Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 148: Con phải bảo vệ mẹ!




Bé trai với mái tóc đen tuyền, làn da trắng nõn, hai mắt đen láy, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, vì sao cho anh một loại cảm giác quen thuộc như vậy? Hơn nữa ngũ quan này...

Còn có vẻ mặt kiêu căng của thằng bé.

Đường Hạo Nam hoàn hồn, nhìn khối rubic trong tay, lại nhìn về phía cậu bé, món đồ chơi này là của thằng bé?

Chỉ là một cái rubic bằng nhựa bình thường.

Chữ cái trên mặt đều bị mài mòn, xem ra rất cũ kỷ.

Thứ tự khối rubic bị lộn xộn, Đường Hạo Nam nhìn cậu bé trai vẻ mặt khí phách, cũng không trả lại cho thằng bé ngay, ngón tay thon dài của hai bàn tay, chuyển động linh hoạt, dùng tốc độ cực nhanh, sẽ đem khối rubic này hồi như cũ rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn William dần dần từ vẻ mặt phẫn nộ biến thành kinh ngạc, giống như cực kỳ chấn kinh, người này lại có thể trong thời gian ngắn như vậy đem khối rubic hồi như cũ.

Đường Hạo Nam dương lên khóe miệng, nhìn cậu bé, đem rubic đưa đến trước mặt cậu bé.

Wiiliam vội vàng tiếp nhận, "Con tên là gì?" Đường Hạo Nam nhẹ giọng hỏi.

"Hạo Nam!" william không trả lời, Lục Ngộ Hàn lên tiếng gọi, anh ta đã đi tới bên người anh rồi.

"Lão Nhân Gia thật đúng là tiêu sái tự do nha, sao cũng tới Singapore rồi? Tiểu gia hỏa này ở đâu ra?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Nam chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn về phía Lục Ngộ Hàn mặc luyện võ phục, giương giọng hỏi.

"Con không phải cũng đến đây đó sao? Thằng bé là Tiểu Đồ Đệ ta vừa thu nhận, không tệ chứ?" Lục Ngộ Hàn giương giọng nói, ở trước mặt William ngồi xổm xuống, cầm khăn tay vì cậu bé lau mồ hôi.

Đường Hạo Nam làm sao có thể tin lời Lục Ngộ Hàn nói, anh tới Singapore khẳng định là vì Hạ Nhất Nhiễm, nhưng mà, đứa bé trai này là ai? Cậu tại sao đột ngột thu nhận một cái đứa bé làm Tiểu Đồ Đệ?

"Tiểu Duệ, có mệt hay không?"

"Không mệt!"

"Ngoan, đi nghỉ ngơi một chút đi! Không vội!" Lục Ngộ Hàn sủng nịch nhìn William, bàn tay lớn vuốt ve đầu cậu bé.

"Không cần! Con muốn nhanh học được, bảo vệ mẹ!" William lớn tiếng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai lạnh lùng, chứa đầy vẻ kiên quyết cùng chắc chắn.

Bảo vệ mẹ...

Thằng nhóc này học võ thuật, là vì bảo vệ mẹ.

Đường Hạo Nam một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, giờ phút này, bị lời của một đứa trẻ mới vài tuổi làm cảm động rồi.

Lục Ngộ Hàn cũng một dạng, đừng nhìn đứa nhỏ này bình thường không thích nói chuyện, cực kỳ hướng nội, khô khốc lạnh lùng, nhưng mà, thằng bé cất giấu một bụng tâm tư...

William chạy đi tới, bỏ khối rubic xuống, tiếp tục ổn định người đứng trung bình tấn, nghiêm túc luyện võ.

Đường Hạo Nam cùng Lục Ngộ Hàn ở bàn đá dưới tàng cây ngồi xuống, Lục Ngộ Hàn chậm rãi pha trà, rót cho anh một chén.

"Nó tên là Tiểu Duệ?"

"Ừm, Duệ của duệ trí, cơ trí nhìn xa trông rộng." Tên này kỳ thật là anh đặt cho thằng bé, đã là một người Trung Quốc, làm sao lại có tên tiếng anh! Thế là quyết định đặt tên này cho thằng bé, hi vọng đứa nhỏ này là một đứa trẻ cơ trí thông minh, cũng không nên giống cha nó.

Đường Hạo Nam nghe xong, hơi có chút thất vọng, "Không có tên tiếng Anh?"

"Cái tên tiếng Anh gì?! Còn chưa nói con đó, tới Singapore theo đuổi Nhiễm Nhiễm sao?" Lục Ngộ Hàn giương giọng hỏi, lại rót trà cho anh.

"Phải! Con lần này nhất định phải đem cô ấy theo bắt trở về!" Đường Hạo Nam vẻ mặt chắc chắn nói, hai mắt nhìn Lục Ngộ Hàn đối diện, giống như cũng đang ám chỉ cái gì với anh.

Tuy là hai cậu cháu, nhưng coi như là tình địch rồi.

Lục Ngộ Hàn nở nụ cười, trong lòng vẫn lại là có phần chua xót, chung quy sẽ không thuộc về anh.

"Vậy con phải theo đuổi tốt cho cho ta! Không được ức hiếp cô ấy!" Lục Ngộ Hàn trừng mắt nhìn anh, trầm giọng giáo huấn nói.

Đường Hạo Nam đứng lên, "Người cũng đừng quan tâm, con lại không giống người, không nói qua yêu đương!"

"Con, cái thằng nhóc này! Dám chế giễu cậu mình!" Lục Ngộ Hàn tức giận nói.

"Chẳng qua, con nói người đó, đến khi nào mới có thể tìm cho to người mợ đây? Cục xương già như người, nếu còn chậm thêm, đến con cái đều không cách nào có rồi!" Đường Hạo Nam không lớn không nhỏ nói, trong lòng vẫn lại là sùng bái kính nể Lục Ngộ Hàn, hai cậu cháu lạnh mặt sáu năm, hiện tại cuối cùng lại khôi phục trạng thái cùng cảm giác trước kia.

"Quan tâm ta? Vẫn lại là nghĩ lại bản thân con đi!" Lục Ngộ Hàn cười nói, chẳng qua, thằng nhóc này vẫn là may mắn...

Đường Hạo Nam chưa nói cái gì, cũng không ra khỏi cửa, mà là đi đến bên người cậu nhóc còn đang chuyên tâm luyện võ.

"Lại đây, nói cho chú biết, mẹ con là ai?" Đường Hạo Nam ngồi chồm hổm, hướng cậu nhóc còn đang luyện võ, cười hỏi.

William nhìn cũng không nhìn anh liếc mắt một cái, tiếp tục luyện tập.

"Con đúng là một cậu bé không lễ phép!" Đường Hạo Nam trực tiếp tiến lên, một tay kéo William ôm lấy, trầm giọng nói.

"Chú buông ra!" Wiliam là một đứa trẻ cực kỳ nóng nảy, làm sao chịu được bị người ta đột nhiên cường thế ôm lấy như vậy, đá động hai chân.

"Hạo Nam! Con quấy nhiễu thằng bé làm gì vậy?" Lục Ngộ Hàn trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.

"Thằng bé này tính tình còn ngang bướng, rất giống con lúc còn nhỏ! Con đặc biệt thích nó!" Đường Hạo Nam giương giọng cười nói, ôm William đi dưới tàng cây.

"Tôi không thích chú!" William hướng Đường Hạo Nam lớn tiếng rống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trên trán lại vẫn phủ một lớp mồ hôi.

Đường Hạo Nam vội vàng lấy khăn giấy ra, rút một tờ, giúp cậu bé lau mồ hôi trên trán.

William quật cường quay đầu tránh né.

"Thằng nhóc này, có phải con ghen tị khuôn mặt chú đẹp trai hơn con phải không?" Đường Hạo Nam tức giận nói, anh cảm thấy được chính mình không phải cái chú quái dị khiến người chán ghét, cực kỳ được các bạn nhỏ hoan nghênh, đặc biệt là các bô bé.

Trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn cảu Nini, cô bé chính là fan não tàn của anh.

"Nực cười..." William sâu xa nói, cực kỳ ghét bỏ dáng vẻ của anh.

Thằng nhóc quỷ này thật là!

Đường Hạo Nam sủng nịch nhéo nhéo gương mặt cậu bé.

"Thật đúng là cực kỳ kiêu ngạo! Cậu, người tới cùng tìm ở đâu ra thằng bé này thế?"

"Hí..." Đường Hạo Nam không chú ý tay đụng phải cánh tay của cậu bé, William ăn đau nhíu mày, cảm giác trên cánh tay cậu bé có vết thương, anh lập tức đem ống tay áo vén lên.

Quả nhiên, trên cánh tay nhỏ của cậu bé đang quấn băng gạc trắng.

"Đây là chuyện gì vậy? Cậu, đứa nhỏ này có vết thương, người lại vẫn để cho thằng bé luyện võ?"

Nhìn Đường Hạo Nam vẻ mặt khẩn trương, Lục Ngộ Hàn mỉm cười, "Trẻ con chịu một chút vết thương nhỏ thì có gì đâu chứ? Nên nhiều rèn luyện!"

"Không phải con của người, người thật không đau lòng mà!"

"Thằng bé cũng không phải con của con đâu, con đau lòng cái gì hả?" Lục Ngộ Hàn vội vàng phản bác.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh rất quen thuộc, Đường Hạo Nam theo tiếng nhìn lại, ở cửa lớn giống như có người.

Bọn họ sao vậy đến đây?!

Lục Ngộ Hàn thấy được ngoài cửa lớn có chiếc oto đang đậu, Đại Hoàng từ trên xe bước xuống, theo sau là Nini...

Đường Hạo Nam ôm William đứng lên.

"Gâu! Gâu gâu!"

Đại Hoàng giống như đã sớm ngửi thấy được mùi trên người anh, giờ phút này, nó chồm lên cửa sắt, lớn tiếng sủa vang, Đường Hạo Nam cũng thấy được nó.

"Đại Hoàng!"

Anh khàn giọng kêu hô.

Tên nhóc này, lại vẫn nhận ra anh.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn thấy Đường Hạo Nam ở trong sân, hơn nữa trong lòng anh đang ôm con trai.

Tim bùm bùm nhảy dựng.

Tại sao anh cũng ở đây?

Tại sao anh lại vẫn ôm thằng bé?

Lục Ngộ Hàn nói cho anh rồi hả?

"Chú đẹp trai! Chú đẹp trai!" Lúc này, Nini thấy được Đường Hạo Nam, đột nhiên hô to, từ trong ngực cô trượt xuống, hướng cửa sắt chạy tới.

Đường Hạo Nam nhìn tiểu Nini cách đó không xa, mái tóc đen tuyền thẳng dài, mặc váy tiểu công chúa cực kỳ đáng yêu, làn da phấn nộn, khóe miệng cảm động bất giác mỉm cười.

Hạ Nhất Nhiễm trực giác lộn xộn, căn bản không tiến lên, ngăn cách một cánh cửa, nhìn hai cha con bên trong...

Chưa từng nghĩ tới, đời này, một nhà ba người sẽ tụ cùng một chỗ.

Cô từ đầu liền không tính toán để cho anh gặp đứa nhỏ này...

Không phải nhẫn tâm, là cảm thấy được không cần thiết.

Lục Ngộ Hàn hoàn hồn, bước nhanh đi mở cửa, ngăn cách cửa cổng chạm trổ tinh xảo, nhìn Hạ Nhất Nhiễm bên ngoài, ăn ý hướng cô liếc mắt ra hiệu.

Hạ Nhất Nhiễm là xem đã hiểu, Đường Hạo Nam còn không biết William là con trai anh!

Nhưng mà, tại sao anh ôm thằng bé?

Lục Ngộ Hàn mở cửa, Nini cùng Đại Hoàng nhanh chóng hướng phía Đường Hạo Nam chạy tới, Đại Hoàng kích động không ngừng ư ử, vẫy đuôi, hai chân trước đã giơ lên khỏi mặt đất, đứng lên.

Đường Hạo Nam buông William xuống, khom người liền đem tiểu Nini ôm lấy.

Ở trên gương mặt cô bé hung hăng hôn hai cái, đùa đến Nini càng không ngừng cười, "Chú đẹp trai, người là tới tìm con sao?"

Nini hoa si cười nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Nam, vẻ mặt ngây ngốc cười cười.

Đường Hạo Nam ngực lập tức trần đầy nước ấm.

"Đương nhiên! Chú đúng là vẫn nhớ tiểu Nini nha!" Đường Hạo Nam giương giọng nói.

Nini hạnh phúc ghé vào trên vai của anh, rồi sau đó lại dán tại trên gương mặt anh, nặng nề mà hôn chụt một cái.

Hạ Nhất Nhiễm từ ngoài cửa đi vào, tầm mắt rơi vào trên mặt William, làm bộ như không biết mà nói, thằng bé có thể đau lòng hay không? Tỏ ra quen biết mà nói, Đường Hạo Nam có thể hoài nghi hay không?

"Duệ Duệ!"

Nhìn ánh mắt của thằng bé, cô không có cách nào cùng con trai làm bộ như không biết, khom lưng, nhẹ giọng kêu hô.

William đột nhiên xoay người đi, ngạo kiều đi tới, một vẻ không nguyện để ý đến cô.

Hạ Nhất Nhiễm trái tim yếu đuối, lúc này lại bị thương tổn rồi.

Liền bước lên phía trước, "Duệ Duệ, ta, ta, trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc..."

Đường Hạo Nam lực chú ý vẫn rơi vào bọn họ, liếc thấy được Hạ Nhất Nhiễm quen biết đứa nhỏ này!

Anh buông Nini xuống, Đại Hoàng ở trên đùi của anh cọ cọ, anh vươn tay vuốt ve đầu của nó, Đại Hoàng từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ chủ nhân âu yếm.

Đường Hạo Nam vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hạ Nhất Nhiễm ngồi xổm trước mặt Duệ Duệ, từ trong túi xách lấy ra khối rubic bằng gỗ kia, dỗ cậu bé...

Giờ phút này, anh giống như liên tưởng đến cái gì, trái tim thình thịch thình thịch kêu vang.

Là con của cô?

Nếu không phải, cô tại sao đối với thằng bé tốt như thế?

Đường Hạo Nam tầm mắt dời về phía Lục Ngộ Hàn, anh ta tiếp xúc đến ánh mắt của anh, cũng nhìn sang, mặt không chút thay đổi.

Mà Đường Hạo Nam trong lòng đã ở lật chuyển lên núi xuống biển.

"Con không cần! Người luôn luôn rời bỏ con, tại sao lại tới tìm con?! Con không cần!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của William đỏ lên, vung bàn tay đem khối rubic bằng gỗ trên tay Hạ Nhất Nhiễm hất rớt!

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé đỏ lên, chạy ra.

"William!" Hạ Nhất Nhiễm lớn tiếng kêu hô, hướng tới thằng bé đuổi theo, thằng bé chạy, cô cũng chạy, một vẻ cực kỳ thương tâm.

Hạ Nhất Nhiễm kêu la, dạy Đường Hạo Nam chợt ngẩn ra...