Ăn cơm xong, ba Cố gọi riêng Thẩm Mặc đến thư phòng, tỏ vẻ thần bí "chú có một bí mật lớn muốn nói với con".
Cố Tử An đảo mắt, đứng dậy, rón rén đi theo.
Nhìn một đống thù lù cố gắng co ro ở góc tường, không muốn quá nổi bật, ba Cố thật lòng cảm thấy có thể cân nhắc đẻ con lần hai.
Cố Tử An nuôi cuống rốn à! Sao có ngốc đến vậy!!
Hừ lạnh một tiếng, kéo Thẩm Mặc vào thư phòng cách âm rất tốt, mặc cho ai kia ở bên ngoài vò đầu bứt tai.
Nhìn Thẩm Mặc tư thế ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, vô cùng dè dặt, hoàn toàn không có sự quyết đoán lạnh lùng như trong lời đồn bình thường, ba Cố cười thầm, cuống rốn thì sao, cho dù là mâm cái cây vẫn có người thích đấy thay, căng thẳng toát mồ hôi rồi kia kìa.
Rót ly trà đưa qua, nhìn khói trắng lườn lờ, ba Cố dịu giọng, "Không cần căng thẳng, chỉ là trò chuyện vặt vãnh thôi."
"Dạ, được." Thẩm Mặc cầm ly trà uống liền một hớp, "Shh."
Đầu lưỡi đau rát, giống như bị ai cầm cục đá nghiền qua, chỉ một hớp nhỏ nhưng nước trà quá nóng, nuốt xuống thì đau họng, phun ra thì cực kỳ bất nhã.
Thẩm Mặc chỉ đành ngậm như vậy, chờ nước trà hành hạ người ta tự giảm nhiệt độ, thầm tức giận, sao mình có thể phạm phải sai lầm này.
"Hahaha, chú biết, con, ừm, không căng thẳng." Ba Cố cười to, bầu không khí ngưng trệ vì sai lầm cấp thấp của Thẩm Mặc cũng theo tiếng cười từ từ hoà hoãn lại.
"Chú ấy, chủ yếu là nói với con hai việc." Ba Cố thấy Thẩm Mặc đã bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng.
"Gần đây đang chuẩn bị chuyện vận động tranh cử đại tướng quân con biết không?"
"Có nghe sơ qua ạ." Thẩm Mặc gật đầu.
Một năm sau sẽ tổ chức trận thi đấu tranh cử đại tướng quân, hai ứng cử viên đã sớm bắt đầu diễn thuyết khắp nơi, hô hào quần chúng, tin tức trên các trang báo lớn dăm ba bữa lại lên.
Thế nhưng, hình như, một khoảng thời gian trước ứng cử viên nào đó bị rộ tin quấy rối trẻ em, con từng bắt nạt đồng đội đến chết.
Thẩm Mặc thầm suy nghĩ, tổng tuyển cử này có liên hệ gì với nhà họ Cố, chẳng lẽ nhà họ Cố muốn tiến vào vòng quân chính?
"Chuyện mấy ngày trước bị nổ ra chắc con cũng rõ, uy tín của quân đội giảm mạnh, nước bọt của quần chúng cũng có thể nhấn chìm căn cứ huấn luyện của quân đội."
Ba Cố dừng lại, gập ngón tay gõ bàn gỗ lim, chỉ trời, "Vậy nên bên trên vừa bàn bạc, định đuổi theo xu hướng thời đại, tuyển sinh viên Đại học nhập ngũ trải nghiệm, tiện thể làm livestream quân đội."
"Nguồn sinh viên là từ Đại học Q." Ba Cố bổ sung.
"Vậy nên, Tử An?"
Thẩm Mặc ngơ ngác, nhất thời hơi khó tin, không phải ý xem thường Cố Tử An, thật sự là rất khó để liên hệ Cố Tử An bình thường trầy tay cũng phải huhuhu cầu an ủi với quân đội khí phách hiên ngang lại với nhau.
"Nói với con như này đi. Bệnh trẻ trâu? Hình như cũng không đúng lắm?" Ba Cố gãi đầu.
"Từ nhỏ Cố Tử An đã xem rất nhiều phim cảnh sát và cướp với mẹ thằng bé, vẫn luôn muốn nhập ngũ làm lính, sờ thử nòng súng, hồi đó điền nguyện vọng muốn đi trường quân đội, kết quả thế nào?"
Nói tới đây ba Cố cười phụt ra.
"Kết quả lúc kiểm tra sức khoẻ, lý do nhập học nó viết là muốn gặp tình nhân trong mộng, sờ thân súng mượt mà của súng lục. Sau đó nó bị khuyên từ bỏ, lý do, thiểu năng trí tuệ."
Ba Cố muốn giữ hình tượng ở trước mặt người vai dưới rốt cuộc không nhịn nổi, nghĩ đến lúc đó Cố Tử An nước mắt lưng tròng cầm đơn thông báo chất vấn con không tốt chỗ nào cùng với bốn chữ "thiểu năng trí tuệ" sáng chói trên đơn thông báo, lập tức phá lên cười.
Cười chết mất, không có bệnh, thiểu năng trí tuệ, đúng là con trai ta!
Thẩm Mặc nhìn ba Cố cười ngả trước ngả sau, nghe tiếng cười sảng khoái không ngừng, cũng cùng bật cười theo.
"Cái này, quả thật là chuyện em ấy có thể làm ra." Thẩm Mặc phụ hoạ.
"Cho nên, nói trước với con một tiếng, cho con chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó cũng không cần cản nó, cứ để nó đi thực hiện ước mơ. Nó cũng nên tôi luyện một chút, bằng không dễ bị lừa quá."
Ba Cố chậm chạp nhận ra mình đã chiều con trai đến khờ muốn dùng cách này giúp đứa trẻ nhà mình mài giũa IQ và EQ.
Ít nhất, không thể để trí lực của đứa thứ hai thấp nữa.
"Vâng." Thẩm Mặc trầm giọng đồng ý, trong lòng bị chia ly sắp đến lấp đầy, chua xót, nhưng lại bị chuyện thứ hai ba Cố thả ra làm giật mình.
"Chuyện thứ hai à, chuyện nhỏ, chính là con chuẩn bị tiếp nhận Cố thị đi, chú cũng nên về hưu đi chơi rồi." Ba Cố thong thả uống hớp trà, lắc đầu đắc ý, cuộc sống nghỉ hưu tốt đẹp ở ngay trước mắt!
"Gì ạ? Cố thị?" Bởi vì kinh hãi, Thẩm Mặc mở to mắt, dù sao Cố thị cũng là doanh nghiệp uy tín lâu đời, liên quan tới một loạt vấn đề lợi ích của nhiều bên.
"Ừm." Ba Cố gật đầu hời hợt, "Con cũng không cần áp lực quá, phía cổ đông đã nhất trí đồng ý."
Dù sao mọi người không ai muốn giao công ty vào tay Cố Tử An, trừ phi chê đủ tiền rồi. (Không sai, chuyện thiểu năng trí tuệ các cổ đông cũng biết.)
May sao Thẩm Mặc có đầu óc kinh doanh không gì sánh nổi, lúc đầu có kết quả ghép đôi, biết bao nhiêu người công khai lẫn lén lún khuyến khích ông sau này giao công ty cho Thẩm Mặc.
"Thế nhưng, Cố thị là của Tử An, con," Thẩm Mặc không tán đồng, song bị ba Cố ngắt lời.
"Con thấy Cố Tử An thế kia có thể lo liệu công ty ổn thoả không?" Ba Cố chỉ cửa, ngoài cửa, bởi vì chờ quá lâu Cố Tử An bắt đầu cào cửa.
Trợn mắt, ba Cố nhếch môi, châm chọc hết mình, "Xùy, Cố Đì-Bai đoán chừng còn lo tốt hơn nó."
Thẩm Mặc im lặng, Thẩm Mặc vậy mà lại không phản bác!
Không phải không phản bác, mà là không nghĩ ra lý do có thể phản bác.
Đáng ghét, Tử An Tử An, làm sao đây!
"Chuyện thứ hai con từ từ cân nhắc, không vội, dù sao sớm muộn gì Cố thị cũng là của hai con." Ba Cố đứng dậy, thả Cố Tử An chờ đến mất kiên nhẫn bắt đầu đập cửa vào.
Khinh thường chậc một tiếng với cậu, lắc đầu, chắp tay sau lưng ra ngoài.
"Không phải chứ, tuổi mãn kinh của ba em đến rồi hả? Em chưa chọc ổng mà?"
"Chắc là, sự tồn tại của em chọc chú ấy." Thẩm Mặc thương yêu sờ đầu nhỏ đựng đầy nước của Cố Tử An.
_
Lời tác giả: tên quan chức cấp cao nhất của quân đội không rành viết, cứ mặc định là đại tướng quân ~