Ba tháng sau, nước Mĩ
Ngồi trong sân của biệt thự, Đường Hạo Nam một mình đang chơi cờ vua, lại nghe được từ trong nhà phát ra tiếng đập binh binh bàng bàng, anh vẫn đang tâm bình khí hòa, chính mình cùng chính mình chơi cờ.
"Đường Hạo Nam! Anh là kẻ biến thái! Thả tôi ra ngoài!" Tiếng quát tháo của Đồng Y Mộng như người điên truyền đến, người đàn ông khóe miệng gợi lên nụ cười tàn ác.
"Anh là tên cặn bã! Thả tôi ra ngoài! Nơi này là nước Mĩ! Anh cầm tù tôi như vậy, không sợ bị bắt sao?!" Tiếng Đồng Y Mộng lại truyền đến, Đường Hạo Nam cười, lại ăn quân cờ, tiếp theo, tiếp tục chơi cờ.
"Kêu đi, quậy đi, xung quanh hơn mười dặm cũng không có bất kỳ ai." Anh u ám nói, nơi này là vùng nông thôn ở phía tây nước Mĩ, cực kỳ hoang vắng.
Đồng Y Mộng xem như kêu trời, trời không biết kêu đất, đất chẳng hay.
Kỳ thật anh cũng không rảnh rỗi trả thù cô ta như vậy, nhốt cô ta ở đây, hoàn toàn là vì phòng ngừa cô ta ra ngoài hại Hạ Nhất Nhiễm.
Nghĩ tới trước kia, nếu không có Đồng Y Mộng, anh cùng Hạ Nhất Nhiễm có lẽ sẽ không có loại kết cục như hôm nay.
Nhưng mà, cũng nghĩ lại chuyện đã qua, liền tính không có Đồng Y Mộng, cũng còn sẽ có Lưu Y Mộng, Giang Y Mộng... Hay những người phụ nữ khác xuất hiện.
Lúc tuổi còn trẻ anh quá kiêu ngạo, cho rằng Hạ Nhất Nhiễm không thích chính mình, liền cố ý mang theo cô gái khác trở về kích thích cô, nhưng nha đầu kia cũng vậy, luôn là một vẻ không sao cả.
Nghĩ vậy chút, động tác vừa muốn cầm quân cờ dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên vẻ ảm đạm.
Ngược lại, mắt lộ ra ôn nhu.
Anh thích nhớ lại những năm tháng thanh xuân khi còn được cùng với cô bên nhau đó.
Cô lần đầu tiên tới kỳ kinh nguyệt, thời kỳ trưởng thành bộ ngực bắt đầu phát dục, cùng với lần đầu tiên cùng cô đi mua áo ngực... Những thứ này, đều đã rành rành trước mắt.
Còn nhớ rõ giúp cô mua băng vệ sinh, mang cô đi cửa hàng đồ lót.
Cô không có mẹ, mẹ kế lại mặc kệ những thứ này, những cái này vốn nên là mẹ cô dạy cô, người anh như anh lại là người dạy cô tất cả. Có đôi khi suy nghĩ, cô có thể lúc rảnh rỗi sẽ nhớ tới việc này hay không, chỉ là ngẫu nhiên nhớ lại, nghĩ đến "anh Hạo Nam" trước kia có thể cảm thấy được có phần ấm áp, có một tia cảm giác hạnh phúc hay không?
Đương nhiên, đây đều là chính anh chủ quan mong ước suy đoán.
Có lẽ cô đã sớm không nhớ rõ những thứ này, liền tính nhớ rõ cũng không quan trọng rồi.
Đi tới nước Mĩ ba tháng, vết thương do súng đã khỏi hẳn, gần đây hiện tượng nửa người mất cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng, mọi người đều khuyên anh nhanh chóng tiếp nhận phẫu thuật, nhưng mà, xác xuất giải phẫu thành công không cao.
Tuy sẽ không chết, nhưng mà, rất có khả năng tê liệt.
Anh không muốn đối mặt chính mình như vậy, như vậy còn không bằng giết anh cho rồi!
Không lại liên hệ đến Hạ Nhất Nhiễm, không dám không lại quấy rầy, cho nên, một cuộc điện thoại cũng chưa gọi, dù cho anh có số của cô.
Anh cũng đang học quên, đúng là không thể quên được, trừ phi đã chết, uống vào canh Mạnh Bà, anh mới có thể quên cô thôi...
Từ trong biệt thự truyền đến mùi khói nồng nặc, anh lúc này mới nhìn lại, thấy cửa sổ lầu hai tại phun khói đen, lập tức đứng dậy, chạy vào biệt thự.
Anh mới đi vào phòng ngủ, Đồng Y Mộng vác bụng lớn giống như kẻ điên lao tới, cầm trong tay gối đầu, mạnh đập vào anh, Đường Hạo Nam thấy bị đốt chỉ là một cái khăn trải giường, lửa đã tắt, chỉ là đang bốc khói.
"Tôi đánh chết anh! Đánh chết anh! Tôi nói cho anh biết, đứa nhỏ này là của Đường Hạo Thăng! Không phải của anh! Anh bị tôi đội nón xanh, anh cũng không biết! Đường Hạo Nam anh ngu xuẩn như thế, dại dột muốn chết! Báo ứng! Bị bệnh cũng là xứng đáng! Anh thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn cùng người điên như anh cùng một chỗ!" Đồng Y Mộng giống như điên rồi không ngừng đánh anh, Đường Hạo Nam lạnh lùng nhìn.
Gối đầu đánh vào người, một chút cảm giác đau đớn đều không có, ngược lại nhìn Đồng Y Mộng kia như người điên, trong lòng cực kỳ sản khoái.
"Cô đánh nữa đi đánh, lại đánh thứ con hoang trong bụng cô liền mất luôn! Đồng Y Mộng, cô thật đúng là tưởng tôi nhốt cô lại là vì đứa nhỏ này? Cô gian díu cùng Đường Hạo Thăng tôi đã sớm biết rồi!" Đường Hạo Nam u ám nói, lập tức dùng lực đoạt lấy gối đầu trong tay cô ta, ném sang một bên!
Đồng Y Mộng lảo đảo vài cái, bởi vì mang thai mà thân hình thay đổi trở nên mập mạp hết sức khó coi, gần như muốn té lăn trên đất, sau lưng đụng mạnh vào vách tường.
"Anh là tên cặn bã! Là anh không tin Hạ Nhất Nhiễm, dựa vào cái gì trách tôi?! Con của các người bị đâm chết thật xứng đáng mà! Xứng đáng!" Đồng Y Mộng nhớ tới chính mình, liền một bước thành danh, lại bị Đường Hạo Nam làm hại thân bại danh liệt, trong lòng thật là căm giận bất bình!
"Đồng Y Mộng cô là thứ tiện nhân ác độc! Đến đứa bé mà cô cũng không buông tha! Cô hiện tại tốt xấu cũng mang thai, cô mẹ kiếp sao còn dám nguyền rủa con tôi?!" Đường Hạo Nam trừng mắt nhìn bụng lớn của cô ta, nghiến răng nghiến lợi quát, cũng không sợ đứa bé trong bụng của cô ta gặp báo ứng sao!
"Anh nghĩ rằng tôi muốn sinh đứa nhỏ này sao?! Tôi mới không muốn!" Cô ta vội vã phản bác, đáng vẻ như người bệnh tâm thần kia, xem ra giống một mụ bà ác độc.
Đường Hạo Nam cười cười, "Loại cặn bã như cô, nên cùng Cố Tú Vân ngồi mới đúng! Chẳng qua, cô là phụ nữ có thai, pháp luật sẽ khoan dung với cô, cho nên, tôi không đưa cô vào đấy! Sau này, nơi này, chính là nhà giam của cô, tôi muốn cho cô sống không bằng chết!"
Nhìn Đường Hạo Nam vẻ mặt tàn nhẫn ngoan độc, Đồng Y Mộng có phần bị dọa!
Anh nhốt cô ta ở đây, một mặt là muốn xem chừng cô ta, không để cô ta đi thương tổn Hạ Nhất Nhiễm, về mặt khác chính là, muốn hành hạ cô ta!
Đường Hạo Nam trước mặt, đã không còn là người đàn ông luôn đối với cô ta ôn nhu săn sóc lúc trước...
"Dù anh có hành hạ tôi như thế nào, cũng thay đổi không được sự thật Hạ Nhất Nhiễm tái hôn, con của các người đã chết! Đợi Đường Hạo Thăng tìm đến tôi, anh ấy sẽ giúp tôi báo thù!" Đồng Y Mộng quật cường phản bác, cũng chỉ là nói cho sướng miệng, Đường Hạo Thăng đến cứu cô ta mới là lạ!
Giữa bọn họ nào có cái cảm tình gì đáng nói!
"Đường Hạo Thăng? Nó tự thân đều đã khó bảo toàn rồi!" Đường Hạo Nam châm chọc nói câu, cũng mặc kệ Đồng Y Mộng, đi ra ngoài, Đồng Y Mộng vừa định nhân cơ hội lao ra, ai biết, Đường Hạo Nam mới ra đi liền đóng cửa phòng rồi!
"Đồng Y Mộng! Đây là địa ngục! Kết cục của cô!" Ngăn cách ván cửa, Đường Hạo Nam giọng như Diêm Vương hung ác truyền đến.
Sớm biết hôm nay lúc trước đừng nên làm!
...
Không khí tươi mát, trời xanh trong suốt, mây trắng tinh, mặt cỏ xanh biếc.
Một đám trẻ con ở trên thảm cỏ vui vẻ chơi trò chơi, trong cô nhi viện tiếng trẻ con vui vẻ chơi đùa như chuông đồng vang vọng dưới ánh mặt trời.
Hạ Nhất Nhiễm nắm tay Nini, xa xa liền thấy được một màn vui vẻ kia, tầm mắt ở trong bọn nhỏ chần chừ tìm kiếm.
"Mẹ Hạ cùng Nini đến rồi!" Dẫn đầu là một đứa bé lớn hô một tiếng, các bạn nhỏ lập tức ngừng chơi đùa, như ong vỡ tổ hướng tới bên này chạy tới.
"Chào các bảo bối!" Hạ Nhất Nhiễm vẻ mặt ôn nhu tươi cười thân thiện, lớn tiếng kêu hô, nhìn bọn nhỏ đã lâu không gặp, vui mừng chính là bọn chúng vẫn còn nhớ rõ chính mình.
"Các bảo bối, mẹ Hạ hôm nay mang bánh bích quy cho các con này...!" Hạ Nhất Nhiễm giương giọng nói xong, ở trên thảm cỏ ngồi xuống, lấy ra rất nhiều những bình thủy tinh mình mang đến, bên trong đựng các bánh bích quy đủ loại hình dạng thủ công, những thứ bánh bích quy này đều là chính tay cô nướng.
"Giai Giai, phiền con giúp mẹ Hạ chia cho mọi người, có được không? Một người một bình nhỏ, một ngày chỉ được ăn ba cái thôi...! Ăn nhiều sẽ như thế nào?" Cô dịu dàng nói.
"Ăn nhiều sẽ răng đau!" Có bé trai hoạt bát nhấc tay, lớn tiếng nói.
"Ăn nhiều sẽ làm cho con sâu mau lớn lên! Con sâu đáng ghét sẽ đem răng của chúng ta, từ từ ăn sạch luôn!" Nini lúc này lớn tiếng nói, lời này là Đường Hạo Nam nói cho cô bé, cô bé vẫn còn nhớ, Hạ Nhất Nhiễm cũng nhớ rõ.
"Đúng, ăn nhiều ngọt, răng của chúng ta bị sâu, những con sâu sẽ đem răng chúng ta gặm hết, chúng ta liền không ăn được ăn ngon rồi!" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng nói, tầm mắt lại đang chần chừ.
Chỉ chốc lát sau, cô đứng lên, cầm trong tay một lọ bánh bích quy, ở trong cô nhi viện vừa đi vừa tìm kiếm cái gì.
"Hạ tổng, người đã đến rồi!" Từ bên cạnh văn phòng đi ra một người phụ nữ trung niên, nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm, cười chào hỏi, bà là người quản lý Cô Nhi Viện này, "Thật sự là đã lâu không thấy được người rồi."
"Nửa năm qua vẫn luôn đi công tác ở Trung Quốc, vừa trở về không lâu." Hạ Nhất Nhiễm cười nói, đối phương gật đầu.
"Là đang tìm tiểu William sao?"
"Đúng vậy, đưa cho thằng bé chút bánh bích quy, những bạn nhỏ khác đều có phần!"
"William chắc là đang ngồi dưới tàng cây đậu đỏ, đứa nhỏ này, càng ngày càng quái gở, khoảng thời gian trước có chuyên gia tâm lý học đến đây, muốn nói chuyện với thằng bé, nhưng nó lại không chịu."
Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng, vẫn lại là cười, đi đến tàng cây đậu đỏ tìm.
Xa xa, liền nhìn đến một đứa bé đang ngồi dưới gốc cây đại thụ, cầm trong tay rubic hình lập phương, đang chăm chú xoay.
Cô bước nhanh đi tới.
"William!"
Cậu bé giống như không có nghe đến, tiếp tục cúi thấp đầu, chăm chú chơi rubic trong tay.
Cậu bé mặc quần yếm cao bồi màu xanh, áo thun màu trắng, tóc đen tuyền mà mềm mại, làn da trắng nõn, bàn tay nhỏ đang linh hoạt chuyển động.
Cậu bé không để ý đến cô, Hạ Nhất Nhiễm lòng chua xót, đang ở bên cạnh cậu bé ngồi xổm xuống.
"William? Không còn nhớ... Mẹ Hạ sao? Mẹ Hạ lúc trước phải đi công tác, mới trở về, thực xin lỗi, đã lâu không có tới thăm con rồi." Hạ Nhất Nhiễm ôn nhu nói, vươn tay muốn xoa mặt cậu bé, cậu bé nhỏ lại quay đầu đi, né tránh, vẫn lại là không nói một lời.
"William, con thực không để ý tới mẹ Hạ rồi hả?" Hạ Nhất Nhiễm hai tròng mắt chứa đầy thương cảm, đứa nhỏ này, cũng không chịu ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
Cậu bé trai cúi thấp đầu, lông mi đen tuyền thật dài cúp xuống, bàn tay nhỏ trắng nõn càng không ngừng chuyển động rubic, rất nhanh, khối rubic kia đã bị cậu bé phục hồi như cũ, cậu bé lúc này mới nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, đã có hình dáng anh tuấn đẹp trai của mình lên.
"Con không thích ăn bánh bích quy." Cậu bé nhàn nhạt nói, liếc cô một cái, lại cúi thấp đầu xuống.
Hạ Nhất Nhiễm nắm chặt bình thủy tinh, yết hầu tắc nghẽn, hốc mắt đỏ lên.
"Thực xin lỗi..." Cô nhẹ giọng nỉ non, ngửa đầu, nhìn trời xanh mây trắng, "William, thực xin lỗi..."
"Tại sao muốn nói xin lỗi với con..." Cậu bé nhàn nhạt nói, đáng vẻ ung dung thành thục kia, để cho cậu bé nhìn không giống đứa trẻ chỉ mới có năm tuổi, mà lại có chút trưởng thành sớm giống như người lớn.
Hạ Nhất Nhiễm cười khổ, "Không có gì, William không thích mẹ Hạ mà nói, sau này mẹ Hạ liền không tới tìm con nữa." Cô chua xót nói, vẫn lại là đem lọ thủy tinh đặt ở bên cạnh cậu bé, nhớ rõ lần trước cậu bé còn nói thích ăn bánh cookie này.
Lúc đứng dậy, đầu có phần choáng quáng, là thiếu máu, trước mắt biến thành màu đen, cơn chóng mặt ập đến, thân thể không vững hơi lảo đảo, William thấy một màn như vậy, vội vàng bò dậy, xông lên trước, bắt được tay cô, nắm chặt.
"Người có phải lại không có ăn cơm đúng giờ hay không?!" Cậu bé bá đạo cường thế chất vấn, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo táo đỏ được đóng gói kỹ, dùng răng nanh xé mở túi đóng gói, nhón hai chân, duỗi cao cánh tay, hướng trong miệng cô đưa qua.
Hạ Nhất Nhiễm cúi người, lúc há miệng ngậm chặt, nước mắt cũng bất chợt dâng lên.