Điện thoại bị Đường Hạo Nam nhanh chóng nhét vào trong túi quần, nhưng mà, Đồng Y Mộng lại nghịch ngợm từ trong túi quần anh lấy điện thoại ra, "Đã trễ như thế, khẳng định đang bận chuyện công việc đi? Điện thoại tịch thu, nhanh đi ngủ!"
Cô ta cũng không nhìn màn hình điện thoại di động, chỉ bá đạo nhìn anh, khuyên anh đi ngủ.
Điện thoại bị Đồng Y Mộng đoạt đi, Đường Hạo Nam thật là khẩn trương, chẳng qua, cô ta giống như cũng không muốn xem lịch sử trò chuyện, chỉ là đang quan tâm anh!
"Đi mau thôi! Trở về phòng tắm rửa đi ngủ đi!" Đồng Y Mộng đem di động của anh nhét vào túi áo ngủ, giúp anh đi tới ngưỡng cửa, Đường Hạo Nam dựa theo cô ta đi xuống lầu, Đồng Y Mộng đi theo anh vào phòng ngủ chính, đem Đường Hạo Nam tiến đến buồng vệ sinh...
Đêm xuống, trong ngõ hẻm nho đen sì, người con gái bị buộc đến góc tối.
Người đàn ông thân hình thô to, đem cô ngăn ở góc tường, cô hoảng hốt, sợ hãi, mò mẫn di động, lướt tìm số Đường Hạo Nam. May mà nghe được tiếng đang quay số trong điện thoại, gắt gao nhìn chằm chằm kẻ bắt cóc trong bóng đêm, đưa điện thoại di động dán tại bên tai, chỉ cần Đường Hạo Nam nghe điện thoại, cô liền không có chuyện gì rồi.
Lúc gặp được nguy hiểm thời điểm, người trước tiên cô nghĩ đến vẫn lại là Đường Hạo Nam!
Đồng Y Mộng ngồi ở bên giường, xem màn hình điện thoại di động đang báo hiệu có cuộc gọi đến là "Đường phu nhân", trong hai mắt phát ra ác độc, ghen ghét.
Anh vậy mà đem số điện thoại của Hạ Nhất Nhiễm lưu thành "Đường phu nhân"!
Không chút do dự ấn nút từ chối không nhận, sau đó, đem cuộc gọi bị từ chối này xóa bỏ khỏi lịch sử cuộc gọi!
"Số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau!" Lúc cô nín thở chờ đợi Đường Hạo Nam nghe điện thoại khi đó, điện thoại vậy mà bị từ chối không nghe rồi!
Hi vọng dấy lên nháy mắt sụp đổ, tim như là bị hung hăng đâm một đao!
Lúc cô gặp được nguy hiểm gọi điện thoại xin giúp đỡ anh khi đó, anh từ chối không nghe, tại sao từ chối không nghe?
Là đang ở cùng với Đồng Y Mộng đi?
Tuyệt vọng chính là, kẻ bắt cóc hung ác bắt được cổ tay cô, cầm thật chặt, di động trong tay rơi xuống, "Anh là ai?! Cứu mạng! Ưm...!"
Cô thét chói tai, kẻ bắt cóc bưng kín miệng cô, kéo cô hướng đến cuối ngõ hẻm đi đến!
"Nhiễm Nhiễm!" Âm thanh thuộc về Kha Dịch Thần đột nhiên vang lên, trong tuyệt vọng, cô giống như lại thấy được hi vọng, hai chân càng không ngừng đánh đá, kẻ bắt cóc ăn đau, lộ ra sơ hỏ làm cô thoát ra được.
Hạ Nhất Nhiễm liều mình hướng đến chỗ Kha Dịch Thần cách đó không xa chạy đến, lúc này kẻ bắt cóc từ sau thắt lưng lấy ra một con dao phay hướng tới cô đuổi theo.
Kha Dịch Thần cũng là bị kẻ bắt cóc hung hãn kiêu ngạo kia làm sợ run lên, mắt thấy đối phương muốn vung dao phay xuống, anh nhanh hơn bước chân, Hạ Nhất Nhiễm cảm giác chính mình sắp ngã sấp xuống, "A Thần!"
Nháy mắt tiếp theo, thân thể rơi vào trong ngực Kha Dịch Thần, con dao phay của kẻ bắt cóc cũng hạ xuống, Kha Dịch Thần không chút suy nghĩ xoay người, dùng lưng chính mình, vì cô cản một dao kia!
Lưỡi dao sắc bén cắt qua tây trang vải dệt, cắt vỡ da thịt, "A!"
Kha Dịch Thần thân thể căng cứng, phía sau truyền đến đau đớn, kẻ bắt cóc thuận thế vừa muốn chém thêm lần nữa, Kha Dịch Thần phản ứng nhanh nhẹn đem Hạ Nhất Nhiễm trong lòng đẩy ra, "Chạy mau!"
Kha Dịch Thần rống to, Hạ Nhất Nhiễm trơ mắt nhìn con dao phay kia lại hạ xuống, hướng tới lưng của anh ta chém tới.
"Không..." Cô kinh hô lắc đầu, chỉ thấy Kha Dịch Thần xoay người đi, tránh thoát được lưỡi dao, anh nâng lên chân dài, hướng tới người đàn ông kia hung ác đá tới.
Hạ Nhất Nhiễm ngu ngơ nhìn Kha Dịch Thần cùng kẻ bắt cóc đang đọ sức, một mùi máu tươi ở trong không khí lan tỏa, cô muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại cũng đã không biết tung tích.
Kha Dịch Thần bản lĩnh rất không tệ, lái xe của anh giờ phút này cũng tới rồi, kẻ bắt cóc kia thấy tình thế không ổn, lập tức chạy trốn.
"Kha tổng!"
"Tôi không sao... Nhiễm Nhiễm..."
"A Thần!" Hạ Nhất Nhiễm bị dọa ngốc cũng vọt tới.
"Em không bị thương đi?!" Kha Dịch Thần chịu đựng đau đớn, trầm giọng hỏi.
"Không, không có... Nhưng mà anh...!"
Cô kích động lắc đầu, nỉ non, nghe thấy được dày đặc mùi máu tươi.
"Ngốc. Đừng khóc... Anh không sao! Thân thủ của anh rất tốt! Hí..." Kha Dịch Thần ra vẻ thoải mái mà cười nói, sau lưng đau rát, khiến anh ta hít vào ngụm khí lạnh.
"Kha tổng! Nhanh đi bệnh viện đi!" Lái xe đỡ Kha Dịch Thần, trầm giọng nói, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng đi theo, hướng tới đầu ngõ cách đó không xa đi đến.
Sau khi lên xe, cô mới nhìn rõ vết thương sau lưng Kha Dịch Thần.
Tây phục bị mở ra, áo sơmi trắng bị máu nhuộm đỏ, một đường dài miệng vết thương sâu, da tróc thịt bong có thể nhìn được xương.
Cô che miệng, không đành lòng nhìn thẳng nhìn lưng của anh ta.
"Hí... Chú Trương! Không cần đi bệnh viện! Đưa tôi đi biệt thự trên đảo! Phải giữ bí mật, không để bên ngoài biết được!" Kha Dịch Thần gắng giữ tỉnh táo, đối với lái xe ra lệnh.
"Tại sao không đi bệnh viện?! Miệng vết thương của anh thật sự rất sâu!!" Hạ Nhất Nhiễm lớn tiếng nói, khó hiểu cách làm của Kha Dịch Thần, trong xe tràn ngập mùi máu tươi nồng đặc, miệng vết thương của anh ta còn đang không ngừng chảy máu, nằm úp sấp ở trên ghế ngồi, cô ngồi chồm hổm ở bên cạnh.
"Nhiễm Nhiễm! Nếu chuyện anh bị thương bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng thị trường chứng khoán của Khang Diệp!"
"Đều đã lúc nào, anh còn muốn lo cho công ty?!" Hạ Nhất Nhiễm tức giận phản bác, cảm thấy được quá buồn cười.
Sinh mệnh an toàn mới là điều quan trọng, hay vẫn lại là công ty quan trọng hơn?
"Yên tâm đi... Anh không chết được... Nhiễm Nhiễm, lấy khăn mặt, giúp anh... Cầm máu!" Kha Dịch Thần cười nói, tươi cười trắng bệch, hít từng đợt khí lạnh.
Hạ Nhất Nhiễm phản ứng kịp, vội vàng đi tìm khăn mặt, cô từ từ nhắm hai mắt, đè lại miệng vết thương.
"Hí!" Kha Dịch Thần ăn đau, cắn chặt răng, hai tay bám vào tay vịn sofa, cho dù là con người rắn rỏi, bị thương như vậy, cũng đủ khiến người ta đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng.
...
Đồng Y Mộng là bị Đường Hạo Nam dỗ trở về phòng ngủ chính mình, cô vốn làm nũng muốn cùng ngủ chung.
Đây là phòng của anh cùng Hạ Nhất Nhiễm, làm sao có thể cho người con gái khác tiến vào chiếm giữ.
Thì ra trong lúc bất tri bất giác, cô ở trong lòng anh, cũng có một chút tồn tại đặc biệt.
Một lần lại một lần gọi vào di động Hạ Nhất Nhiễm, vẫn không người nghe máy, về sau trực tiếp không liên lạc được
Anh ngồi trên giường lớn trống trải, lấy đến gối đầu của cô, ôm vào trong ngực, hít lấy hương vị chỉ thuộc về cô còn lưu lại.
"Hạ Nhất Nhiễm, em chết đi đâu rồi hả?!" Anh nói giọng khàn khàn, ôm chặt gối đầu, bổ khuyết trống rỗng trong lồng ngực.
Tô Tiểu Quả gọi điện thoại tới thời điểm, Đường Hạo Nam lập tức nghe máy, anh mới vừa muốn gọi điện thoại cho Tô Tiểu Quả.
"Đường Hạo Nam! Hạ Nhất Nhiễm có còn ở bên cạnh anh hay không?!"
Quả nhiên, cô không thấy nữa! Cả người anh liền cảm thấy không yên.
"Không có, cô ấy gần đây không phải cùng với cô sao?!" Đường Hạo Nam không bình tĩnh hỏi lại.
"Cùng với tôi, tôi đối với chị ấy là gì?! Anh mới đúng là chồng của chị ấy! Tại sao anh cái người chồng này vẫn không có ở bên người chị ấy?!" Tô Tiểu Quả tức giận hỏi lại, cô lại vẫn ở trong tiệm chờ Hạ Nhất Nhiễm.
Cho rằng Hạ Nhất Nhiễm lại không yên đi tìm Đường Hạo Nam rồi.
Ai biết cô căn bản không cùng với Đường Hạo Nam, Tô Tiểu Quả lần này càng khẩn trương rồi.
Tô Tiểu Quả hiểu biết tính tình Hạ Nhất Nhiễm, ở mặt ngoài xem ra thật bình tĩnh, trong lòng khẳng định là khổ sở, sợ cô luẩn quẩn trong lòng suy nghĩ lung tung sẽ xảy ra chuyện gì.
Đường Hạo Nam bị cô phản bác làm cho ngậm miệng.
"Thôi, liền tính chị ấy có xảy chuyện gì ngoài ý muốn, chắc là anh cũng sẽ không yêu thương chị ấy!" Tô Tiểu Quả phản bác xong, lập tức cúp điện thoại.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Lời Tô Tiểu Quả nói, chọc thẳng vào trái tim anh, chợt đột nhiên, trong lòng liền khủng hoảng rồi.
Vội vàng đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ SUV, Đồng Y Mộng vội vàng chạy tới cửa sổ, nhìn chiếc xe đỏ thẫm kia rời đi, cô ta cắn chặt môi dưới.
Là đi tìm Hạ Nhất Nhiễm đi?!
"Này... Chuyện đó làm thế nào rồi?!" Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, người con gái lạnh lùng hỏi.
"Mộng Mộng à, để cho cái tiểu tiện kia nhân chạy thoát rồi! Là Kha Dịch Thần cứu cô ta!" Cố Tú Vân quấn áo ngủ đứng ở hàng hiên, nắm di động, nhỏ giọng nói.
Cái nhà cũ kỹ này cách âm rất kém cỏi.
"Bà vậy mà để cho cô ta chạy thoát! Bà còn có chút tác dụng nào không?! Bốn năm trước như vậy, bốn năm sau vẫn lại như vậy...!" Đồng Y Mộng cảm xúc xem ra có phần không khống chế được, giống như nghĩ tới chuyện gì để cho cảm xúc của cô ta trở nên kích động.
Cố Tú Vân nghĩ đến chuyện bốn năm trước, áy náy hạ giọng trấn an cô ta: "Mộng Mộng, con ngoan của mẹ, con đừng kích động, bình tĩnh một chút! Cô ta bị Kha Dịch Thần cứu, không phải cái chuyện xấu! Đường Hạo Nam thấy bọn họ cùng một chỗ, khẳng định sẽ hiểu lầm! Chuyện bốn năm trước, không ai biết đến, ngoan, cha mẹ sẽ giúp con xử lý!"
Đồng Y Mộng thở hổn hển, tay trái nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm vào trong thịt, "Các người tốt nhất xử lý tốt chuyện Hạ Nhất Nhiễm cho tôi! Cho dù là giết chết cô ta, cũng không thể khiến cô ta đạt được Đường Hạo Nam!"
Sau khi cúp điện thoại, cô ta lên giường, đem chính mình bao quấn vào trong chăn, rồi sau đó, phát ra tiếng rên rĩ nức nở.
Chuyện bốn năm trước, giống ác mộng, hành hạ cô ta!
Ác mộng kia không phải là nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm cùng Đường Hạo Nam ở trên giường với nhau.
Mà là...
Chuyện năm đó, quả thực là tự lấy tảng đá đập chân mình!
Chỉ chốc lát sau, cô ta liền gặp ác mộng, trong ác mộng, một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ đè cô ta ở dưới thân, hung hăng hành hạ. Không phải Đường Hạo Nam mà cô ta hi vọng,.
(P/s: Nơi này là sự thật năm đó. Hẳn là, mọi người đã có thể đoán được)
...
Đường Hạo Nam vô số lần gọi vào máy Hạ Nhất Nhiễm, luôn luôn giọng nói nhắc nhở không kết nối được.
Trong đêm khuya mọi âm thanh đều tĩnh lặng, nhà cũ bốn phía tối như mực, giống một tòa nhà ma ám, không có một chút hơi thở của con người. Anh trèo tường đi vào, tìm đến căn phòng ngủ ở lầu hai kia, mở đèn...
Trong phòng sắp xếp được ngay ngắn chỉnh tề, giường cũng ngay ngắn chỉnh tề...
Cô không có ở nhà.
Đường Hạo Nam sợ sệt nhìn toàn bộ trong phòng, tâm hoảng ý loạn, "Hạ Nhất Nhiễm! Em đi đâu rồi hả?!"
Anh trầm giọng hỏi, mới ý thức đến giọng của chính mình vô cùng khàn khàn, thậm chí hỗn loạn có chút run rẩy.
Trong bóng đêm, anh mở ra chiếc Jeep màu đỏ, nhanh như điện chớp chạy hướng bờ sông.
Mỗi lần cô thương tâm khổ sở, đều đã đi đến chỗ này.
Lần này, có thể hay không còn đang ở đó? Lại sẽ cùng ai ngồi ở trên bờ sông uống rượu? Đối với người nào nói hết đau khổ trong lòng?
Tim, bởi vì cô mà đau.
Không khỏi tăng tốc độ xe, không đến mười phút, đã chạy tới bến tàu, đáng tiếc, cô không có ở đây.
Đã vào thu mùa, gió đêm hỗn loạn hơi chút vắng lặng, Đường Hạo Nam một mình một người trên bờ đê, đốt điếu thuốc, ngồi ở bến tàu nuốt mây nhả khói, tầm mắt lạc trên mặt sông.
Ban đêm nước sông là màu đen.
Vô biên vô hạn đen tối, cắn nuốt anh, trong đầu, là khuôn mặt Hạ Nhất Nhiễm, làm sao cũng không xóa đi được.
Nghĩ đến cô, anh lại mạnh mẽ hít khói, giờ phút này, rất muốn lập tức tìm đến cô, ôm chặt lấy.
Đường phu nhân của anh...
Cô tới cùng đi đâu rồi hả?!
Cực kỳ sợ hãi cô gặp chuyện không may, sợ cô xảy ra cái gì ngoài ý muốn...
Ai nói, liền tính cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng sẽ không đau lòng?
Chỉ là một chốc tìm không thấy cô, anh liền tâm hoảng ý loạn rồi.
Cực kỳ sợ hãi mất đi cô.
Này, chính là tình yêu đi?