Thật sự.
Tình sâu, duyên cạn.
Thực xin lỗi.
Anh đây là có ý gì?!
Hạ Nhất Nhiễm đờ đẫn bị anh ôm, quên giãy giụa, đầu óc ong ong.
Mưa bên ngoài còn đang rơi, càng không ngừng dọc theo mái hiên rơi xuống, hình thành từng hàng mành mưa. Trong phòng khách tĩnh mịch trầm trầm, tản ra một mùi nấm mốc đã lâu không người ở.
Trong phòng khách, người đàn ông đem cô gái gắt gao ôm vào trong ngực, cánh tay gầy yếu dài rộng đem đầu cô đè vào ngực chính mình.
Bên tai Hạ Nhất Nhiễm tất cả đều là tiếng tim đập hữu lực của anh.
"Đường Hạo Nam, anh rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?" Cô bình tĩnh hỏi, giống như cái hiểu cái không.
Nhưng lại không tin, cảm thấy được anh cực kỳ dối trá, "Ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà anh có yêu tôi, có thể không cần lại ở trước mặt tôi bày ra vẻ vô sỉ của anh nữa hay không? Càng đừng một vẻ thâm tình khẩn thiết, những lời kiểu tình sâu duyên cạn này, từ trong miệng anh nói ra, cảm thấy phải bị làm bẩn rồi."
Cô lại bắt đầu châm chọc anh rồi!
Không có biện pháp, cô không có cách nào quên mất hình ảnh anh thấy chết mà không cứu kia, cho nên khi Đường Hạo Nam ở trước mặt cô biểu lộ chân tình, để cho cô càng phản cảm anh thêm mà thôi.
Yêu một người, làm sao có khả năng sẽ đối với người đó thấy chết mà không cứu được?
"Phải, anh không tư cách nói!" Anh nói xong, buông cô ra, đối mặt cô nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nhìn anh cười, cô cũng muốn cười, quay đầu nhìn mưa bên ngoài, nhớ lại những chuyện mấy năm nay phải trải qua cùng những khổ, quả đấm nắm thật chặt, "Đừng tiếp cận tôi nữa, tôi chúc anh với Mộng Mộng của anh vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc đến già! Ngày nào đó làm tiệc cưới, đừng quên mời tôi uống rượu mừng!"
Cô đứng ở kia, mái tóc xoăn buông dài, nhìn mưa bên ngoài, giương giọng nói.
"Anh sẽ không kết hôn cùng cô ta." Đường Hạo Nam nhẹ giọng trả lời, Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía anh, anh cũng nhìn cô.
"Hạ Nhất Nhiễm, em cũng đừng quá tự cho là đúng nữa đi! Gần đây Cố Tú Vân cùng Tần Mục bị buộc nóng nảy, bối cảnh trước kia của Tần Mục em cũng biết rồi, bọn họ nếu chó cùng rứt giậu, sợ là sẽ tìm em trả thù, em cẩn thận một chút, đừng một người đi loạn!" Anh trầm giọng nói, là thật tâm cho cô lời khuyên.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, "Sao anh lại có lòng tốt nhắc nhở tôi như thế?"
Anh nhìn cô, lại cười, tươi cười rất đau xót, "Em cảm thấy anh cần phải chỉnh chết em, mới phù hợp tác phong của anh sao? Em chết, đối với anh lợi ích gì?"
Anh đã thay đổi, nói không rõ thay đổi ở đâu, không phải Đường Hạo Nam trước kia cô từng quen thuộc.
"Nhiễm Nhiễm, anh hi vọng em sống thật tốt! Hi vọng em có thể có may mắn cùng hạnh phúc!" Anh trầm giọng nói, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, gọi tên thân mật của cô.
Là lời trong lòng, đối với cô cực kỳ chân thành chúc phúc, cô nên đạt được hạnh phúc, cuộc đời không nên khúc chiết như vậy, đều do anh, đều là lỗi của anh!
"Dối trá!" Cô trảm đinh tiệt thiết chế giễu.
"Em nghĩ rằng anh còn không biết bộ mặt thật của Đồng Y Mộng sao? Anh đã sớm biết! Em nên cảm thấy vui sướng, một thằng cặn bã như anh cũng đã có được báo ứng nên có! Cho nên, em phải càng hạnh phúc, mới đúng là trừng phạt lớn nhất với anh!" Anh cười nói, sâu thẳm trong đôi mắt tất cả đều là ý cười ôn nhu.
Đường Hạo Nam trước mặt, không còn là người đàn ông bướng bỉnh lỳ lợm, bá đạo cường thế kia nữa, giống một gốc cây cổ thụ an tĩnh, đứng sừng sững tại kia, ôn hòa, vô hại.
Anh từ lúc nào biết bộ mặt thật của Đồng Y Mộng?
"Anh đã biết mà vẫn còn bao che cho cô ta? Tới cùng là có tình cảm!"
"Anh nói rồi, anh không yêu cô ta!" Anh lớn tiếng phản bác, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, Hạ Nhất Nhiễm ngẩn ra, anh đã từng nói qua như vậy, lần đó, trong phòng bao.
"Anh yêu người nào đều đã không có quan hệ gì với tôi! Còn nữa, tôi cho tới bây giờ cũng khinh thường trả thù anh! Anh ở trong mắt tôi, cặn bã đến nối khiến tôi chẳng muốn trả thù!"
Là thật không cần anh, mới có thể nói như vậy, nhưng có đôi khi nhớ tới những chuyện đáng giận của anh, cũng là thực hận.
"Em có thể cùng anh vui vẻ bình tĩnh, tâm bình khí hòa trò chuyện hay không? Em yên tâm, sau lần này, anh sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt em nữa rồi!" Anh nhìn cô, trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo một tia oán giận.
"Tôi với anh có cái gì để nói?" Cô cười giễu cợt.
"Sau này sẽ ở lại Sùng Xuyên sao?" Anh vẫn lại là nhẹ giọng hỏi rồi.
"Sẽ không. Nhà chồng tôi biết tôi trở về là báo thù, đợi sau khi chuyện bên này giải quyết xong, tôi muốn trở về Singapore." Cô lãnh đạm trả lời.
Nhà chồng...
Cô lại nhắc nhở anh, cô đã tái hôn rồi!
Đường Hạo Nam đến gần cô, tại nơi cách cô hơn một bước dừng lại, lẳng lặng nhìn cô, sau này, anh tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt cô!
"Lục Ngộ Hàn thì sao? Em không tính toán lại cùng người đó..."
"Đường Hạo Nam, tôi không là gì của anh cả, vấn đề riêng tư này, tôi không muốn thảo luận với anh!" Hạ Nhất Nhiễm chán ghét trừng mắt anh, anh lại đang tự cho là đúng cái gì chứ?!
"Anh cmn quan tâm em một chút cũng không thể sao?! Hạ Nhất Nhiễm, cần phải đem trái tim của anh moi ra cho em xem, em mới có thể đối với anh có chút tin tưởng sao?!" Đường Hạo Nam kích động tiến lên, đè lại hai vai cô, run giọng lên án!
"Tôi tại sao cần anh quan tâm? Đường Hạo Nam, anh cho mình là ai?! Vẫn lại là cậu thiếu niên năm đó có thể mang đến cho tôi quan tâm cùng ấm áp kia sao?! Anh sai lầm rồi, nhìn đến anh, tôi nhìn thấy đều là bài học máu chảy đầm đìa sâu sắc!" Cô rống, ngửa đầu nhìn anh.
"Anh nói rồi anh sẽ rời xa em! Lập tức đi ngay! Nhưng mà, anh hi vọng em quên hết những đau khổ này! Em phải biết rằng, Đường Hạo Nam anh cũng từng cực kỳ để ý em, lúc làm em tổn thương, anh cũng đang đau lòng! Anh không từng đùa bỡn tình cảm của em! Anh cũng có yêu! Tai nạn xe cộ ngày đó, anh rất nhanh liền hối hận, đã quay lại đi tìm, em đã không thấy nữa!" Anh nói xong, lại ôm cô vào trong lòng!
"Nghĩ đến em nhẫn tâm đem con của chúng ta phá bỏ, cho nên hận em! Trước khi tai nạn xe cộ xảy ra, tận mắt thấy em đem Đồng Y Mộng đẩy ra, làm cô ta bị xe đụng trúng! Nghĩ rằng em là cố ý hại cô ta! Anh biết, anh hiện tại đã biết, em khẳng định sẽ không cố ý hại cô ta! Là anh khi đó hồ đồ, nghĩ đến em làm như vậy, cho nên tức giận không cứu em!" Đường Hạo Nam ôm chặt cô, một cỗ ảo não rống lớn, nước mắt cũng rơi xuống rồi.
Vốn không tính toán nói cho cô những thứ này, vẫn không thể nào nhịn xuống!
Nói ra, trong lòng cũng có thể dễ chịu chút.
Hạ Nhất Nhiễm trong lòng ngẩn ra, tim thắt lại.
"Tóm lại, là anh sai rồi! Thực xin lỗi! Những lời này, em tin thì tin, không tin coi anh như chưa nói, nhưng mà, anh không nói ra, khả năng vĩnh viễn rời đi không được!" Anh dùng lực, mới có thể nói ra đầy đủ một câu, yết hầu tắc nghẽn sinh đau, nước mắt bò đầy khuôn mặt.
Hạ Nhất Nhiễm toàn thân đờ đẫn, những lời này, không xúc động đến lòng của cô, tim là vô cảm, không cái cảm giác gì.
Chỉ có hương vị quen thuộc mà xa xôi trên người anh, đang trong hơi thở của cô hoà lẫn.
Cô không hề phản ứng, tim Đường Hạo Nam từ từ lạnh đi, đột nhiên ý thức được chính mình cực kỳ buồn cười, cũng cực kỳ hèn mọn!
"Anh đi đây! Tạm biệt!" Anh trầm giọng nói xong, cúi đầu, ở trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng mà hôn xuống, lòng đang co rút đau đớn, muốn ôm chặt cô nhiều thêm chút nữa, cũng không muốn buông ra, cô yêu anh, anh cũng yêu cô...
Hương vị của anh dần dần rời xa, lúc Hạ Nhất Nhiễm xoay người, liền nhìn đến bóng lưng cao lớn của anh bước ra cửa.
"Đường Hạo Nam! Hi vọng anh nói được thì làm được, không muốn lại đến quấn lấy tôi!" Cô trừng mắt nhìn bóng lưng anh, oán hận rống.
Bóng dáng của anh dừng lại, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng bên ngoài cửa, yết hầu anh dùng lực nuốt xuống cổ họng tắc nghẽn, hít một hơi thật sâu, không có xoay người, "Ly hôn ngày đó, em tại cửa cục dân chính nói với anh, không hẹn gặp lại. Hiện tại, anh cũng nói với em, không hẹn gặp lại, bảo trọng! Chăm sóc tốt bản thân cùng con mình! Gặp được bất kỳ khó khăn gì, có thể tùy thời liên hệ Hứa Thành!"
Hạ Nhất Nhiễm, thật sự, không thích sao?
Bình tĩnh nói ra những thứ này, dưới đáy lòng anh đau đớn tự hỏi.
Tại sao, anh lại vẫn yêu...
Lại một người không hẹn gặp lại.
Cô là thật tâm đi?
Nhìn bóng dáng, của anh trong lúc đó, một cỗ bi ai dâng đầy trong lòng.
Không yêu không hận, không thể làm bạn bè, chỉ nghĩ muốn cùng anh làm người xa lạ!
Nước mắt anh giống như trận mưa này, vẫn còn đang tuông rơi không ngừng, đưa lưng về phía cô, cô căn bản nhìn không tới.
Cô vẫn cho là anh chưa từng yêu cô.
Hiện tại cũng không tin anh có yêu chính mình.
Lại không biết, anh sớm yêu cô đến tận xương tủy, yêu đến khắc cốt ghi tâm!
Chẳng qua là, tình yêu này mang đến cho cô càng nhiều tổn thương mà thôi!
Anh học xong cách yêu, cô đã không cho anh cơ hội rồi!
Người đàn ông nắm thật chặt hai đấm, ngưỡng cằm.
"Trước mặc kệ tương lai tôi có thể gặp được khó khăn gì hay không, nhưng mà, cho dù gặp được, tôi cũng không có khả năng tìm anh!" Cô lại châm chọc, đối với anh, ngoại trừ châm chọc giễu cợt, không cách nào tâm bình khí hòa nói một câu!
Đường Hạo Nam cũng không nói thêm gì, nâng chân bước đi, dáng người cao lớn gầy yếu, đi vào trong màng mưa bụi mênh mông...
Cuối cùng đi rồi, không hẹn gặp lại!
Hạ Nhất Nhiễm ngã ngồi vào trong ghế dựa, hai tay ôm ngực, nhìn cửa, khóe miệng nhếch lên.
Lúc này mới nhớ tới lời giải thích của anh, anh nói, lúc ấy rất nhanh liền hối hận, quay trở về đi tìm...
Anh nói, không từng đùa bỡn cô, có yêu cô...
Cô nở nụ cười, ngực có thứ gì đó tắc nghẹn, tại từ từ tan biến, từ từ trở nên rộng thoáng.
...
Sau khi hết mưa rồi, cô mới rời khỏi tòa nhà cổ xưa này, sau này không định dọn tới ở. Trời đã tối rồi, cô đi một mình ở bên đường, có phần vô tri vô giác, đã quên kêu lái xe.
Tới cùng là bị Đường Hạo Nam ảnh hưởng, bên tai càng không ngừng vang vọng những lời anh đã nói qua, giống như ma chú, ném đi không được.
Có lẽ mấy năm nay cô một mực chờ một lời giải thích đi, lời giải thích không hề ý nghĩa!
Lại có thể cho quá khứ của chính mình một câu trả lời.
Trong lúc vô ý đi ngang qua trường trung học trước kia, hoàn toàn thay đổi, cổng sau trường học vẫn còn bán các loại đồ ăn vặt.
Trong đầu đột nhiên toát ra một bức hình như vậy.
Một bé gái mười mấy tuổi, giữa trưa không muốn về nhà ăn cơm, liền ở ven đường mua đồ ăn vặt, một cậu thiếu niên đột nhiên đi tới, bá đạo kéo cô bé đi, mang theo cô bé ở nhà hàng gần đó ăn cơm.
"Đừng ăn những thứ linh tinh này, em đang trong quá trình dậy thì, dinh dưỡng theo không kịp sẽ không cao, sau này người nào cưới em chứ!" Cậu thiếu niên khi nói chuyện, đem một cái đùi gà ném vào trong chén cô bé, ép cô bé ăn luôn!
Cô cười cười, quay trở về trong hiện thực, một chiếc xe ô tô con màu đen tại bên người cô dừng lại, là xe của cô chạy tới, cô không chút suy nghĩ mở cửa liền lên xe rồi.
"Về biệt thự đi." Sau khi lên xe, cô giương giọng ra lệnh.
Nháy mắt ngẩng đầu, phát hiện chỗ bên cạnh ghế lái vẫn ngồi một người, cô bỗng dưng kinh hãi, lại nhìn hướng vị trí lái, đâu phải là tài xế xe của chính mình?!
Cô làm bộ không phát hiện, dấu tay vào trong túi xách, lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện thoại cho Lục Ngộ Hàn!
Điện thoại mới vừa kết nối, người ngồi bên cạnh ghế lái đột nhiên duỗi cánh tay qua, đem di động của cô ném ở trên mặt đất!
"Cậu! Cứu con!" Hạ Nhất Nhiễm lớn tiếng kêu hô, xem trên màn hình điện thoại di động là đang bắt đầu cuộc gọi
"Chị?! Chị! Người đang ở đâu?!" Hạ Khả San nghe được tiếng Hạ Nhất Nhiễm kêu cứu, hoảng hốt hỏi, trò chuyện đã gián đoạn rồi!