Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 182




Chương 182

“Đúng vậy đúng vậy, em cũng cảm thấy anh mau về đi. Em không biết phải làm sao, anh Dận dận đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi, mẹ gọi anh ấy cũng không ra.”

Nhược Nhược ở trong điện thoại vừa nhìn cửa phòng còn đóng, vừa đồng ý với quyết định của anh trai.

Lúc này, ngoại trừ để Mặc Bảo trở về thì không còn cách nào khác.

Mặc Bảo dặn dò em gái, để cô bé trấn an Hoắc Dận trước, sau đó cậu sẽ tìm cơ hội lập tức đi về, và giải thích chuyện này với mẹ.

Xem ra, sự tình không giấu được nữa.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Mặc Bảo có chút phiền não.

Không ngờ lúc này Hoắc Tư Tước lại đi lên, hắn nhìn thấy cửa phòng con trai đang đóng, thong thả bước tới cạnh cánh cửa vươn ngón tay thon dài gõ: “Hoắc Dận, con đang làm gì vậy?”

“Hả? Ba, con có làm gì đâu, con ở trong phòng chơi.”

Nghe tiếng ba gọi, Mặc Bảo nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, sau đó chạy tới mở cửa phòng ra.

“Ba, sao ba lại lên đây? Ba tìm con có việc gì sao?”

“……”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười híp mắt này, Hoắc Tư Tước luôn có loại cảm giác không đúng.

Thằng nhóc này, nó học cười từ khi nào vậy? Không phải trước giờ nó luôn có bộ dạng lạnh lùng sao? Mới năm tuổi đã không thích cười đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng hiếm khi nhìn thấy một chút biểu cảm hoạt bát nào.

Giờ thì sao?

Hoắc Tư Tước chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn này một hồi lâu, lúc này mới nhíu mày nói: “Ừ, ba tới là nói với con một tiếng. Bắt đầu từ ngày mai, dì bác sĩ kia sẽ không tới đây nữa.”

“Tại sao?” Mặc Bảo lập tức mở to đôi mắt như trăng lưỡi liềm.

Mẹ không đến à?

Nguyên nhân gì? Là do cô không muốn tới, hay là tại người ba này không cho cô tới?

Mặc Bảo cảm thấy, hẳn là khả năng phía sau nhiều hơn một chút.

Quả nhiên, nhìn thấy con trai hỏi ngược lại mình, Hoắc Tư Tước liền lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không đến thì không đến, làm gì có nhiều lý do như vậy?”

“Con nói với ba, việc này ba không thể trách dì. Là con gọi điện thoại cho dì, con cảm thấy ba bận quá nên bảo dì đưa con đi bệnh viện. Ba đừng giận.”

Mặc Bảo còn đang thử giải thích, lúc ở nhà trẻ Hoắc Dận đã nhắn tin nói hết mọi chuyện cho Mặc Bảo, nên lúc này Mặc Bảo mới cho rằng nguyên nhân ba tức giận là vì chuyện này.

Cậu “bị bệnh”, nhưng người cậu thông báo trước là mẹ cậu chứ không phải là hắn.

Không ngờ, Mặc Bảo vừa nói xong thì khuôn mặt của ba lại càng khó coi!

“Bây giờ ba nói với con chuyện này. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chú Lâm sẽ đưa con đi học, trong nhà cũng có dì Vương chăm sóc con.”

“Cái gì? Chú Lâm?”

Mặc Bảo vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút không vui.