Hạ Nhất Nhiễm thấy anh không mang giấy chứng nhận kết hôn, trong lòng một hồi hộp, hẳn không lại xảy ra trục trặc gì đi?
Hay vẫn lại là, anh cố ý không mang, kéo dài ly hôn?
Đã kéo đủ lâu rồi! Anh còn muốn đổi ý, cô khẳng định đưa đơn lên tòa án xin ly hôn!
Chỉ nghe Đường Hạo Nam nhàn nhạt mở miệng: "Bỏ rồi."
Bỏ rồi.
Hẳn là năm đó sau khi đăng ký kết hôn xong, đã bị anh ghét bỏ ném đi rồi?
Hạ Nhất Nhiễm thầm nghĩ, lúc trước anh là không muốn cưới cô như vậy mà.
"Xin hỏi, còn cần bổ sung sao?" Cô vội vã hỏi nhân viên công tác, đối phương mỉm cười, lắc lắc đầu, "Có một cuốn của cô cũng đủ rồi"
Cô an tâm cười cười, vội vàng ngồi xuống.
Nhân viên công tác đem tài liệu cần bọn họ ký tên đưa cho Hạ Nhất Nhiễm, không dám nói chuyện với Đường Hạo Nam.
Anh xem ra quá lãnh khốc, ở trong nhà vẫn mang kính râm, mà còn đã nghe nói là một nhân vật lớn nữa.
Lúc Hạ Nhất Nhiễm đem văn kiện đưa cho anh, mới phát hiện, hai tay của anh đều đã quấn băng gạc rất dày.
Ngày hôm qua nhìn đến khi đó còn rất tốt mà, sao giờ lại bị thương rồi?
Cô cầm bút, bắt đầu điền thông tin, Đường Hạo Nam lại vẫn không nhúc nhích, "Anh khẩn trương điền đi chứ!" Cô thúc giục nói một câu, anh vẫn đang không nói được một lời, vẫn không nhúc nhích.
Anh không phải là vì bị thương không tiện viết chứ?
Cô vội vã điền xong thông tin, lấy phần tài liệu của anh, giúp anh điền.
Nhân viên công tác nhắc nhở câu, ký tên tất phải tự mình ký.
"Nhanh kí tên đi..." Sau khi điền xong hết, cô nhẹ giọng nói câu, Đường Hạo Nam cầm lấy bút, dùng lực viết xuống tên chính mình.
Không khí chung quanh rất thấp, khiến người ta áp lực đến thở không nổi, lòng tràn đầy phiền muộn.
Không tồi, thủ tục li hôn rất nhanh sẽ làm xong rồi.
Thỏa thuận li hôn, một người mỗi cái cầm một phần.
Chứng nhận ly hôn là màu đỏ sậm, giấy chứng nhận kết hôn mặt bìa là chữ thiếp vàng, mà giấy ly hôn này trên mặt chữ trên bìa là màu bạc.
Còn có chính là, ảnh chụp chung biến thành một người hai tấm ảnh chụp cách xa nhau, giấy chứng nhận kết hôn của cô bị lấy lại rồi.
Hai người ai cũng không nói chuyện, cô xuống lầu trước, anh đi theo phía sau, cả người lạnh lùng hà khắc.
Hai người một trước một sau đi ra, đã như là người lạ.
Hạ Nhất Nhiễm đứng ở cửa cục dân chính, ngửa đầu, hít sâu, trong tay lại vẫn nắm chặt giấy chứng nhận ly hôn.
Lúc xoay người lại, đối mặt với dáng vẻ lãnh khốc của anh, anh vẫn đang mang kính râm, thấy không rõ vẻ mặt của anh.
Cô nhìn anh, giờ này khắc này, trong lòng không có hận, không có oán, chỉ có một cỗ đau thương nhàn nhạt.
Dù sao, một đoạn vợ chồng
Anh là người cô yêu sâu đậm như vậy.
Khóe môi cố gắng cong lên, lộ ra một cái mỉm cười hiểu ý, nắm chặt giấy ly hôn lòng cũng thặt lại.
"Đường Hạo Nam, tạm biệt, không hẹn gặp lại." Cô cười nói, gió thu thổi qua, sợi tóc đảo qua mặt cô, che giấu cảm xúc cùng ánh mắt cô.
Lập tức, cô kiêu căng xoay người, thắt lưng thẳng tắp, nhấc chân bước đi.
Trong nháy mắt, một cỗ mũi chua xót dâng trào, ngược lại, nước mắt rơi như mưa...
Thật sự tạm biệt, sẽ không còn gặp.
Cô cuối cùng rời khỏi anh rồi.
Nước mắt ồ ồ chảy xuống, rất muốn xoay người lại nhìn anh thêm một chút, cực kỳ muốn hỏi anh một chút, khi đó anh yêu thương cưng chiều cô, có dù chỉ một cái chớp mắt là thật tâm hay không.
Cô ở trong lòng anh, tới cùng có chút vị trí gì hay không...
Từng bước một, rời khỏi anh, rời xa thế giới của anh, hướng một cái tương lai không có anh.
Cùng một chỗ nhiều năm như vậy, cho dù kết hôn mấy năm, anh vẫn lạnh nhạt với cô, nhưng mà, ít nhất cô cũng còn có thể gặp anh một lần, mỗi ngày còn có thể thấy anh. Nhưng mà, sau này đã khác rồi...
Cô xoay người tiêu sái dứt khoát như vậy.
Không hẹn gặp lại.
Hạ Nhất Nhiễm, không có anh, anh sống tiếp được sao?!
Đường Hạo Nam cứng ngắc đứng ở kia, dưới lớp kính râm kia hai mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đơn độc kia, trơ mắt nhìn cô từ trong tầm mắt mình, từ từ từng chút một đi xa.
Gió thu thổi qua, lá rời khỏi thân cây.
Anh cùng cô, ai là cây, ai là lá?
Là ai tiêu sái dút khoát rời xa người nào?
Rõ ràng muốn mạnh mẽ nhác chân đuổi theo, kéo cô trở về, nhưng, hai chân không thể nhúc nhích, cả người không thể khống chế, giống bị rút đi linh hồn.
Thân thể lay động, tùy thời liền muốn ngã xuống.
"Boss!"
Hứa Thành tới rồi, nhìn đến Đường Hạo Nam liền muốn ngã xuống, kinh sợ!
Buổi sáng anh ta tìm đến căn hộ của Đường Hạo Nam, lúc ấy anh chính đang sốt cao, bị anh đưa đi bệnh viện, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, mặc quần áo gọn gàng liền chạy đến cục dân chính.
Bây giờ còn không hạ sốt đâu!
Ra khỏi cục dân chính Hạ Nhất Nhiễm một mình lang thang trên đường, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cấp cứu gào rít chạy qua, cô theo bản năng đứng sát vào ven đường, cô quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau đã không có bóng dáng cao lớn kia nữa rồi.
Trong lòng một trận hụt hẫn.
Anh gần như một câu cũng không nói với cô, liền hô một tiếng "Tạm biệt" đều không có.
Đi tới ngã tư, ra vào một con đường, lúc sắp đi đến trạm xe buýt, một chiếc xe oto màu đen dừng lại bên người cô, Kha Dịch Thần từ trên xe bước xuống, nhìn thấy anh ta, trên Hạ Nhất Nhiễm đều là sự tức giận.
Kha Dịch Thần mời cô lên xe, cô không cự tuyệt, vừa lúc có chuyện muốn hỏi anh ta.
"Kha Dịch Thần! Chính miệng anh nói với tôi, anh không giống như tôi nghĩ đê tiện như vậy, lần này tại sao muốn cướp hợp đồng của Đường thị?"
Kha Dịch Thần vươn tay xoa gương mặt cô, bị cô né tránh, "Nhiễm Nhiễm, thương trường như chiến trường, không phải họ chết chính là ta, tại sao anh không thể cướp đoạt hợp đồng của Đường thị?"
"Kha Dịch Thần! Anh đừng cho là tôi không biết, anh là cấu kết với người trong Đường thị, mới biết được giá thầu của Đường thị! Đây là cạnh tranh không đàng hoàng, cách làmnhư vậy đã trái pháp luật rồi!" Hạ Nhất Nhiễm lòng đầy căm phẫn, cảm thấy được Kha Dịch Thần như vậy cực kỳ đê tiện.
Kha Dịch Thần nhìn dáng vẻ Hạ Nhất Nhiễm đầy tức giận, trong ánh mắt kia lại vẫn lộ ra sự khinh thường, không khỏi hừ lạnh, "Nhiễm Nhiễm, Đường Hạo Nam đều đã ức hiếp em như vậy, em lại vẫn hướng về anh ta? Em tới cùng có đầu óc hay không?!"
Anh ta châm chọc.
"Tôi không có hướng về người nào, tôi chỉ biết là, anh làm như thế cực kỳ đê tiện!" Hạ Nhất Nhiễm cực kỳ chán ghét Kha Dịch Thần như vậy, anh ta xem ra rất cố chấp, lại có điểm tà khí, không giống Lục Ngộ Hàn ấm áp vô hại.
"Là em từ đầu liền đối với anh có thành kiến!" Kha Dịch Thần lớn tiếng phản bác, hai tay giữ chặt bờ vai cô, vẻ mặt không vui, ánh mắt kia giống như là đang lên án anh ta.
"Kha Dịch Thần, làm bạn bè, tôi hi vọng anh có thể tự giải quyết cho tốt, sau này không cần lại làm loại chuyện thiếu đạo đức trái pháp luật này nữa!" Cô là vì tốt cho anh ta, mới khuyên anh ta như thế. Cô chính là loại người, người khác đối xử với cô hơi tốt một chút, liền nhớ kỹ.
Lần trước Kha Dịch Thần vì cứu cô, phía sau lại vẫn đã trúng một dao.
"Anh làm những thứ này còn không phải là vì em?!" Kha Dịch Thần lớn tiếng phản bác, sắc mặt xanh mét.
Hạ Nhất Nhiễm nghi hoặc nhìn anh ta.
"Nhiễm Nhiễm, em có hối hận không? Nếu lúc trước em theo anh anh bỏ trốn, cũng không cần gả cho Đường Hạo Nam, chịu anh ta nhục nhã nhiều năm như thế, cũng bị không bị anh ta làm tổn thương sâu như thế rồi! Hối hận không?" Kha Dịch Thần gắt gao nhìn chằm chằm cô, cô nhất định là hối hận, anh ta vẫn chờ ngày cô hối hận như vậy!
"Không có! Tôi ít nhất đã từng cố gắng qua, tranh thủ qua!" Cô đỏ mắt vành mắt, hít sâu một hơi, chắc chắn phản bác.
"A Thần, anh hiện tại đang chê cười tôi sao?" Cô chớp chớp mắt, dùng tay lau đi nước mắt, nghĩ đến năm năm trước, khi đó, cùng Đường Hạo Nam trên giường, Đồng Y Mộng xảy ra tai nạn xe cộ, bà nội Đường gia lại qua đời, trên di chúc lại vẫn để cho cô gả cho Đường Hạo Nam.
Thế giới của cô đảo lộn, khi đó, cô mới 21 tuổi, chỉ là một cô bé ngây thơ không biết sự đời, không biết phải làm sao, Kha Dịch Thần nói muốn mang cô đi, cô liền thực sự bỏ đi.
Bởi vì muốn rời khỏi Đường Hạo Nam, bởi vì Đường Hạo Nam không thích cô, bởi vì cô cùng anh lên giường, cô cảm thấy được chính mình cực kỳ vô sỉ, có lỗi với Đồng Y Mộng...
"Anh ta rõ ràng hận em, em lại vẫn muốn quay về cùng anh ta kết hôn, chịu đứng sự sỉ nhục của anh ta, Đường gia không phải là có tiền sao? Đường Hạo Nam không phải là con nhà giàu ngậm thìa vàng lớn lên sao?! Em cùng những người phụ nữ khác đều như nhau, tham muốn hư vinh!" Kha Dịch Thần khinh thường châm chọc cô, lòng cũng đang run rẩy.
Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc, làm sao cũng không nghĩ tới Kha Dịch Thần sẽ như thế quở trách chính mình như vậy, thái độ cùng trước có biến hóa rất lớn.
"Kha Dịch Thần, trước đây anh vẫn luôn một mực giả vờ sao? Anh từ nước Pháp trở về, có phải muốn báo thù hay không?!" Lại nghĩ tới Đường Hạo Nam từng dặn dò qua với chính mình, anh luôn nói, Kha Dịch Thần không đơn giản.
"Nhưng mà anh cùng Đường Hạo Nam lại không có thâm cừu đại hận gì!" Cô còn nói thêm, Kha Dịch Thần lúc này buông lỏng bờ vai cô ra.
"Anh ta đem em từ trong tay anh cướp đi rồi! Nếu lúc trước anh ta không đuổi theo, không làm cho người ta đuổi theo chúng ta, em liền là của anh! Mấy năm qua anh không cần chịu nhục, cùng người phụ nữ già La Kỳ kia ở cùng một chỗ, nhận hết ánh mắt châm chọc của mọi người! Anh trở về, chính là muốn đoạt lại em, cũng muốn cho Đường Hạo Nam thất bại thảm hại!" Kha Dịch Thần lớn tiếng nói, lần đầu tiên nói với Hạ Nhất Nhiễm cách nghĩ thật sự cùng dã tâm xuất trong lòng!
Lòng Hạ Nhất Nhiễm chấn động, không nghĩ tới Đường Hạo Nam nói đều là thật sự.
"Như vậy lần trước anh cứu tôi, cũng là cố ý sao?!" Cô sợ sệt, là cô quá đơn thuần sao? Tại sao bên cạnh trong lòng có quỷ nhiều như vậy chứ?
"Đương nhiên không phải!" Kha Dịch Thần cười khổ, đối với cô cũng là vừa yêu vừa hận đi, rõ ràng rất hận cô, lại thật sự làm không được chuyện khiến cô tổn thương.
Dứt lời, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực, "Nhiễm Nhiễm, hiện tại tốt rồi, anh đã thoát khỏi La Kỳ, em cũng cùng Đường Hạo Nam ly hôn, đi cùng với anh đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa!"
Thân thể Hạ Nhất Nhiễm bị Kha Dịch Thần gắt gao ôm vào trong ngực, thân thể của cô cứng ngắc, đầu óc ong ong, "Kha Dịch Thần, anh buông tôi ra, để tôi đi đi! Tôi vốn không thích anh!"
Kha Dịch Thần căn bản không chịu buông cô ra, gắt gao ôm chặt cô hơn, ra lệnh lái xe đi đến đảo.
...
Lục Ngộ Hàn liên hệ không được Hạ Nhất Nhiễm, đành phải tìm Đường Hạo Nam, không nghĩ tới, anh nằm viện rồi.
Lúc đó, Đường Hạo Nam ngồi trên giường ở phòng trong bệnh VIP, mặt không chút thay đổi, nhìn đến Lục Ngộ Hàn, một chút phản ứng anh đều không có.
"Ta hỏi con! Nhiễm Nhiễm đâu?!" Lục Ngộ Hàn lo lắng hỏi lại, Đường Hạo Nam lúc này mới nâng mắt, khinh thường nhìn cậu mình.
"Con cùng cô ấy ly hôn, hiện tại người có cơ hội rồi, khẩn trương lấy cô ấy đi, để cho con kêu vợ trước của mình là mợ đi." Đường Hạo Nam gằn từng tiếng đều đã lộ ra châm chọc, trái tim đã vô cảm, cảm nhận không tới bất luận nỗi đau nào.
"Cái thằng nhóc con đang nói linh tinh cái gì?!" Lục Ngộ Hàn tức giận đến túm lấy áo của anh, nhìn Đường Hạo Nam nửa chết nửa sống, thật muốn lại đánh cho anh một trận!
"Chẳng lẽ con nói không đúng sao? Cậu, người tốt xấu gì cũng đã từng đi lính, không cần bị sắc đẹp của cô ấy mê hoặc rồi... Huống chi, cô ấy còn bị con chơi quá, lại vẫn mang thai của con, đôi giày rách như vậy, người còn muốn lấy, không biết là thiệt thòi lắm sao?" Đường Hạo Nam lại tiếp tục châm chọc.
Lục Ngộ Hàn rốt cuộc nhịn không được, vung ra quả đấm, đánh xuống gương mặt anh, "Đường Hạo Nam! Con quá để cho ta thất vọng rồi! Hi vọng một ngày biết được rõ ràng sự thật, con đừng khóc!"
Đường Hạo Nam không trốn, cũng không phản kích lại, yên lặng chịu một quả đấm của Lục Ngộ Hàn.
Anh mới không tin cái sự thật gì, Hạ Nhất Nhiễm, chính là người phụ nữ lòng dạ độc ác, cô không đáng để anh yêu, không đáng, cô không thích anh, một mực lừa gạt anh...
Anh như là đang tự tẩy não chính mình, mặt xưng phù, khóe miệng chảy máu tươi...