Cuộc sống của Uông Hữu Huyên lại được khôi phục sắc thái.
Một tuần được nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày đi làm sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại xem truyện tranh, xem phim, sau đó còn chạy tới đáp xe tốc hành—— cô một mực rất muốn lên phương tiện giao thông thần kỳ này, lúc trước cha mẹ chồng có sắp xếp tài xế cùng xe cho cô, cô thật sự không có can đảm bỏ qua nguyện vọng của bề trên, cho tới giờ, rốt cục mới có cơ hội thực hiện tâm nguyện.
Thời gian nhiều, lại không có người quản cô, vì vậy cô không hề tìm cớ, bạn bè trung học hay đại học mời, mặc kệ quán gì, chỉ cần phối hợp thời gian là có thể gặp mặt.
Bạn trên mạng là hội người ngoài hành tinh gặp mặt, chính là nguyên lão "Huyên Huyên tinh không" trong truyền thuyết lại lần nữa tái xuất giang hồ, lần đầu tiên gặp mặt bạn bè đều rất kinh ngạc, nguyên lai "Huyên Huyên tinh không như mới hai mươi mấy tuổi."
Sống phóng túng, thật vui vẻ, thật vui vẻ!
Uông Hữu Huyên nghĩ, nếu như những ngày này trôi qua hai năm, cô hẳn là có thể đem Hạ Thượng Thần cách xa không hề để tâm, sẽ không còn muốn gặp người này, cũng sẽ không bởi vì anh ta mà khổ sở, mất mát, nghiến răng nghiến lợi......
Đúng vậy, nghiến răng nghiến lợi.
Có một lần cô nằm mơ mơ thấy Hạ Thượng Thần cùng Phùng Nhã Trung kết hôn, trong mộng có cảnh cô tức giận cởi giầy ra tính đập anh, đúng vào lúc này Trình Khả San xuất hiện, nói cô ấy mới là cô dâu, tiếp theo Trình Khả San và Phùng Nhã Trung hai người đánh đập tàn nhẫn, cô ở bên cạnh vừa khóc vừa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Sau đó cô lại bị Tiểu Đình lay tỉnh.
Tiểu Đình vẻ mặt kinh hãi nói cô có phải hay không bị bóng đè, bằng không như thế nào lại phát ra tiếng rên rỉ, hù chết cô ấy.
Cô không có can đảm nói với Tiểu Đình mình tiêu sái rời đi sau lại không bỏ xuống được, đành phải nói mộng thấy người ngoài hành tinh bay lên cao rồi, nhưng cô lại không đuổi kịp chiếc phi thuyền ấy, cho nên tâm rất đau đớn.
Lúc ấy là nửa đêm canh ba, Tiểu Đình cũng rất buồn ngủ, nghe cô nói như vậy liền tin rồi, không có truy hỏi lại, ngược lại chính cô đột nhiên phát hiện, thì ra cô đối kẻ bạc tình vẫn còn tình cảm, mơ thấy những ngày tháng trước kia sẽ cảm thấy ngọt ngào, mơ thấy lúc anh muốn cùng người khác kết hôn thì sẽ muốn khóc.
Có một lần cô mơ thấy cô và Hạ Thượng Thần làm lành.
Tuy nội tâm lập tức cao hứng, nhưng cô vẫn không đáp ứng, lúc ấy cô nghĩ, một khi gật đầu, không phải cô lại muốn tiếp tục lặp lại cuộc sống trước kia sao?
Cha chồng hoàn mỹ, mẹ chồng địa vị cao quý, em chồng công chúa, những điều này sẽ không thay đổi, quan trọng nhất là, Phùng Nhã Trung vẫn là thanh mai trúc mã anh quý trọng, Trình Khả San vẫn là trợ thủ đắc lực của anh —— trừ phi đầu cô bị hư, bằng không cho dù cô đối với anh vẫn còn lưu luyến, cũng không nguyện trở về cuộc sống trước kia.
So về năm tháng giả Phượng Hoàng, hiện tại cả người cô đều rất kiên định. (kiên cường + ổn định)
Cô muốn dũng cảm tiến tới, tự lập, tự mình cố gắng!
Hôm nay là lần thứ hai cô nhận được tiền lương từ Tôn tỷ, nhưng không hiểu sao có một loại cảm giác bất an, suy nghĩ một chút mới phát hiện, cô đã làm việc tại Tiểu Tinh Quang hai tháng lẻ mười ngày, cộng thêm việc lười biếng ở nhà của Tiểu Đình hơn hai tuần lễ, đơn giản mà nói, cô rời đi Hạ gia cũng đã được ba tháng.
Ba tháng qua, kỳ sinh lý của cô một mực không có tới. (Tranhquy: Ố ồ Ô ố ồ…)
Kỳ sinh lý của cô lúc trước vẫn rất đều đặn, kết hôn nửa năm sau mới bắt đầu không chính xác, cuối cùng một năm mức độ đã là không cách nào nắm lấy, ba bốn tháng mới đến một lần cũng có, nhưng đó là trước kia a, cuộc sống của cô hiện tại rất có quy luật, không có áp lực, cũng không còn người cho cô xem sắc mặt, theo cách nói thông thường, hẳn là khôi phục quy luật...... A......
Nói là, bọn họ một lần cuối cùng làm giống như...... có dùng bao cao su sao?
Giống như không có, lại giống như có...... Rốt cuộc là có hay không? (Tranhquy::)), giờ cái này còn quan trọng ko chị, quan trọng là có baby hay không kìa!)
Uông Hữu Huyên hoảng hốt khi tan ca, liền vào hiệu thuốc, ôm ba loại que thử thai đắt tiền nhất thẳng đến quầy hàng tính tiền.
Tiểu thư quầy thu ngân còn rất tốt nhắc nhở cô nói, "Ba cái này đều là que thử thai đó."
Cô đương nhiên biết rõ, cô chỉ là muốn xác định một chút.
Về đến nhà, nhốt mình vào toilet, đọc kỹ càng hướng dẫn sử dụng xong, cô bắt đầu dựa theo trình tự để làm kiểm nghiệm.
Ách, mặc kệ bọn họ lần cuối cùng có hay không dùng mũ, kết luận đều là —— cô trúng thưởng rồi! (Tranhquy: Ơ rê ka…)
Ba que thử thai xếp thành một hàng, dương tính, dương tính, dương tính, cô vẫn nghĩ có nên hay không suy đến đồng thời mua phải ba khuyết phẩm, cho nên......
Ừ.
Nói thực ra, cô cũng hiểu được cô đã trúng thưởng, trong ba tháng tăng thêm mười kg có điểm vượt quá, nhưng nếu là một người ăn hai người bổ, như vậy miễn cưỡng nói được, chính là, tại sao ngay tại lúc này? Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì?
Tại tòa thành an dưỡng ba năm thật là làm không đến ấp ra, bọn họ tưởng rằng trúng thưởng có phải là không chửa rồi, không nghĩ tới rõ ràng ngay tại lúc này......
Ngồi trên mặt đất thật lâu, cô vẫn vẫn không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ.
Có điểm cao hứng, nhưng là có điểm không biết làm sao.
Không biết là trai hay gái, giống Hạ Thượng Thần nhiều, hay giống Uông Hữu Huyên nhiều? Ừ, hay là giống anh thì tốt lắm, nó lớn lên tương đối dễ nhìn, cô thích con mắt anh, hi vọng bảo bối cũng có đôi mắt như vậy, về phần khuôn mặt giống cô thì tốt hơn, mặt của anh có đường cong quá sắc bén, có khi sẽ cho người khác có cảm giác khó thân cận, cô thì là mặt trứng ngỗng, thoạt nhìn tương đối thân thiết.
Tên nha, đương nhiên là do cô lấy, mang thai bảo bối nghe nói rất vất vả, mẹ hẳn là có quyền lợi đặt tên.
Suy nghĩ một hồi, nở nụ cười ngốc một hồi, Uông Hữu Huyên rốt cục nhớ tới phải báo một chút cho cha hài tử—— tuy vợ chồng đã là người lạ, nhưng cô đối Hạ Thượng Thần cơ bản vẫn còn tin tưởng, biết rõ cô có thai, anh thân là ba ba, xét về tình về lý cũng phải thông báo một tiếng. (Tranhquy: Cuối cùng cũng quay lại trọng điểm của vấn đề =.=!!)
Nói cho anh biết hẳn là tương đối tốt, bọn họ sẽ hẹn đi ra ngoài, ngồi xuống trao đổi về chuyện con cái, tuy không thành vợ chồng nhưng vẫn có thể làm ba mẹ cục cưng nha, cục cưng có nhiều người chiếu cố, nhiều người yêu thương cũng không phải là chuyện xấu.
Đúng vậy, hẳn phải nói với anh......Tuy nhiên, làm sao mở miệng mới là vấn đề.
"Em mang thai", đi thẳng vào vấn đề như vậy thì quá trực tiếp.
"Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?", có điểm kỳ quái.
"Có việc này muốn hỏi ý kiến của anh một chút", cũng không phải là hỏi ý kiến, ánh mắt của cô quyết định, anh nói cái gì cũng không thể thay đổi quyết định của cô.
"Hôm nay thời tiết thật tốt, đó, đúng rồi, thuận tiện nói cho anh nghe em mang thai rồi", cái này không được tự nhiên lắm.
Suy nghĩ thật lâu, hay là trực tiếp nói cho anh biết tốt nhất rồi.
Đơn giản sáng tỏ mới là vua nha.
Đúng, đúng vậy, chính là như vậy, thừa dịp đang có dũng khí liền một hơi nói ra, bằng không lại không biết đến lúc nào.
Hít sâu một hơi, Uông Hữu Huyên cầm điện thoại lên, nhấn phím 1.
Vài tiếng sau, điện thoại được tiếp, đang muốn mở miệng, đối phương lại đoạt nói trước, "Đây là điện thoại của Hạ Thượng Thần, anh ấy hiện tại không thể nghe máy, xin hỏi ngài là ai?"
Uông Hữu Huyên nhìn đồng hồ báo thức một chút, buổi tối mười một giờ, thanh âm cô nghe được cũng xuất hiện, Phùng Nhã Trung.
Ừ......
Sờ sờ bụng, con nghĩ, hài tử, con nhất định chỉ có thể có mẹ.
Cô bịt chặt cái mũi, "Xin lỗi, gọi nhầm số."
Ngoại trừ làm bộ đánh sai điện thoại, cô thật không biết muốn nói cái gì, lúc này, một cô gái giúp một người đàn ông tiếp điện thoại, còn có thể có cái gì?
"Xin lỗi." người tiếp theo cúp điện thoại.
Ở điện thoại bên kia, Phùng Nhã Trung vừa cúp máy, Hạ Thượng Thần đã đi đến.
Thấy cô mang vẻ mặt không giải thích được, anh liền mở miệng, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Có rãnh rỗi chúng ta tiếp tục."
"Được" Phùng Nhã Trung cười, "Đại luật sư."
Hạ đại luật sư gần đây bởi vì một nguyên nhân không thể cho ai biết, từ chối không tiếp các vụ án lớn, còn rất muốn nhanh tay ném vụ Phi Tường hàng không đi, chẳng những cùng một chỗ với luật sư Tôn, luật sư Hoàng tăng ca mỗi ngày, ngay cả cô cùng Vũ thần đều bị nắm.
Vũ Thần đã mệt mỏi vài ngày, vừa mới nằm trên ghế sa lon ngủ gật, Hạ Thượng Thần đi vào phòng giải khát pha cà phê, điện thoại vang lên, cô sợ cắt đứt sự nghỉ ngơi của Vũ Thần, cho nên mới tiếp, không ngờ lại là nhầm số.
Hãng hàng không Phi Tường làm giả sổ sách y như thật, ngay cả cô có giấy phép kế toán viên cao cấp trước sau đều phải mất nửa tháng mới tìm ra điểm không hợp lý.
Bọn họ bận đến tận mười một giờ tối, bảo vệ đi lên đuổi người.
Hạ Vũ Thần ở phía sau xe liền lăn ra ngủ, Hạ Thượng Thần thì chở Phùng Nhã Trung trở lại nhà cô.
Trên đường, Phùng Nhã Trung mở miệng hỏi, "Tôi ngày đó cùng bác gái ăn cơm, bà ấy hình như rất muốn tác hợp hai người chúng ta với nhau."
Hạ Thượng Thần cười, "Cô không nói với bà ấy rằng cô chán ghét đàn ông sao?"
"Mẹ của tôi ở bên cạnh, tôi sợ bà nghe xong rồi té xỉu."
Phùng Nhã Trung là sợ đàn ông, Hạ Thượng Thần là một trong số ít người khác phái cô nguyện ý thân cận, bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh đối với cô từ đó đến giờ lời nói và việc làm đều không có vượt quá, bởi vậy cô ở cùng một chỗ với anh rất yên tâm.
Đại khái cũng là bởi vì loại yên tâm này, tạo cho hai bà mẹ có ảo giác —— là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a, đáng tiếc kim đồng yêu dân nữ, ngọc nữ tham món lợi nhỏ t*. (*Tranhquy: là chị Phùng Nhã Trung không thích đàn ông, mà ta like câu này ghê)
"Bác gái một mực nói với tôi, đã ly dị cũng không phải là khuyết điểm lớn gì, huống chi việc ly hôn này là ý của vợ anh, con trai bà cũng không phải có lỗi với cô ấy, tôi sao ở bên cạnh hát đệm, hại tôi rất xấu hổ." Lúc mẹ hẹn cô ăn cơm cô còn rất cao hứng, không nghĩ tới lại là Hồng Môn Yến, sớm biết như vậy sẽ không đi.
"Tôi trở về sẽ nói cho mẹ tôi biết, làm cho bà đừng có lại đánh chủ ý lên cậu."
"Tôi cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, tôi là nói cậu, trong mắt bác gái, cậu là nam nhân độc nhất vô nhị chất lượng tốt, cần nhân tài có nhân tài, đòi tiền tài có tiền tài; lại thông minh, anh tuấn vô cùng, còn hiểu biết về cuộc sống, nghệ thuật, bà giống như rất không thể tiếp nhận chuyện cậu bị vứt bỏ...... Một mặt là yêu thích tôi, cùng lúc giống như có loại cảm giác muốn xả giận, loại......"
"Tôi hiểu."
"Cậu hiểu là tốt rồi."
Hạ Thượng Thần rất hiểu mẹ mình, bà đối với chuyện anh cùng Hữu Huyên kết hôn, từ đầu tới cuối không hề thoả mãn, đương nhiên kể cả chuyện bọn họ rõ ràng lựa chọn công chứng.
Bà muốn một người vợ lý tưởng, sau đó cho con trai một hôn lễ lớn, tại nhà hàng năm sao, mở tiệc trăm bàn, mời đến các nhân vật nổi tiếng, mọi việc sẽ được tiến hành đồng loạt.
"Tôi nghĩ, cậu nên cùng bác gái giải thích cho rõ ràng, bởi vì chuyện này cố gắng đừng đánh chủ ý lên tôi, trong tiệc xã giao có rất nhiều tiểu thư chưa lập gia đình, tin tưởng tôi, ly hôn không tổn hao gì giá trị thân thể của cậu, các cô cô đối với cậu đều rất có hứng thú." Nói chuyện với nhau xong, Phùng Nhã Trung kết luận, "Bác gái có rất nhiều cô dâu để lựa chọn."
"Thật đáng tiếc bà chỉ có một con trai."
"Còn con trai luôn một mực đối với Uông Hữu Huyên." Phùng Nhã Trung cười cười, "Hữu Huyên khỏe không?"
"Cũng không tệ lắm, thoạt nhìn rất có tinh thần, cũng mập hơn một chút."
Cô bây giờ hay ở trong tiệm cười tủm tỉm.
Có đôi khi trong tiệm không có người, liền thấy cô ăn cái gì đó tại quầy hàng bên cạnh, bất kể là món điểm tâm ngọt hay là đồ ăn vặt, đều ăn đến mặt mày hớn hở, mắt híp thành một đường chỉ.
Cô hiện tại biểu lộ nhiều hơn, khí sắc cũng có vẻ hồng nhuận.
"Cô ấy biết hay không mỗi ngày cậu đều gặp cô ấy?"
Trước kia lúc ngồi xe anh, cô phát hiện một đống lớn hóa đơn "Tiệm đồ ngọt Tiểu Tinh Quang ", đều là một ly cà phê. Tuần trước cô vô tình đi ngang qua Tiểu Tinh Quang, thấy thời gian vẫn còn, cho nên xuống xe uống ly cà phê, ăn chút bánh ngọt, ngồi xuống một chổ phía góc tiệm.
Cà phê không tệ, bánh ngọt hương vị vô cùng tốt, đang lúc cô chuẩn bị rời đi thì thấy Uông Hữu Huyên từ phía sau đi ra, trên tay cầm khay tràn đầy từng khối từng khối bánh ngọt vừa cắt rất đẹp, cô khom người, híp mắt vẻ mặt hạnh phúc đem bánh ngọt cẩn thận đặt ra giữa quầy thủy tinh để trưng bày.
Phùng Nhã Trung không rõ ràng lắm tình huống của hai người bọn họ, suy nghĩ, thừa dịp Uông Hữu Huyên quay đầu vào liền đứng dậy rời đi.
Đẩy cửa ra thì vừa vặn thấy xe màu đen của Hạ Thượng Thần mới mua ngừng ngay đường cái đối diện.
Đáp án rõ ràng, mua cà phê là giả, nhìn mặt vợ trước mới là thật.
Cô bởi thế ngoài ý muốn mới biết được anh mỗi ngày đều đến xem vợ trước đi làm.
" Này có cái gì làm cô ấy biết đến, huống chi hiện tại tôi còn bề bộn công tác, cái gì cũng không thể làm được, không bằng cứ như vậy."
"Bác trai bác gái nếu phát hiện cậu chăm chỉ kết thúc án là vì không muốn bị cônng việc trói chặt, có thể thường xuyên đến xem cô ấy, nhất định rất bị đả kích."
Hạ Thượng Thần cười cười, "Bọn họ có điểm cảm giác, chỉ là không thừa nhận mà thôi."
Đồ đạc của Uông Hữu Huyên vẫn còn ở trong phòng bọn họ, mẹ anh mấy lần định gọi Trần tẩu đóng gói ném đi đều bị anh cự tuyệt.
Người vợ mọi người không thấy, con trai còn không chịu vứt bỏ đồ đạc của cô, đây không phải rất rõ ràng sao?
Chỉ là, anh rất khó nói với ba mẹ, hạnh phúc đối với anh chính là vợ chồng cùng ở chung một chổ trải qua thời gian nhàn nhã, cô đọc truyện tranh của cô, anh xem thi đấu EU của anh, cô vì truyện tranh vừa khóc vừa cười, anh vì một cú phạt góc hoặc một trái vào gôn mà hưng phấn kêu to.
Thời điểm ra ngoài có thể lựa chọn đi Las Vegas ngợp trong vàng son* để đánh bài, xem một chút ca múa xuất sắc, thử xem vận may, mà không cần phải đi nghe kịch âm nhạc thế kỷ, xem những bộ sưu tập tranh kinh điển. (*xa hoa đồi trụy)
Một chai rượu nho ngon, hương vị không tồi, không nhất định phải cất vào hầm rượu.
"Nếu như bác trai bác gái trông thấy nét mặt của cậu bây giờ, sẽ hiểu rõ Hữu Huyên đối với cậu mà nói có bao nhiêu quan trọng."
"Chỉ tiếc thành kiến về chuyện này không phải vì biết rõ bất cứ chuyện gì mà biến mất. Bọn họ không thích Hữu Huyên, cho dù bọn họ rất rõ ràng ba năm này Hữu Huyên cũng đã cố gắng mua vài cuốn sách, vài đĩa CD cùng một ít hình mẫu, không tốn nhiều tiền, cũng rất cố gắng làm tốt, chính là, không thích chính là không thích —— cậu không có biện pháp miễn cưỡng ai muốn yêu mến ai, ai muốn nịnh nọt ai, bọn họ sinh tôi, nuôi tôi, yêu tôi, chẳng lẽ muốn tôi bởi vì một chuyện bọn họ không có biện pháp khống chế lại đi chỉ trích bọn họ sao? Tôi làm không được, cùng dưới một mái hiên, tôi rất rõ ràng bọn họ cũng cố gắng muốn yêu ai yêu cả đường đi."
"Vậy cậu từ nay về sau làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?"
"Bác trai bác gái cùng Hữu Huyên rõ ràng không hợp, vậy cậu......" Phùng Nhã Trung biết rõ Hạ Thượng Thần đối với vợ trước còn rất yêu, cũng không có ý định buông tha cho cô ấy.
"Tôi sẽ không miễn cưỡng Hữu Huyên, cũng sẽ không miễn cưỡng ba mẹ, tôi sẽ một bên tiếp tục làm con trai tốt, hiếu thuận bọn họ, một bên làm cho Hữu Huyên tin tưởng tôi thêm lần nữa, một lần nữa học tập cách làm một người chồng tốt."
Anh thậm chí nghĩ tốt lắm.
Anh sẽ mua cho hai người một ngôi nhà nhỏ để Hữu Huyên ở, bình thường anh vẫn ở tại Dương Minh Sơn, vào ngày nghỉ của Hữu Huyên anh sẽ trở về ngôi nhà nhỏ ấy.
Đây là phương pháp xử lý hài hòa nhất. (Tranhquy: nghe mà giống như chị là tình nhân bí mật của anh vậy)
Chỉ cần qua vài ngày, là anh có thể đem vụ án của hãng hàng không Phi Tường vào giai đoạn sơ khảo, nên sưu tập tư liệu, tham khảo chi tiết, tất cả chứng cớ liên quan cũng đã sửa sang lại, công việc kế tiếp sẽ không quá phí công, đơn giản mà nói, mấy ngày nữa thời gian rãnh của anh sẽ có rất nhiều rất nhiều.
Nghĩ tới đây, anh nhịn không được mà mỉm cười.
Tâm tình tốt, lời nói tự nhiên nhiều hơn, đương nhiên, hai người nói đến nói đi cũng không thoát thế giới tình cảm của mình, anh muốn cô nên cùng mẹ của cô nói chuyện một chút, dấu diếm không phải là một biện pháp; cô thì muốn anh hảo hảo cố gắng lên, nhớ rõ khi tái hôn nên tổ chức một hôn lễ long trọng, bởi vì, không có thiếu nữ nào mà không thích hôn lễ.
Hai người vừa lái xe vừa nói chuyện, không chú ý người nằm ở chỗ ngồi phía sau ngủ Hạ Vũ Thần đã sớm tỉnh lại, biểu lộ phức tạp khi nghe bọn họ nói chuyện.
Nghe thấy chuông gió phát ra tiếng vang, Uông Hữu Huyên theo phản xạ nói, "Hoan nghênh qúy khách……”
Là ảo giác sao?
Cô thấy rõ ràng Hạ Thượng Thần?
Cô xoa xoa con mắt, trong lúc nhất thời không cách nào phản ứng, xem ra ngày có chút suy nghĩ không chỉ làm đêm mộng, còn có thể giữa ban ngày xuất hiện ảo ảnh...... Chính là, ảo ảnh bước đi cần phải có âm thanh sao......
Nói như vậy —— chính là người đó!
Cô đại khái từng dự đoán qua ít nhất mười kiểu cảnh tượng bọn họ ngẫu nhiên gặp lại, bất kể là tại quán ăn, trên đường, sân bay, hay là trạm thu phí, cô còn nhớ rõ muốn mở đầu như thế nào, nhưng cô không có luyện tập qua sẽ gặp trực tiếp anh ngay tại quán Tiểu Tinh Quang.
Cô là nên nói hoan nghênh quý khách sao? (*dạng như là kính chào quý khách)
Chính là, hơn ba tháng không thấy chồng trước, câu nói đầu tiên lại là "Hoan nghênh quý khách" giống như là không có khí thế.
Không biết giả bộ như không quen, chiêu này hữu dụng hay không, dù sao cô hiện tại sắc mặt hồng nhuận lại mập thêm 10kg, so với lúc rời nhà đi ngày đó, cũng có thể nói tưởng như hai người khác nhau, giả bộ như không biết, hẳn là...... Nói không chừng...... được đó......
"Ngài khỏe chứ, xin hỏi...... dùng tại đây hay mang đi?"
Người đàn ông mắt chứa vẻ cười, "Dùng tại đây."
"Ách...... Xin hỏi muốn dùng gì?"
" Một ly cà phê kiểu Mỹ, mặt khác cho tôi một phần bánh bích quy mặn."
"Vâng."
Xem ra là vượt qua kiểm tra rồi, hô......
Không có khó khăn như vậy nha, làm chi mà chính mình dọa chính mình, cô giờ phút này chính là năm mươi mốt kg! Huống chi, hai ngày trước cô vừa đi cắt bỏ tóc dài bồng bềnh, hiện tại chính là tóc ngắn nhanh nhẹn, cộng thêm hôm nay vừa vặn đeo kính mắt, chợt nhìn lại căn bản là khác hoàn toàn so với trước kia.
Yên lòng xong, cô mồm miệng cũng lưu loát nhiều hơn, "Xin ngài tìm vị trí ngồi trước, đợi tí nữa sẽ mang cà phê qua."
"Xin hỏi một chút vị trí nào bên cạnh có đầu cắm? Tôi cần lên mạng."
"Ở mỗi góc vị trí đều có ổ điện cả."
Người đàn ông cước bộ ưu nhã bước đi thong thả về phía góc quán.
Liền bóng lưng cũng còn tốt như vậy, Uông Hữu Huyên một bên vừa pha cà phê vừa nhìn, nếu như tuần lễ trước cô gọi điện thoại cho anh xong, không phải Phùng Nhã Trung tiếp, cô sẽ không đến nỗi nghĩ gặp mặt giả bộ như không nhận ra anh.
Nhớ tới thật đúng là một trăm vạn lần thở dài.
Nhớ lại quá khứ, cô cùng Hạ Thượng Thần ở giữa thật có thịt sò tồn tại, chỉ là, bị thịt sò che khuất mắt kính chính là cô —— như thế nào cô không phát hiện, nguyên lai anh cùng Phùng Nhã Trung thân mật như thế.
Thời điểm biết mình mang thai, cô hoang mang lo sợ còn anh cư nhiên ở cùng một chỗ với cô ấy, buổi tối mười một giờ……
Hừ hừ, cô chỉ tay lên trời khẩn cầu Phùng Nhã Trung ngay cả quả trứng cũng sinh không được. (Tranhquy: chị trù gì ngu vậy, người ta là người chứ có phải chim đâu mà sinh trứng, lại còn bảo là ko sinh đc )
Đem cà phê cùng bánh bích quy mặn đặt trên khay, cô hướng bàn phía trước đi tới, "Ngài khỏe chứ, cà phê cùng điểm tâm của ngài đây."
Người đàn ông đeo mắt kính nhìn từ màn hình laptop chuyển qua trên mặt cô, mỉm cười.
Uông Hữu Huyên bị anh cười đến có điểm sợ hãi. (Tranhquy: rồi, anh bắt đầu tung chưởng)
"Em...... Gần đây khỏe không?"
Cái này có vấn đề...... Rất có vấn đề!
Cô trừng to mắt nhìn anh, tạm thời không trả lời.
"Anh nói, " người đàn ông hắng giọng một cái, "Uông Hữu Huyên, em gần đây có khỏe không?"
Thấy cô cứng đờ người không nhúc nhích, người đàn ông cười chỉ chỉ bảng tên vàng trước ngực cô, "Ba chữ kia đọc là Uông Hữu Huyên đúng không?"
Ách......
"Tôi là Hạ Thượng Thần, chồng trước của em, trước mắt độc thân, đang đi làm tại văn phòng luật sư Hạ thị." Người đàn ông dù bận vẫn ung dung cười, "Còn cần tự giới thiệu những thứ khác sao?"
"Không cần."
"Như vậy, em gần đây khỏe không?" Người đàn ông hỏi vấn đề này lần thứ ba.
Cảm giác được anh tựa hồ là cần phải nhận được đáp án, Uông Hữu Huyên trong thống khổ mang theo bất đắc dĩ trả lời, "Rất tốt."
"Vậy là tốt rồi."