Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ sát đất rộng rãi rọi lên bàn làm viện chất đầy tài liệu, tiếng kí tên sột soạt là âm thanh duy nhất trong phòng, Thẩm Mặc hoạt động cần cổ tê mỏi, khớp xương lao động trong thời gian dài phát ra tiếng kháng nghị răng rắc, xem thời gian, đã đến giờ gặp mặt đã hẹn với đối tác.
Vừa đi tới cửa phòng hội nghị, điện thoại trong tay rung è è, thấy thông tin cuộc gọi đến, Thẩm Mặc sáng tỏ, duỗi thẳng cánh tay, vô cùng thành thạo đưa điện thoại ra xa, ngón cái ấn nút nghe.
"Aaa, anh xem này, con trai của anh lại đi bậy lên giày của em." Tiếng rống chói tai của Cố Tử An cuốn theo phẫn nộ xộc ra khỏi điện thoại nhỏ bé, như có thể nhìn thấy không gian xung quanh cũng cùng nổ ra tia lửa nhỏ lách tách.
Chờ đối phương trút hết giá trị tức giận, Thẩm Mặc kề loa gần bên tai, "Tử An, cái này không sao mà đúng không? Anh đã mua cho em một tủ dép rồi mà?"
"Lần này không phải vấn đề dép lê, là giày thể thao phiên bản giới hạn của em! Là giày thể thao limited em hao tổn biết bao tâm huyết mua về!" Cố Tử An ở bên bờ vực sụp đổ, lần đầu tiên tìm thấy khắc tinh của cuộc đời — một con chó chỉ biết ăn uống ị ị ị.
Thẩm Mặc im lặng, anh biết Cố Tử An yêu thương giày thể thao của cậu bao nhiêu, có một lần cậu còn tự hào miêu tả quá trình mạo hiểm có được giày thể thao phiên bản giới hạn của mình. Nếu như tất cả người và vật được xếp mức độ quý báu trong lòng của Cố Tử An: Thẩm Mặc thứ nhất, ba mẹ thứ hai, giày thể thao thứ ba.
"Tử An, em bình tĩnh trước đã."
"Ha ~" Cố Tử An ngắt lời Thẩm Mặc, cười lạnh, "Bây giờ em rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức muốn ăn thịt chó."
Hỏng bét. Trái tim Thẩm Mặc bị nhấc lên, theo tiếng cúp máy tút tút vang lên, anh muốn bay về nhà ngay lập tức.
Ngoảnh lại thì thấy từng cái đầu thò ra nghe lén từ phòng hội nghị, chồng ở khe cửa như kẹo hồ lô, mắt mở tròn xoe, thấy Thẩm Mặc quay đầu, kẹo hồ lô hoảng hốt trốn vào trong, rồi giả vờ như không có gì xảy ra sóng đôi đi ra.
"Tiểu Thẩm, nếu như cậu có việc cứ đi trước đi."
"Đúng đấy, nổi khỗ của cậu chúng tôi đều hiểu." Nói xong nháy mắt với Thẩm Mặc.
Vốn dĩ là hợp đồng cũ kí tiếp, hai bên đã hợp tác nhiều năm, uy tín cũng được đảm bảo, mở họp rầm rộ như vậy chẳng qua là muốn lười biếng trong giờ làm việc, sếp tổng cũng là người có được không! Sếp tổng cũng muốn trốn việc! Ngoại trừ cái người cuồng công việc Thẩm Mặc.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Mặc gật đầu mang ý xin lỗi, "Vậy tôi xin đi trước."
"Đi đi, đi đi!" Cụ Trần ghét bỏ xua tay với anh, chờ bóng Thẩm Mặc khuất hẳn sau cửa thang máy, ông lập tức móc điện thoại trong túi ra.
"Lão Cố à, chúc mừng chúc mừng, ông cũng thật là, việc bồng cháu mà cũng giấu tụi tôi."
"Cái gì? Ông nói cháu ai?"
"Ông chứ ai."
"Ông mới là cháu, cả nhà ông đều là cháu, tôi là grandfather của ông!" Ngài Cố lảng tai mắng người còn không quên khoe tiếng anh của mình, cũng không cho người ta cơ hội phản kích đã nghênh ngang cúp máy.
"Xí, cái tính chó này." Cụ Trần cười mắng, quyết định không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Trong nhà, Cố Tử An tức phì phò cúp điện thoại của Thẩm Mặc xong, nhìn giày thể thao tử trạng thê thảm mà đau buồn khôn tả, sải bước muốn đuổi theo bắt Cố Đì-Bai đại nghịch bất đạo.
Song, người mang dép lê đều biết, nếu như lòng bàn chân trơn ướt, lúc đi nhanh dép lê rất dễ nhân lúc bạn không chú ý chạy tới cổ chân của bạn, biến thành một chiếc lắc tạo hình đặc biệt.
Cố Tử An cúi đầu nhìn lắc chân kiểu dáng dép lê mới ra lò, ngẩng đầu nhìn Cố Đì-Bai ngồi ở tại chỗ tò mò ngóng, một cảm giác bất lực dâng lên cõi lòng.
Series người không đánh lại chó - real.
Cậu thở dài thườn thượt, như muốn đẩy hết không khí trong phổi ra, ngồi trên sàn, thở hổn hển gỡ dép.
Kẻ gây rối không ai quan tâm nghiêng đầu nhìn thú hai chân đang đấu nhau với dép lê, thử lại gần một chút, một chút nữa, giúp đỡ cắn một bên dép, rút mạnh, thành công giải cứu thú hai chân.
Nhìn Cố Đì-Bai ngậm dép lê hí hửng chạy ra xa, trong lòng Cố Tử An vừa yêu vừa hận, phức tạp đến độ có thể ra một bài ngữ văn phân tích đề mười điểm trọn.
"Thôi." Cố Tử An phủi mông đứng dậy, nhớ ra mình vẫn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ tưới cây hôm nay.
Cầm bình nước đi tới ban công, vừa nhìn liền giật mình!
Lá cây sen đá ngày hôm qua vẫn còn xanh mơn mởn, tươi tốt căng mọng hôm nay đã chuyển sang màu xanh đậm đáng quan ngại, trông cũng mềm mụp không cứng chắc như hôm qua.
Chuyện gì thế này?
Cố Tử An gảy lá sen đá muốn tra rõ tình huống.
Rặc một tiếng.
Cả cây sen đá lăn lộc cộc tới mép chậu như đứt đầu.
Aaaa! Chết rồi! Sao mày ra lại ra đi thầm lặng như vậy hả!
Cố Tử An ôm chậu cây luống cuống tay chân, còn định đặt sen đá về vị trí cũ.
Ngay thời khắc hồi hộp kích thích này, cửa, mở.
Cố Tử An nhanh nhẹn đặt sen đá về, tức tốc trốn khỏi hiện trường vụ án, cơ thể gần như xuất hiện tàn ảnh.
"Sao anh về sớm vậy?" Cậu nhìn đồng hồ, khô khan hỏi.
Thẩm Mặc nhướng mày, cảm xúc không đúng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Anh vừa xác nhận trong nhà vừa trả lời, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không về thì không hợp lý."
"Ha ha ha, cũng, cũng không phải chuyện lớn." Cố Tử An cản tầm mắt nhìn về phía ban công của Thẩm Mặc, căng thẳng gãi đầu.
Thẩm Mặc: em không bình thường.
Cố Tử An chớp mắt lia lịa: đâu có không bình thường.
"Giày của em?"
Nhắc đến cái này Cố Tử An liền không vui, tuôn một lèo mách lẻo.
"Anh đền cho em, có được không?" Thẩm Mặc ôm lấy Cố Tử An, lắc tới lắc lui, nhìn từ xa giống như chim cánh cụt nặng nề mới tập đi.
Cố Tử An biết giày kia khó mua bao nhiêu trề môi, "Đền em thứ khác đi."
"Hửm? Cái gì?
"Ừm! Thẩm Mặc!"
Cố Tử An cảm thấy mình vận dụng joke đồng âm tài tình kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, tui đỉnh quá!
Thẩm Mặc chậm chạp hiểu ra cười nhoài trong lòng Cố Tử An, "Em đúng là bé bự."
"Đương nhiên!"
Đã mấy chương liền không hôn được vợ, Cố Tử An cảm nhận nhiệt độ trong lòng, suy tính nhỏ bắt đầu lộ ra, lẩm bẩm.
"Em muốn Thẩm Mặc, muốn ngay bây giờ."
Thẩm Mặc đã lâu không thân mật với Alpha nhà mình hiển nhiên có tâm lý giống Cố Tử An, không giả vờ hồ đồ, xem Cố Tử An gấp đến độ giậm chân như trước mà từ từ ngẩng đầu đưa đôi môi đầy đặn của mình lên.
Khoảng cách giữa hai càng ngày càng gần, luồng không khí ấm áp theo nhịp thở phả lên mặt đối phương theo quy luật, lại hoá thành sợi dây hết sức ám muội, trói buộc hai người vào nhau. Thẩm Mặc nghiêng đầu, thấy lông mi tựa cánh bướm của Cố Tử An run khẽ, cuối cùng che phủ con ngươi xinh đẹp luôn ngập tràn ánh sáng.
Hai cánh tay ở hông siết chặt, đồng thời hơi dùng sức, như đang thúc giục anh nhanh đặt nụ hôn khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn này.
Khoé môi với độ cong hoàn hảo cong lên, đưa về phía trước, chuẩn bị cùng đôi môi đang khát khao khác cảm nhận niềm vui cửu biệt trùng phùng.
"Gâu!"
Tiếng chó sủa vang lên bên cạnh, sợi dây mập mờ bị kéo đứt, bong bóng hường phấn nổ tung vô số.
Cố Tử An nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay, em ăn thịt chó chắc rồi!"
_
Lời tác giả: aaaa! trách não tui ngốc, quên cảm ơn phần thưởng trước đó, cảm ơn người dùng "cha"!!
Một khom lưng, hai cúi chào.