Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 194: Một hồi cầu hôn long trọng (2)




"San San, em xong việc chưa, nhanh ra đi, nghi lễ cũng sắp bắt đầu rồi." Sau tiếng đập cửa, là Lục Ngộ Hàn giọng đầy thành thục vang lên.

Hạ Khả San theo bản năng nhìn Hạ Nhất Nhiễm liếc mắt một cái, vẻ mặt bắt đầu trở nên ngượng ngùng."Cái kia... Chị, em đi ra ngoài trước nha."

"Em đợi chút đã, cậu vừa rồi nói cái hôn lễ gì." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ nhàng nhíu mày.

Trực giác bên trong này có khó hiểu, hôm nay không khí là lạ, từ giúp việc đến lái xe lại đến Hạ Khả San giờ đến Lục Ngộ Hàn, bọn họ giống như đều biết có chuyện gì, nhưng mà bọn họ dường như đều không có ý định nói cho chính mình.

Không phải buổi họp ký giả của Vivian sao? Sao giờ còn có hôn lễ?

Cô xuất thân là quan hệ công chúng, lại chưa từng nghe nói qua buổi họp ký giả còn sẽ có hôn lễ gì.

Cô không thể để Hạ Khả San đi, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Bọn họ nhất định có chuyện gì gạt chính mình!

Hạ Nhất Nhiễm vươn tay trực tiếp túm chặt Hạ Khả San."Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Thái độ kiên quyết, phối hợp với khí chất thành thục tao nhã, quả thực chính là một nữ vương không thể không tôn kính.

Hạ Khả San nháy mắt liền mặt đầy đau khổ."Chị... Người không cần làm khó em, nói ra liền không có ý nghĩa nữa rồi, Lục Ngộ Hàn còn tìm đang tìm em đó, em đi ra ngoài trước nha."

"San San, em còn làm gì vậy?" Lục Ngộ Hàn giọng đúng lúc từ ngoài cửa truyền đến.

"Em đã tới rồi, đã tới rồi đây." Hạ Khả San hướng Hạ Nhất Nhiễm nhếch miệng cười, dáng vẻ kia quả thực là muốn bao ngốc liền có bấy nhiêu ngốc, Hạ Nhất Nhiễm bị Hạ Khả San đùa cười, rồi mới buông lỏng tay ra.

"Thôi, tha cho em một cái mạng, em đi đi." Hạ Nhất Nhiễm cười buông lỏng tay ra, trong đáy mắt tất cả đều là cưng chiều dành cho Hạ Khả San.

"Em đây đi trước, chị chờ xem. Hạ Khả San cũng cười theo, khóe miệng trêu tức không hề kém với Hạ Nhất Nhiễm.

Hạ Nhất Nhiễm càng thêm nghi hoặc, nhưng mà trong lòng mơ hồ đã có chút suy đoán. Đêm qua Đường Hạo Nam liền nói cho chính mình muốn tham gia một buổi họp báo đưa tin. Sau đó, buổi sáng hôm nay liền đã xảy ra nhiều chuyện khó hiểu như thế.

Cái suy đoán này để cho lòng cô hưng phấn lại nhảy nhót, nhưng mà lại thật không dám tin tưởng, bởi vì sợ toàn bộ đều là cô một mình cô tự tưởng tượng ra, rồi mới hạnh phúc hụt bay, khiến cô càng thêm hụt hẫng.

Tuy chưa bao giờ từng yêu cầu xa vời, nhưng mà làm một người phụ nữ, lại khó tránh khỏi có chút trông mong ngày đó đến.

Ý thức được chuyện có khả năng xảy ra, Hạ Nhất Nhiễm tâm tình liền bỗng nhiên trở nên khẩn trương, nhịn không được nhìn gương mặt chính mình trong gương, nhìn mặt mình trang điểm có phải nhìn coi như là tinh xảo hay không, áo cưới có chỗ nào vấy bẩn hay không, có chỗ nào không ổn, mãi đến khi xác nhận cả người mình không có vấn đề gì, Hạ Nhất Nhiễm mới như trút được gánh nặng một dạng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mãn ý nhìn về phía hình ảnh cô gái phản chiếu trong gương kia.

"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên.

Hẳn là anh Hạo Nam. Anh ấy là tới nói cho chính mình kế tiếp muốn xảy ra chuyện gì sao?

Tâm tình nhảy nhót để cho cô càng khẩn trương hơn, sau đó bước từng bước một hướng về cửa đi tới, lòng bàn chân đều có chút bủn rủn.

"Anh Hạo Nam..."

"Là tôi, cô nhớ anh Hạo Nam của cô đến vậy sao?" Vivian đang đứng tại cửa, bỡn cợt trêu đùa Hạ Nhất Nhiễm. Hạ Nhất Nhiễm đôi má nháy mắt giống như ráng đỏ một dạng, đỏ bừng lên, chậm rãi cúi đầu.

Rầm rầm rầm, bên ngoài vài tiếng pháo mừng nổ tung, Hạ Nhất Nhiễm mơ hồ nghe được có người thét chói tai.

"Đi thôi, trò hay bắt đầu rồi, cô cũng không nên quá cảm động, tôi không chuẩn bị quá nhiều khăn giấy đâu...." Vivian vươn tay lôi kéo Hạ Nhất Nhiễm liền đi.

Cái suy đoán trong lòng càng thêm xác định, Hạ Nhất Nhiễm gần như có thể khẳng định.

Khẩn trương, khẩn trương đến nỗi đã nói không ra lời, chỉ có thể thành thành thật thật đi theo phía sau Vivian, hướng hội trường đi đến.

"Hôm nay, mời mọi người tới, là muốn để cho mọi người chứng kiến tôi cầu hôn." Hạ Nhất Nhiễm vừa mới cùng Vivian đi tới, liền thấy được Đường Hạo Nam đang đứng trên lễ đài, tác phong nhanh nhẹn. Anh so với bảy năm trước càng thêm thành thục, lúc giơ tay nhấc chân, trì hoa tuế nguyệt, mà lại lắng đọng lại một người đàn ông không quan tâm hơn thua. Cô thực vì anh mà cảm thấy kiêu ngạo.

Cảm động chua xót đích tình triều trong nháy mắt ùn ùn kéo tới, nước mắt nháy mắt tràn đầy Hạ Nhất Nhiễm hốc mắt, ba quang bắt đầu khởi động ở bên trong đánh đi dạo.

"Sao mới bắt đầu đã khóc, không dự đoán được một người đàn ông không giỏi biệt đạt cảm xúc của mình như anh ấy cũng sẽ tạo ra một màn bất ngờ lãng mạn như vậy đúng không, kỳ thật nhiều năm như thế, tình cảm anh ấy dành cho cô, trước giờ đều không thay đổi." Vivian vươn tay vuốt ve áo cưới trên người Hạ Nhất Nhiễm, đây không chỉ là tâm huyết của chính mình, lại vẫn chứa đựng tình yêu thâm trầm của một người đàn ông đối với người phụ nữ của mình.

Hạ Nhất Nhiễm một bên vươn tay lau đi nước mắt một bên lắc đầu, không phải, cô biết anh là một người đàn ông biết lãng mạn cùng ôn nhu, giống như là anh từng tháng đều đã chuẩn bị nước đường đỏ, thậm chí... Thậm chí cả chuyện lúc trước anh chuẩn bị búp bê vải cho Đồng Y Mộng.

Cô biết lúc này nhớ tới Đồng Y Mộng khó tránh khỏi có chút giết phong cảnh, nhưng mà... Nếu không có Đồng Y Mộng, bọn họ có lẽ liền đều có đoạn tình cảm quý trọng không dễ có được như thế này.

Vài năm nay, bọn họ dường như muốn đem những cả vã cả đời này đều đã cãi vả hết, năm tháng còn lại, cô chỉ muốn cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

"Tiếp tục nghe, tiếp tục nghe, anh ấy muốn bắt đầu nói chuyện rồi." Tuy nói chính mình không có chuẩn bị khăn giấy, nhưng mà trên thực tế Vivian đã chuẩn bị tốt, lúc này chính đang cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hạ Nhất Nhiễm.

"Cô mau nhìn xem, trang điểm trên mặt tôi có bị trôi đi hay không." Hạ Nhất Nhiễm không ngừng vươn tay hướng trên mặt mình quạt gió.

"Không có, không có, hôm nay cho cô dùng đều là đồ trang điểm không thấm nước, nhưng mà lát nữa cô vẫn lại là đừng khóc quá dữ dội đấy."

Tiếng vỗ tay giống như thủy triều một dạng qua đi, Đường Hạo Nam lần nữa mở miệng.

"Bảy năm trước, tôi quá đào hoa, nổi danh khắp nơi, xem ra cuộc sống quá tùy ý lại phóng khoáng, nhưng mà trên thực tế, tôi là tại hận một người con gái, ban đầu, tôi tưởng là tôi hận cô ấy là hận tâm địa xấu xa của cô ấy, thiếu chút nữa hại chết bạn gái của tôi, tôi tưởng là tôi làm vậy là đang trả thù cô ấy, về sau, tôi mới phát hiện là tôi sai lầm rồi, tôi sai hoàn toàn triệt để!"

Đường Hạo Nam nói tới đây, dĩ nhiên nghẹn ngào, mà Hạ Nhất Nhiễm đã khóc không ngừng được, chuyện cũ giống như một bộ cuộn phim cũ đang trước mặt mình chậm rãi chiếu lại, có cười vui có nước mắt, hiện giờ nhớ tới, vật đổi sao dời.

"Tôi phát hiện tôi cũng không phải hận là cô gái này, tôi là yêu cô gái này, là tôi hận bản thân tôi quá yêu cô ấy, tôi chán ghét sự lạnh nhạt của cô ấy, tôi chán ghét vẻ không cần của cô ấy, cho nên tôi tự tạo danh tiếng đào hoa phong lưu cho mình ở bên ngoài, không ngừng tạo ra các loại phiền toái cho cô ấy, đó là một loại hành vi cực kỳ ngây thơ, giống như là là học sinh tiểu học, bắt sâu hăm họa hay ném giấy vào bạn gái mình thích để thu hút sự chút ý của bạn gái ấy, tôi đang khiêu chiến giới hạn chịu đựng của cô ấy, chờ đợi cô ấy cho mình chút để ý, nhưng lại tỏ vẻ chán ghét sự để ý của cô ấy." Nói tới đây, anh nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu lại lưu luyến rơi vào trên mặt cô gái đang đứng tại màn che lớn sau hậu đài kia.

Trong ánh mắt kia, tràn ngập thâm tình chuyện cũ, là biểu hiện đến chậm, Hạ Nhất Nhiễm khóc càng dữ dội rồi.

Cô không ngừng hướng về phía Đường Hạo Nam lắc đầu, không, không phải như thế, không đơn thuần là lỗi lầm chỉ riêng anh, là cô yếu đuối, là cô muốn mạnh mẽ, lại không bỏ được chút tôn nghiêm để cho cô cúi đầu trước mặt Đường Hạo Nam, cho nên hai người cứ phân cao thấp với nhau, tổn thương nhau, chính là không chịu nói ra ba chữ "wo ái ni" kia.

Cho nên cứ kéo dài là nhiều năm như thế, mắc sai lầm nhiều năm như thế.

"Đừng khóc." Đường Hạo Nam đối với Hạ Nhất Nhiễm ra hiệu, sau đó ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên người khách quý ở hiện trường.

"Chính là bởi vì tôi là một kẻ ngốc, cho nên tôi tin lời gièm pha của kẻ lừa đảo Đồng Y Mộng kia, liên tiếp đem cô ấy từ bên cạnh ép phải rời đi, đi lần này, chính là trọn vẹn sáu năm." Lúc này, William cùng Nini từ cửa hội trường bưng hoa tươi đi tới, giống như là hai đồng nam đồng nữ sống động, xem ra vô cùng đáng yêu, mà khi những khách quý này, nhìn đến này hai đứa nhỏ, toàn bộ đều đã hít một hơi khí lạnh.

Có lẽ từ trên mặt Nini cũng không thể hoàn toàn nhìn ra được cái gì, nhưng mà một khuôn mặt nhỏ nhắn của William kia, quả thực cùng Đường Hạo Nam chính là trong một cái khuôn in ra.

Không thể tưởng được người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng nhất Sùng Xuyên nhiều năm như thế, lúc này con đều đã đã lớn như thế.

"Đúng, các người không nhìn lầm, đây là con của tôi, là con của tôi cùng Hạ Nhất Nhiễm, mà đối tượng tôi hôm nay muốn cầu hôn, chính là vợ trước của tôi, Hạ Nhất Nhiễm! Tôi yêu cô ấy, mà danh phận tôi nên cho cô ấy, vậy mà đến chậm mười năm!"

Hội trường nhất thời lại càng rộ lên, có người dẫn đầu vỗ tay, rồi sau đó tiếng vỗ tay liền giống như sóng biển một dạng, chìm ngập tất cả hội trường.

Vivian ở sau lưng Hạ Nhất Nhiễm nhẹ nhàng đẩy một cái."Đi thôi, đến lúc cô lên sân khấu rồi."

Hạ Nhất Nhiễm chân tay luống cuống, trong khoảng thời gian ngắn, mà lại đứng tại chỗ không hề động. Mãi đến... Đường Hạo Nam vẫy tay về phía cô, lúc này cô mới hướng về lễ đài đi lên, kỳ thật chỉ là một bước là có thể đi lên lễ đài, mà Hạ Nhất Nhiễm đến chân đều đã đang run run rồi.

Hạ Nhất Nhiễm mới đi về phía trước vài bước, Đường Hạo Nam cũng đã hướng đến trước mặt cô, trong tay giống như làm ảo thuật một dạng biến ra một cái hộp, quỳ một gối xuống, anh nhẹ nhàng mở ra cái hộp ở trong tay.

"Hạ Nhất Nhiễm, màn cầu hôn này đến muộn mười năm, em còn nguyện ý đồng lấy anh không?" Vỗ tay giống như thủy triều một dạng rút đi, mỗi người ở đây đều bị trường hợp như vậy cuốn hút, ngừng thở, an tĩnh chờ đợi Hạ Nhất Nhiễm trả lời.

Hạ Nhất Nhiễm khóc đỏ mặt, vừa muốn mở miệng đồng ý với người đàn ông quỳ ở trước mặt này.

Hội trường vang lên một tiếng vỗ tay có chút đột ngột, tầm mắt mọi người chuyển sang, liền thấy được người kia từ trong góc tối đi ra, người đàn ông khí độ bất phàm, trên mặt của anh ta lúc này lại vẫn treo tươi cười, hai tay nhẹ nhàng chụp cùng một chỗ, mà lại không chút để ý như vậy.

"Tôi vừa mới nhìn một màn cầu hôn rung động lòng người, thật sự là rất có sáng tạo, chỉ đáng tiếc là, người phụ nữ bị cầu hôn này, là vợ của tôi, cho nên, tôi không thể không đứng ra quấy rầy hào hứng của mọi người rồi."

Hạ Nhất Nhiễm thân thể, đã giống như đúc bằng chì đứng yên ở trên lễ đài.

Hội trường vốn là như chết lặng một dạng cực kỳ yên tĩnh, sau đó liền giống như núi lửa phun trào một dạng bộc phát ra từng trận tiếng động lớn xôn xao.

"Cái gì? Người này là chồng của Hạ Nhất Nhiễm?"

"Trời ạ, thật máu chó!"

Phụ nữ đã từng kết hôn, còn ở nơi này cử hành hôn lễ? Thật không biết xấu hổ! Hẳn chừng đứa bé kia cũng là thứ con hoang!"

Các lời xì xào bàn tán thô tục không chịu nổi vang lên khắp ngóc ngách trong hội trường.