Thì ra, chuyện trong lòng cô một mực sợ hãi, sợ một ngày như thế đã đến.
Sợ Đồng Y Mộng tỉnh lại, mộng đẹp của cô liền kết thúc.
Nghe Đường Hạo Nam nói như thế, không cần hỏi cũng có thể hiểu được, nếu phải chọn lựa giữa cô cùng Đồng Y Mộng, anh rõ ràng cho thấy sẽ nghiêng về phía Đồng Y Mộng.
Vấn đề này của Hạ Nhất Nhiễm khiến Đường Hạo Nam ngậm miệng, có thể giấu bao lâu?
Anh cũng không biết, chỉ biết là hiện tại Đồng Y Mộng không thể bị kích thích.
Cô ta hiện tại đem chuyện bắt gian anh cùng Hạ Nhất Nhiễm trên giường đã quên mất, còn không biết anh cùng Hạ Nhất Nhiễm đã kết hôn, nếu tất cả đều biết rõ, vậy chẳng phải là sẽ tự sát sao?
"Tóm lại, hiện tại trước cứ gạt cô ấy đã!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, gần như là cắn răng, tâm tình cực kỳ phiền não.
"Vậy còn em thì sao?" Hạ Nhất Nhiễm khàn giọng hỏi, cả người lạnh giá, hay vẫn lại là nóng bức, có một loại cảm giác như dưới chân là băng mỏng phía trên lại là dung nham nóng chảy.
Đường Hạo Nam đứng ở hành lang bệnh viện yên tĩnh, ngửi thấy mùi vị nước sát trùng làm cho người ta phiền chán, nhớ lại tình cảnh hiện giờ của mình khó mà vẹn toàn đôi đường, trong lòng càng thêm phiền não, "Hạ Nhất Nhiễm, em có thể đừng phiền anh hay không?! Anh hiện tại, thực cmn cực kỳ phiền!" Anh một tay ôm đầu, tức giận nói. (Au: thấy ông cũng tội, mà thôi cũng kệ, người tui iu mà nói với tui câu đó là tui tổn thương sâu sắc rồi, Nhiễm của tui~~~~ T~T)
Thái độ của anh như vậy ở trong mắt Hạ Nhất Nhiễm, chính là cảm thấy cô phiền chán rồi.
Tâm càng lạnh.
Đồng Y Mộng tỉnh lại, anh đối với cô liền không kiên nhẫn rồi.
Trong lòng cô như đang đi dưới trận mưa rào, mưa xối xả như trút nước.
"Ngoan ngoãn nghe anh sắp xếp, được không?" Qua thật lâu, Đường Hạo Nam ý thức được thái độ chính mình, sợ làm tổn thương cô ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu chậm dần, gần như cầu xin nói.
Hạ Nhất Nhiễm cuối cùng tìm được hô hấp, giống một con cá nhô đầu lên khỏi mặt nước hít thở, một tay vỗ ngực, miệng lớn thở dốc.
"Em còn chưa cho anh cái áp lực gì, chỉ cần anh trước giờ không phải đùa bỡn em là được rồi, anh lo việc của mình đi, Mộng Mộng cuối cùng đã tỉnh lại, anh nên vui mừng, em cũng có thể vui mừng, cái gông xiềng kia cuối cùng có thể buông xuống." Cô bình tĩnh nói, là nên vui mừng, trước kia hại Đồng Y Mộng thành như vậy, cô vẫn áy náy.
Hiện tại, cô ta có thể như kì tích một dạng mà tỉnh lại, coi như là nguyện vọng của cô trở thành sự thật rồi.
Còn về Đường Hạo Nam cùng cô cuối cùng sẽ ra sao, vậy thì phải xem, thái độ cùng cảm tình của Đường Hạo Nam rồi.
"Em có thể nghĩ được như thế thì tốt rồi." Đường Hạo Nam thấp giọng nói, có sự ủng hộ và phối hợp của cô, trong lòng anh cũng coi như thoải mái rồi.
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện làm cho người ta áp lực cùng phiền muộn, sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhất Nhiễm nằm ở trên giường, ôm chặt gối đầu của anh, toàn thân lạnh đến đang run run.
Giống như, rất nhanh liền muốn bị Đường Hạo Nam từ bỏ rồi.
Hạnh phúc ngắn ngủi, như là một giấc mộng, trong mộng thật đẹp đẽ, cũng quá ngắn ngủi, hiện tại, tỉnh mộng...
Nước mắt khó có thể ức chế trào ra, vẫn đang bối rối toàn bộ trống rỗng, đầu óc hỗn loạn, đau đến muốn nổ tung rồi.
...
Tin tức Đồng Y Mộng tỉnh lại rất nhanh ở Đường gia truyền ra, Hạ Nhất Nhiễm là bị tiếng đập cửa kịch liệt đánh thức, mở cửa khi đó, chỉ thấy em chồng Đường Hạo Duyệt vẻ mặt đắc ý đứng ở cửa.
"Chị dâu, chị tại sao còn không có dậy chứ? Đều sắp mười giờ, lại vẫn nghĩ chính mình là thiếu phu nhân à?" Đường Hạo Duyệt còn đang tại được nghỉ hè, tuổi còn nhỏ, đối với Hạ Nhất Nhiễm không lớn không nhỏ châm chọc. Kỳ thật, liền tính cô bé lớn tuổi thêm chút, cũng vẫn lại là sẽ đối với cô châm chọc như thế.
Đường gia từ trên xuống dưới, có ai coi cô như người trong nhà mà đối xử đâu?
"Có chuyện nói thẳng đi." Đối với Đường Hạo Duyệt, cô cũng không khách khí, nghiêm mặt nói.
Đường Hạo Duyệt đẩy cô một phen, đẩy cô ra, chen lách vào trong phòng.
"Người nào cho cô tự tiện xông vào phòng tôi? Đi ra ngoài cho tôi!" Hạ Nhất Nhiễm nổi giận đùng đùng, tiểu nha đầu này thật sự không một chút biết tôn trọng người lớn, không lớn không nhỏ, ngang ngược hống hách nông nổi xấc xược, còn muốn trèo lên đầu người khác chỉ tay năm ngón nữa sao!
Cô luôn luôn không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp nát.
"Phòng của chị? Chị còn không biết đi, chị Mộng Mộng tỉnh dậy, mà còn, anh trai tôi buổi sáng gọi điện thoại về nhà nói, chị Mộng Mộng hai ngày nữa sẽ xuất viện, sẽ chuyển tới nơi này ở. Còn có..., anh trai tôi nói, cho chị chuyển ra khỏi Đường gia!" Đường Hạo Duyệt cầm lông gà làm lệnh tiễn, nhìn Hạ Nhất Nhiễm, châm chọc dương dương đắc ý nói.
Cả người Hạ Nhất Nhiễm hoảng loạng, đầu càng thêm lờ mờ, đầu óc cực kỳ choáng quáng.
Để cho cô chuyển ra khỏi Đường gia?
"Thế nào? Bị đả kích đi? Mấy ngày hôm trước chị còn đắc ý mà, lần này liền muốn thành người vợ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nghĩ lại thật là có thú vị nha. Hừ, ai bảo anh trai tôi yêu chính là chị Mộng Mộng chứ, thứ Tiểu Tam như chị là không có kết cục tốt." Đường Hạo Duyệt nói giống như chính mình là hóa thân sứ giả chính nghĩa, nhìn Hạ Nhất Nhiễm sắc mặt trắng bệch, lại là tiếp tục châm chọc.
Giống như người nào cũng biết, Đường Hạo Nam yêu Đồng Y Mộng, Hạ Nhất Nhiễm cô, chẳng qua chỉ là người chen chân.
Người nào cũng biết, chính cô cũng rõ ràng.
"Vậy à, chẳng qua, còn phải để anh ấy tự mình nói cho tôi biết, tôi mới có thể chuyển ra ngoài, không đến lượt cô ở nơi này hô to gọi nhỏ, tôi hiện tại vẫn là chủ nhân của căn phòng này! Mời cô đi ra ngoài cho tôi!" Cô không khách khí quát lại, chưa cho Đường Hạo Duyệt chút mặt mũi.
Đường Hạo Duyệt luôn luôn được nuông chiều từ bé, đã bao giờ bị người khác khiển trách quá như thế, "Chị...! Chị không tin chứ gì, vậy thì gọi điện thoại cho anh trai tôi đi, tôi xem chị hôm nay khóc ra sao sao mà rời khỏi nhà tôi!"
Cô bé mặt đỏ bừng quát lại xong, tức giận ra khỏi phòng ngủ, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng đi qua, đem cửa phòng ngủ khóa trái lại, không cho bất luận kẻ nào xâm nhập "Lãnh địa" của cô .
Đây là phòng cưới của cô, là chỗ cô ở hơn bốn năm qua, là phòng của cô cùng Đường Hạo Nam.
Nhìn chiếc giường lớn trống không kia, nước mắt ào ạt rơi xuống, anh cùng cô, còn chưa ngủ chung được một tuần...
Cô bực tức, thẳng đến bên giường, cầm lấy điện thoại, liền gọi cho Đường Hạo Nam.
Vang vài tiếng, bị anh cắt đứt, giống như không tiện nghe máy vậy.
Một lát sau, anh gọi tới rồi.
"Em muốn biết, anh có phải bảo em chuyển ra khỏi Đường gia hay không?" Hạ Nhất Nhiễm đi thẳng vào vấn đề hỏi, một lòng cứng ngắc như tảng đá, trầm trầm, ngăn ở ngực.
Đường Hạo Nam nghe được lời của cô, âm thầm hít vào một hơi, "Mộng Mộng trước kia đều ở ở nhà cũ... Cô ấy nghĩ muốn trở về đó..."
Bởi vì đuối lý, cho nên, anh nói đứt quãng, Hạ Nhất Nhiễm nín thở.
"Cho nên, là thật..." Cô bình tĩnh hỏi lại, âm thanh có chút run rẩy.
"Em trước dọn đến căn hộ kia của anh đi, trước không phải vẫn ở bên kia..."
"Đường Hạo Nam! Lần sau anh có cái yêu cầu gì đối với em, có thể không cần thông qua miệng người khác nói cho em biết hay không? Anh muốn em chuyển ra ngoài, có thể chính miệng nói với em, mà không phải xúi giục người nhà của anh đến đây làm ầm lên đuổi em đi! Chỉ cần anh nói một câu, chẳng lẽ em còn bám riết nơi này không đi sao?!" Hạ Nhất Nhiễm nổi giận, bởi vì, anh không có chính miệng kêu cô chuyển đi, mà là, dùng phương thức thông qua người nhà của anh đuổi cô đi.
Đường Hạo Nam ngẩn ra, càng thêm tâm phiền ý loạn, buổi sáng là muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng mà điện thoại của cô vẫn không ai nghe.
"Anh..."
"Anh đừng giải thích nữa! Em sẽ lập tức chuyển đi! Căn hộ kia em cũng sẽ không ở, miễn cho Mộng Mộng của anh biết được, đó là tài sản của anh, lại thương tâm muốn chết! Có phải hay không, em với anh còn phải làm bộ như là bạn bè? Được thôi, em sẽ phối hợp!" Trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, liền muốn tràn mi, cô bi phẫn nói xong, đau lòng đến vô cảm.
"Em! Em đang giận anh sao?!"
"Em có tức giận hay không, anh để ý sao?! Anh còn để ý cảm thụ cùng cảm xúc của em sao?!" Cô lớn tiếng hỏi lại, hàm răng cắn chặt, rống xong, lập tức cúp điện thoại.
Đường Hạo Nam xem màn hình điện thoại di động, sợ sệt thất thần.
Anh không quan tâm, liền sẽ không đau khổ, mâu thuẫn như thế rồi.
"Anh Hạo Nam, anh xảy ra chuyện gì?" Vừa mới tiến vào phòng bệnh, Đồng Y Mộng nằm ở trên giường, thật cẩn thận hỏi.
Đường Hạo Nam vội vàng ép bức chính mình tươi cười, lắc đầu, "Một chút công việc mà thôi."
"A...... Nhiễm Nhiễm đâu? Cô ấy tại sao còn không có đến thăm em, anh không nói cho cô ấy, em đã tỉnh dậy sao?" Đồng Y Mộng nhìn Đường Hạo Nam, mất mác hỏi.
"Cô ấy, cô ấy hả khẳng định đang làm việc, rất bận! Anh cùng cô ấy rất ít liên hệ." Đường Hạo Nam vội vàng trả lời, "Đừng nhắc đến cô ấy nữa, em muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em?"
"Anh Hạo Nam, anh quên rồi sao, bác sĩ vừa mới dặn dò, em bây giờ còn không thể tùy tiện ăn lung tung cái gì..." Đồng Y Mộng vội vàng nói, hồ nghi nhìn Đường Hạo Nam, "Anh có phải bề bộn nhiều việc hay không? Dáng vẻ không yên lòng, nếu công việc bận rộn, trước hết đi làm cho xong đi..."
Cô ta vểnh môi, vội vàng nói.
Đường Hạo Nam cười cười, vội vàng lắc đầu phủ định, "Liền tính rất bận, anh cũng phải ở lại bên em."
Mặt ngoài cười đến thoải mái, ngực lại nghẹn ứ đến khó có thể hô hấp.
Anh ở bên giường ngồi xuống, Đồng Y Mộng lập tức tiến sát trong lòng anh.
...
Hạ Nhất Nhiễm thu dọn xong hành lý, nhìn căn phòng một mình phòng không gối chiếc bốn năm, khóe miệng nhẹ nhàng mà nhếch lên, ẩn ẩn cảm thấy được, nơi này, cô khả năng sẽ không còn trở về được nữa.
Tâm, nháy mắt lại xiết lại đến không cách nào hô hấp.
Có lẽ, vốn là không thuộc về chính mình, cho dù tranh đến đầu rơi máu chảy, cũng thật sự, hẳn không là của mình đi.
Kéo theo vali, cô hướng tới cửa đi đến.
Phòng khách ở lầu một của Đường đang ngồi đầy mọi người, có chút người vốn là đi làm, khả năng nhận được thông báo, đều đã trở lại.
Ngoại trừ, Đường Hạo Nam.
Cô kéo theo vali đi xuống lầu.
"Chim trĩ đúng là vẫn chim trĩ, bay lên ngọn cây, lần này vẫn không thể..." Lời Đường Hạo Hâm nói, bị ánh mắt Khương Dư Hằng ngăn lại.
"Mẹ, chị Mộng Mộng trở về, chúng ta sắp xếp căn phòng đó cho chị ấy sao? Thật tốt, sau này anh khẳng định mỗi đêm đều đã về nhà ở rồi! Cái nhà này cuối cùng cũng giống một cái gia đình hoàn chỉnh rồi!" Đường Hạo Duyệt ôm cô Lục Uyển Thu, cất giọng nói.
Hạ Nhất Nhiễm nghe được rõ ràng, mặt ngoài lại làm bộ như giống như không nghe thấy, tiếp tục đi.
"Đúng vậy, vài năm nay nhà chúng ta bởi vì một người nào đấy tồn tại, biến thành gà bay chó sủa, hiện tại có thể coi như bình thường lại rồi!" Lục Uyển Thu không tốt nói, cực kỳ xem thường Hạ Nhất Nhiễm.
"Bác gái, người ta đúng là có di chúc làm chỗ dựa đó, chúng ta vẫn lại là bớt tranh cãi đi..." Đường Hạo Hâm giương giọng nói, khóe mắt dư quang đắc ý nhìn Hạ Nhất Nhiễm, lập tức, lại nhìn về phía chồng của chính mình.
Khương Dư Hằng sắc mặt hết sức khó coi, đến được có chút dáng sợ.
"Được! Chúng ta đã đối với cô ta xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô ta nếu là còn muốn đùa giỡn cái thủ đoạn gì, vậy quả thực là có lỗi với lão phu nhân rồi! Lão phu nhân đối với cô ta cũng không bạc đi, lại còn cho cô ta mười phần trăm cổ phần Đường thị đó! Ai, thật sự là người tốt không hảo báo, tai họa di ngàn năm."
Lục Uyển Thu lại nói thêm.
Hạ Nhất Nhiễm coi như không có, cuối cùng đi tới cửa lớn
Bên ngoài ánh nắng mặt trời cực kỳ chói mắt, chiếu lên người, khiến cô có chút choáng váng đầu, cô lôi kéo vali, ổn định thân thể của chính mình, đi ra khỏi toàn nhà đối với cô không còn bất luận cái ý nghĩa gì.
Cô không có đi căn hộ của Đường Hạo Nam bên kia, cũng không đi đến chỗ Tô Tiểu Quả, mang theo một cái vali, đi đến tòa nhà cũ mẹ để lại kia, cũng là tòa nhà Đường Hạo Nam giúp cô đoạt lại.
Nhìn này tòa nhà, anh đối với cô yêu thương cưng chiều, lại giống như cách một thế kỷ...