Trong phòng an tĩnh giống như kết một màn sương, Hạ Nhất Nhiễm người trần truồng ngồi trên mặt đất, nếu không phải trên người không ngừng bị nước bốc hơi mang đi nhiệt lượng khiến cho thân thể dần dần băng lãnh, cô thậm chí hoài nghi toàn bộ những chuyện mình vừa trải qua đều là một cơn ác mộng, trong mộng quá mức băng lạnh, thế cho nên trong mắt đều là thương tổn. Nhưng Đường Hạo Nam phẫn nộ, còn có vết thương bị chà xát đến rách da trên người, đều đã tỏ rõ toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra toàn bộ đều đã là chân thật.
Anh quả thật thương tổn cô, không hơn không kém, chân chân thực thực.
Trên người vẫn đang không ngừng lạnh run, trong phòng yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe tiếng, Hạ Nhất Nhiễm bỗng nhiên mờ mịt rồi. Đoạn tình cảm này kiên trì đến bây giờ, cô tới cùng có được cái gì, tại sao giống như vẫn luôn mất đi, người sống luôn luôn muốn bận tâm cảm thụ cùng tâm tình của chính mình mà, tại sao hiện tại xem ra, chính mình giống như là một quả bóng nát bị Đường Hạo Nam ném đi, không ngừng mà theo cuộc đời của anh mà lên lên xuống xuống.
Yêu một người, nhất định phải là đau khổ so với sung sướng nhiều hơn sao?
Dần dần, Hạ Nhất Nhiễm tỉnh táo lại, nghĩ đến những lời chính mình vừa mới nói, thân thể càng thêm lạnh, nhịn không được đem hai tay vòng ở trước ngực, dùng lực cuộn mình lại. Thì ra vừa nãy trong lúc phẫn nộ, cô nói nhiều lời làm thương tổn Đường Hạo Nam như vậy, giờ phút này anh nhất định hận chết chính mình thôi, cho nên anh vừa mới có ánh mắt phẫn nộ như muốn bóp chết mình, là thật đi.
Rốt cuộc là vì không đủ tin tưởng hay vẫn là vì cái gì, tại sao hai người cứ không lưu tình chút nào bức nhau đến đường cùng như vậy!
Ôm chặt thân thể, Hạ Nhất Nhiễm ngã xuống trên đất, nhắm nghiền mắt. Một giọt nước mắt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống dưới, nháy mắt ẩm ướt tóc mai.
Có lẽ là vì cùng Đường Hạo Nam cãi nhau quá dữ dội, cũng có thể là bởi vì sau khi cô sảy thai thân thể suy yếu cùng cực, vừa nhắm mắt lại, Hạ Nhất Nhiễm liền thật sự ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng hẳn, bên ngoài truyền đến tiếng binh binh bàng bàng, hình như là tiếng công nhân đang tháo dỡ sân khấu mới dựng hôm trước, miệng vết thương trên người đã kết vảy, Hạ Nhất Nhiễm từ trên mặt đất đứng lên. Có lẽ là bởi vì chính mình cả người trần truồng, cũng có thể là bởi vì ngày hôm qua là khóc ngủ, Hạ Nhất Nhiễm lúc này cảm giác đầu mình có chút đau nhức choáng váng.
Mặc xong quần áo nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy một đám công nhân đang binh binh bàng bàng tháo dỡ sân khấu dựng hôm trước, có người thấy được Hạ Nhất Nhiễm theo cửa sổ thò đầu ra, vội vàng chào hỏi.
"Phu nhân buổi sáng tốt lành." Âm thanh vang lượng, đến Hạ Nhất Nhiễm đều đã cảm thấy được tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhưng vẫn lại là kìm lòng không được nhíu mày, ngày hôm qua không phải đều kêu chính mình là Hạ tiểu thư đó sao? Sao hôm nay liền đổi giọng gọi mình là phu nhân?
Nhưng mà suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Nhiễm lại bỗng nhiên tiêu tan rồi rồi, ngày hôm qua Đường Hạo Nam đã tới, những người làm kêu chính mình phu nhân cũng là chẳng có chuyện gì lạ.
Mới vừa nhớ lại như thế, cửa liền truyền đến tiếng thùng thùng thùng. Là có người đang gõ cửa, Hạ Nhất Nhiễm cảm giác tỉnh ngủ, tâm tình cũng cùng giống như vết thương nhỏ trên thân thể đã kết vảy, trở nen tốt lên không ít, cô thừa nhận chính mình vẫn yêu Đường Hạo Nam, không hy vọng cuộc đời chính mình cùng anh cứ như vậy không còn qua lại, cho nên cô vẫn lại là muốn cùng Đường Hạo Nam bình tĩnh nói chuyện.
"Phu nhân, đã thức dậy chưa? Mau ra ăn bữa sáng đi, ta mới vắt sữa tươi, còn có bánh mì mới nướng xong."
"Uh"m, tôi biết rõ, tôi lập tức xuống." Nhớ lại muốn cùng Đường Hạo Nam bình tĩnh nói chuyện, Hạ Nhất Nhiễm cũng nhanh chóng đồng ý thỉnh cầu của người làm, rồi mới xoay người đi phòng tắm rửa mặt, nhìn trong bồn tắm lớn nước tắm lại vẫn dính màu máu nhàn nhạt, Hạ Nhất Nhiễm hơi có chút thất thần. Anh Hạo Nam... Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể tổn thương đối phương như vậy sao?
Lúc này Hạ Nhất Nhiễm vẫn một lòng muốn giải quyết mâu thuẫn giữa hai người, hoàn toàn không biết giờ phút này Đường Hạo Nam đã đặt chân lên đất Sùng Xuyên, hai tay bị cảnh sát hình sự còng ở phía sau, áp giải đến cục cảnh sát.
Cô cũng không biết, chính mình trong một đêm trở thành người phụ nữ được bàn tán nhiều nhất ở Sùng Xuyên. Một năm trước, cô hoa lệ về nước, trở thành quả phụ tập đoàn Hưng Á, trong tay nắm phần lớn tài sả của tập đoàn Hưng Á.
Bây giờ, lúc tập đoàn Đế Cảnh sắp bị niêm phong, lại đột nhiên truyền ra tin tức, Hạ Nhất Nhiễm lấy được tất cả tài sản của Đường Hạo Nam, phần tài sản này hiện tại thuộc về Hạ Nhất Nhiễm, hơn nữa không thể niêm phong, trong khoảng thời gian ngắn, thân phận Hạ Nhất Nhiễm tăng gấp bội.
Nhung mà hết thảy những chuyện này, Hạ Nhất Nhiễm đang ở trang trại Anh quốc, giống như bị cách trở với phàm trần hoàn toàn không biết chuyện gì. Cô lòng tràn đầy suy nghĩ chính mình cần cùng Đường Hạo Nam ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, vì thế cô ở phòng tắm cực kỳ nghiêm túc sửa soạn lại quần áo đầu tóc chính mình, trang điểm nhẹ nhàng thậm chí xịt thêm chút nước hoa mới mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa mở cửa ra, đã bị tiếng chó sủa đột nhiên truyền đến làm giật mình, Hạ Nhất Nhiễm lấy lại bình tĩnh, liền thấy được một cục vàng vàng khổng lồ đang nằm bò ở phòng khách. Đại Hoàng xem ra lại béo hơn rồi, lúc nằm bò ở phòng khách, có tư thế oai hùng hiên ngang uy phong lẫm lẫm, nó nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm từ trước trong phòng đi tới, lập tức tinh thần phấn chấn từ trên mặt đất đứng lên, hướng về Hạ Nhất Nhiễm mạnh lao tới.
Hạ Nhất Nhiễm bất ngờ không đề phòng, suýt nữa bị Đại Hoàng bổ nhào tới làm té ngã. Rất không dễ dàng đứng vững thân thể, cũng đã đỏ hốc mắt, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu Đại Hoàng. Cảm giác lông lá xù xì, quả thực muốn đem trái tim Hạ Nhất Nhiễm đều đã hòa tan hết rồi.
"Đại Hoàng, sao mày lại đến đây?" Khi Hạ Nhất Nhiễm còn đang vì Đại Hoàng đến mà vui mừng kích động, cửa phòng lầu hai bỗng nhiên bị mở ra, hai bóng dáng nho nhỏ trực tiếp từ bên trong phòng vọt ra.
"Mẹ!" Đồng thanh kêu lên, hai bóng dáng nho nhỏ không hẹn mà cùng nhào vào trong lòng Hạ Nhất Nhiễm. Hạ Nhất Nhiễm nháy mắt lệ rơi đầy mặt, rốt cuộc mặc kệ mọi thứ, ngồi chồm hổm trên đất trực tiếp đem hai đứa nhỏ ôm lấy vào trong ngực mình, cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, Hạ Nhất Nhiễm nhịn không được nghẹn ngào.
Nini vươn ra một bàn tay nhỏ mập mạp tới lau lau nước mắt trên mặt Hạ Nhất Nhiễm, một bên xoa một bên vẫn còn không quên an ủi Hạ Nhất Nhiễm. "Mẹ ngoan, người đừng khóc có được hay không, người vừa khóc bảo bảo cũng muốn khóc, Nini nhớ mẹ muốn chết rồi." Nini nói ra những lời ấm lòng này, nước mắt Hạ Nhất Nhiễm nháy rơi càng nhiều hơn, ngoài miệng lại vẫn lại là đồng ý: "Uh"m, mẹ không khóc."
Trái ngược với Nini đáng yêu tình cảm, Wiliam xem ra ngạo kiều hơn rất nhiều, lúc này cậu bé bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đứng ở một bên, miệng lại vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Khóc cái gì, con gái chính là phiền toái, khóc lên xấu chết đi được!" Một câu, nháy mắt đem Hạ Nhất Nhiễm chọc nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu William.
"Không được học vẻ mặt người chết giống cha con như vậy, rõ ràng chính là quan tâm mẹ mà! Còn ra vẻ lạnh lùng không quan tâm! Con có biết hay không con làm con trai như vậy sau này tìm không được vợ đâu!" William vội vàng bất mãn đem đầu mình quay sang một bên, không cho Hạ Nhất Nhiễm tiếp tục xoa đầu mình, vẻ mặt kia quả thực là muốn bao nhiêu ngạo kiều liền có bấy nhiêu, Nini cũng cùng ở một bên thêm mắm thêm muối.
"Đúng! Mẹ, người không biết đâu. Anh trai bình thường mặt cũng cực kỳ đáng ghét, chính là thối tha như vậy, quả thực thối tha muốn chết, lúc nào cũng hung dữ với con! Mẹ người nói xem, đối xử với em gái đều đã hung dữ dọa người như thế, sau này làm sao lấy được vợ, mẹ người nói đúng hay không?" Nini cắn tay nhỏ của chính mình hỏi, nháy mắt bị William không chút lưu tình nhìn đầy xem thường. Nhưng mà lần này có lẽ là bởi vì có Hạ Nhất Nhiễm, Hạ Nhất Nhiễm rõ ràng không có nhìn thấy chút sợ hãi nào trên mặt con gái mình, ngược lại là vui sướng khi người gặp họa thè lưỡi với William.
Hạ Nhất Nhiễm nháy mắt bị dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của hai đứa trẻ nhỏ làm cho tức cười, vốn dĩ những chuyện không vui khó chịu tích tụ trong ngực như là mây đen bao phủ toàn bộ đều đã tan thành mây khói, tâm tình cũng trở nên sáng lạng hẳn lên. Nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của hai đứa nhỏ, Hạ Nhất Nhiễm đối với quan hệ giữa chính mình cùng Đường Hạo Nam lại lần nữa tràn ngập lòng tin, hai đứa nhỏ thông minh lanh lợi như vậy, cô cùng Đường Hạo Nam trải qua nhiều chuyện như vậy, rất không dễ dàng cuối cùng mới có thể được ở bên nhau, tới cùng có cái lý do gì có thể để cho cô không quý trọng.
Người làm lúc này vừa lau tay đang dính nước vào tạp dề trên người mình vừa từ trong phòng bếp đi ra. Lúc nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm cùng hai đứa nhỏ, nháy mắt cười cong mi mắt.
"Phu nhân người xem trẻ tuổi như thế, không nghĩ tới thậm chí ngay cả con đều đã lớn như thế, tôi mới làm pho mát, có thể cho bọn nhỏ tới nếm thử." Người làm giống như cực kỳ thích hai đứa nhỏ, vươn tay kêu hô hai nhỏ đến, Nini có vẻ không sợ người lạ, người khác vừa gọi mình, lập tức nhảy lon ton chạy qua, lại bị William ở phía sau túm vạt áo. "Ai kêu em đều có thể đi qua sao? Không biết bên ngoài có người xấu à? Lỡ như bị người xấu lừa đi rồi sao!" William như là người lớn dạy dỗ Nini, ngược lại để cho người làm xem ra có chút ngượng ngùng.
Nini ủy khuất bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm, ánh mắt đáng thương tội nghiệp kia, rõ ràng là đang lên án William lại hung dữ mắng cô bé rồi. Hạ Nhất Nhiễm thật cảm thấy William như là một người lớn dạy dỗ rất đúng, Nini xem ra chính là quá tùy tiện, dễ dàng bị lừa.
Cho nên Hạ Nhất Nhiễm trực tiếp coi như không có vẻ mặt xem ra đáng thương tội nghiệp của Nini, nhìn không chớp mắt theo bên người Nini đi tới, ngồi ở bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.
"Đường Hạo Nam đâu? Anh ấy đi nơi nào rồi hả?" Không quá quen ở trước mặt những người làm này gọi Đường Hạo Nam là tiên sinh, cho nên Hạ Nhất Nhiễm rõ ràng trực tiếp gọi thẳng tên Đường Hạo Nam.
Hai đứa nhỏ còn đang đùa giỡn với nhau nghe được ba chữ Đường Hạo Nam toàn bộ đều đã yên tĩnh trở lại. Nini ngây thơ hỏi: "Mẹ, cha cũng ở đây sao?" Ưm, hai đứa nhỏ thật sự là quá đáng thương, mẹ không thể ở bên người, cha cả ngày bận rộn, hai đứa nhỏ đều đã lâu không có cùng cha ăn cơm rồi! Nini ủy ủy khuất khuất nhớ lại, từ trong lòng William tránh thoát ngoài, ngồi đàng hoàng ở bên cạnh bàn ăn, vốn là đem tạp dề nhỏ của cô bé choàng ở trên cổ, rồi mới cầm lấy dao nĩa, ngoan ngoãn đáng yêu miệng nói: "Con muốn cùng cha mẹ ăn cơm." Nghe được Nini nói như vậy, người làm trở nên khó xử, vẻ mặt giống như ăn phải cái gì bẩn vậy, xem ra xoắn xuýt không được.
Hạ Nhất Nhiễm có một loại dự cảm không tốt: "Có cái gì không thể nói, cô nói đi."
"Tiên sinh đêm qua liền đi, trước khi đi, để cho vị thư ký kia nói với chúng tôi, cái trang trại này đã là tài sản của phu nhân, rồi buổi sáng hôm nay, thiếu gia cùng tiểu thư đã bị đưa tới rồi."
Dao nĩa trong tay Hạ Nhất Nhiễm, cạch một tiếng rơi trên bàn