Vô Tự Thiên Thư

Chương 117: Trùng quan giận dữ




Hoàng Bội nhìn thấy cát vàng đầy trời, thật sự không tin Tiểu Khai có thể nghĩ ra biện pháp, cây gậy kia tuy mãnh, dù sao cũng có cực hạn của chính mình, đối với loại lưu động thế này, thật sự không có tác dụng lớn.

Nàng từng nghe Tuyết Phong nói qua phương pháp phá giải mười vạn lưu sa, phải dùng chân nguyên lực rất mạnh mẽ và pháp bảo phi hành cực ổn định, ngạnh sanh kháng cự lực lượng lốc xoáy của bầu trời cát bụi long quyển phong, mạnh mẽ bay qua. Cho nên trên mặt đất, từng bước đều là hầm hố, đó là hoàn toàn không thể đi được, đáng sợ nhất chính là, cát vàng này còn có tính ăn mòn thật mãnh liệt, một khi dính vào làn da, chỉ một chút là bị ăn mòn vào xương cốt.

Nhưng bây giờ, Tiểu Khai lại xuất ra một cái chai nhỏ chừng móng tay cái, mạnh mẽ ném lên không trung, quay về hướng lưu sa cuồn cuộn hét lớn một tiếng: " Thu!"

Cát vàng cuồn cuộn phảng phất như bị lực hấp dẫn cường đại, nhất thời hóa thành một đạo trường tuyến màu vàng đất, nhanh chóng bay vào trong cái chai, trong phút chốc, cát vàng phiêu phù trên bầu trời sa mạc đã bị cuốn sạch không còn, phóng mắt nhìn lại, sa mạc nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, có lẽ từ ngày lưu sa xuất hiện tới nay chưa bao giờ có kỳ cảnh thế này.

Cái chai kia tuy nhỏ, nhưng phảng phất như vĩnh viễn không đầy, hấp xong cát vàng trên không trung, liền bắt đầu chúi xuống mặt đất phát uy, Hoàng Bội nhìn thấy tầng tầng cát vàng bị cái chai thu nạp đi vào, miệng há thật to, hoàn toàn hóa đá.

Mười vạn lưu sa, cái tên này không phải dễ nói đùa, lưu sa đích xác có mười vạn, bao trùm ít nhất mấy trăm công lý với lĩnh vực rộng lớn, mà độ dầy của lưu sa cũng chừng hai ba thước sâu, nhưng nhiều các như vậy, không ngờ bị một cái bình nhỏ trong một khắc đã hấp thu sạch sẽ, Tiêu Vận xoa xoa ánh mắt, dùng sức lắc đầu, đi tới phía trước nhìn lại.

Đúng vậy, lưu sa đã hoàn toàn sạch sẽ, hiện ra ngay trước mắt, là mặt đất bình thản chỉnh tề, mặt đất bụi màu đen vẫn kéo dài ánh mắt nhìn không tới biên giới phương xa, rốt cuộc không có cuồng phong, không có lốc xoáy, không có hầm hố, cứ như vậy mà biến thành bằng phẳng.

" Chúng ta đi thôi." Tiêu Vận vừa bước ra ngoài, chợt nghe Tiểu Khai nói: " Đừng nóng vội."

" Làm sao vậy?"

" Tiểu Khai cau mày: " Có điểm kỳ quái, cái chai này còn chưa có thu hồi được, bởi vì còn chưa hấp sạch sẽ."

Vừa nói xong những lời này, chợt nghe được từ phương xa truyền đến một tiếng rít gào thê lương, ba người ngẩng đầu, nhất thời kinh hãi thất sắc!

Một con quái vật chừng mấy chục thước cao đang từ xa xôi bay phóng tới, tốc độ của nó cực nhanh, trong phút chốc đã bổ nhào vào gần mười thước!

Con quái thú căn bản nhìn không tới diện mục và thân thể, cả người hắn bao phủ trong một mảnh cát vàng cuồn cuộn, trùng tới ba người phát ra một tiếng gầm gừ thê lương, làm cho người ta nghe được trong tâm rét lạnh.

" Đây là...đây là Sa Mạc Quân Chủ..." Hoàng Bội dùng sức hít vào một hơi, liên thanh run rẩy nói: " Chúa tể của sa mạc, trong truyền thuyết một ngày ăn mấy trăm người – Thượng Cổ Thần Thú a!"

Sắc mặt của Tiêu Vận phảng phất như không có một tia huyết sắc: " Ngươi...ngươi là nói...nó là chủ nhân của mười vạn lưu sa?"

Hai vị mỹ nữ mới nói được tới đây, chợt nghe Tiểu Khai ha ha cười, vỗ tay một cái, quát lên: " Thu!"

Sa Mạc Quân Chủ sợ hãi rít gào lên, phảng phất như thấy được sự đáng sợ nhất trên đời, hắn xoay người bỏ chạy, nhưng cái chai dừng lại trên không trung lại vang lên" Ông" một tiếng, nhất thời bộc phát ra lực hấp dẫn cường đại, dưới lực lượng cường đại này, ba người thậm chí có thể nhìn thấy khí lưu kích động hình thành một trường tuyến, nhìn qua phảng phất như một cái lưới lớn tung ra ngoài, trùm lên Sa Mạc Quân Chủ!

Sa Mạc Quân Chủ tru lên một tiếng như heo bị giết, vừa tru, thân thể cao lớn không nghe khống chế, bị cái chai đảo hấp trở về, chỉ nghe hắn " ngao ô" hét thảm một tiếng, cả thân thể cao lớn " sưu" lăng không bay lên, theo cái miệng bình nho nhỏ ngạnh sanh bị thu đi vào.

" Ba đát" cái chai ở trên cao, nhẹ nhàng xảo xảo bay xuống trong tay Tiểu Khai.

" Ta đã nói vì sao nó không chịu trở xuống." Tiểu Khai nói: " Nguyên lai là còn có vật dư thừa còn chưa hấp vào trong."

Hoàng Bội nhìn Tiểu Khai, như là nhìn thấy một vật kỳ quái, ngay cả thái độ luôn đề phòng và khinh bỉ cũng đều đã quên, ha ha nói: " Ngươi...đó là vật gì vậy?"

Tiểu Khai cười cười, cũng không trả lời, ngược lại nói: " Bây giờ có thể đi Hãm Không Đảo rồi chứ?"

" Đúng vậy." Tiêu Vận nói: " Đi qua mười vạn lưu sa, nên ra khỏi rồi."

Mười vạn lưu sa, đã biến thành trăm dặm hoang vu, ba người không kinh không hiểm bay đi, liền thấy được Hãm Không Đảo vô cùng thật lớn ở phía trước đang huyền phù tại không trung.

Cả Hãm Không Đảo, nằm ở phía Bắc Thục Sơn, trên không chạm trời, dưới không chấm đất, nếu không có Thục Sơn chưởng môn dẫn đường, có lẽ tu chân giới không có bất luận kẻ nào có thể xông qua những cửa ải để đến nơi này, cho nên nơi này, đúng là địa điểm chuyên dụng cho tu chân giới khi xử lý sự vụ trọng đại.

Bây giờ, Tiểu Khai bay nhanh qua không gian, bước lên mảnh đất của Hãm Không Đảo, phóng mắt nhìn lại, cả sân rộng đứng đầy người, ẩn ẩn hình thành một tư thế hợp vây, mà tận cùng bên trong vòng vây, cũng có một tòa cao thai, trên đài cách mặt đất mấy thước huyền phù một tấm gương màu xanh thật lớn, gương đối diện với cao thai phía trước, bắn ra một mảnh thanh quang mông lung lung, trong thanh quang bao phủ, đã có một bạch y như tuyết, thể thái thiên hạ nhẹ nhàng, giờ phút này đang bị tiếng vang bên ngoài kinh động, có chút ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp đón nhận ánh mắt của Tiểu Khai!

Thân thể Tiểu Khai có chút run lên, nhất thời ngây dại.

Người trên đài, thanh ti như mặc, mày mắt như vẽ, chiếc mũi cao vút, đôi môi anh đào, dung mạo nọ, chẳng biết đã xuất hiện từ trong mộng của Tiểu Khai bao nhiêu lần, đó là khi thiên địa hợp một, xương cốt hóa tro bụi, hắn tuyệt đối cũng sẽ không quên, người kia, còn không phải là Tiểu Trúc?

Toàn thân Tiểu Trúc đều bị khóa chặt, trầm trầm đặt trên đầu vai gầy của nàng, nhưng nàng vẫn đứng thẳng, phảng phất như một gốc cây vừa mới được vạt gọn, thanh thúy, cứng cỏi, tuy mềm mại nhưng cũng không yếu ớt.

Thần sắc của nàng có chút tiều tụy, mấy ngày nay, nàng nếm không ít khổ.

Nàng lẳng lặng nhìn Tiểu Khai, trong ánh mắt có ánh nước trong suốt.

Trên mặt nàng vốn bình tĩnh không gợn sóng, dù là bị khóa chặt vẫn không có cảm giác, nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Khai xuất hiện, lại bỗng nhiên có chút kích động, thần sắc trong mắt, lại là ngoài ý muốn, lại là vui mừng, lại là lo lắng, còn mang theo một cỗ ưu thương nói không nên lời.

Cô gái này, cho tới bây giờ không có thay đổi qua. Nàng vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn điềm đạm như cũ, Tiểu Khai vừa nhìn thấy nàng, liền cảm thấy những phiền táo tràn đầy trong lòng trong phút chốc tan thành mây khói, lập tức lại yên lặng trở xuống.

Nhưng theo tâm linh bình tĩnh, trong đầu hắn nhất thời " Ông" một tiếng, nhiệt huyết dâng lên tận đầu, chỉ cảm thấy đám người đầy đất kia, cao thai kia, hào quang kia, đao kiếm kia đều đã biến mất, trong mắt nhìn thấy, chỉ có cô gái ôn nhu mặc áo trắng, quần trắng, đó là điều đẹp nhất trên đời mà hắn theo đuổi.

Cách mấy trăm người, ánh mắt hai người chỉ là thoáng nhìn vội vàng, nhưng trong một thoáng tích tắc, còn hơn ngàn vạn năm, tất cả tình ý đều ẩn chứa không nói. Tiểu Khai bước tới, hướng đám người vọt đi: " Tiểu Trúc, anh tới cứu em đây!"

Thế nhưng một người vọt đi ra, chính chính ngăn ngay trước mặt Tiểu Khai: " Thiên Tuyển môn chủ, ngươi không thể đi."

Người này mày mắt tuấn lãng, thân hình cao ngất, đúng là đương kim Nga Mi chưởng môn, sáu phái đệ nhất cao thủ: Tuyết Phong.

" Tránh ra." Tiểu Khai nói.

Tuyết Phong lắc đầu, không lùi một bước, vươn hai tay, kiên quyết che trước mặt Tiểu Khai: " Thiên Tuyển môn chủ, Tru Yêu đại hội quan hệ thiên hạ thương sanh, ngươi không thể đi."

Trên mi mày của Tiểu Khai nhất thời mang theo một tia sát khí: " Ngươi cho rằng, ngươi ngăn được ta?"

Tuyết Phong mỉm cười, nói: " Không ngại thử xem."

Phía sau Tuyết Phong, theo thứ tự Lam Điền Ngọc, Tùng Phong đạo trưởng, Lục Mi tiên sinh, Thanh U Tán Nhân, ngoại trừ Côn Lôn phái, chưởng môn năm đại môn phái đều ở nơi đây, Tuyết Phong mặc dù nghĩ Tiểu Khai cao thâm khó lường, nhưng giờ phút này tu chân giới tứ đại cao thủ ở phía sau hộ pháp, hắn cũng không quá sợ hãi.

Phải biết rằng, Tiểu Khai chưa từng ra tay trước mặt Tuyết Phong một lần, hay là dưới chân Hoàng Sơn, cho nên Tuyết Phong cũng không biết trong khoảng thời gian này Tiểu Khai lại có thêm bao nhiêu tao ngộ ly kỳ, từ hắn xem ra, Tiểu Khai cho dù thêm cường thịnh, cũng bất quá chỉ thắng hắn một bậc mà thôi, muốn phá tan năm vị chưởng môn liên thủ, đó là hoàn toàn không thể.

Ánh mắt Tiểu Khai đảo qua trên mặt năm người, khi đảo qua trên mặt Lam Điền Ngọc, Lam chưởng môn thanh lệ tuyệt luân không ngờ thoáng đỏ mặt, có chút hổ thẹn cúi đầu, ngược lại Ngưng Hương phía sau nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút nào yếu thế nhìn Tiểu Khai.

" Được, ta muốn nhìn xem ngươi làm sao ngăn ta lại." Đôi mày Tiểu Khai nhướng lên một chút, thần thái có chút ít dữ tợn, trong tay nắm chặt ngàn năm huyền thiết chi tinh, đã nghĩ sẽ ném ra, nhưng đúng lúc này, chợt nghe được tiếng của Hoàng Bội phía sau: " Sư phó, ngài không ngăn được hắn đâu."

Tuyết Phong nhất thời rất là ngạc nhiên.

Đám người đầy sân nhìn nhau, chỉ cảm thấy đệ tử này của Tuyết Phong, chẳng những đẹp đến thiên hạ ít có, tính cách quái dị cũng là thiên hạ ít có, trước mặt sư phó lại dám chê bai sư phó, hết lần này tới lần khác vị sư phó này còn là đệ nhất cao thủ được tu chân giới công nhận, chuyện như thật sự không có kẻ nào làm được.

Nhưng kỳ quái chính là, Tuyết Phong không ngờ cũng không tức giận, ngược lại chăm chú hỏi: " Tại sao?"

" Ngài nghĩ phi kiếm của ngài, có thể phá được Thục Sơn kết giới không?" Hoàng Bội hỏi.

Tuyết Phong lắc đầu: " Thục Sơn kết giới thiên hạ không ai phá được, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ."

Hoàng Bội lại hỏi: " Vậy phi kiếm của ngài, có thể hủy diệt được Thục Sơn đại điện không?"

Tuyết Phong lắc đầu: " Thục Sơn đại điện kiên cường như tường đồng vách sắt, nếu năm chưởng môn liên thủ, có lẽ còn có thể hủy diệt."

Hoàng Bội hỏi lại: " Vậy, bên ngoài Hãm Không Đảo, mười vạn thiên hỏa, mười vạn huyền băng, mười vạn lưu sa, ngài phá được chứ?"

Thần sắc Tuyết Phong bắt đầu nghiêm túc, trầm giọng nói: " Ta tự nhiên phá không xong."

Hoàng Bội lạnh lùng cười: " Nhưng chúng ta bây giờ, đang đứng ngay trên Hãm Không Đảo."

Lời này nói ra, sắc mặt mọi người nhất thời biến đổi!

Không sai, Hãm Không Đảo này chính là nhân gian tuyệt cảnh, nếu không có Thục Sơn chưởng môn dẫn đường, có lẽ dù là tiên nhân cũng chưa chắc có thể thông qua, nhưng là bây giờ, Tiểu Khai và hai nàng rõ ràng đang đứng ở nơi đây, điều này chứng minh vấn đề gì?

" Chẳng lẽ, hắn lại phá rớt mười vạn thiên hỏa, mười vạn huyền băng, còn có mười vạn lưu sa?" Ngữ khí của Tuyết Phong mặc dù vẫn trầm ổn như trước, nhưng sắc mặt đã có chút ít trắng bệch.

Hoàng Bội gật gật đầu: " Đúng vậy."

Nàng nói xong " Đúng vậy" hai chữ, mọi người chợt nhìn thấy bóng xanh chợt lóe, sau lưng bốn vị chưởng môn có một vị đã vọt tới trước mặt Hoàng Bội, lớn tiếng nói: " Chẳng lẽ hắn thật sự hủy diệt Thục Sơn kết giới, hủy diệt Thục Sơn đại điện?"

Có thể hỏi ra loại vấn đề này, đương nhiên là Thục Sơn chưởng môn Lục Mi tiên sinh.

Ánh mắt Hoàng Bội cũng không nháy một cái, tỉnh táo gật gật đầu: " Đương nhiên."

" Oanh!" Cả Hãm Không Đảo, nhất thời nổ tung tiếng kêu, tất cả mọi người kêu lên.

" Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"

" Thục Sơn kết giới cả tiên nhân đều phá không được, tiểu tử này dựa vào cái gì phá?"

" Hừ! Vị cô nương này thoạt nhìn mỹ mạo như hoa, không nghĩ tới lại cùng Thiên Tuyển môn chủ đồng mưu hợp ô, rắc ra câu nói dối lớn như thế này!"

" Không sai! Bọn họ đương nhiên là nói dối rồi, chư vị chưởng môn, còn thỉnh ra tay, trừ đi bại hoại tu chân giới."

"..."

Trong tiếng kêu ầm ĩ khắp sân, thân ảnh Lục Mi tiên sinh bỗng nhiên hóa thành lưu quang, bay nhanh bắn ra ngoài, đảo mắt đã biến mất bên ngoài Hãm Không Đảo.

" Ách..." Tùng Phong đạo trưởng có chút buồn cười: " Sự nói dối đê liệt như vậy, chẳng lẽ Lục Mi đạo hữu còn thật sự tin, hắn lại tự mình đi xem xét kìa."

Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy đạo bóng xanh lại bay trở về, một người, một thanh âm tràn đầy áp lực không dằn được tức giận, quát lớn: " Nghiêm Tiểu Khai, trên dưới Thục Sơn ta, cùng ngươi không chết không ngừng!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Lục Mi tiên sinh rơi xuống trên mặt đất, nặng nề thở dốc, giương mạnh tay lên, phi kiếm sau lưng sáng láng ra khỏi vỏ, không ngờ cả phong phạm cao thủ cũng không cần nữa, trùng tới Tiểu Khai chém xuống.

Tiểu Khai sớm có phòng bị, xuất ra huyền thiết chi tinh ngàn năm, đối phi kiếm nặng nề tạp xuống.

" Phát!" Một tiếng vang nhỏ, phi kiếm kia lập tức tạp mất đi khống chế, phiêu phiêu ung dung rơi xuống đất, may mắn Lục Mi tiên sinh đã tính thực lực hùng hậu, chuôi phi kiếm này cuối cùng bị hủy diệt ngay đương trường. Nhưng hắn lấy tay chỉ vài cái, phi kiếm kia vẫn lặng lẽ nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ một chiêu, cao thấp đã phân, vài vị chưởng môn nhân ở đây, nhất thời đều ngây ngốc.

Phi kiếm của Thục Sơn chưởng môn, không ngờ chỉ một chiêu của hắn cũng đỡ không được?

Lam Điền Ngọc có chút thở dài, lắc lắc đầu. Chỉ có chính thức nhìn thấy qua uy lực của cây gậy này, mới biết được tình cảnh trước mắt, kỳ thật là đương nhiên.

Tiểu Khai lại nhìn Tuyết Phong, trong mắt lại có vài phần khí thế: " Ngươi có nhường đường không?"

Tuyết Phong cắn răng, miệng vừa động, nhưng nói không ra lời. Hoàng Bội ở phía sau nhẹ nhàng thở dài, nói: " Sư phó, ngài trước kia có nói qua với ta, không cần sinh cái dũng của thất phu."

Tuyết Phong sửng sờ, rốt cuộc thối lui một bước, cúi đầu xuống.

Tiểu Khai hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước đi, nhưng lại có một người lại ngăn đường hắn, nói: " Thiên Tuyển môn chủ, còn xin nghe ta một lời."

Lần này nói chuyện, cũng là Thanh Thành chưởng môn Thanh U tán nhân.

Sợi gân xanh trên cổ tay Tiểu Khai nhảy dựng, nếu không phải còn lý trí, có lẽ đã sớm bạt gậy động thủ, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Trúc bên kia, Tiểu Trúc ôn nhu nhìn từng cử động của hắn, nhìn thấy hắn nhìn qua, sóng mắt càng thêm ôn nhu như nước, ôn nhu này đối với Tiểu Khai càng có lực sát thương gấp trăm lần. Tiểu Khai lập tức im lặng, nhìn nàng gật gật đầu, nghĩ thầm: " Ta không cần phải tức giận, hôm nay ta đã đến đây, muốn ta buông tha cho, đó là tuyệt đối không có khả năng, ta xem bọn họ còn có gì chiêu số đây."

Thanh U tán nhân nói: " Thiên Tuyển môn chủ, nghe nói Trì Tiểu Trúc là người trong lòng ngươi, đúng không?"

Tiểu Khai lạnh lùng trừng mắt: " Vô nghĩa."

Thanh U tán nhân cũng không tức giận, lại nói: " Môn chủ cam nguyện đắc tội với thiên hạ tu chân, tới cứu người trong lòng mình, phần tình này, chúng ta đều rất bội phục, nếu ta còn trẻ hơn mười tuổi, gặp phải loại sự tình này, có lẽ cũng sẽ giống như môn chủ, xông lên oanh oanh liệt liệt đánh một hồi, đương nhiên, ta không có lực lượng cường đại như môn chủ."

Tiểu Khai nhìn hắn kỳ lạ, nói: " Ngươi không thể không nói điều gì có giá trị sao?"

" Được, được, được, lập tức nói ra." Thanh U tán nhân xem ra có tính tình thật tốt, cười a a nói: " Vậy môn chủ ngươi có nghĩ tới hay không, chúng ta sáu đại phái tổ chức tru yêu đại hội là vì điều gì cố ý gạt ngươi đây? Ngươi lại có nghĩ qua, Tiểu Trúc cô nương là một nữ hài tử rất tốt, chúng ta vì cái gì nhất định muốn giết chết nàng đây? Chẳng lẽ sáu đại phái chúng ta, đều là đám cùng hung cực ác thích giết người hay sao?"

Tiểu Khai lắc đầu: " Ta đương nhiên không biết, bọn họ không chịu nói cho ta biết."

Hắn nói xong lời này, nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Khinh Hồng đang đứng phía sau Lam Điền Ngọc, nghĩ thầm: " Ta đối nha đầu kia tính ra cũng được, đối với Lưu Vân Thủy Tạ càng ân trọng như núi, nhưng bọn họ cư nhiên ngay cả chuyện trọng yếu như vậy mà cũng không nói cho ta biết."

Lam Điền Ngọc thấy hắn nhìn tới, trên mặt lại đỏ lên, nhịn không được nói: " Lưu Vân Thủy Tạ thẹn với môn chủ, sau hôm nay, môn chủ có gì phân phó ta đều tuyệt không chối từ, nhưng vì thiên hạ thương sanh, chuyện hôm nay, ta tuyệt không hối hận."

Thanh U tán nhân liên tục gật đầu, nói với Tiểu Khai: " Ngươi xem, Lam chưởng môn đều không phải là người vô tình vô nghĩa, nhưng cô ta tình nguyện cô phụ ân huệ lớn của ngươi, đã kiên trì giết chết Tiểu Trúc, ngươi có nghĩ tới hay không, điều này kỳ thật đã là một vấn đề."

Ánh mắt hắn nhìn Tiểu Khai, nặng nề nhổ ra tám chữ: " Không giết Tiểu Trúc, thiên hạ gặp nguy!"

" Nhưng..nàng..nàng.." Ánh mắt Tiểu Khai lại nhìn lên đài cao: " Nàng là một cô gái thiện lương mà văn tĩnh, người khác không hại nàng thì đã là vạn hạnh rồi, nàng làm sao mà đi hại người khác?"

Hắn khoác khoác tay, ngăn cản Thanh U tán nhân lên tiếng, lại nói: " Không cần theo ta nói cái gì Thiên Yêu phụ thể, con Thiên Yêu kia đã sớm bị ta dùng Phong Ma Khẩu Quyết phong ấn, cả bản thể của hắn đã bị Tùng Phong đạo trưởng luyện thành tiên khí, làm sao có thể lại nhảy ra làm loạn đây? Còn con Cửu Vĩ Thiên Hồ( hồ ly chín đuôi) cũng bị ta nhốt tại Diệt Thế Chi Môn, vĩnh viễn không có cách nào khác đi ra ngoài. Ngoại trừ chúng ta, chẳng lẽ trên thế giới này còn có con Thiên Yêu thứ ba hay sao chứ? Các ngươi đều nói Thiên Yêu là sinh linh ngàn năm khó gặp, chẳng lẽ Tiểu Trúc của ta thật sự không may mắn như vậy, trùng hợp lại gặp phải con Thiên Yêu thứ ba hay sao?"

Hắn chỉ vào Tiểu Trúc trên đài: " Ngươi xem nàng, mặc dù bị các ngươi khóa ở đó, trong mắt đều không có chút cừu hận, nàng ôn nhu như vậy, điềm tĩnh như vậy, nếu như vậy gọi là bị Thiên Yêu phụ thể, thì có lẽ trong thiên hạ đã tìm không ra mấy người bị Thiên Yêu phụ thể rồi."

Thanh U tán nhân nghe vậy liên tục cười khổ, lắc đầu nói: " Thiên Tuyển môn chủ, ta biết chuyện như vậy ngươi rất khó nhận, nhưng Thiên yêu bám vào người Tiểu Trúc cô nương, đích xác đúng là bị ngươi dùng Phong Ma Khẩu Quyết phong ấn, cho nên Tiểu Trúc cô nương bây giờ còn có thể bảo trì thanh tỉnh, thuần túy là do ta dùng trấn sơn tiên khí của phái Thanh Thành: Chiếu Yêu Kính đó a!"

" Thanh U chưởng môn nói đúng, Tiểu Khai." Tùng Phong đạo trưởng vuốt râu đi lên: " Lại nói, chuyện này ta cũng có trách nhiệm, ngày đó ta dùng Luyện Yêu Lô luyện hóa Thiên Yêu, lại không nghĩ rằng nguyên thần của Thiên Yêu quá mức cường đại, không ngờ trong ba hồn bảy phách của nó lại bị chạy mất một hồn một phách, mà lúc ấy ở đó trong đám người tu chân, vừa lúc Tiểu Trúc cô nương yếu nhất, căn cốt lại tốt nhất, cho nên một hồn một phách kia vội vàng lặng lẽ giấu trong cơ thể Tiểu Trúc cô nương, lặng lẽ hấp thu nguyên khí, muốn khôi phục lực lượng."

Tuyết Phong tiếp lời: " Ngày đó ta mang Tiểu Trúc trở về núi, mặc dù cảm thấy khí sắc của nó có chút không tốt, nhưng không có gì kinh hãi, ngược lại còn truyền cho nó Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm quyết thâm ảo của môn phái ta, ngày đó thiên yêu tu luyện vốn đúng là thiên đạo, lại tìm được tâm pháp cao nhất của phái Nga Mi ta, thực lực nhất thời tiến triển cực nhanh, một ngày ngàn dặm, đột nhiên tăng mạnh, đến phía sau, bổn mạng nguyên thần của Tiểu Trúc rốt cuộc áp chế không được nguyên thần của thiên yêu, nhất thời làm cho một hồn một phách kia lớn mạnh lên, đã cướp lấy hai hồn sáu phách của Tiểu Trúc biến thành hồn phách chính mình, hoàn toàn chiếm cứ thân thể của Tiểu Trúc."

Hắn lắc đầu thở dài: " Tiểu Trúc là đệ tử môn hạ có căn cốt nhất của ta, bởi vì chút sơ sẩy đó, đến tận đây xem như hoàn toàn bị hủy."

Tiểu Khai nói: " Chẳng lẽ không thể đem hồn phách của thiên yêu khu trục ra sao?"

Tuyết Phong lắc đầu nói: " Không có khả năng nữa. Bây giờ thân thể này, đã hoàn toàn thuộc về thiên yêu, mà một hồn một phách của Tiểu Trúc ngược lại biến thành khách trong đó. Nếu mạnh mẽ khu trục thiên yêu, thì cũng giống như ma công đoạt xá của ma giới, trái với thiên đạo, chắc chắn sẽ gặp lôi kiếp trừng phạt. Có lẽ Tiểu Trúc chẳng những không bảo vệ được, cả người làm phép cũng sẽ bị tan thành mây khói."

Một phen nguyên do, mặc dù khúc chiết ly kỳ, nhưng hợp tình hợp lý, Tiểu Khai mặc dù không nói lời nào, trong lòng đã tin hơn phân nửa, lại hỏi: " Đã lúc ấy thiên yêu đào tẩu một hồn một phách, vì sao các ngươi không ai nhìn thấy? Các ngươi thân là thiên hạ tu chân đứng đầu, phạm sai lầm như vậy, vô luận thế nào nói cũng không thông."

Tùng Phong đạo trưởng mỉm cười, lắc đầu nói: " Môn chủ có điều chẳng biết, thiên hạ sinh linh hồn phách, cùng nguyên anh nguyên thần của người tu chân cũng không giống nhau, nguyên anh nguyên thần mặc dù nhanh như điện, dù sao vẫn có thể nhìn ra, mà hồn phách là một loại vô ảnh vô hình, chẳng những chúng ta nhìn không tới, dù là tiên nhân, cũng chưa chắc nhìn thấy. Chính thức có thể thấy, chỉ có người nào bẩm sinh có linh nhãn,, nhưng trời sinh nhân loại có linh nhãn, có lẽ ngàn vạn năm qua cũng khó có một người."

Lời này nói xong, Tiểu Khai có chút vừa động, nhớ tới ngày đó phong ấn Thiên Yêu, nhớ lại từng chi tiết.

Ngày đó, Trữ Tình rõ ràng từng cầm lấy cánh tay hắn nói qua một câu: " Uy, đại sắc lang, ngươi vừa rồi có phát hiện hay không, khi cái đỉnh lô bị đánh mở, có thứ gì bay ra đó."

Lúc ấy Tiểu Khai căn bản không đem lời này đặt vào lòng, nhưng giờ phút này nghĩ đến, tiểu nha đầu rõ ràng nhìn thấy được một hồn một phách kia.

Chẳng lẽ, tiểu nha đầu trời sinh là người linh nhãn?