Vô Tự Thiên Thư

Chương 173: Thảo mộc vô giới




Vong Xuyên Quân rõ ràng tâm tình rất tốt, trọng trọng vuốt bả vai Tiểu Khai: " Tiểu sư đệ, công lực của ngươi kém xa nha, bất quá ngươi yên tâm, ta lập tức tuyên bố với Ma giới, Nghiêm Tiểu Khai ngươi là sư đệ của Vong Xuyên Quân Hắc Long ta, ta thủ hộ ngươi, ai cũng không dám khi dễ ngươi, từ nay về sau Ma giới, ngươi có thể hoành hành!"

Tiểu Khai cùng hắn nở nụ cười, nhịn không được thở dài, đi đến bên người Ngọc Hồ, đưa tay vuốt ve lên bạch ngọc, hốc mắt đã có điểm ươn ướt.

Vong Xuyên Quân đi tới nhìn thoáng qua, cười nói: " Tiểu sư đệ, không cần thương tâm, hắn còn có thể cứu."

Tiểu Khai tinh thần rung lên: " Đầu đã rớt phân nửa, còn cứu được sao?"

" Ngươi đừng quên, hắn chính là khí vật thành yêu, khí vật không giống như sinh linh." Vong Xuyên Quân ngồi xổm xuống, bàn tay để trên ngực Ngọc Hồ, một cỗ hắc khí toát ra, chui vào trong cơ thể Ngọc Hồ, hắn nhắm mắt cảm ứng một lát, gật đầu nói: " Sinh cơ của hắn vẫn chưa đoạn tuyệt, đích xác còn có cứu."

Tiểu Khai khẩn trương nói: " Làm sao cứu?"

Vong Xuyên Quân cười nói: " Người hầu này của ngươi là Bạch Ngọc thành yêu, muốn tu bổ thật sự quá đơn giản, chỉ là dùng ngọc thạch bù vào trong thân thể hắn là có thể, ta thân là Vong Xuyên chi chủ, ngọc nơi này thì là biết bao nhiêu, nếu không ta tìm cho ngươi tiên giới bạch ngọc hoặc là ma giới hắc ngọc, thì có gì khó khăn a!"

Loại thời khắc này Tiểu Khai đương nhiên sẽ không khách khí, liên tục gật đầu nói: " Đều cần, đều cần, cho ta loại tốt nhất."

Vong Xuyên Quân gật đầu nói: " Người hầu này của ngươi đích xác cũng được, nhìn thấy chủ nhân gặp nạn, thế nhưng liều mình cứu giúp, ta đã có hơn một ngàn năm không nhìn thấy qua ma tộc trung tâm cảnh cảnh như vậy, hôm nay ta cho ngươi ngọc thạch tốt nhất, chờ hắn thức tỉnh, sẽ phát hiện thực lực của mình tăng rất nhiều."

Nói xong lời này, Vong Xuyên Quân quay đầu lại quát khẽ: " Nhị Linh ở đâu?"

Tiểu Khai nhìn trái phải, căn bản không có người ngoài, nhất thời có điểm kinh ngạc, nhưng trong hư không lập tức vang lên hai thanh âm hoàn toàn lạ lẫm: " Đại nhân, có gì phân phó?"

Tiểu Khai mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy trong hư không trống rỗng không có một vật bỗng nhiên bắt đầu nhộn nhạo lên, sau đó, phảng phất có người xoát một cái giật lại một tấm màn, hai hình thể kỳ lạ quái trạng nhất thời hiện ra, đang cung kính cúi đầu xoay người, chờ Vong Xuyên Quân phân phó.

" Liệt Hỏa Ám Linh, ngươi đi lấy ba phương cực phẩm tiên giới bạch ngọc, Vũ Nguyệt Yêu Linh, ngươi đi lấy ba phương cực phẩm ma giới hắc ngọc, bổn quân ở chỗ này chờ, các ngươi đi nhanh về nhanh."

Hai cao đẳng ma tộc cùng đáp ứng, ngẩng đầu lên, như cố ý vô tình nhìn Tiểu Khai liếc mắt, thân hình chợt lóe, đã biến mất trong hư không.

Tiểu Khai nhớ tới vừa rồi cùng Vong Xuyên Quân đại chiến, hai vị này nếu ở sau lưng đánh lén, thì chính mình thật sự là bị chết không minh bạch rồi, như vậy tưởng tượng, nhất thời sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thẳng đến thời khắc này hắn mới biết được, nguyên lai từ đầu tới cuối Vong Xuyên Quân chưa từng thật sự động thủ, nếu không, có lẽ mình dù là một chiêu cũng không thể đánh ra thì đã bị giết ngay đương trường.

Vong Xuyên Quân giải thích: " Tiểu sư đệ, Nhị Linh này là truy tùy giả đắc lực nhất của ta, bản thể hai người đều là ma khí của Vong Xuyên, bởi vì cảm ứng được Long Thần lực trống rỗng ngưng kết mà thành, lại nói tiếp dù sao chúng ta thật ra lại là một mạch đồng nguyên, Nhị Linh không có nguyên thần, cũng không có ba hồn bảy phách, ngươi nhìn không thấy bọn họ cũng là bình thường."

Tiểu Khai nhịn không được nói: " Nếu là Tê Bì Nhĩ Bá Cách, có thể nhìn thấy bọn họ hay không?"

Nhắc tới Tê Bì, sắc mặt Vong Xuyên Quân nhất thời có chút lạnh lùng, hừ nói: " Hắn và ta cùng liệt vào trong ma giới năm đại cao thủ, nếu vậy cũng nhìn không ra, chẳng phải làm cho thiên hạ ma tộc cười chê."

Tiểu Khai có chút ít không phục: " Sư huynh, không dối gạt ngươi, ánh mắt ta cơ hồ có thể khám phá ra bất cứ huyễn tượng gì của thiên địa, nhưng lại nhìn không ra Nhị Linh, Tê Bì Nhĩ Bá Cách vì sao nhìn thấy được?"

Vong Xuyên Quân nở nụ cười: " Tiểu sư đệ, ngươi đừng bởi vì mới đánh với ta một trận, liền nghĩ ma giới năm đại cao thủ bất quá như thế, phải biết rằng vừa rồi ta thuần túy chỉ là chơi đùa với ngươi mà thôi, cả một thành công lực chưa từng dùng tới, Tê Bì tên kia thực lực tuyệt không dưới ta, làm sao ngươi có khả năng so sánh với hắn? Phong ấn trận pháp của hắn là thiên hạ vô song, phong ấn và trận pháp trên người hắn có ít nhất trăm chủng loại, Nhị Linh nếu dám tiến gần sát hắn, hắn ít nhất có hơn mười loại phương pháp để cho Nhị Linh hiển xuất thân hình."

Trong lúc đang trò chuyện, Nhị Linh đã đem ngọc trở về, trong mũi Tiểu Khai nghe được một cỗ hương thơm kỳ dị, nhịn không được ngẩng đầu vừa thấy, nguyên lai vị Tô Ái Địch được xưng ma giới đệ nhất mỹ nữ thế nhưng đã đi tới. Vong Xuyên Quân nhìn thấy nàng đi tới, nhíu mày nói: " Ngươi tới làm gì?"

Tô Ái Địch đau đớn đáng thương liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu nói: " Người ta chỉ là nghĩ muốn đến nhìn xem..."

Nữ nhân này quả nhiên là trời sinh vưu vật, chỉ một vẻ mặt này, đã tràn ngập dục vọng làm cho người ta thương tiếc yêu thương, tiểu hùng miêu và bốn con Hạn Bạt phía sau Tiểu Khai giương mắt nhìn gương mặt tiếu lệ của nàng, sớm thấy nước miếng chảy ròng, Tiểu Khai còn hoàn hảo, chỉ là nhìn thoáng qua, rồi lại liếc mắt, rồi lại liếc mắt rồi nhanh chóng cúi đầu. Vong Xuyên Quân vốn đang muốn mắng chửi người, nhưng bây giờ không chửi ra được được nữa, khoát tay nói: " Được rồi, được rồi, tùy tiện nàng đi."

Tiểu Khai tiếp nhận ngọc thạch sáu phương, dựa theo Vong Xuyên Quân phân phó, đem ngọc thạch đặt ở trong tay, yên lặng vận công, để cho ngọc thạch nhu hợp, trong tay hắn hồng quang lòe lòe, Di Lạc Thần Quyết nhất thời khải động, Vong Xuyên Quân nhìn thấy, lạ lùng nói: " Tiểu sư đệ, công pháp này của ngươi, không phải là Long lực lượng."

Tiểu Khai nói vắn tắt: " Sư huynh, ngoại trừ lĩnh ngộ Long lực lượng ra, ta còn một phen kỳ ngộ khác, bộ công pháp này, có lẽ ngươi chưa thấy qua đâu."

" Cũng phải, với lịch duyệt của bổn quân, nhưng cũng chưa từng thấy qua bộ công pháp này." Vong Xuyên Quân gật đầu nói: " Bất quá bộ công pháp này mặc dù mới lạ, uy lực lại không lớn, theo ta thấy, không có tiền đồ gì."

Tiểu Khai đương nhiên cũng không giải thích nhiều, ngọc thạch trong tay hắn đã hoàn toàn dung làm một thể, thoạt nhìn trắng đen giao nhau, Tiểu Khai nói: " Sư huynh, trực tiếp bỏ vào miệng hắn hay sao?"

Vong Xuyên Quân gật gật đầu: " Sáu phương ngọc thạch này đều là cực phẩm ngọc thạch do ta sưu tập được, ẩn chứa tiên thiên linh khí không phải chuyện đùa, người hầu này của ngươi, lần này là nhờ họa gặp phúc rồi."

Tiểu Khai vừa động, nhịn không được lại hỏi: " Ta có thể bỏ thêm đồ vật nữa không?"

Vong Xuyên Quân cười nói: " Khí vật dung hợp còn đơn giản hơn sinh linh, trong tay ngươi có bảo bối gì, đều có thể thêm vào, tuyệt không cần lo lắng hắn dung hợp không được, thật ra khí vật thành yêu cũng có điểm tốt xử lý."

Tiểu Khai từ trong lòng ngực lấy ra Vạn Uẩn Bình, nghiêng miệng bình, đổ ra một thứ nói: " Đây có thể thêm vào không?"

Đồng tử Vong Xuyên Quân có chút co rút lại: " Đây hình như là...Tức Nhưỡng?"

Tiểu Khai cười nói: " Sư huynh quả thật uyên bác a."

Vong Xuyên Quân vốn là người trầm ổn, nhưng cũng lặng lẽ hít vào một hơi, trầm giọng nói: " Tiểu sư đệ, ngươi có biết Tức Nhưỡng có giá trị lớn như thế nào không?"

" Ta biết a." Tiểu Khai nói: " Ngũ hành nguyên lực mặc dù được xưng là thiên hạ tối thuần túy bổn nguyên lực lượng, nhưng dường như cũng không quá mạnh mẽ, theo ta được biết, đại khái chỉ cỡ một thất phẩm tiên nhân thôi."

" Ngươi quả thật nói hưu nói vượn." Vong Xuyên Quân hít thở có chút dồn dập: " Năm đại bổn nguyên lực lượng là cảnh giới cao nhất của lực lượng tam giới, nếu thu hết tam giới nguyên lực, có thể đột phá tam giới, tiến vào cảnh giới bất khả tư nghị, là một không gian kỳ dị, Tức Nhưỡng này mặc dù chỉ là một khối nhỏ, nhưng giá trị tồn tại của nó khó có thể cổ lượng!"

Tiểu Khai lắc đầu, lại nói: " Mặc kệ nhiều như vậy, ta đem thứ này thêm vào đi thôi."

Nhưng Vong Xuyên Quân vội vàng hét lớn một tiếng: " Từ từ!" Hắn ôm đồm cổ tay Tiểu Khai, nói: " Tiểu sư đệ, khối Tức Nhưỡng này...ta dùng bảo bối đổi với ngươi."

Tiểu Khai sửng sốt một chút, phản ứng: " Sư huynh, ngươi muốn?"

" Ta đổi với ngươi." Vong Xuyên Quân nói: " Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Cả ma giới, còn không có thứ gì mà ta lấy không được."

" Không cần phiền toái như vậy." Tiểu Khai đem Tức Nhưỡng bỏ vào trong tay Vong Xuyên Quân: " Sư huynh, ta tặng cho ngươi là được."

Vong Xuyên Quân phảng phất như bị đặt ngọn núi vào trong tay, vội vàng ném ngược Tức Nhưỡng trở về, nghiêm nghị nói: " Vậy không được, bổn quân tung hoành ma giới nhiều năm như vậy, chỉ có thi ân cho người khác, không bao giờ chiếm tiện nghi của người, ta mặc dù muốn có Tức Nhưỡng của ngươi, cũng không muốn trống rỗng thiếu ngươi một nhân tình."

" Như thế nào gọi là trống rỗng thiếu nhân tình của ta đây." Tiểu Khai nở nụ cười: " Ngươi là sư huynh của ta a, ta tặng vật cho ngươi cũng là bình thường thôi."

" Không có đạo lý loại này." Vong Xuyên Quân quả quyết nói: " Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

" Sư huynh, ngươi vừa tặng cho ta sáu phương ngọc thạch, coi như là trao đổi đi." Tiểu Khai nói: " Hơn nữa ngươi vừa mới nói, từ nay về sau sẽ thủ hộ ta, coi như là tính bằng nhau đi."

" Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau." Vong Xuyên Quân cười lạnh nói: " Khối Tức Nhưỡng này nếu đổi ngọc thạch, ít nhất có thể đổi một vạn phương, còn phần ta muốn bảo vệ ngươi, kia thuần túy là bởi vì sự trung thành của ta đối với Long Thần, làm sao có thể lấy làm điều kiện trao đổi?"

Tiểu Khai thở dài: " Sư huynh, nói thật ra cho dù ngươi cướp đoạt Tức Nhưỡng ta cũng không có biện pháp, ngươi vừa rồi không giết ta, ta đã ngàn vạn lần cảm ơn, mạng sống chi ân này thật lớn lắm, ta đem Tức Nhưỡng tặng cho ngươi, coi như là mua mạng thôi."

" Ta phi! Tiểu tử ngươi nói hưu nói vượn!" Vong Xuyên Quân cả giận nói: " Nếu ngươi là đối đầu của ta, ta đương nhiên lập tức cướp đoạt Tức Nhưỡng, nhưng ngươi vốn là sư đệ của ta, về tình về lý ta đã nên buông tha ngươi, mạng sống chi ân này làm sao còn nói được, không nên không nên!"

Tiểu Khai không kiên nhẫn nói: " Vậy rốt cuộc ngươi có muốn Tức Nhưỡng hay không? Ngươi nếu không cần, ta sẽ cấp cho Ngọc Hồ."

Vong Xuyên Quân so với hắn còn phiền hơn: " Ta đương nhiên cần, nhưng ngươi phải đưa ra điều kiện trao đổi a!"

Tiểu Khai có điểm không nói gì, việc này thật sự là có điểm vô nghĩa, Vong Xuyên Quân rõ ràng muốn Tức Nhưỡng, nhưng lại trăm phương ngàn kế từ chối, chính mình rõ ràng muốn đem Tức Nhưỡng cấp cho Ngọc Hồ, nhưng bây giờ lại nhất định muốn tặng ra, nếu người không biết nội tình nhìn một màn này, tám phần sẽ nghĩ rằng đã gặp phải hai tên bị bệnh thần kinh rồi. Khó trách ma giới đồn đãi tính cách của Vong Xuyên Quân quái phích, hôm nay vừa thấy, còn đúng là thật sự như thế.

Tiểu hùng miêu ở phía sau kéo kéo quần áo Tiểu Khai: " Khai ca, ngươi đừng quên chúng ta đến làm gì..."

Tiểu Khai nhất thời giật mình hiểu ra: " Đúng vậy, ta muốn Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc! Sư huynh, như vậy là được rồi chứ!"

Vong Xuyên Quân nhất thời trầm mặc.

Lần trầm mặc này, túc túc năm phút.

" Uy uy, sư huynh?" Tiểu Khai cẩn cẩn thận thận huýt bả vai hắn: " Ngươi...ngươi suy nghĩ cái gì?"

Vong Xuyên Quân ngẩng đầu lên, cổ quái liếc mắt nhìn Tiểu Khai, nói: " Liệt Hỏa, Vũ Nguyệt, các ngươi nói đi."

Liệt Hỏa Ám Linh gật gật đầu, nhìn Tiểu Khai cúc cung nói: " Đã ngài là sư đệ của đại nhân, ta đây sẽ gọi ngài là thiếu gia, thiếu gia cần Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc, đích thật là Vong Xuyên Chi Nguyên chúng ta có, nhưng hai thứ này, là không thể đưa cho người ngoài, bởi vì đại nhân cần dùng."

" Chẳng lẽ không có dư thừa hay sao?" Tiểu Khai nói: " Ma giới tồn tại vô số niên đại, Sa La Mộc và Hoàn Hồn Thảo của Vong Xuyên Chi Nguyên nên có rất nhiều a."

" Thiếu gia, xem ra ngài hoàn toàn không biết đặc tính của hai chủng loại này a." Vũ Nguyệt Yêu Linh cúc cung với Tiểu Khai: " Kỳ thật lúc đại nhân tiến vào Vong Xuyên Chi Nguyên, Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc mầm móng còn chưa bao giờ sinh trưởng. Thẳng đến khi đại nhân tiến đến, phát hiện hai khỏa mầm móng này, dùng Long lực lượng độc đặc của đại nhân mỗi ngày tiến hành thôi sanh, hai khỏa mầm móng này mới chậm rãi phát triển, cuối cùng mới có thể kết xuất ra quả cây."

Liệt Hỏa Ám Linh ở bên cạnh bổ sung: " Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc mầm móng phải dùng Long lực lượng tiến hành thôi sanh mới có thể sinh trưởng, ta cùng Vũ Nguyệt mặc dù cũng là kết thừa Long lực lượng, nhưng bản thể của chúng ta đều là thể khí, trời sinh không có hồn phách và sinh cơ, lực lượng của chúng ta không bao hàm tính mạng hơi thở, cho nên không thể thôi sanh hai khỏa mầm móng này."

Tiểu Khai gật đầu nói: " Được rồi, cho dù là như vậy, thì tích tụ đến bây giờ, cũng nên còn thừa chứ."

Vũ Nguyệt Yêu Linh lắc đầu nói: " Không có, một chút đều không có."

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Vì sao?"

Vong Xuyên Quân trầm giọng nói: " Bởi vì qua mỗi năm ngàn năm, ta cần lấy một gốc cây Hoàn Hồn Thảo, một gốc Sa La Mộc để tiến hành bế quan tu luyện, tăng lên lực lượng."

Tiểu Khai nói: " Vậy thì sao?"

Liệt Hỏa Ám Linh nở nụ cười: " Thiếu gia, ngươi hiểu một việc, Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc đều là mỗi năm ngàn năm mới khai hoa, kết một lần quả, đại nhân phải dùng năm ngàn năm thời gian để thôi sanh ra, chính mình còn không đủ dùng, làm sao có thể đưa cho người khác?"

Tiểu Khai lúc này mới có điểm trợn tròn mắt.

Trong tưởng tượng của hắn, Hoàn Hồn Thảo khẳng định chỉ là cỏ, vậy khẳng định phải có ở khắp nơi Vong Xuyên, đồng dạng, Sa La Mộc là cây, thì phải có cả một rừng cây, ai ngờ sự thật lại cực đoan như thế, hai thứ này không ngờ lại thiếu thốn đến bước này.

Vong Xuyên Quân nhìn bộ dáng há hốc mồm trợn mắt của Tiểu Khai, thấp giọng nói: " Tiểu sư đệ, bây giờ ngươi minh bạch chưa?"

" Ta hiểu được rồi." Tiểu Khai chán nản nói: " Kia...Tức Nhưỡng của ta...không đổi được hai thứ đó phải không?"

" Đúng vậy." Vong Xuyên Quân gật đầu nói: " Đã là trao đổi, vậy phải công bình, Tức Nhưỡng này mặc dù quý giá, nhưng chỉ cần ta cố gắng đi tìm, năm ngàn năm thời gian, vô luận như thế nào cũng tìm được, nhưng hai thứ này, cũng chính thức là vô giới chi bảo!"

Hắn nhìn Tức Nhưỡng trong lòng bàn tay Tiểu Khai, trong mắt có chút tiếc hận, cũng không do dự, quả quyết nói: " Khối Tức Nhưỡng này, ngươi tặng cho người hầu ngươi đi."

Tiểu Khai do dự nói: " Vậy Hoàn Hồn Thảo..."

Vong Xuyên Quân ha ha cười: " Chuyện này từ nay về sau nói sau, ngươi cứu người trước đi."

Tiểu Khai không hề chần chờ, đem Tức Nhưỡng và ngọc thạch bỏ vào trong miệng Ngọc Hồ, hai thứ này vừa vào trong, Ngọc Hồ toàn thân nhất thời phiếm xuất ra bạch quang chói mắt, ở trong bạch quang này, những bộ phận không trọn vẹn trên người hắn bắt đầu với mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ đang sinh trưởng ra. Đầu tiên là nửa đầu, sau đó là hai cánh tay, cổ hắn vốn đã bị bóp méo thành ma hoa, giờ phút này chậm rãi mọc ra, nhất thời lộ ra một tia ti tuyến trên cổ.

Tô Ái Địch đến gần hai bước, khoảng cách gần Tiểu Khai trong gang tấc, cỗ hương thơm kỳ dị kia đánh tới, Tiểu Khai nhảy dựng, nhanh chóng lui ra sau hai bước, đứng dậy.

Tô Ái Địch không phải muốn làm gì Tiểu Khai, nàng chỉ ngồi xổm xuống, đưa tay cầm lấy tia ti tuyến trên cổ Ngọc Hồ, nhẹ nhàng lôi kéo, nhất thời trước mắt thanh quang chợt lóe, một khối thanh ngọc thật bình thường ánh nhập vào trong mắt.

Một lần nhìn, đôi tay trắng như ngọc của Tô Ái Địch đang ở trước mặt Tiểu Khai, khoảng cách gần như thế, Tiểu Khai tinh tường nhìn thấy cánh tay kia phi thường run rẩy dù rất nhỏ, sau đó khôi phục bình thường, vững vàng bỏ thanh ngọc thả trở về.

Tiểu Khai nhớ rất rõ ràng, khối thanh ngọc này vốn thuộc về Cổ Thiên Y.

Tô Ái Địch làm ra vẻ không có chuyện gì đứng lên, thản nhiên cười nói: " Con Thiên Yêu này rất có ý tứ, bản thể của hắn là bạch ngọc, nhưng trên cổ lại đeo một khối thanh ngọc tầm thường, ánh mắt cũng thật quá kém."

Vong Xuyên Quân cười ha ha: " Hắn vốn khu khu chỉ là một con Thiên Yêu cấp thấp, luận ánh mắt, đương nhiên kém với mỹ nhân nhi của ta, lời này nói ra...chậc chậc, thật sự là không có ý tứ."

Tô Ái Địch bậm đôi môi đỏ mọng, cười như hoa nở, kia sóng mắt doanh doanh như nước mùa xuân, cố ý vô tình chuyển vòng vo trên mặt Tiểu Khai hai vòng, thế nhưng ẩn ẩn có loại ý vị câu dẫn, Tiểu Khai trong đầu thầm nhủ cảnh giác, bình tức ngưng khí cúi đầu, nghĩ thầm: " Nữ nhân này khẳng định có vấn đề. Bây giờ ta mặc dù coi như an toàn, nhưng tính cách của Vong Xuyên Quân vui giận bất thường, ta vạn vạn không thể có chút sai lầm."

Vong Xuyên Quân dò xét Ngọc Hồ một phen, nói: " Hắn cần hai ngày thời gian tu bổ thân thể, sau đó đem Tức Nhưỡng và ngọc thạch bao hàm năng lực dung hợp đến trong cơ thể chính mình, tiểu sư đệ, trước tiên theo ta hồi cung đã." Rồi lại quay đầu phân phó: " Vũ Nguyệt, Liệt Hỏa, các ngươi đem con Thiên Yêu này đến thiên điện, cẩn thận ở một bên chăm sóc, đừng cho hắn xuất hiện điều gì ngoài ý muốn."

Diện tích của Vong Xuyên Chi Nguyên tương đối rộng lớn, Tiểu Khai theo Vong Xuyên Quân đi thẳng tới, phương xa là những đỉnh núi liên miên, toàn một màu đen, thoạt nhìn hàn khí xâm thân, dưới chân núi uốn lượn khúc chiết chính là sông Vong Xuyên, nước sông nơi này đen nhánh đến tỏa sáng, hiển nhiên cùng với nước sông bên ngoài có chút bất đồng, Tiểu Khai mặc dù cách khá xa, cũng có thể ẩn ẩn nhìn thấy trên sông có từng khối băng cứng, thoạt nhìn đúng là vạn cổ huyền băng không tan không hóa.

Lại đi thêm một lúc, mọi người chỉ cảm thấy một trận hàn khí tận xương từ phía trước đánh tới, ngẩng đầu vừa thấy, nhịn không được đồng loạt " a" một tiếng.

" Đây là địa phương ta cư ngụ: Long Cung." Vong Xuyên Quân cười nói: " Tiểu sư đệ, ngươi xem nơi này thế nào?"

Tiểu Khai liên tục gật đầu: " Một bút bàn tay to( quá giá trị), tuyệt đối là một bàn tay to bút!"

Cung điện phía trước nguy nga tráng lệ, cả kiến trúc dĩ nhiên là một hình rồng đầy đủ, theo tầm mắt đến bên trái vẫn liên miên kéo dài tới bên phải, liếc mắt nhìn lại, quả thật khôn cùng bát ngát, đầu rồng cao tủng càng phảng phất giống như lăng không bay đi, mặc dù là kiến trúc sư cũng vô cùng khủng hoảng khi nhìn thấy, có lẽ cũng phải có cảm giác vô cùng kinh ngạc.

Vong Xuyên Quân lại nói: " Trước kia ngươi có từng gặp qua thủ bút như vậy?"

Tiểu Khai lặng lẽ so sánh một chút. Đình thai lầu các của Lưu Vân Thủy Tạ có thể nói là tinh xảo, nhưng thiếu vài phần khí phách, Thục Sơn đại điện lịch kinh triệu năm, có thể nói lịch sử đã lâu, nhưng lại thiếu đi vài phần đường hoàng khiêu thoát, Di Lạc Thần Điện là do Sáng Thế Thần kiến tạo, quy mô không tiền tuyệt hậu, nhưng ngoại trừ quy mô, ngoại trừ khí thế thì lại rõ ràng thô tháo. Hắn tinh tế dò xét Long Cung phía trước, kích thước khổng lồ dĩ nhiên không cần nói, những góc tường luân chuyển, càng tinh xảo đến vô cùng lạ thường, một bút một hoa thật hoàn mỹ không sứt mẻ, thậm chí cả chút dấu vết giao nối cũng đều nhìn không ra, đầu rồng kia trông rất sống động, cặp mắt hàn quang lòe lòe, lại có ý cảnh như muốn hóa rồng bay đi thật sự, đúng là không có chút tỳ vết nào.

Tiểu Khai trầm mặc thật lâu, lúc này mới thở dài: " Sư huynh, ta đích xác chưa bao giờ nhìn thấy thủ bút như vậy."

Vong Xuyên Quân nhất thời cười ha ha: " Vậy ngươi cũng biết cung điện này là ai tạo ra chứ?"

Tiểu Khai nói: " Cung điện như vậy, có lẽ chỉ có Sáng Thế Thần mới nghĩ đến mà làm ra."

" Ngươi sai rồi." Vong Xuyên Quân ngạo nghễ nói: " Cung điện này chính do một mình ta tìm một ngàn năm thời gian làm ra đó."

Lời này nói ra, Tiểu Khai nhất thời hít sâu một hơi lạnh lẽo, nói: " Không phải chứ?"

" Không có gì đáng giật mình cả." Vong Xuyên Quân vẻ mặt càng ngạo khí: " Năm đó ta nhập chủ Vong Xuyên, được xưng ma giới năm đại cao thủ, ngay cả địa phương cư ngụ đều không có, chật vật thế nào! Vạn Yêu Vương không ngờ ngay mặt cười chê ta, một khắc nọ ta lập hạ chí lớn, muốn kiến khởi một cung điện tráng lệ nhất ma giới, làm cho bọn họ câm miệng. Ta tìm một ngàn năm thời gian nghiên cứu kiến trúc học vấn, lại tìm một ngàn năm thời gian sưu tập hơn mười vạn tấn huyền băng, lại tìm một ngàn năm thời gian vì Long Cung khai mở không gian, mở ra căn cơ, chuẩn bị mọi sự, ta đã ngày ngày điêu trác huyền băng, tự tay khuân chuyển, lại ở mỗi góc đều bày ra cấm chế, gia cố băng tầng, thẳng đến khi cung điện đại công cáo thành, thời gian này, tuyệt đối không có nhận qua mảy may sức lực từ bên ngoài hiệp trợ, trước mắt ngươi nhìn thấy,, hoàn toàn là công lao của ta!"

Tiểu Khai giật mình nói: " Nga, trách không được cung điện này hàn khí bức người, nguyên lai toàn bộ là do huyền băng kiến thành."

Hồ Niệm ở phía sau xen vào nói: " Nhưng cung điện này đặt ở Vong Xuyên Chi Nguyên, những người khác trong ma giới muốn nhìn cũng nhìn không được a?"

Vong Xuyên Quân tiêu sái nói: " Bọn họ nhìn không thấy Long Cung, nhưng ta lại nhìn thấy cung điện của bọn họ, Long Cung của ta đích xác so với bọn họ còn mạnh hơn nhiều lắm, đã sự thật như thế, bọn họ thừa nhận hay không có gì quan hệ? Ai, chỉ tiếc Vạn Yêu Vương bị thuộc hạ mưu hại, mất tích hơn ngàn năm, phỏng chừng cả hồn phách đều bị người luyện hóa mất rồi, xem ra là không có cơ hội nhìn thấy Long Cung của ta nữa!"

Tiểu Khai cười thầm, thầm nghĩ: " Tiểu Quan đang ở trong Vô Tự Thiên Thư trong lòng ngực ta, có lẽ ngươi nằm mơ cũng không nghĩ đến!"