Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 167: Giống như thấy được Đồng Y Mộng




Hạ Nhất Nhiễm có phần phản cảm

Tận mắt thấy qua mấy ngày bọn họ ở lâu đài cổ "Thân mật", cô gái tên An Nhiên này khẳng định là thích anh.

Đường Hạo Nam khẳng định cũng biết, nếu biết, đi Mỹ còn tìm cô ấy!

"Phải, thật ngại quá, con gái của tôi gọi điện thoại tìm cha." Hạ Nhất Nhiễm khách khí trả lời.

"Đường đại ca đi vệ sinh, điện thoại để quên ở trên bàn, chờ anh ấy quay lại, tôi sẽ nói anh ấy lập tức gọi lại cho các người." An Nhiên vội vàng nói, đương nhiên biết Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm có một trai một gái.

Cô trả lời rất rõ ràng, cũng không có ám muội gì.

"Vậy cám ơn cô rồi." Hạ Nhất Nhiễm cũng khách khí nói.

An Nhiên nhìn bóng dáng cao lớn của Đường Hạo Nam chạy ra nhà hàng, cô không khỏi kinh ngạc, anh xảy ra chuyện gì?

Vội vàng đuổi theo.

Chỉ thấy Đường Hạo Nam đứng ở bên ngoài, hai mắt ở trong bóng đêm tìm kiếm, không biết đang tìm cái gì.

"Đường đại ca! Anh xảy ra chuyện gì?! Đang tìm người sao?" An Nhiên quan tâm hỏi, Đường Hạo Nam hoàn hồn, bình tĩnh lắc đầu, An Nhiên đưa điện thoại di động cho anh, "Vừa rồi Hạ tổng gọi điện thoại tới, em đã nghe máy."

Nghe nói Hạ Nhất Nhiễm gọi tới, Đường Hạo Nam tâm tình mới vừa rồi bởi vì cho rằng nhìn đến Đồng Y Mộng giảm sút, nháy mắt tăng vọt, nhận lại di động liền đi một bên.

Ra ngoài hai ba ngày, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho anh.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn cuộc gọi đến, đưa điện thoại di động cho Nini, nghe được là tiếng Nini, Đường Hạo Nam có phần mất mát, người anh để ý nhất vẫn lại là Hạ Nhất Nhiễm.

"Cha ơi! Vừa rồi là ai nghe điện thoại của cha?! Cha thật hư hỏng! Con không cho cha cùng dì khác vui vẻ!" Nini giọng đầy bá đạo truyền vào trong tai Đường Hạo Nam, anh tự nhiên cong lên khóe môi, cảm thấy tiểu nha đầu thật đáng yêu.

Nhưng mà, nếu là Hạ Nhất Nhiễm nói với anh như vậy, hẳn là thật tốt đi?

Hạ Nhất Nhiễm tức giận nhìn tiểu nha đầu bá đạo, bản năng chiếm hữu đối với Đường Hạo Nam quá mạnh mẽ rồi.

"Nini tiểu bảo bối, cha chỉ là cùng dì ăn một bữa cơm mà thôi."

"Vậy cũng không được!" Nini bá đạo nói.

"Nini!" Hạ Nhất Nhiễm xen vào quát cô bé một tiếng, tiểu nha đầu tính tình cùng cô một chút cũng không giống, tuy rằng con bé là cô một tay nuôi lớn.

Nini nhìn mẹ, đưa điện thoại di động cho cô, Hạ Nhất Nhiễm không hề muốn cùng Đường Hạo Nam trò chuyện.

"Nini vẫn muốn gọi điện thoại cho anh, liền lén lấy máy gọi qua, quấy rầy anh rồi." Giọng của cô, giống như trước vẫn lạnh lùng như vậy.

Một chút cũng đều không để ý anh!

Cái gì kêu, quấy rầy anh rồi hả?

Người phụ nữ này, tùy tiện nói một câu đều có thể ngược đến lòng anh chua xót khó nhịn.

"Còn tưởng rằng em muốn anh rồi!" Anh cười trêu chọc nói.

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, cái người đàn ông đáng giận này!

"Vẫn lại là không quấy rầy anh hẹn hò, tạm biệt." Hạ Nhất Nhiễm lãnh đạm nói, lạnh lùng cúp điện thoại.

Đường Hạo Nam nhìn màn hình điện thoại di động tối đen cười khổ, lúc ngẩng đầu, lại theo bản năng nhìn tuyết rơi trên đường phố, có lẽ, vừa rồi là nhìn lầm thôi.

Đồng Y Mộng cái người phụ nữ đê tiện kia có lẽ đã sớm chết rồi!

Anh vào nhà hàng.

Trong góc tối, một người phụ nữ quấn khăn quàng cổ từ góc tối đi ra, nhìn phương hướng cửa nhà hàng, đi tới.

...

"Đường đại ca, kết quả kiểm tra sức khoẻ lần này của anh, toàn bộ đều đã bình thường, xin tiếp tục bảo trì tâm trạng lạc quan, nhất định phải chú ý chất lượng giấc ngủ, không được hút thuốc, uống ít rượu!" Hai người đi trên đường phố Newyork, phía trước cách đó không xa chính là nhà của An Nhiên.

An Nhiên giọng điệu cực kỳ khách khí.

Nhưng khó che giấu được quan tâm dành cho anh.

"Ok." Đường Hạo Nam nhàn nhạt gật đầu, An Nhiên xem như một trong số ít những người bạn là con gái của anh, lần này đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, lại gặp.

"Anh cùng Hạ tổng hiện tại cực kỳ hạnh phúc đúng không?" Kỳ thật, Đường Hạo Nam xem ra cũng không phải quá tốt, bộ dạng cực kỳ hậm hực kìm nén.

Anh dương môi, "Rất tốt. Tuyết rơi lớn rồi, nhanh vào nhà đi!" Anh bình tĩnh nói.

An Nhiên nhìn người đàn ông dưới ánh đèn đường, mặc áo khoác dài màu đen, khuôn mặt anh tuấn bất phàm như thần, một cỗ chua xót dâng lên, trong hốc mắt lóe ra tia nước mắt, vội vàng xoay người, "Đường đại ca! Anh bảo trọng nhé!"

Lúc nói chuyện, giọng đã khàn khàn, lộ ra thương cảm.

Đường Hạo Nam làm sao không nghe ra được, nhưng cũng chỉ có thể vô tình nhìn cô vào cửa.

Trên đời này, rất nhiều phụ nữ tốt, phụ nữ yên thích anh cũng không thiếu.

Nhưng anh chỉ yêu mãi một người, từ lúc chính mình còn không biết đã yêu, cứ như vậy liền kiên trì nhiều năm như thế!

...

Ổ chăn lạnh lẽo, cô buổi tối vụng trộm chạy tới giường con trai ngủ, cậu nhóc thức dậy, giống như cực kỳ ghét bỏ cô, "Ông ấy không có ở đây, người mới biết ông ấy tốt thế nào rồi đúng không?"

Thằng nhóc này!

Cùng người lớn không khác gì nhau!

"Đúng vậy, người đó chính là cái lò nóng, chuyên môn cho mẹ dùng." Hạ Nhất Nhiễm hôn con trai một cái, nhỏ giọng nói, "William thân thể nhỏ giống cái lò lửa nhỏ!"

Cô thỏa mãn ôm con trai, cảm khái nói, "Mẹ yêu nhất cũng là con cái lò sưởi nhỏ này..."

"Vậy cha con thì sao? Ông ấy cực kỳ đáng thương." William nhỏ giọng nói, Hạ Nhất Nhiễm lòng run động, tại sao con trai cũng hướng về anh?

"William... Con còn nhỏ..." Trong lòng cô cũng khó chịu, có phần áp lực, không biết nên làm sao đối đãi Đường Hạo Nam.

Nghĩ muốn đối tốt với anh, không biết bắt đầu từ đâu, nghĩ muốn nói với anh câu quan tâm, lại cực kỳ mất tự nhiên, cảm thấy vẫn còn có gì ngăn cách.

Lại là những lời này!

William cực kỳ tức giận.

Chạng vạng ngày hôm sau, lúc William tan học, Lục Uyển Thu đột nhiên xuất hiện.

"Lão phu nhân, người sao lại đến đây?" Chú Cát lái xe của Đường Hạo Nam, hiện tại mỗi ngày phụ trách đưa đón William đến trường, nhìn thấy Lục Uyển Thu, kinh ngạc hỏi.

Lục Uyển Thu tầm mắt không hề chớp rơi vào trên mặt William đang mặc quần áo phong cách châu âu lưng đeo cặp sách, trái tim già nua, kích động không thôi!

"Tôi đến xem cháu nội tôi!" Lục Uyển Thu kích động nói, ngồi xổm xuống, xem bé trai trước mắt tuấn tú đẹp trai, William nhìn bà, không nói được một lời.

"Cháu ngoan, ta là bà nội của con, bà nội ruột! Cùng bà nội lên xe có được không? Ông nội con cũng đến đây!" Khi Lục Uyển Thu nói chuyện, giọng khàn khàn, hốc mắt đã đỏ.

Vốn tưởng rằng đời này không có khả năng có cơ hội nhìn thấy cháu nội, không nghĩ tới, Hạ Nhất Nhiễm không sảy thai!

Vài ngày gần đây mới biết được, Đường Hạo Nam không cho bọn họ gặp thằng bé, sợ Hạ Nhất Nhiễm không vui.

Chú Cát lái xe cũng không ngăn đón, cảm thấy ông nội bà nội gặp cháu trai mình, không có gì đáng trách, Lục Uyển Thu cũng cường thế, trực tiếp liền ôm cậu bé, đi đến xe mình đang đậu một bên.

Cửa xe mới mở ra, Đường Hậu Đức nhìn đến một bé trai giống như Đường Hạo Nam khi còn nhỏ như đúc, trên gương mặt già nua, hai mắt lóe ra tia sáng lấp lánh!

Giống như người sắp chết, hồi quang phản chiếu một dạng.

William tính cách luôn luôn quái gở khác thường lại không bài xích bọn họ, bị Đường Hậu Đức ôm ấp ngồi ở trên đùi, Lục Uyển Thu mặt đầy nước mắt, nhìn cậu bé.

"Lão Đường, ông trời đối với chúng ta vẫn lại là không tệ, đúng không? Hạo Nam nhà chúng ta vẫn lại là có người nối dõi rồi..." Lục Uyển Thu nói xong, cầm tay William.

Đường Hậu Đức cười, tươi cười còn chứa đầy áy náy, "Minh minh chi trung, tự hữu thiên ý... Xem ra, duyên phận Hạo Nam cùng Nhiễm Nhiễm, trời định bên nhau, phá gỡ không tan, cắt không đứt!"

Lục Uyển Thu chua xót cười khổ, nghĩ tới yêu hận tình thù của bà cùng mẹ Hạ Nhất Nhiễm...

Chưa nói cái gì, một lòng một dạ chú ý vào đứa cháu vốn tưởng mất mà được lại này, thế nhưng cậu bé tính tình quái gở, nói không nhiều lắm, cùng bọn họ gần như không nói gì.

Hạ Nhất Nhiễm thông tình đạt lý, biết hai vợ chồng già kia mang con trai đi, cũng không tức giận, ngược lại là Đường Hạo Nam, sau khi biết, gọi điện thoại tới giải thích với cô.

"Đường Hạo Nam, tuy con trai là theo họ tôi, nhưng tôi không phủ nhận quan hệ giữa thằng bé với anh, cho nên, lại càng không phủ nhận quan hệ của nó cùng ông nội mình. Anh không cần thật cẩn thận như thế, cũng đừng nghĩ tôi lòng dạ hẹp như vậy!"

Anh có lòng tốt sợ cô tức giận, cô lại chế giễu...!

"Em đây là đang châm chọc anh bụng dạ hẹp hòi?"

"Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không muốn nửa đêm cãi nhau với anh!" Hạ Nhất Nhiễm không vui phản bác, lại một lần lãnh khốc trực tiếp cúp điện thoại!

Bị cú điện thoại này của Đường Hạo Nam làm nhiễu loạn, nửa sau đêm gần như không ngủ.

...

Cuối năm, công ty Đường Hạo Nam bận rộn tổ chức tiệc cuối năm, công ty Hạ Nhất Nhiễm cũng không ngoại lệ, nhưng cô chẳng muốn bay trở về Singapore tham gia, chỉ tham dự tại chi nhánh công ty ở Trung Quốc.

Hạ Nhất Nhiễm mặc lễ phục dạ hội gọn gàng trang nhã, bưng ly rượu cùng khách mời xã giao, bạn nam đi kèm bên người là Phương Mặc Ngôn mới từ Singapore tới.

Yến hội tan, cô khoác áo choàng, bị Phương Mặc Ngôn ôm lấy, ra khỏi khách sạn.

Đường Hạo Nam đứng bên cạnh xe ô tô màu đen, cả người khoác áo choàng dài, nhìn Hạ Nhất Nhiễm bị Phương Mặc Ngôn ôm lấy, bước xuống bậc thang khách sạn!

Khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên lạnh băng còn hơn trời đông giá rét lúc này, bước đi tới trước.

Phương Mặc Ngôn nhìn đến anh, đôi mắt hơi híp lại.

"Nhiễm Nhiễm!" Anh tiến lên, sủng nịch kêu hô, đi tới một bên khác của Hạ Nhất Nhiễm, trực tiếp từ tay Phương Mặc Ngôn đoạt cô đi.

Hạ Nhất Nhiễm đã uống không ít rượu, đầu óc có phần choáng váng, đối diện gương mặt Đường Hạo Nam, "Anh, anh về rồi..."

"Ừm! Anh đã trở về! Trợ lý Phương, cô ấy liền giao cho tôi được rồi!" Đường Hạo Nam nhìn về phía Phương Mặc Ngôn, khóe miệng ôm lấy ý cười đắc ý, "Cảm ơn đã chăm sóc cô ấy!"

Nói xong, bồng Hạ Nhất Nhiễm lên, hướng đến xe mình, lái xe đã vì bọn họ mở cửa.

Phương Mặc Ngôn liền trơ mắt chiếc xe kia nghênh ngang mà đi như vậy...

"Sao anh lại trở về?" Hạ Nhất Nhiễm choáng váng hồ hồ, khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Nam đã biến thành vài cái.

"Không chào đón sao? Anh về tới quấy rầy em cùng Phương Mặc Ngôn rồi hả?" Anh chua xót hỏi, bưng mặt cô, tại chóp mũi cô hôn xuống, "Nhớ em rồi..."

Anh nhẹ giọng mà thâm tình nói.

Nhớ em rồi...

Là thật nhớ nhưng, cái cô gái nhỏ này để cho anh muốn ngừng mà không được, giày vò đến anh thương tích đầy mình...

Thật là kiếp mệnh của anh!

Anh lại cam tâm tình nguyện trầm luân.

Hạ Nhất Nhiễm đôi mắt phủ đầy sương mù nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, "Kẻ lừa đảo... Rõ ràng tại Mỹ... Có An Nhiên cùng anh..."

Cô ợ hơi rượu, lên án nói.

Cô gái trong ngực anh, đôi má đỏ hồng, mặc lễ phục dạ hội cúp ngực màu đen gợi cảm, tao nhã.

"Nhiễm Nhiễm, em ghen tị, phải không?" Đường Hạo Nam kích động hỏi.

"Cái gì ghen, người nào ghen tị... An Nhiên rất tốt đó... Tuổi trẻ, vẫn lại là y tá, rất biết chăm sóc người khác..." Lời này, nghe thế nào, cũng chua như vậy, Đường Hạo Nam trong lòng càng thêm luống cuống.

"Cô ấy cho dù tốt, cũng chưa bằng em!" Anh kích động nói, những oán giận dành cho cô, đang nhìn đến cô khi đó, liền tan biến mất.

"Hoa ngôn xảo ngữ, Đường Hạo Nam anh lại nói ngon nói ngọt! Đừng nghĩ gạt tôi! Tránh ra, tôi sẽ không lại yêu anh! Không thích, liền sẽ không lại thất vọng!" Hạ Nhất Nhiễm say rượu, nói chuyện liền giống đứa trẻ đang làm nũng, lớn tiếng ồn ào, nói ra lời trong lòng.

Cô lùi bước, là vì sợ bị tổn thương.

Đường Hạo Nam đau lòng.

Đem cô ôm chặt hơn, cúi đầu liền hôn môi cô!

"Ưm..." Nụ hôn nóng bỏng, hôn đến cô không thở nổi, lúc buông ra, hai tay cô lại vẫn ôm trên cổ của anh, tay anh đã xoa lưng cô, đó là một mảnh da thịt bóng loáng, không có bất cứ vết sẹo gì...

"Đêm nay đi căn hộ? Hửm?" Anh thở gấp hỏi, nơi nào đó trên thân thể đã bành trướng, hận không thể lập tức ăn cô, cảm giác cô cũng là nhiệt tình.