Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 171: Chỉ trách tuổi trẻ đã từng khinh cuồng




Cô tới cùng là chưa nói ra cái chữ "yêu" kia.

Đường Hạo Nam từ sau đêm đó, cũng không hỏi lại nữa, vẫn lại là để cô cam tâm tình nguyện nói ra mới tốt.

Học trò Đường Hạo Hâm xuất viện, ngày đó xuất viện là Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm cùng đưa trở về, chiếc xe thương vụ bảy chỗ xa hoa trên con đường nhỏ gập ghềnh uốn lượn lại gồ ghề thong thả di chuyển tới phía trước.

"Với con đường như vậy, trong thôn có thể làm giàu mới là lạ!" Đường Hạo Nam cảm khái nói.

Đường Hạo Hâm cười cười, "Trong thôn rất nghèo, không sửa nổi, phía trên cũng không ai quản!"

"Chị, em trở về liền chi tiền giúp các người sửa đường!" Hạ Nhất Nhiễm một lời nhiệt huyết nói, cô hai năm qua không ít lần làm từ thiện.

Đường Hạo Nam nhìn về phía cô, Hạ Nhất Nhiễm nắm lấy tay anh, "Anh cũng bỏ tiền ra cho em, chúng ta thành lập cái quỹ từ thiện!"

Cô đề nghị nói.

"Gọi là quỹ vợ chồng Đường thị?" Đường Hạo Nam nghiêm túc hỏi, Hạ Nhất Nhiễm lại cảm thấy anh cực kỳ không đứng đắn, mắt trợn trắng.

"Nhiễm Nhiễm, chị nghĩ các em nên phục hôn, cũng không thể liền cùng một chỗ như thế!" Đường Hạo Hâm khuyên nhủ, biết quan hệ hiện tại của bọn họ.

"Ngựa tốt không ăn cỏ cũ... A!" Cô nói xong, bị anh gõ đầu một cái, Hạ Nhất Nhiễm trừng mắt nhìn cái người đàn ông đáng giận này, nghĩ thầm anh không cầu hôn còn trách em?

Xe lúc này đột nhiên xóc nảy dữ dội, rồi sau đó tắt ngúm, liền nghe tiếng bánh xe trượt dài, Đường Hạo Nam nhíu mày, nghĩ thầm khẳng định là bị lún tuyết rồi.

Anh động tác nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

Đúng là mùa đông khắc nghiệt, mới vừa đổ tuyết, sau trận tuyết lớn, trên đường quê, toàn bộ đều lầy lội, bánh xe quả thực bị lún tuyết.

Chỉ chốc lát sau, Đường Hạo Hâm cũng bước xuống, Hạ Nhất Nhiễm muốn bước xuống, Đường Hạo Nam không cho.

Cô đành phải ở trong xe, chăm sóc người học sinh kia.

Phía sau cách đó khoảng 300 mét một chiếc Land Rover màu đen, không thấy người bước xuống, Đường Hạo Nam cùng Đường Hạo Hâm cùng với một người lái xe, ba người cùng nhau hợp lực, cật lực đẩy thật lâu, mới đưa xe từ trong đống tuyết ra ngoài.

Đường Hạo Hâm sức lực không hề yếu kém so với đàn ông!

Sau khi lên xe, Hạ Nhất Nhiễm nhìn Đường Hạo Nam cả người đầy bùn tuyết, muốn tìm khăn mặt lau cho anh, bị anh cự tuyệt rồi!

Anh kỳ thật là một người đàn ông không câu nệ tiểu tiết, cực kỳ tiêu sái thô kệch!

Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là nhịn không được giúp anh lau mồ hôi.

Đến thôn Đường Hạo Hâm đang ở, điều kiện đơn sơ quả thực làm cho người ta líu lưỡi, chỗ Đường Hạo Hâm ở chính là một ngôi nhà ngói bằng bùn.

Nông thôn vốn là lạnh hơn so với thành thị, cái lạnh kia đừng nói hơi ấm điều hòa, liền ngay cả bếp lò đều không có, Hạ Nhất Nhiễm bị đông lạnh đến hai chân phát run, hai tay lại càng lạnh lẽo.

Đường Hạo Nam ra ngoài tìm bí thư chi bộ của thôn, tính toán quyên một khoản tiền, đem đường cùng trường học cho tu sửa.

Hạ Nhất Nhiễm cùng Đường Hạo Nam buổi chiều hai giờ liền đi trở về, Đường Hạo Hâm mang về cho bọn họ một bao khoai lang lớn.

Lúc đó, cô chính đang ở trong tầng hầm bận rộn, lúc ra ngoài, người đàn ông mặc áo choàng dài màu đen, đứng sừng sững ở chỗ không xa.

Người phụ nữ từ trong hầm ngầm chui đi ra, mặc một bộ áo lông rất cũ kỷ cực kỳ đơn giản màu xanh đen, hai gò má đỏ bừng...

Đường Hạo Hâm sửng sốt giây lát, trái tim hung hăng thắt lại, ngơ ngác nhìn Khương Dư Hằng đứng sừng sững ở chỗ không xa, so với trước kia càng thành thục, anh tuấn, liền như vậy bất ngờ không phòng ngự xuất hiện tại trong tầm mắt của cô...

Bên người anh một bé trai ngồi chồm hổm đang ở chơi đùa, Khương Dư Hằng hoàn hồn, cúi đầu nhìn đứa bé trai này.

Đường Hạo Hâm vội vàng từ trong hầm ngầm hoàn toàn chui ra, phủi phủi bụi trên người, rồi sau đó cực kỳ tự nhiên nhìn bé trai bên người anh, "Nhị Đản! Mau tìm cha cha con đi!"

Cô nói chuyện cực kỳ bình thường, nhìn bé trai hai gò má đỏ rực, trên mặt đang chảy nước mũi ở kia giương giọng nói chuyện, đứa bé kia nhanh chóng chạy đi!

Cô, tái hôn rồi hả?!

Khương Dư Hằng kinh ngạc, nhìn về phía người phụ nữ cách đó không xa giờ đã trở nên xa lạ đến nổi để cho anh sắp không nhận ra.

Rất khó tin tưởng, cô là đại tiểu thư Đường gia năm đó chân cao khí ngang hung hãn ương ngạnh, cô bây giờ, chẳng qua chỉ là người phụ nữ nông thôn bình thường.

"Anh sao lại tới nơi này rồi hả? Muốn vào trong nhà uống chén trà hay không? Chẳng qua, cha của con trai tôi liền muốn trở về, không quá thuận tiện!" Đường Hạo Hâm vẻ mặt mộc mạc cười, khi nói chuyện, lộ ra hàm răng sạch trắng.

Cô không biết anh tại sao tìm tới.

"Vậy thì, không quấy rầy rồi!" Khương Dư Hằng cuối cùng đã mở miệng, lãnh đạm nói, xoay người đi.

"Vậy anh đi thong thả nha!" Cô khách khí nói xong, xoay người đem cửa hầm khóa lại, động tác cực kỳ lưu loát, Khương Dư Hằng trước kia cũng là ở nông thôn lớn lên, nhìn Đường Hạo Hâm cách đó không xa đang làm việc, động tác kia lưu loát, thực cùng nói con gái nông thôn không khác gì nhau.

Khương Dư Hằng hoạt động bước chân, lại là không cam lòng như vậy!

Cô vậy mà, tái hôn rồi!

Thật đúng là người phụ nữ phóng khoáng!

Vẫn lại là bước đi nhanh, nhanh chóng đi tới.

Bóng dáng của anh vừa biến mất, Đường Hạo Hâm ngồi chồm hổm trên mặt đất, lòng như đao cắt, ngửa đầu, nhìn bầu trời phủ đầy mây đen.

Anh khẳng định biết cô đến thành phố, tận lực đến xem truyện cười của cô đúng không? Nhìn đến cô nghèo túng đến vậy, có phải cảm thấy được rất có khoái cảm trả thù hay không?!

Trước kia cô nói những lời chế giễu anh, chẳng qua là cố ý, dẫn lực chú ý của anh.

Bởi vì anh không thích cô, đối với cô, luôn luôn là thái độ lạnh như băng...

Hít vào một hơi, cô đứng lên, đã vào nhà rồi.

Cửa thôn, đứa bé trai kia đang kêu một người phụ nữ là "Mẹ", Khương Dư Hằng ý thức được cái gì, vội vàng xoay người đi, lại vọt trở về!

Đường Hạo Hâm không nghĩ tới Khương Dư Hằng lại quay trở về, lại vẫn trực tiếp lao vào phòng cô!

"Khương tiên sinh, có chuyện gì sao? Cha của con tôi..."

"Đường Hạo Hâm! Em đừng nói dối nữa! Đứa bé trai kia đã cùng cha mẹ nó về nhà rồi!" Khương Dư Hằng lạnh lùng nói, thấy vẻ mặt Đường Hạo Hâm cứng đờ rồi.

Có phần xấu hổ.

Càng xấu hổ chính là, trong nhà cô, cực kỳ đơn sơ, có thể dùng câu nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung, hoàn cảnh như vậy, tiếp đãi anh, thật sự bối rối.

"Có phải hay không, với anh có quan hệ gì sao?" Cô cười hỏi, "Không phải đều đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi sao, anh lại tới tìm tôi làm cái gì?"

Một vẻ rất hào phóng, khi nói chuyện, trên mặt vẫn tươi cười.

"Đến xem em, nghèo túng như thế nào!" Khương Dư Hằng tức giận nói, không hiểu sao, một bụng lửa giận.

Đường Hạo Hâm mắt nhìn bốn phía, "Cứ nghèo túng như vậy, chẳng qua, hoàn cảnh là khổ chút, trong lòng là phong phú. Không giống như trước, chỉ là vẻ bề ngoài hào nhoáng bên trong lại thối nát."

Đột nhiên cảm thấy cũng không có gì quá xấu hổ, cô hiện tại chính là một giáo viên bình thường, nhưng cũng gánh trên vai trách nhiệm trồng người, không có gì xấu hổ khi gặp người.

"Phải, nhà giáo nhân dân, người trồng cây của con người, chẳng qua, loại đại tiểu thư xem thường người khác như cô, cũng có thể dạy ra được học trò tốt?" Khương Dư Hằng châm chọc nói.

Đường Hạo Hâm nghiêm túc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cũng không tức giận, "A Hằng, cũng đừng nói móc tôi, trước đây là tôi không đúng, không nên coi thường anh, hiện tại tôi cũng có báo ứng, anh liền tha thứ tôi đi. Cũng đừng ghi hận tôi, không đáng, càng đừng đến tìm tôi nữa, đây không phải khiến anh ngột ngạt sao?"

Cô vẫn lại là cười nói.

Nghe Hạ Nhất Nhiễm nói, Khương Dư Hằng vài năm nay vẫn không cưới ai, cô cũng không biết tại sao, tóm lại không có khả năng bởi vì người vợ trước khiến anh chán ghét là cô.

Khương Dư Hằng nhìn người phụ nữ thân hình gầy yếu, bỗng nhiên xoay người đi, cô biến hóa quá lớn, quá chật vật, anh cũng không nhẫn tâm nhìn thẳng.

"Đường ở đây không dễ đi, đi đường cẩn thận!" Cô nhìn bóng lưng anh, giương giọng dặn dò, trong mắt ái mộ, lại có một tia oán hận.

Khương Dư Hằng đột nhiên lại xoay người đi, "Đường Hạo Hâm! Nông thôn đàn ông độc thân nhiều như thế, sao em không tái giá?!"

Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi.

Đường Hạo Hâm tim, hung hăng xé rách.

Cô cười cười, "Gà mái không biết đẻ trứng, ai muốn! Trước kia cũng sống cùng một người, vẫn không mang thai, sau này đến bệnh viện kiểm tra, tôi vô sinh." Cô nói dối một nửa, vô sinh là thật.

Bởi vì năm đó uống không ít thuốc tránh thai tạo thành.

Khương Dư Hằng nào biết đâu rằng nguyên nhân là vì thuốc tránh thai, lý do của cô, lại tổn thương đến anh rồi, anh dương môi, cười cười.

"A Hằng, anh cũng không còn trẻ, đừng làm cho trưởng bối trong nhà lo lắng, nhanh nhanh tìm một cô gái tốt, kết hôn đi!"

"Không cần em ra vẻ thánh mẫu khuyên tôi, tôi có bạn gái!" Khương Dư Hằng dứt lời, đạp cửa nhanh chóng ra ngoài.

Đường Hạo Hâm yên lặng địa chảy nước mắt, trong lòng vẫn có cái nút thứt, hôm nay, vẫn đang không thể mở ra.

Chính là muốn hỏi anh một chút, đã từng, có yêu cô hay không, dù cho một ngày...

Chung quy là không hỏi ra miệng.

Nửa đời sau, cô nhất định sống ở trong hối hận, hối hận đã từng hết sức lông bông như vậy...

...

Đây là Hạ Nhất Nhiễm cùng Đường Hạo Nam mấy năm nay lần đầu tiên cùng một chỗ đón tết, lần trước, vẫn lại là lúc cô mười tám tuổi năm ấy, đêm 30, anh từ trong nhà chuồn ra tới, mang theo cô đi nơi khác cùng nhau đón năm mới.

"Hiện tại nghĩ lại, anh năm đó thật là xấu, không thích em, lại vẫn nơi chốn đối tốt với em!" Hạ Nhất Nhiễm dựa vào bả vai Đường Hạo Nam, ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn khói lửa bên ngoài, cô bất mãn nói.

"Ai nói không thích em rồi hả?" Anh phản bác, vươn tay ôm lấy bờ vai cô, "Từ nhỏ đến lớn, vẫn coi em là em gái mà yêu thương, về sau, em trưởng thành, nhìn đến những nam sinh khác tiếp cận em, trong lòng kỳ thật là ghen tị, ngụy trang đánh vì tốt cho em, đem đám người đó toàn bộ đuổi đi..."

Đường Hạo Nam cười nói, Hạ Nhất Nhiễm tiến sát trong lòng anh, hốc mắt chua xót trướng, "Vậy anh lại vẫn cùng Đồng Y Mộng..."

"Khi đó, làm gì biết cái gì là tình yêu, nhất thời bị Đồng Y Mộng mê hoặc, nhìn đến em thấy anh cùng với Đồng Y Mộng, một chút đều không để ý, trong lòng anh càng không thăng bằng!" Anh trầm giọng nói.

"Ngây thơ...!" Cô nói giọng khàn khàn, Đường Hạo Nam ôm chặt cô.

"Anh là ngây thơ, kiêu ngạo, nhưng mà, em không thể phủ nhận, anh đối với em là yêu!" Anh nói xong, cúi thấp đầu, liền muốn hôn cô, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Đại Hoàng kêu, kêu thật sự lớn tiếng, Đường Hạo Nam nhíu mày.

"Có người tới sao? Hay là lại bị tiếng pháo nổ dọa sợ thành như vậy?" Hạ Nhất Nhiễm đứng lên, Đường Hạo Nam đã muốn đi ra ngoài.

Hai đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi.

Trong vườn, Đại Hoàng đứng ở cửa lớn, lại vẫn hướng về phía bên ngoài sủa, Hạ Nhất Nhiễm có chút khẩn trương, không phải có trộm chứ?

Nhưng bốn phía đều có trang bị CCTV cùng hệ thống báo động tự động, chắc hẳn là không có ai.

Đường Hạo Nam kia bóng dáng cao lớn đi đến cạnh cửa, xuyên thấu qua cửa cổng chạm rỗng trổ tinh xảo nhìn về phía bên ngoài, "Ai đấy?!"

Anh trầm giọng quát, mơ hồ thấy được một bóng dáng, chạy đi.

Hạ Nhất Nhiễm lần này càng kinh hãi, sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, kích động nhìn chung quanh.

"Anh Hạo Nam... Anh mau quay lại! Em sợ!" Cô lớn tiếng kêu hô, Đường Hạo Nam vội vàng đi tới, ôm cô thêm chặt, "Ở nhà, có cái gì phải sợ!" Anh cưng chiều nói.

Trong lòng anh lại đang bồn chồn, bóng dáng vừa rồi, xem ra có phần quen thuộc, là ai, lại nhất thời nghĩ không ra, anh ôm lấy Hạ Nhất Nhiễm nhát gan vào nhà, sau khi dỗ cô ngủ thật lâu, đi thư phòng, mở lại camera giám sát...