Làm ầm ĩ đến nửa đêm, Cố Tử An ngắm nghía mười mấy tấm ảnh Thẩm Mặc mặc đồ nữ nóng hổi trong điện thoại, gật đầu hài lòng, cười đến là hòa ái.
Sông có khúc người có lúc, hi vọng anh tiếp tục giữ gìn truyền thống tốt đẹp anh sai rồi, lần sau anh còn tái phạm.
Thẩm Mặc: cái này, anh không dám nữa thật rồi.
Hai người nằm song song trên giường, ủ cơn buồn ngủ trong bóng tối.
"Nào, tụi mình kể chuyện một đồng bạc đi!" Cố Tử An đã qua cơn buồn ngủ quấn chăn, xoay mình, đôi mắt dưới đèn ngủ sáng kinh người.
"Hửm? Được, nói cái gì?" Thẩm Mặc phối hợp xoay qua.
"Nói đại cái gì đó."
"Được." Thẩm Mặc mệt mỏi dụi cằm vào chăn, giọng nói mơ hồ, "Để anh kể cho em nghe một câu chuyện anh vừa đọc."
"Được." Cố Tử An mong chờ.
"Em để tay nhỏ và chân nhỏ của em vào chăn trước đi."
Sột sà sột soạt, Cố Tử An điều chỉnh một lát, "Báo cáo, tay nhỏ và chân nhỏ đã vào vị trí!"
"Tốt, xưa kia có một người,"
"Ừm ừm, sau đó thì sao?"
"Tay và chân của hắn đặt hết vào trong chăn."
"Hả?"
"Sau đó đầu của hắn bị chặt đứt!" Người vừa rồi còn nhập nhèm buồn ngủ đột nhiên mở to mắt đến gần, mặc dù đang ở trong đêm tối, nhưng lòng trắng lòng đen lại rất rõ ràng.
"Bịch."
Là một chú ốc sên nhỏ, không đúng, là Cố Tử An rớt xuống giường.
"Em không sao chứ?"
Thẩm Mặc đùa với lửa muốn cho bạn nhỏ làm phiền mình ngủ một hình phạt, không ngờ đối phương lại sợ tới vậy đứng dậy kiểm tra.
"Huhuhu, anh thay đổi rồi!"
Cố Tử An đập nền nhà, lớn tiếng chỉ trích.
"Anh sai rồi, vốn dĩ anh chỉ muốn trêu em một chút, có bị thương ở đâu không?" Thẩm Mặc gạt chăn trên người Cố Tử An ra, giống như khỉ mẹ bắt rận cho khỉ con, cố gắng kiểm tra Cố Tử An có bầm tím không.
"Em không sao."
Cố Tử An bò ra từ đống chăn, động tác đứng dậy cứng đờ, lắp bắp, nói với vẻ không chắc, "Hình như em lại có sao rồi, hông em trẹo."
Nghe vậy, Thẩm Mặc lập tức dán lên, xoa nhẹ, "Đỡ hơn chưa?"
Cố Tử An rầm rì, nom rất hưởng thụ.
"Nếu đã đỡ, vậy thì chuyển một đồng kể chuyện hồi nãy cho anh."
Cố Tử An sượng mặt, "Xoa tiếp, nào em vui em sẽ cho anh."
"Đây là cái giá khác."
"Em cảm thấy em nên đổi người yêu rồi, anh thấy sao?" Cố Tử An mỉm cười "thiện lành".
"Anh nói sai rồi, là anh chuyển cho em."
Tinh, nhận được tin nhắn chuyển khoản, vừa nhìn số tiền, Cố Tử An hừ khẽ, "Chỉ một lần này thôi."
Ngày hôm sau, hai người quyết định cùng đi thăm ba mẹ Cố, tặng đặc sản Thẩm Mặc mua cùng với váy nhỏ của Cố Đì-Bai (dù sao người một nhà phải đồng đều, mặc đồ nữ cũng vậy!)
Con đường nhỏ lát đầy đá trơn nhẵn xuyên qua sân vườn, ngoằn ngoèo khúc khuỷu thông đến căn nhà phong cách Châu Âu màu trắng, sắc xanh tươi mát bên đường trải dài vô tận, còn có hoa nhỏ màu vàng lác đác điểm tô.
Cố Đì-Bai đứng trong một mảng xanh, bới đất, định chôn một thứ.
Đến gần nhìn xem, yo, đang chôn dép lê! Nhà phân phối dép lê cũng không dám nói mình có nhiều dép lê hơn Cố Đì-Bai.
Cố Đì-Bai nghe tiếng động cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy rõ người đến bạnh to miệng sủa nhẹ vài tiếng, cũng mặc kệ dép lê, dùng sức nhào về phía Cố Tử An như học sinh ở lại trường hiếm khi được ngày nghỉ tháng, ở cổng trường gặp được ba mẹ mình.
"Các con đến rồi à!" Sau khi nhận được tin nhắn mẹ Cố đã sớm chuẩn bị, hồi hộp chờ đợi, bà nghe tiếng đi ra cửa chào.
Ba Cố còn nhất quyết muốn tsundere làm dáng, ngồi trên sô pha không nhúc nhích, cầm báo ngắm nghía nhưng không biết báo trong tay đã cầm ngược.
Đón lấy Cố Đì-Bai bay tới như đại pháo, Cố Tử An đứng dậy, eo trẹo hôm qua bởi gì Cố Đì-Bai nặng cân thêm mà bắt đầu đau âm ỷ.
"Ha, mẹ nuôi Cố Đì-Bai tốt ghê, sắp ra hai cằm luôn!" Cố Tử An xốc trọng lượng trong tay.
Mẹ Cố mang tâm thế như các bà mẹ trên toàn quốc phản bác, "Béo chỗ nào, gầy mà, nhóc đáng thương sắp lòi cả xương."
Nhận thấy Cố Tử An trầy trật, Thẩm Mặc lẳng lặng dời hết đặc sản sang tay phải, tay trái đỡ eo của Cố Tử An.
Mẹ Cố nhạy bén híp mắt, âm thầm liếc qua hông Cố Tử An.
Chẳng lẽ, con trai mình trẻ tuổi mà thận không khoẻ?!
Vậy phải bồi bổ nhiều vào! Bằng không một sợi lông của cháu trai cháu gái tui cũng không thấy được! Còn cực kỳ có nguy cơ bởi vì sinh hoạt về đêm không hài hoà dẫn tới với ly hôn!
Chuông cảnh báo trong lòng mẹ Cố reo inh ỏi, giành Cố Đì-Bai lại, kéo Cố Tử An chạy vào nhà.
"Mẹ! Mẹ chậm đã, sao cứ như đánh trận vậy."
Đây không phải đánh trận là gì?
Cuộc chiến bảo vệ hôn nhân! Người thận hư xin hãy im lặng! Mẹ Cố quay đầu lườm đứa con trai không có tiền đồ.
Cố Tử An khi không vô cớ bị lườm cau mày, lẩm bẩm kéo Thẩm Mặc cầu an ủi.
Mẹ Cố: thật là hết nhìn nổi, đây là Alpha nhà tụi tui.
Ba Cố và Thẩm Mặc bàn chuyện công việc, mẹ Cố và Cố Tử An thì vươn nanh vuốt ma quỷ đến Cố Đì-Bai cắn đuôi chơi.
Mi xem váy nhỏ này đáng yêu lắm đúng không?
Nơ bướm hồng phấn này cũng rất kawaii nè!
Cố - giới tính nam - Đì-Bai kinh hoàng, hai chân sắp ra tàn ảnh: yamete, tránh xa tui ra!
Dì giúp việc nấu cơm xong nói một câu "phu nhân cơm đã nấu xong". Giải cứu Cố Đì-Bai sắp bị chơi hỏng.
Cố Đì-Bai kích động nhìn bà, bắt đầu phát thẻ người tốt: người tốt, sau này tui không ị trên dép lê của dì nữa, bỏ dì ra khỏi danh sách ị.
Nhìn thận xào, thận nướng, hẹ xào, hàu nướng đầy bàn, Cố Tử An bật ra dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ, ba tui, không được?
Đối tượng bị hoài nghi ba Cố nhìn cả một bàn thận cũng rơi vào trầm tư, lẽ nào cuối cùng vợ mình cũng từ bỏ vua ăn hại Cố Tử An, chuẩn bị sinh đứa hai?
Thẩm Mặc vừa nhìn là hiểu ngọn nguồn, nghĩ đến Cố Tử An hở một tí là trẹo eo lựa chọn im lặng, một tay tiếp tục xoa eo giúp Cố Tử An, một tay cầm đũa lên gắp miếng thận cho cậu.
Mẹ Cố thì tim rớt xuống đáy vực, nhìn đi, con trai của tui, quả nhiên, không được lắm, huhuhu, cháu trai cháu gái không kịp thấy mặt của bà ơi.
_
Lời tác giả:
Cố Tử An nói với Thẩm Mặc: nhìn ra anh đang cố gắng lướt web, làm rất tốt, lần sau đừng làm nữa.