Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 47: Cưng chiều của anh




Phân không rõ là bị rượu đỏ hay chính bởi sự cuồng dã của anh làm cho mê say, Hạ Nhất Nhiễm ngửa đầu ra phía sau, một tóc quăn buông rơi, theo đầu cô lắc lư, lại lắc lư, dập dờn ra mỹ lệ cuộn sóng.

Anh đem toàn bộ rượu đỏ vương trên cần cổ cô hút sạch sẽ, ở trên cần cổ tuyết trắng lưu lại chi chít ấn ký màu đỏ.

Hạ Nhất Nhiễm vừa muốn đứng dậy, Đường Hạo Nam trực tiếp đứng lên, ôm cô đi về phía giường lớn...

Anh biết, kỳ nghỉ lễ của cô vào ngày hôm qua đã kết thúc rồi!

Ý đồ của người đàn ông cực kỳ rõ ràng, chẳng qua là Hạ Nhất Nhiễm không có cự tuyệt, ở Bắc Kinh cũng đã đột phá tầng giới hạn cuối cùng rồi, mấy ngày nay mỗi đêm đều đã cùng giường chung gối.

"Nhẹ chút! Quần áo của em cũng bị xé rách hết rồi!"

Cô bị anh dè ép ở trên giường, anh vùi đầu ở trên lưng của cô...

Nhìn vết sẹo xấu xí nhăn nhúm sau lưng cô, ngực kích động, môi mỏng như lông vũ, mềm nhẹ rơi vào trên vết sẹo.

"Có còn đau không?" Người đàn phát ra âm thanh khêu gợi, hơi thở gấp gáp hỏi, ánh mắt mê luyến lạc trên những cái vết sẹo kia.

"Không... Không đau..." Hạ Nhất Nhiễm thở gấp nói, miệng vết thương sớm khép lại, căn bản cảm thụ không tới bất luận cái đau đớn gì.

...

Lúc đó, hai người là tư thế mặt đối mặt, tay anh vén lên sợi tóc ướt sũng trên mặt cô, môi ma xát môi cô, liền trêu chọc cô như thế, cũng không cho cô.

"Hạo Nam..."

"Kêu ông xã!"

"Ông... xã...!"

Anh xấu xa cười cười, khóe miệng nhếch lên, vẫn như cũ không thỏa mãn cô, "Xế chiều đi Hạ gia để làm chi? Thành thật trả lời anh!"

Hạ Nhất Nhiễm híp con ngươi phút chốc mở ra, "Em... A!"

Anh đột nhiên lui lại, cô trống rỗng thét chói tai, "Nói cho anh biết! Anh muốn nghe lời nói thật! Không được gạt anh bất cứ chuyện gì!" Anh bá đạo mệnh lệnh, ngón tay thô ráp tay nâng mặt cô, ngón tay cái luồn vào trong miệng cô.

"Ưm... Em... Cố Tú Vân... Muốn đem nhà cũ mẹ để lại cho em bán! Em đi, tìm bà ta rồi!" Cô khổ sở nói, nói xong lời nói thật, lập tức, anh đột nhiên thẳng tiến!

Cố Tú Vân chết tiệt này!

Đường Hạo Nam ở trong lòng ảo não rủa thầm, đồng thời, càng tức giận người con gái dưới thân!

"Chuyện này vậy mà cũng dám gạt anh!" Vẫn còn nhớ rõ sau khi biết Cố Tú Vân nuốt lấy bất động sản mẹ cô để lại cho cô, anh đã từng nói qua với cô, tương lai sẽ giúp cô đoạt lại.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn anh, anh vẫn còn nhớ rõ sao?

Không để cho cô có cơ hội hỏi lại, Đường Hạo Nam bắt đầu hung hăng trừng phạt cô, đem cô hành hạ chết ngất, lại tỉnh lại, mãi đến khi cô sức cùng lực kiệt.

...

Hạ Nhất Nhiễm tỉnh lại, đã là mười một giờ buổi sáng hôm sau!

Cô hôm nay lại vẫn phải đi làm!

Mới vừa bò dậy, nhìn đến trên tủ đầu giường để lại một tờ giấy:

Hôm nay chuẩn bị tài liệu, chuyện nhà cũ, anh giúp em đòi lại công bằng, không cần lo lắng!

Giấy trắng mực đen, mạnh mẽ dứt khoát, mỗi một câu một chữ, đều đã để cho cô trút bỏ ngàn nỗi uất ức.

Đường Hạo Nam như vậy cực kỳ giống một người chồng có thể cho cô dựa vào, sẽ bảo hộ cô, thay cô bài ưu giải nạn, vì cô khuấy động nữa bầu trời.

Hạ Nhất Nhiễm đem tờ giấy dán kia ôm vào trong ngực, từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng tất cả đều là nụ cười hạnh phúc.

Hạnh phúc để cho cô cảm giác có phần không chân thực.

Giây lát, sợ hạnh phúc này là bọt biển, giây lát liền hòa tan, biến mất.

Có phần bi quan, không lại nghĩ nhiều, cô đem tờ giấy dán kia thật cẩn thận cất kỹ.

Tin tức Đường Hạo Nam phải giúp Hạ Nhất Nhiễm đoạt lại nhà cũ, truyền ra rồi...

Bệnh viện, cửa phòng bệnh của Đồng Y Mộng bị người ta đẩy ra, người phụ nữ mang theo khẩu trang, mặc trang phục điều dưỡng lén lút tiến vào, người nằm trên giường sau khi nghe được động tĩnh, lập tức đóng hai mắt lại.

"Mộng Mộng! Tới cùng có muốn tỉnh lại hay không? Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm cái tiểu tiện nhân kia đã ở chung rồi! Hai người cả ngày như keo như sơn! Đường Hạo Nam bây giờ còn muốn giúp Hạ Nhất Nhiễm đoạt lại tòa nhà cũ kia!" Người phụ nữ kia thấp giọng mà vội vàng nói, kích thích Đồng Y Mộng.

Chỉ cần cô ta tỉnh lại, hai người kia mới hẳn không càng chạy càng gần!

"Mộng Mộng! Lại vẫn muốn ngủ tới khi nào nữa? Mẹ đợi không được rồi! Mẹ đã bị hai người bọn họ ức hiếp đến cùng đường rồi! Nghĩ muốn cứ như vậy, trơ mắt nhìn Hạ Nhất Nhiễm đạt được mọi thứ, cùng với Đường Hạo Nam sao? Nhưng mà Đường Hạo Nam đúng là thuộc về con đó!" Người phụ nữ kia nói xong, liền nghẹn ngào nức nở.

Trên giường bệnh, Đồng Y Mộng mí mắt chớp chớp, hai tay giấu ở trong chăn sớm nắm chặt thành quyền.

"Mộng Mộng, nếu còn không tỉnh lại, vậy thì  có thể muộn rồi! Lòng của Đường Hạo Nam sớm hay muộn cũng sẽ bị tiểu tiện nhân đầy tâm cơ kia câu dẫn mất!" Người đàn bà kia lại nức nở nói, đang nói "Tiểu tiện nhân" ba chữ khi đó, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Đồng Y Mộng vẫn không có tỉnh lại, người phụ nữ ăn mặc như điều dưỡng kia lén lút rời khỏi phòng bệnh.

Bà ta mới vừa đi, Đồng Y Mộng liền mở hai mắt, khóe miệng của cô ta dương lên nụ cười lạnh lùng, hai mắt nhìn trần nhà, trong đôi mắt to kia, lộ ra nồng đặc hận ý.

Đường Hạo Nam là yêu tôi, Hạ Nhất Nhiễm, đừng nằm mơ nữa.

Ở trong lòng hừ lạnh xong, nghe được tiếng mở cửa, cô ta lập tức lại đóng hai mắt lại.

Y tá vào nhìn Đồng Y Mộng vẫn đang hôn mê, thở dài lắc lắc đầu, làm kiểm tra đơn giản xong, đi tới.

...

Do Đường Hạo Nam ra mặt, Cố Tú Vân kia nào có lá gan cùng Hạ Nhất Nhiễm đấu, cầu Đường Hạo Nam buông tha bà ta.

Thì ra, công ty Hạ gia lại vẫn nợ Đường thị một món nợ khổng lồ, liền tính đem nhà cũ bán cũng không thể trả hết.

Đường Hạo Nam trước lấy được nhà cũ liền sang tên, đem nhà cửa sang tên đến chỗ danh nghĩa Hạ Nhất Nhiễm.

Đến nỗi Cố Tú Vân, bị chủ nợ làm cho biệt thự đều bị tòa án niêm phong rồi!

Hiện tại một nhà ba người thuê nhà trọ ở, công ty Hạ gia cũng gần như chỉ còn trên danh nghĩa.

Hạ Nhất Nhiễm đối với bọn họ không có chút đồng tình gì.

Cô đến căn nhà trọ của bọn họ khi đó, chỉ có Hạ Dụ Kỳ một người ở đây, Cố Tú Vân không biết tung tích.

Nhìn ông khom lưng đang rửa chén, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng ngũ vị hỗn tạp, "Hối hận cưới bà ta sao? Mấy năm nay, công ty Hạ gia nếu không phải bà ta thao túng một tay che trời, cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này đi."

Hạ Dụ Kỳ nhìn về phía cô, "Đang giáo huấn cha sao?"

"Không có. Chỉ nghĩ muốn nói, người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Vì huyết thống, chúng ta lại vẫn có một chút quan hệ, cho nên, khoản tiền này, xem như tôi cho ông tiền phụng dưỡng." Cô nói xong, đem một cái phong thư dày đặt ở trên bàn.

"Lúc trước mẹ tôi tự sát, là vì ông cùng bà Cố kia ở bên ngoài... Đi?!"

Hạ Nhất Nhiễm nhìn Hạ Dụ Kỳ, vẻ mặt lãnh đạm nghiêm trang, giọng nói băng lãnh, ẩn chứa cảm xúc bi phẫn, hỏi ra nghi vấn kiềm nén ở trong lòng nhiều năm.

Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cũng là sau khi lớn lên mới dần dần hiểu rõ một số chuyện.

Hạ Dụ Kỳ sắc mặt phút chốc trầm xuống, trong đôi mắt màu hổ phách, hiện lên kinh hoảng.

Ánh mắt kia đã nói cho cô đáp án.

Lòng Hạ Nhất Nhiễm hung hăng chấn động run rẩy, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh nhàn nhạt.

"Mấy năm nay, sao có thể yên tâm thoải mái như vậy? Đừng nói đối với mẹ tôi cảm thấy áy náy, liền ngay cả tôi đứa con gái ruột do chính người vợ hợp pháp của ông sinh ra, bị vợ kế của ông ức hiếp, ông đều đã khoanh tay đứng nhìn! Ôi Ôi... Hẳn không gặp ác mộng chứ? Trong mộng mẹ tôi có tới tìm ông tính sổ không?"

Hạ Nhất Nhiễm bi ai nói.

"Ngậm miệng!" Hạ Dụ Kỳ giận, lạnh giọng khiển trách.

Hạ Nhất Nhiễm cười cười, thay đổi bước chân, xoay người muốn đi.

"Chuyện cũ đều đã đi qua, làm vãn bối, chuyện cũ năm xưa của các trưởng bối không nhất định phải biết rõ! Ta ngược lại là muốn lấy thân phận người làm cha nhắc nhở con một câu, đừng bị Đường Hạo Nam cái tên tiểu tử kia lừa, đến cuối cùng chịu thiệt vẫn lại là bản thân con!"

Giọng Hạ Dụ Kỳ từ phía sau truyền đến, lời của ông nói, gằn từng tiếng gõ vào trong lòng cô.

Lời này nghe vào trong tai Hạ Nhất Nhiễm như là mồi lửa châm ngòi, cô đột nhiên xoay người: "Không nghĩ muốn tôi cùng với Đường Hạo Nam, là muốn để cho đứa con gái nhỏ bảo bối kia của ông vào thay thế phải không?"

Cô lớn tiếng phản bác, ánh mắt châm chọc như mủi nhọn.

"Nói bậy cái gì!" Hạ Dụ Kỳ buồn bực quát, ông căn bản không biết con gái nhỏ Hạ Khả San của mình cũng thích Đường Hạo Nam.

"Để cho con gái nhỏ bảo bối của ông cách Đường Hạo Nam xa một chút, một tiểu cô nương tuổi còn trẻ, thân bại danh liệt cũng không tốt đâu!" Hạ Nhất Nhiễm coi như không có lời phản bác của Hạ Dụ Kỳ, cho rằng ông là đang giả bộ ngốc, bỏ lại những lời này, dẫm xuống giày cao gót, không nhanh không chậm rời khỏi căn nhà cho thuê cũ nát này.

...

Phía trên khoảng sân rộng là bầu trời trong suốt xanh thẳm, Hạ Nhất Nhiễm đứng ở lầu một, ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời xanh kia.

Tiếng thét chói tai bén nhọn của nguời phụ nữ ở bên tai vang lên...

"Nhiễm Nhiễm, mẹ đi đây, phải vui vẻ!"

Người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, đứng ở bên cạnh tay vịn tầng cao nhất, đối với bé gái nhỏ đứng ở lầu một, lớn tiếng kêu hô.

"Mẹ... Muốn đi đâu?!" Cô bé ngửa đầu, một đôi mắt to đen tuyền, trong mắt to đựng khó hiểu, nhìn mẹ đứng ở trên tay vịn, hai tay dang ra, giống muốn bay lượn một dạng.

Rồi sau đó, bà thực sự bay...

Giống một con chim đang bay lượn, lao thẳng xuống.

"Mẹ..." Tiểu cô nương thì thào kêu hô, còn tưởng rằng mẹ sẽ bay.

"Oành!"

Âm thanh vật nặng kịch liệt rơi xuống đất truyền đến, âm thanh kia khiến lòng bé gái chấn động phù phù cuồng khiêu.

"Mẹ..."

Mẹ mặc quần áo màu đỏ, mặt hướng xuống, hai tay vẫn đang trong tư thế dang ra, nằm sấp ở kia, vẫn không nhúc nhích.

Máu tươi chậm rãi tuôn lên, dần dần, ở dưới đầu bà lan tràn ra, giống như đóa hoa hồng nở rộ đỏ thẫm.

"Mẹ!" Tiểu Nhiễm Nhiễm sáu tuổi, lớn tiếng kêu hô, hướng tới bà thẳng chạy tới.

"Nhiễm Nhiễm... Muốn vui vẻ..."

Trước mắt là một mảnh màu đỏ tươi, giống như có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.

Hạ Nhất Nhiễm trong lòng ôm một bó hoa, mẹ khi còn sống yêu nhất là loại hoa sơn trà này, cô chậm rãi mở hai mắt, tầm mắt rơi vào một chỗ, từng bước, chậm rãi đi tới.

"Mẹ... Con đến thăm người..." Cô tại mảnh đất năm đó mẹ cô tự sát kia một ngồi chồm hổm xuống, đem kia bó sơn trà đặt xuống.

Rơi xuống vài giọt nước mắt, mũi chua xót khó nhịn.

Một người đàn ông bóng dáng cao lớn rắn rỏi, hướng về bên này chậm rãi đi tới...

Hạ Nhất Nhiễm đắm chìm ở trong bi thương cũng không ý thức được có người đến gần.

Cô lại vẫn ngồi xổm kia, hai mắt nhìn chằm chằm về một phiến gạch xanh kia, hai mươi năm, ấn tượng về mẹ sớm đã mơ hồ, kỳ thật sớm đã thành một loại ký thác.

"Mẹ... Con sẽ vui vẻ hạnh phúc, con hiện tại thật vui vẻ. Tòa nhà cũ này là anh Hạo Nam giúp con từ trong tay người đàn bà kia cướp về, anh ấy đối với con cực kỳ tốt, không cần lo lắng cho con." Cô cười nói, chóp mũi càng chua xót, Đường Hạo Nam gần đây đối với cô quả thật đặc biệt tốt!

Nhưng loại tốt này, có thể lâu dài hay không?

Trong lòng cô hoang mang.

"Con sẽ tiếp tục yêu anh ấy, trả giá, tương lai bất luận xảy ra chuyện gì, đều sẽ không hối hận, đúng hay không?" Cô cười nói, xoa xoa nước mắt, thật dài thở hắt ra.