Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 48: Lục Ngộ Hàn kìm lòng không được




Mỗi một câu của cô, rõ ràng truyền vào trong tai người đàn ông phía sau cách đó không xa, người đó không nói được một lời.

"A!" Hạ Nhất Nhiễm đứng lên, vừa mới xoay người liền thấy được một bóng dáng, cô sợ tới mức kinh hô, nhìn chăm chú mới nhận ra là Lục Ngộ Hàn!

"Cậu! Người từ lúc nào thì đến rồi?! Làm con sợ nhảy dựng!" Cô cười nói, tay vỗ về ngực, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ. Tòa nhà cũ này không ai ở, có vẻ có chút âm trầm khủng bố, đột nhiên nhìn thấy có người đứng ở phía sau, thật sự sợ tới mức không nhẹ.

Nhưng nhìn đến bộ dáng Lục Ngộ Hàn kia cao lớn thâm trầm khi đó, lòng nháy mắt liền bình tĩnh lại.

Lục Ngộ Hàn mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú thành thục lúc cười thời điểm, cực kì mê người, như là sủng nịch.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn thấy anh, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ ấm áp hòa toàn thân.

Chỉ là, nghĩ đến lần trước ở bệnh viện, Đường Hạo Nam bởi vì cô ăn đồ ăn của Lục Ngộ Hàn mà giận dữ, lòng của cô căng thẳng, trên mặt tươi cười cũng lén lút thu bớt rồi.

Trong lòng theo bản năng muốn cùng anh giữ một khoảng cách, tuy cô cảm thấy được Đường Hạo Nam đó là cố ý làm khó dễ chính mình.

"Một đoạn thời gian rất dài không thấy được con, đi Đường thị tìm con, trợ lý của con nói con hai ngày này không đi làm, đâu cũng không thấy, cuối cùng tìm tới nơi này rồi!" Lục Ngộ Hàn cười nói, ánh mắt đánh giá tòa nhà cũ này, "Khó gặp được tòa nhà nào còn bảo tồn hoàn hảo kiến trúc từ thời dân quốc như thế..."

Anh tán thưởng nói.

"Đúng vậy, đây là nhà bà ngoại của con, nghe nói tổ tiên là quân phiệt thời kì dân quốc á, đã nhiều năm không có người ở rồi, hôm nào phải mời người đến dọn dẹp một phen!" Cô cũng đánh giá, cất giọng nói.

Lục Ngộ Hàn gật gật đầu, "Khó trách tính cách con cứng cỏi, thì ra là vì trong người chảy dòng máu quân nhân, ta thưởng thức!"

Anh tán thưởng nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, nói.

Hạ Nhất Nhiễm lại nở nụ cười, càng không ngừng lắc đầu, "Cậu người từ khi nào lại thích khen ngợi người như thế?"

Hai người vừa nói, vừa đi ra khỏi căn nhà cũ.

Lục Ngộ Hàn mời cô ăn cơm, cô không cự tuyệt.

...

"Nhóc con Hạo Nam kia gần đây đối với con không tệ đi?" Lục Ngộ Hàn buông đũa xuống, vì cô thêm trà, trầm giọng hỏi câu.

"Uh'm! Chúng con rất tốt, anh ấy hiện tại thừa nhận con cái người vợ này rồi!" Cô cười nói, khóe miệng tươi cười là phát ra từ nội tâm, hạnh phúc.

Lục Ngộ Hàn ở trong lòng cười khổ, giây lát thoải mái, chỉ cần Đường Hạo Nam luôn đối tốt với cô thì tốt rồi, không cần lại thương tổn cô.

"Vậy là tốt rồi!" Nói xong, anh đem chén rượu trắng trên bàn uống một hơi cạn sạch.

"Cậu, người uống ít chút đi, vẫn còn phải lái xe đó!" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng khuyên, Lục Ngộ Hàn xua tay, lại rót một chén.

Hạ Nhất Nhiễm cảm giác anh rất kì quái.

Ăn cơm xong, cô lo lắng Lục Ngộ Hàn chính mình lái xe không an toàn, cố ý muốn đưa anh về.

...

"Con đó, nha đầu này, tửu lượng của cậu thật sự rất tốt, không cần phải đưa về đâu!" Anh ngồi ở ghế sau xe cô, hướng Hạ Nhất Nhiễm chính đang lái xe trầm giọng nói, tâm tình cực kỳ tốt, ánh mắt u tối tham lam nhìn cô gái đang lái xe.

Tình yêu say đắm giấu ở sâu trong đáy lòng, giờ phút này đổ xuống ra ngoài, có đêm tối che dấu, không lại khiếp sợ.

"Người tửu lượng cho dù tốt cũng không được! Chỉ cần uống rượu liền không thể lái xe! Hiện tại uống rượu điều khiển xe xử phạt cực kỳ nghiêm, người cũng không phải không biết!"

"Toàn bộ Sùng Xuyên, ai dám kiểm tra xe Lục Ngộ Hàn ta?" Người đàn ông sâu xa phản bác, trong giọng nói lộ ra mười phần tự tin, điểm này, thật cùng Đường Hạo Nam rất giống.

Anh cũng quả thật là đại nhân vật ở Sùng Xuyên không người không biết.

"Xử phạt là chuyện nhỏ, an toàn mới đúng là chuyện quan trọng nhất!" Hạ Nhất Nhiễm lớn tiếng phản bác, "Người đã hơn ba mươi, sao một chút quy tắc giao thông đều đã không tuân thủ chứ? Khẩn trương tìm mợ về quản người đi!"

Lục Ngộ Hàn ngã đầu ra phía sau dựa vào trên ghế, khóe miệng nhếch lên, anh là người trưởng thành, nhưng mà, còn không có suy xét qua vấn đề kết hôn.

"Một mình ta tiêu diêu tự tại rất tốt, muốn lấy vợ làm chi!"

Hạ Nhất Nhiễm giật mình, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn mắt anh, vui đùa nói muốn giới thiệu với anh, Lục Ngộ Hàn đáp: "Được! Liền con tìm cho ta một người giống con như vậy để lấy!"

Cô ẩn ẩn cảm giác được những lời này của Lục Ngộ Hàn cất giấu chút gì đó mờ tối, ám muội, lại cảm thấy được anh chỉ là nói câu vui đùa.

Cô đúng là cháu dâu của anh, anh làm sao có khả năng hiểu sai chứ. Cũng chỉ có Đường Hạo Nam cái tên biến thái kia, thích nghĩ như thế!

Nghĩ đến Đường Hạo Nam, Hạ Nhất Nhiễm bĩu môi, anh buổi sáng nói qua, buổi tối đi bệnh viện thăm Đồng Y Mộng, để cho cô đừng chờ chính mình ăn cơm.

Chỗ ở của Lục Ngộ Hàn là một biệt thự ở vùng ngoại thành, cách căn hộ kia của Đường Hạo Nam có hơn một giờ đường xe, còn chưa tới chỗ ở của anh, liền nổi lên mưa rào có sấm chớp.

Cô bị Lục Ngộ Hàn kêu vào trong nhà tránh mưa.

Lục Ngộ Hàn sống một mình, trong biệt thự to như vậy, đến cái bảo mẫu đều không có.

Hạ Nhất Nhiễm không khỏi càng thêm tò mò Lục Ngộ Hàn người này, anh giống như cực kỳ thích độc lai độc vãng, mấy năm nay, chưa từng nghe qua bất luận cái chuyện xấu gì của anh, đến bạn gái dường như cũng chưa nói qua.

Anh ngồi ở trên ghế sofa, hai tay xoa huyệt Thái Dương, xem ra có chút mỏi mệt.

Cô ở trong phòng khách băn khoăn một vòng, không tìm được bình thuỷ, thế là đi phòng bếp.

Chỉ chốc lát sau trở về, bưng chén nước trà đi ra, trong ly thủy tinh suốt trong, những lá trà như vật thể lượn lờ bên trong, "Giờ rượu mới thấm đúng không?" Ăn cơm thời điểm, cô luôn mãi dặn dò, anh lại vẫn uống vào hai chén rượu.

Nhìn anh hiện tại cực kỳ mỏi mệt, sắc mặt phiếm hồng, Hạ Nhất Nhiễm biết, rượu bây giờ mới thật sự thấm.

"Uống chút trà rễ sắn đi!" Cô là ở trong tủ bát tìm đến một lon rễ sắn.

"Con lại còn biết rễ sắn giải rượu..." Lục Ngộ Hàn cười như không cười nói, nhìn nước trà nóng hôi hổi trên bàn trà.

Giương mắt toại nguyện nhìn cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh, một dòng nước ấm hòa trộn kích thích tình cảm giấu sâu trong đáy lòng, ở trong cơ thể anh quấn giao.

Một người đàn ông trưởng thành đã ba mươi bốn tuổi, khát vọng được quan tâm, nhất là sự quan tâm của người con gái mình thích.

"Cái này đương nhiên biết rồi." Cô cười nói, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất lầu một, nhìn mưa bên ngoài, tay phải cầm di động, trong điện thoại không có cuộc gọi hay tin nhắn gì của Đường Hạo Nam.

Trên sofa Lục Ngộ Hàn tại nhắm mắt nghĩ ngơi, cô không lên tiếng quấy rầy, vẫn nhìn bên ngoài.

Qua hơn nửa giờ, mưa còn không có ngừng, so với vừa rồi muốn nhỏ hơn đôi chút.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, không nói được một lời, xem bộ dáng kia là ngủ thiếp đi rồi, cốc trà rễ sắn sớm đã lạnh, lại vẫn chưa uống ngụm nào.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới, "Cậu...?" Nhỏ giọng hỏi, khom người, tay nhẹ nhàng mà đặt lên bờ vai của anh, từng trận mùi rượu phả vào mặt côi.

"Cậu?" Cô tăng giọng, nghĩ muốn kêu anh tỉnh, gọi anh trở về phòng ngủ.

Lục Ngộ Hàn mơ hồ mở mắt ra, con ngươi màu đỏ tươi, "Con, con sao lại ở đây?" Anh say khướt hỏi, Hạ Nhất Nhiễm nở nụ cười.

"Người thật đúng là say quá rồi đó? Người vẫn lại là trở về phòng nghỉ ngơi đi, mưa nhỏ, con chuẩn bị đi về, trở về trễ Hạo Nam sẽ nóng nảy!"

Lục Ngộ Hàn gật đầu, lung lay thoáng động đứng lên, dáng người của anh cùng Đường Hạo Nam tương đương, so với Đường Hạo Nam xem ra vẫn còn tráng kiện to lớn, hữu lực, con người rắn rỏi thô kệch.

Nhưng mà, anh đã uống rượu, thân thể lay động, đi đường bước chân có chút loạng choạng lảo đão, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng đỡ cánh tay anh, "Người chậm một chút, coi chừng té ngã đó!"

Lục Ngộ Hàn nở nụ cười, "Con đó, nha đầu ngốc này, ta tuy là cậu của các con, cũng không phải là lão già bảy tám chục tuổi, ta so với con chỉ lớn tám tuổi!"

"Còn sợ ta té ngã! Ở trong mắt con, thực coi ta như trưởng bối rồi hả?" Lục Ngộ Hàn lại hỏi, quay đầu nhìn cô.

"Người cẩn thận dưới chân! Đừng nhìn con, nhìn bậc thang kìa!" Cô vội vã dặn dò, "Con đương nhiên xem ngài như trưởng bối rồi! Người là người cậu mà con tôn kính nhất, vài năm nay người vẫn bên cạnh con, không có nhiều người hiểu được con, quan tâm con như cậu đâu!"

Hạ Nhất Nhiễm sang sảng lớn tiếng nói, vài năm nay, Lục Ngộ Hàn thật sự không thiếu giúp cô!

Cô ở trong lòng cực kỳ cảm kích anh.

Nghe Hạ Nhất Nhiễm nói, Lục Ngộ Hàn trong lòng rất không là tư vị, tuy cười, nhưng trong nụ cười kia cất giấu chua sót chỉ có bản thân anh hiểu rõ.

Tại cửa phòng Lục Ngộ Hàn, cô đẩy cửa ra, để cho anh đi vào, "Cậu, người sớm một chút nghỉ ngơi đi, con phải trở về rồi."

"Được... Trên đường cẩn thận!" Lục Ngộ Hàn say khướt nói, đi vào trong gian phòng, không đi được hai bước, thân thể lung lay thoáng động, dáng vẻ như sắp ngã sấp xuống.

"Cậu!" Hạ Nhất Nhiễm kinh hô, đi nhanh tiến lên, nâng giữ lại anh.

"Ta không sao... Không có việc gì... Đừng động ta... Ta không có say, tửu lượng ta tốt, năm đó lúc còn đi bộ đội thời điểm..." Lục Ngộ Hàn lại nói thêm, nửa sau câu mơ hồ không rõ, Hạ Nhất Nhiễm cũng không để ý.

Rất không dễ dàng nâng anh đến cạnh giường, thân thể Lục Ngộ Hàn ngã xuống, cô buông tay anh ra, mà tay anh lại gắt gao dùng lực giữ chặt cánh tay của cô, thân thể của cô bị anh lôi kéo ngã nhào xuống.

Một giây sau, thân thể của cô liền lọt vào trên giường lớn mềm mại.

Lọt vào trong vòng tay của người đàn ông...

Trong con ngươi màu đỏ tươi của Lục Ngộ Hàn, bắt đầu dấy động sóng ngầm, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mà anh mong nhớ ngày đêm, không biết ở đâu ra kích thích, anh lật người.

Cánh tay thô to của người đàn ông chống giường, đem cô giam cầm ở trong ngực cùng mặt giường, Hạ Nhất Nhiễm kinh hãi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Ngộ Hà dời xuống, nồng đậm mùi rượu đánh úp lại, "Không... Cậu!" Ý thức được cái gì, cô kêu hô.

Lục Ngộ Hàn cũng không dừng lại, hướng tới môi cô tập kích tới, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng xoay đầu, môi của người đàn ông lạc ở trên gò má cô.

Tại khoảnh khắc môi của anh va chạm vào da thịt của cô, Hạ Nhất Nhiễm giống như bị thiên lôi đánh trúng!

Toàn thân căng thẳng, mà Lục Ngộ Hàn cũng cứng đờ, sức nặng thân thể của anh đều đã đặt ở trên thân thể cô.

Đầu óc cô trống rỗng.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả lên da thịt trắng nõn mềm mại của cô, từ từ nổi lên một tầng đỏ mặt.

"Đáng chết!"

Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, cô hoàn hồn, sức nặng trên người nhẹ đi, Lục Ngộ Hàn đã đứng lên, Hạ Nhất Nhiễm cũng lập tức ngồi dậy, xấu hổ không có nhìn anh.

Lục Ngộ Hàn ảo não vỗ trán, "Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, ta, ta cmn thực say, vừa mới..."

"Cậu! Con biết người là uống say rồi! Người nghỉ ngơi đi, con phải đi rồi!" Hạ Nhất Nhiễm hoảng hốt, cảm thấy được lúng túng cùng xấu hổ vô cùng, anh đúng là cậu của Đường Hạo Nam, cũng là trưởng giả trong lòng cô tôn kính nhất!

Vừa mới vậy mà...

Anh nhất định là thật sự uống say mới có thể không khống chế được.

Hạ Nhất Nhiễm nói xong liền chạy ra phòng khỏi Lục Ngộ Hàn, Lục Ngộ Hàn đuổi theo ra đi khi đó, cô đã chạy tới cầu thang,

"Đi đường cẩn thận!"

"Con biết rõ! Người sớm một chút nghỉ ngơi đi!" Cô cũng không quay đầu lại, gần như chạy mất dép, thần tốc xuống cầu thang.

Khi bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa, khóe miệng Lục Ngộ Hàn dương lên, đắc ý cười, dần dần kia tươi cười, càng ngày càng khổ sở.

Trong đầu hiện lên hồi ức đã lâu trước kia.

Trong rừng rậm, nếu không phải cô, anh đã sớm đã chết...