Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 176: Đừng cho là tôi thực yêu anh




Hai cô gái ăn mặc quyến rũ, còn bị Đường Hạo Nam ôm vào trong ngực, nhìn cách ăn mặc chính là loại gái bao điển hình ở hộp đêm.

Quyến rũ,  gợi cảm, sexy.

Giữa lúc hoảng hốt, giống như về tới nhiều năm trước, mỗi buổi tối, cô tới hộp đêm làm hoạt động, cũng là gặp được Đường Hạo Nam như vậy...

Mà những lời anh vừa mới nói kia, còn đang quanh quẩn trong trái tim cô.

Như là từng mũi kim thêu hoa tinh tế, từng phát từng phát, đâm vào ngực cô.

Anh chỉ là uống say, nói linh tinh mà thôi, cô không thể tin là thật, bắt anh về nhà quỳ bàn phím là tốt rồi!

Đường Hạo Nam giống không thấy được cô, một bàn tay còn đang xoa nắn ngực người phụ nữ bên tay phải, động tác vô cùng phóng đãng, khóe miệng lại vẫn ôm lấy nụ cười tà tứ, nhìn Hạ Nhất Nhiễm đi đến.

"Chị dâu đến rồi!" Hạ Cận Nghiêu vội vàng đứng dậy, nghênh đón Hạ Nhất Nhiễm.

Cô rộng rãi hướng Hạ Cận Nghiêu chào hỏi, "A Nghiêu, cậu tới Sùng Xuyên, sao lại không đến trong nhà làm khách? Mang anh cậu tới chỗ như thế làm gì!"

Hạ Nhất Nhiễm khi nói chuyện, tầm mắt rơi vào hai người phụ nữ bên cạnh Đường Hạo Nam, "Ra ngoài!"

Cô trầm giọng mệnh lệnh, vẻ mặt nghiêm khắc, hai người phụ nữ kia sợ tới mức kinh hãi, vội vàng muốn đứng dậy, bị Đường Hạo Nam ngăn lại.

Anh cho rằng, Hạ Nhất Nhiễm sau khi nghe chính mình nói những lời kia, sẽ lập tức rời đi, ai biết, cô rộng lượng như thế, cường thế, lại là trấn định, ung dung như vậy, hoàn toác trái ngược nhiều năm trước không chút phản ứng, cô hiện tại đang cường thế đối với những người phụ nữ lẳng lơ này biểu thị công khai quyền sở hữu.

Chẳng qua, anh không có phúc hưởng thụ.

"Ông xã, anh chơi đã chưa?" Hạ Nhất Nhiễm không buồn bực, nhìn chằm chằm mặt Đường Hạo Nam, khóe miệng nhiễm cười, nhẹ giong ngọt nào liền hô lên "ông xã" rồi, mà còn, nói được tự nhiên như vậy.

Đường Hạo Nam tim, hung hăng chấn động run rẩy, xưng hô thân mật như vậy, nói vô cùng thân thiết.

Đây là trạng thái anh đã từng tha thiết ước mơ, nhưng mà...

"Ông xã? Ai là ông xã vậy? Các người nói, tôi kết hôn sao?" Đường Hạo Nam nở nụ cười, cười đến ngả ngớn mà làm càn, nhìn người phụ nữ trong lòng, giương giọng hỏi.

"Đường tổng là người đàn ông độc thân kim cương cực kỳ có giá trị tại Sùng Xuyên!"

"Đúng vậy, người sáu năm trước không phải ly hôn sao? Tôi ở trong TV xem qua tin tức, vị này không phải là... Người vợ trước đi..."

Hai người phụ nữ kia, kẻ xướng người hoạ, ngửa đầu nhìn Hạ Nhất Nhiễm.

Chuyện xưa nhắc lại, Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là bị kích thích đến nơi.

Đường Hạo Nam anh thật sự uống say sao? Không phải, liền tính uống rượu, cũng không có khả năng để cho người phụ nữ khác nhục nhã chính mình như thế!

"Ông xã, đừng làm loạn nữa, về nhà thôi! Con trai cùng con gái đều đang đợi anh về!" Cô nói xong, khom người bắt tay anh, bị Đường Hạo Nam ghét bỏ hất ra.

"Người nào cmn là ông xã cô?! Hạ Nhất Nhiễm, màn kịch này, kết thúc! Thời gian không tới ba tháng, em lại bị tôi theo đuổi trong tầm tay rồi! Em còn không biết đi, trước giờ tôi, một mực diễn trò!" Anh đứng lên, vô tình lãnh khốc nói.

"Người đâu! Đem cô ta đuổi đi cho tôi!"

"Đường Hạo Nam! Anh nổi cơn điên gì vậy?!" Hạ Nhất Nhiễm vẫn giống đang nghe truyện cười, từ đầu không tin anh đang diễn trò, sao có khả năng?!

Đường Hạo Nam tức giận thở dài, nhìn về phía Hạ Cận Nghiêu, "Cậu xem, phụ nữ đều đức hạnh như thế mà thôi. Lúc chưa theo đuổi được, với cậu chơi trò cao ngạo, đuổi tới tay, tựa như cao da chó một dạng dính lấy cậu, bỏ cũng không xong!"

Anh chế giễu nói.

"Lão Đại, anh đừng như vậy, liền tính đuổi tới tay, cũng cho chị dâu chút mặt mũi..." Hạ Cận Nghiêu thấp giọng nói, nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm.

"A Nghiêu, các người rốt cuộc đang làm cái gì?!" Cô cảm giác được một tia không thích hợp, nhìn Hạ Cận Nghiêu hỏi.

Hạ Cận Nghiêu nhìn cô, nhún nhún vai, "Lão Đại trước đó cá cuộc với tôi, nói trong vòng ba tháng, khẳng định làm cho chị trở nên dễ bảo bám riết lấy anh ấy, lại yêu anh ấy..."

Nhìn thái độ Hạ Cận Nghiêu kia rất nghiêm túc, Hạ Nhất Nhiễm đầu óc ong ong, lại nhìn về phía Đường Hạo Nam, anh vẻ mặt ngả ngớn cười.

"Tôi tại sao chậm chạp không cầu hôn em? Bởi vì từ đầu liền không tính toán! Em nghĩ rằng Đường Hạo Nam tôi, đường đường tổng giám đốc của cả một tập đoàn, sẽ lấy một cái người phụ nữ đã hai đời chồng? Em nằm mơ đi! Tôi cũng phải bận tâm hình tượng, sáu năm trước tôi ở trước mặt truyền thông mặt đã nói nói vậy, tôi hiện tại chẳng lẽ muốn tự mình đánh mặt mình?"

"Hạ Nhất Nhiễm! Em tỉnh lại đi! Tôi vốn cho là, em thực không thích tôi, cho nên, xuất phát từ dục vọng chinh phục của đàn ông, ép em ký hiệp nghị. Ba tháng cũng nhanh đến, em đã sớm bị tôi..."

"Bốp!"

Lời chói tai anh nói còn chưa nói xong, Hạ Nhất Nhiễm dương tay, hướng anh đánh một cái tát!

Tiếng tát tay thanh thúy vang vọng cả phòng bao, tất cả mọi người sửng sốt.

"Tỉnh táo chưa?!" Hạ Nhất Nhiễm cường thế giương giọng hỏi.

"Em cmn..."

"Bốp!" Anh tức giận phản bác, cô lại dơ tay, cấp cho anh một cái tát, động tác rõ ràng mà lưu loát, một đôi mắt  hạnh khóa chặt anh, bên trong lóe ra lệ quang.

"Tỉnh táo chưa?!" Cô hỏi tiếp, giọng rất lớn, trung khí mười phần.

Đánh vào mặt, đau trong lòng, anh nên cảm động, cái người phụ nữ ngốc này, cuối cùng đồng ý tin tưởng anh, nếu là trước kia, đã sớm bị nhục nhã chạy mất.

Nhưng mà, anh không thể không đẩy cô đi thật xa.

"Hạ Nhất Nhiễm! Em cmn đủ rồi!"

"Bốp!"

Lại một cái tát vung xuống, cô đêm nay, giống nữ vương cường thế, đang dạy dỗ người đàn không nghe lời của mình.

"Đường Hạo Nam! Tỉnh táo mà nói, liền về nhà cho em! Lập tức!" Cô gào thét, liền muốn nắm lấy tay anh, bị anh hất ra, hai mắt hung tợn trừng mắt với cô.

"Em thật đúng là coi mình như rễ hành rồi hả?! Đường Hạo Nam tôi cho dù cưới, cũng không có khả năng cưới em! Biết An Nhiên đúng không? EM quen biết đấy! Cô ấy mới đúng là vị hôn thê trong lòng tôi chọn! Tôi sẽ không quên, lúc cuộc đời tôi gian nan khổ sở nhất, là cô ấy ở bên cạnh tôi, kiên nhẫn ôn nhu chăm sóc tôi! Mà em, cũng xứng?!" Đường Hạo Nam bắt đầu tung đại chiêu, gằn từng tiếng, đam thẳng vào nơi mềm mại, yếu ớt nhất trong lòng Hạ Nhất Nhiễm.

Cô gần đây vẫn luôn tự trách, sau khi anh bị thương, lúc anh toàn thân tê liệt, cô nhẫn tâm không nhìn anh...

"Đúng! Tôi trước kia là thật lòng yêu em, nhưng mà, tình yêu của tôi, cũng sớm bị sự vô tình của em làm tan biến rồi! Khi tôi nằm trên giường bệnh, nhúc nhích cũng chẳng được, đến tiểu tiện cũng phải nhờ y tá, trong lòng tôi cực kỳ hận em, em biết không?"

"Bởi vì em, tôi sáu năm uống thuốc ngủ! Bởi vì em, tôi mới bị liệt! Nhưng mà, em lúc ấy biết tôi bị liệt, cũng chưa đi Mỹ liếc nhìn tôi một cái! Em cho là, trái tim của tôi là làm bằng sắt đá? Có yêu nhiều đến đâu, đều bị em làm tan biết hết rồi! Ở trước mặt em, tôi một chút tôn nghiêm đều không có, hèn mọn dỗ em, nhưng mà em, một nụ cười tươi tắn đều chẳng muốn cho tôi! Em cho là, những thứ này tôi không cần? Tôi để ý, tôi đều nhớ kỹ cả! Liền vì hôm nay!"

"Hiện tại, em yêu tôi, tôi cmn không cần rồi! Em cho rằng mình là ai?! Tôi nhất định phải vây quanh một người phụ nữ như em sao?! Em nói đến cùng vẫn lại là người phụ nữ hai đời chồng, đúng, có lẽ em không phát sinh quan hệ gì với người chồng đã chết kia của em, nhưng mà, trên danh nghĩa, chính là quả phụ Đổng gia! Sinh con trai cho tôi liền giỏi lắm sao? Đường Hạo Nam tôi muốn con trai còn không phải cực dễ dàng?"

Anh liên tiếp gầm thét, nói từng chữ, cô nghe được rõ ràng, đột nhiên, giống như bị người từ đỉnh đầu xối một thùng nước đá, lạnh lẽo thấu xương.

"Anh nói, đều là lời trong lòng?" Cô nhìn anh, thân thể nhịn không được đả kích, loạng choạng, lạnh giọng hỏi.

"Đương nhiên! Tôi nhịn em đủ lâu!" Anh lập tức phản bác.

Hạ Nhất Nhiễm lúc này xoay người đi, không đi hai bước, lại xoay người trừng mắt nhìn anh, "Nếu không cần con tôi, tại sao cứu nó?! Tại sao?!"

"Con tôi tại Sùng Xuyên bị hại, truyền ra ngoài, Đường Hạo Nam tôi thể diện biết để chỗ nào? Người ta có thể nói, tổng giám đốc tập đoàn tôi đây là kẻ hèn nhát, con trai ruột của mình đều bảo vệ không được!" Những thứ này, đều là lúc trước đã nghĩ ra cách đối đáp hoàn mỹ, nói ra, chân thật như vậy.

Hạ Nhất Nhiễm dương môi, lại xoay người đi.

Sáu năm trước, anh cũng như vậy, cho cô một đoạn sủng ái, rồi sau đó, không cần cô nữa.

Hôm nay, sáu năm sau, rõ ràng, không có bên thứ ba, kết quả...

Thì ra, trong lòng anh vẫn luôn oán trách cô.

Đã sớm không thích rồi.

Cô giống xác chết biết đi một dạng, đi đến cửa phòng bao, không có xoay người, "Đường Hạo Nam, tôi nói cho anh biết, không nể tình các con, tôi từ đầu liền không nghĩ để ý anh, đừng cho là tôi thực yêu anh rồi... Không có con trai, anh cái gì cũng không phải.

Cô đưa lưng về phía anh, chịu đựng trái tim đau đớn, trái lương tâm nói.

Bắt đầu là vì con trai, hiện tại...

Trong lúc bất tri bất giác, đã sớm lại động lòng với anh.

Cho rằng, duyên phận như vậy, làm cho bọn họ đi vòng một vòng tròn, lại về tới lúc ban đầu.

Ai ngờ...

Nói như thế, ở trước mặt anh ít nhất thua không thảm như vậy.

Đường Hạo Nam quả đấm, từ từ nắm chặt, lời của cô, vẫn lại là dễ dàng làm anh tổn thương, giống lưỡi dao sắt bén, đang đâm nát trái tim anh.

Cô đi rồi, hai người phụ nữ kia cũng bị Hạ Cận Nghiêu đuổi đi.

"A Nghiêu, cách làm của tôi không sai đúng không, cậu xem đi, cô ấy không thích tôi, nếu nói cho cô ấy, ngược lại là làm phiền người ta... Đúng không?" Anh ngồi trên ghế sofa, cúi thấp đầu, nói khẽ.

"Lão Đại, chị dâu có lẽ là nói nhảm thôi, anh đều đã nói chị ấy như vậy, chị ấy khẳng định là giận dỗi mới phản bác!" Hạ Cận Nghiêu vội vàng nói.

Đường Hạo Nam lắc đầu, "Là thật sự. Hai tháng qua, cô ấy từ đầu liền không nói qua yêu tôi, trong mắt trong lòng đều là các con, địa vị của tôi ở nhà, còn không bằng Đại Hoàng..." Anh lòng chua xót nói, trong lòng có một tia oán giận như vậy, nhưng mà, không sao cả, một người sắp chết như anh, không tư cách lại mong đợi tình yêu hay bất cứ cái gì.

Hạ Cận Nghiêu nhìn Đường Hạo Nam toàn thân cô đơn, thật là đau lòng.

"Lão Đại, đã giúp anh hỏi thăm phương án trị liệu rồi, có thể còn có cứu..."

"A Nghiêu! Mặc kệ những thứ này đi! Di chúc, tôi đã lập rồi. Quyền hành công ty sau này giao cho cậu! Sùng Xuyên, không phải chỗ tôi nên ở lâu, tôi muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh, chờ chết." Đường Hạo Nam cười nói.

"Nhất định phải giúp tôi chăm sóc tốt mẹ con ba người họ, xin nhờ cậu, anh em tốt!" Anh lại nói.

Hạ Nhất Nhiễm một mình một người, đi ở trong đêm đông, gió lạnh rét thấu xương, không thể sánh bằng đáy lòng cô rét lạnh.

Lái xe vẫn lái xe đi theo cô,  cô chính là không muốn lên xe, trong lòng có nỗi đau, có kích động muốn quay về đem Đường Hạo Nam đánh một trận, hoặc là, không cần tự tôn cầu xin anh.

Nhưng người ta đã nói được rõ ràng như vậy rồi...

Nước mắt, không kìm nén được ào ạt chảy ra.

Mỗi một lần đều là, đem cô sủng lên tận trời, lại té rớt đến đáy cốc.

Loại đau đớn này, chỉ có cô có thể cảm nhận được.

Không biết bao lâu, cô mới về đến biệt thự, toàn thân đã bị mồ hôi thấm ướt, không tắm rửa, không thay đồ cứ như vậy ngã lên giường, giống xác chết, nằm đó...