữa một đám đầu trẻ con.
Cố Tử An phấn khích, lái xe đồ chơi ra hiệu quả xe đua, "Xem Càn Khôn Đại Phiêu Di của em đây, xem Thần Long Bãi Vĩ của em đây, à ha!"
Ba lần bốn lượt khiêu khích xe đồ chơi khác đi ngang qua, cuối cùng chọc một bé trai choai choai trong đó phát cáu vì bị vượt xe, một cuộc đọ sức nhanh như chớp đã xảy ra.
Chạy được nửa đường, bé trai vì quá giờ, xe đồ chơi tự động ngắt điện, "Em thắng rồi, hì hì!" Cố Tử An giơ cánh tay hô.
Phía sau truyền đến tiếng "oa" lớn.
Thẩm Mặc:...
Đây chính là Alpha đến chết vẫn là thiếu niên sao? Tôi không hiểu.
_
Lời tác giả: nói thật, xe đồ chơi phát sáng lấp lánh ở chợ đêm tui cũng từng chơi, nhưng tui bị trẻ con vượt ngược, cay đắng.