"Em kể anh nghe, Cố Đì-Bai thông minh lắm, nó biết hát bài chúc mừng sinh nhật luôn!" Cố Tử An ngồi trên ghế, chân đạp nền nhà, làm chiếc ghế chỉ có hai chân trên sàn, một cánh tay gập mắc ở lưng ghế, cánh tay kia cầm đồ ăn vặt trêu chọc Cố Đì-Bai đỏ mắt ngóng trông.
Thẩm Mặc mỉm cười lắng nghe, nhìn Cố Tử An giống như phụ huynh tự hào gặp người là bảo đứa trẻ mình biểu diễn, vô thức xoay nhẫn ở ngón áp út.
Nghĩ đến gì đó, tay anh khựng lại, trong mắt ngập tràn do dự, Cố Tử An vừa hay biểu diễn tài nghệ xong không nghe thấy lời khen nhìn qua, bốn mắt chạm nhau.
Cố Tử An giảm lực trên chân, thả tự do cho hai chân ghế lơ lửng ở không trung, tùy ý ném đồ ăn vặt trong tay cho Cố Đì-Bai, nghiêng đầu, "Có chuyện gì sao anh?"
"Anh," Thẩm Mặc liếm môi, phân vân không biết nên mở miệng thế nào, "Ngày mai anh phải sang thành phố bên cạnh công tác, có lẽ, không thể đưa em nhập học được."
"Hả?" Cố Tử An ngẩn ngơ, sau đó gật đầu giả vờ hào phóng, "Anh đi đi, em tự đi cũng không sao."
"Hôm qua em đã hứa với anh là phải vui vẻ mỗi ngày đấy." Thẩm Mặc đứng lên muốn nắm tay Cố Tử An.
"Cái này thì vui thế nào được? Có khác gì làm khó người ta đâu?" Cố Tử An lẩm lẩm, tủi thân đưa tay mình lên, mặc anh đặt trong tay nghịch.
"Shh, vậy phải làm sao đây? Em muốn anh làm gì?" Thẩm Mặc làm như đăm chiêu, âm thầm chờ mong phản ứng của Cố Tử An.
"Anh đi công tác không được nhìn Alpha khác nhiều, nhớ phải bảo vệ bản thân; chú ý nghỉ ngơi điều độ, có việc lặt vặt gì hãy để Lương Tinh Vũ làm; phải gọi điện thoại cho em mỗi ngày, nếu không kịp thì gửi tin nhắn; em, em muốn quà nữa." Cố Tử An đếm từng điều, mặt viết "mặc dù em không nỡ, nhưng em vẫn không bám lấy anh, em siêu tốt phớ hôn ~"
"Được, em đã quên gì phải không?" Thẩm Mặc vuốt phẳng nếp nhăn ở trán cậu, "Ví dụ như, mỗi ngày nhớ em một trăm lần, mỗi ngày phải nói yêu em, mỗi phải đều phải thơm thơm qua không khí."
"Ừm... cái này có thể có." Cố Tử An đỏ mặt nhào vào lòng Thẩm Mặc.
"Gâu." Cố Đì-Bai độc thân nhìn hai con người ôm thành một cục lớn tiếng kháng nghị.
"Chúng ta, quên Cố Đì-Bai rồi thì phải?" Giọng nói khe khẽ truyền ra từ lồng ngực, Thẩm Mặc chỉ nghĩ làm sao để dỗ Alpha nhà mình im lặng, khó khăn bật ra vài từ, "Hình như thế."
Hai người sến sẩm một hồi, bắt đầu suy nghĩ vấn đề chỗ ở của nhi đồng Cố Đì-Bai, Thẩm Mặc phải đi công tác, ký túc xá trường Cố Tử An không cho nuôi thú cưng, vậy nên chỉ đành đá trái bóng cho ông bà nội của Cố Đì-Bai.
"Con trai!" Mẹ Cố vui vẻ kêu, mặt chen hết màn hình.
"Ba con đâu mẹ?" Cố Tử An nhướng mày.
Mẹ Cố ôm ngực, bắt đầu diễn kịch hằng ngày, "Con chỉ biết tìm ba con! Mẹ thì sao? Mẹ ngậm đắng nuốt cay chịu đủ khổ sở đút con lớn từng này, con báo đáp mẹ như thế hả?"
"Là nuôi lớn!" Cố Tử An nhấn mạnh, "Con tìm một người có sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ."
Mẹ Cố khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời làm theo, kéo giọng gọi tên ba Cố. Chẳng mấy chốc đã thấy ba Cố đội mũ rơm, chuẩn bị đi câu cá tung tăng chạy đến.
"Sao thế? Vợ ơi."
"Nè, con trai anh tìm anh." Mẹ Cố đưa điện thoại qua.
"Làm sao đấy?" Ba Cố biểu diễn Xuyên kịch lật mặt ngay tại chỗ, một giây trước còn cười xun xoe với vợ nhà mình, một giây sau liền hạ khoé môi, nghiêm mặt, vịn vành mũ, lộ mặt mình ra, nhẩm tính trong lòng, dạo này cũng không nghe thấy có ai bắt nạt Thẩm Mặc mà.
"Con, có một chuyện lớn muốn tuyên bố." Cố Tử An ra vẻ nghiêm túc, kéo dài giọng, khiến trái tim người nghe nhấc lên cao, "Không thể chấp nhận chuyện lớn này xin hãy tự giác thoát ra group chat."
Nhìn hai người nín thở, sắp đông cứng cả lông mi trên màn hình, Cố Tử An hít sâu một hơi, "Con nhập học muốn kính nhờ hai người chăm sóc hộ con trai của con."
"Xời, chuyện nhỏ, không phải chỉ là chăm sóc, cái gì? Con trai con!" Mẹ Cố không để bụng xua tay đột nhiên cất cao giọng, hốc mắt như muốn nứt ra, mặt mày vặn vẹo, may có ba Cố đỡ mới không ngã xuống sàn.
Ba Cố từng thấy qua sóng to gió lớn dựa người lên tủ để chống, trong lòng luôn miệng khá lắm, mấy ngày trước chê nó tiến độ chậm, hôm nay đã có một đứa con trai, không hổ là con cháu Cố gia ta, "Đã, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tèng téng teng, đây là con trai con." Một cái đầu chó cực kỳ hói xuất hiện trước ống kính, Cố Đì-Bai hết sức nhạy bén với ống kính lập tức phản xạ có điều kiện hát bài chúc mừng sinh nhật.
Ba Cố: bây thấy ba vui không?
Siết tay kêu rắc rắc, ba Cố miệng cười giả trân, "Sau khi về, ba sẽ đi đón cháu của ba, sau đó, lại đánh bây thành cháu trai, chờ đó."
Lạnh lùng làm động tác cắt cổ, ba Cố hung tợn cúp điện thoại.
"A, đúng là cần một cháu trai cực khổ đút lớn." Mẹ Cố lầu bầu, nom nuối tiếc, "Muốn giục tụi nó mau sinh một đứa để em chơi đùa quá."
"Hay là tụi mình tự làm?" Ba Cố đặt tay lên eo mẹ Cố thân mật vẽ vòng tròn.
"Già mà không biết ngại!" Mẹ Cố cười mắng.
Trên sô pha, Cố Tử An bị cúp điện thoại cười ngã lên vai Thẩm Mặc, "Hahahaha, anh nhìn thấy biểu cảm của ba em hồi nãy không? Giống như giẻ lau ném vào máy giặt lồng ngang xoay mấy trăm vòng vậy, giẻ lau còn đội mũ rơm, giẻ lau còn uy hiếp em, hahaha."
"Em đó." Thẩm Mặc chọc giữa mày Cố Tử An đang liên tục đi tìm đường chết, lơi lo, "Liệu ba em có đánh em thật không?"
"Không đâu, em làm ba chuyện này nhiều rồi, có kinh nghiệm, tệ nhất cũng có mẹ em cản mà!" Cố Tử An rất tự tin, dáng vẻ bày mưu tính kế làm Thẩm Mặc vừa yêu vừa hận.
"Em sống được tới từng này đúng là không dễ dàng." Thẩm Mặc đưa ra nhận xét đúng trọng tâm.
"Đúng vậy, tất cả đều dựa vào thiên phú dị bẩm của em, quả nhiên niềm vui hình thành trên nỗi đau của người khác mới là niềm vui thật sự, há há." Quấy rối ba mẹ xong, Cố Tử An cũng không đau bụng nữa, cũng hết đau lòng, tinh thần khoan khoái.
Trời quang mưa tạnh, Nữu Hỗ Lộc Cố tui được lại rồi.
Ôm chó ngốc đang xoay vòng vòng trên sàn lên, ôn tồn nói, "Con trai! Hôm khác ba đưa con đi gặp ông bà nội con."
piu ~
Cố Đì-Bai lại đi đầy mình Cố Tử An.
Cố Đì-Bai bày vẻ mặt vô tội: quả nhiên niềm vui hình thành trên nỗi đau của người khác mới là niềm vui thật sự, hí hí ~
_
Lời tác giả:
Thẩm Mặc: không hổ là hai ba con
Cố Tử An rút dao: hôm nay tui phải đại nghĩa diệt thân