Nghe được giọng nói kia, Duy Nhất có chút sững sờ, vội vàng ngẩng đầu nghĩ sẽ nhìn xe hơi, chỉ thấy một cánh cửa khác của xe hơi được mở ra, từ xe kia một đôi nam nữ bước ra.
Duy Nhất nhìn đôi nam nữ kia, không nhịn được nhăn mày lại.
Bọn họ tới nơi này làm gì?
- Thế nào? Không nhận ra? Người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, đầu vĩnh viễn đều đần như vậy, ngay cả sanh đứa bé cũng không biết dạy dỗ, thấy người lớn cũng không biết chào một tiếng. Đây chính là di truyền sao, dù con pha dòng máu của người thượng đẳng rồi, cuối cùng trong thân thể vẫn chứa sự đê tiện, hành động chẳng cao quý gì cả! - người phụ nữ kia thoáng nhìn bọn họ một cái, mang theo một tia khinh thường một tia cao ngạo, không ngừng phát ra tiếng chậc chậc.
- Xích, đúng vậy, nói thật khá, người đê tiện, coi như mặc áo khoác cao quý vào thì đã thế nào? Đê tiện cuối cùng cũng là đê tiện, bề ngoài hoa lệ cũng không che giấu được nội tâm bẩn thỉu. Nói ra, cũng làm người ta ghê tởm. - Duy Nhất nhìn người đàn bà tự cho mình là quý tộc kia, cười nhạo một tiếng. Dẫn Nhu Nhi xoay người lướt qua cái người tự cho mình là quý tộc đi vào trong nhà. Chỉ bằng mới vừa rồi bà ta nói, ai là cao quý ai là đê tiện, cái này có thể cực kỳ chân thật.
- Cô. . . . . . , đứng lại cho tôi. - Lâm Lệ hầm hừ một cái, không thèm đặt bà vào trong mắt, phẫn hận nhìn bóng lưng của Duy Nhất, cắn răng ngà thật chặt, điều này làm cho bà ta không thể nhịn được nữa, trước kia bởi vì cô là người của Minh Dạ Tuyệt, bà ta mới không dám đụng đến cô. Nhưng bây giờ, bà chẳng sợ Duy Nhất nữa?
Duy Nhất giống như không có nghe được lời của cô ta, chỉ dẫn Nhu Nhi tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến cô gái đang hô to gọi nhỏ phía sau.
- Cô đứng lại cho tôi - Thấy Duy Nhất không thèm đặt mình vào trong mắt, Lâm Lệ giận không kềm được sải bước đuổi theo cô, duỗi tay ra bắt lấy tay của Duy Nhất, chợt kéo lấy thân thể cô.
- Thế nào? Hiện tại, chẳng lẽ bà không sợ tôi làm bẩn thân thể cao quý của bà sao? - Duy Nhất lạnh lùng nhìn tay bà ta đang nắm lấy tay mình, ra tay đánh rơi sự đụng chạm của cô ta
- Đúng, thật đúng là dơ bẩn tay của tôi. - Lâm Lệ nói xong nhìn tay mình, lông mi cong vút hơi nhíu lại, khóe miệng vểnh lên, cố ý cọ cọ qua lại trên quần áo, giống như trên tay dính cái gì đó vô cùng thối làm cho bà ta khó chịu
- Vậy thì mời bà trở về! Tôi cũng không muốn nhìn thấy bà. Lúc này rời đi, trong lòng bà có thể thoải mái, tôi cũng vậy, sẽ không bởi vì nhìn thấy bà mà nửa đêm gặp ác mộng, như thế nào? Một công đôi việc. - Duy Nhất canh chừng động tác của bà ta, cười lạnh.
- Cô. . . . . . không biết điều. - Lâm Lệ bị Duy Nhất chê cười, tức giận nói không ra lời, phẫn hận chợt đưa tay vung về phía Duy Nhất.
"Ba"
Âm thanh thanh thúy tiếng vang, nương theo tự nhiên mà đến, Nhu Nhi đang chuẩn bị vận sức chờ khởi động lập tức kinh hãi, người đàn ông phía sau cũng đưa vẻ mặt bất ngờ nhìn về phía họ
Mà Lâm Lệ càng thêm trừng lớn cặp mắt không dám tin Duy Nhất xuống tay với bà, má trái đau rát, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ đau, nó tê liệt đến khóe miệng
- Cô. . . . . . , cô dám đánh tôi? - Há to mồm một lúc lâu Lâm Lệ mới hoàn hồn lại, hai tay run run, chỉ vào Duy Nhất mà thét to, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà bị người ta đáng, đáng chết là bà lại bị Duy Nhất đánh?
- A, thật là thật xin lỗi, tôi chỉ thấy trước mắt có cái gì đó làm mắt tôi trở nên hồ đồ, chỉ là một lúc thất thủ mà thôi. Hơn nữa, tôi ghét nhất, trên mặt của tôi xuất hiện thứ đồ không thuộc về tôi. Như vậy tâm tình của tôi sẽ rất xấu. Không phải bà cũng vậy sao? Nếu như không muốn nếm cảm giác này lần nữa, khuyên bà nên tự trọng một chút, không nên đem đồ đạc của mình, tùy tiện thả vào mặt người khác, không chừng bị ăn đòn vô tội đó, cái đó là tự bà nhận xui xẻo về mình, không phải sao? - Duy Nhất cười nhạo một tiếng, nhìn vẻ mặt trắng bệch giọng nói thất thanh của người trước mặt, lại nhìn một chút người đàn ông phía sau, khi nhìn thấy Lâm Lệ bị uất ức, vẫn không thèm tiếng lên. Duy Nhất cười nhão một tiếng, xoay người đi về phía cửa.
Đã xem thường cô như vậy, cần gì phải tới nơi này? Bà dám động thủ nhất định là có một người khác ngầm cho phép, nếu không làm sao bà ta dám lớn lối như thế? Sợ rằng hôm nay bọn họ đến, vốn cũng không có cái gì tốt lành đâu?
- Đứng lại, đừng quá lớn lối, phải biết bây giờ cô không có Tuyệt bảo vệ, cái gì không nên chọc tới, không nên dây vào, cô nên lui đi để bảo toàn tánh mạng, cô gái thông minh là người phải hiểu tình cảnh, chớ chọc trên lửa, nếu không cô sẽ là người chết không có đất chôn. - Đang lúc Duy Nhất xoay người đi tới cửa sắt, sau lưng liền truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, ở trong đó không bao hàm bất cứ tia tình cảm nào, chỉ có làm cho người ta nghe không nhịn được mà cả người lạnh lẽo
- Thật sao? Cám ơn bà đã nhắc nhở, tôi luôn luôn biết mình đang làm gì, nhưng có vài người cũng chẳng biết mình đang làm gì. - Duy Nhất vừa nói xong, vừa nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa, đầu tiên cô muốn bảo đảm an toàn cho Nhu Nhi. Vừa dứt lời, đã mở cửa lớn ra, cô thở nhẹ ra một hơi, sau đó không để lại dấu vết xoay người đối mặt với cái người đàn ông lạnh lẽo kia.
Cô vẫn không hiểu, tại sao người trong bang Thiên Minh lại có thành kiến với cô như vậy, nhưng bây giờ ông lại giống như xem cô là bạn bè. Mặc dù xem ra ông rất dung túng mẹ con Lâm Lệ, nhưng đến thời khắc mấu chốt thật sự, ông cũng không muốn bảo vệ mẹ con Lâm Lệ, tựa như mới vừa rồi, cô động thủ đánh Lâm Lệ, thế nhưng ông lại thủy chung thờ ơ, không hề có dáng vẻ muốn báo thù giúp Lâm Lệ. Việc này đối với cô có chút kỳ quái
- Được, vậy tôi sẽ nói tóm tắt, hôm nay tôi đến đây là muốn đem nó đi. Giao nó cho tôi! - mặt Minh Thiên không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, nói xong, đưa ngón tay hướng về phía lưng Duy Nhất, muốn bắt Nhu Nhi
Nghe ông nói như thế, Duy Nhất vô cùng kinh ngạc, mặc dù cô biết bọn họ đến đây không có chuyện gì tốt cả, nhưng cô không ngờ tới, mục đích của bọn họ lại là Nhu Nhi.
Đang lúc này, cô cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi đang nắm chặt bàn tay cô có chút run rẫy, cúi đầu xem xét, chỉ thấy trong đôi mắt chưa từng lộ ra một tia lo sợ của Nhu Nhi lại ngập tràn lo lắng, ánh mắt kiên định giống như đang nói sẽ không rời khỏi cô.
Duy Nhất nhìn ánh mắt của Nhu Nhi, khẽ mỉm cười, bày tỏ không có việc gì, cô sẽ không để cho bất cứ kẻ nào được phép mang Nhu Nhi rời khỏi cô, ai cũng không được.
- Thế nào? Có vấn đề gì không? - Thấy cô nảy giờ không có nói gì, Minh Thiên cau mày hỏi cô một lần nữa, giống như đây chỉ là một chuyện rất đơn giản mà thôi.
- Ông. . . . . . Tại sao muốn mang con bé đi? - Lần nữa cầm thật chặt tay Nhu Nhi, cho bé một phần an tâm, Duy Nhất giương mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, từ từ hỏi.
- Vốn là tôi là nghĩ, con gái đối với bang Thiên Minh mà nói, cũng không có ích lợi gì, sau khi ly hôn cô muốn mang con bé đi đâu tôi cũng không quản, nhưng bây giờ, sự tồn tại của con bé có chút trở ngại cho sự phát triển của bang hội, đã như vậy, là con cháu của nhà họ Minh, phải thực hiện nghĩa vụ của nhà họ Minh. - Minh Thiên nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Duy Nhất, nhàn nhạt nói qua.
Nhớ tới mấy ngày trước, thế nhưng Minh Dạ Tuyệt cự tuyệt sắp xếp của ông, không chịu kết hôn lần nữa, còn nói cái gì, ông đã có mấy đứa con, ông không cần anh thừa kế. Điều này làm cho ông không thể tiếp nhận, nhưng ông cũng biết dù Minh Dạ Tuyệt cố chấp đến cỡ nào, chỉ cần là bắt Nhu Nhi ra mặt ép buột, vậy thì Minh Dạ Tuyệt sẽ làm theo. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng cử tuyệt ông.
- Nghĩa vụ? Xin lỗi, con gái của tôi không có nghĩa vụ gì với các người cả, chuyện của nhà họ Minh không có liên quan đến con gái tôi. - Duy Nhất chăm chú nhìn người trước mắt, kiên định mà nói ra.
Con gái của cô tuyệt sẽ không trở thành vật hy sinh, cô tuyệt đối sẽ không có phép xảy ra những chuyện như vậy.
- Vậy tôi sẽ nói cho cô biết, chỉ cần nó mang họ Minh nó sẽ có nghĩa vụ của mình. Hôm nay tôi tới đây không phải là muốn biết đáp án của cô, cũng không phải là xin ý kiến của cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, hôm nay tôi sẽ mang nó đi. Minh Thiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt màu đen mở to, trong mắt mang theo tia phòng bị, cũng không lên tiếng nói lời nào. Có một đứa con cứng đầu cứng cổ, ông đã mệt mỏi lắm rồi, về phần người khác, ông sẽ không xuống tay lưu tình
- Nếu như mà tôi không đồng ý, ông cho rằng ông có thể mang con bé đi sao? - Mắt Duy Nhất dần dần híp lại, thân thể từ từ trở nên căng thẳng, toàn thân phóng ra một trạng thái phòng bị.
- Ha ha, hôm nay tôi đi đến đây, tự nhiên sẽ chuẩn bị tất cả. - Minh Thiên nhìn cô cười lạnh mấy tiếng, từ từ đưa ra hai lên, vỗ “bạch bạch” mất tiếng, sau lưng Duy Nhất có một tiếng “két” vang lên, rồi thì cửa lớn được mở ra, ngay sau đó mấy tiếng “bạch bạch” nữa, hơn mười tên áo đen vọt ra, trong nháy mắt đã bao vây cả Duy Nhất và Nhu Nhi.
Nhìn những người áo đen đột nhiên lao đến, Duy Nhất kinh ngạc hô vội một tiếng, sau đó đem Nhu Nhi bảo vệ trước lồng ngực, mắt phòng bị nhìn những người đó, toàn thân ra sức chờ hành động. May là mới vừa rồi cô không để cho Nhu Nhi đi vào nhà trước, bằng không cô không cách nào có thể bảo vệ tuyệt đối cho Nhu Nhi
- Thế nào? Giật mình? Minh Thiên ngắm vẻ mặt căng thẳng của Duy Nhất, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: - Không nghĩ tới tôi sẽ dẫn nhiều người đến đây vậy sao?
Nghe lời nói của ông, Duy Nhất xoay người cẩn thận nhìn xung quanh, thấy mấy người áo đen kia mặc dù vây quanh cô, nhưng không có bất kỳ động tác gì, trong lòng lập tức hiểu, bọn họ nhất định là đợi nghe lệnh của Minh Thiên, vì vậy đảo mắt nhìn về phía cái người đang chăm chú nhìn cô.
- Mang nhiều người như vậy, không cảm thấy có chút quá hơi làm to chuyện rồi sao? -Cô nhìn ông rồi nhàn nhạt nói ra, tay lặng lẽ đưa vào trong túi, lục lọi điện thoại di động nhấn một phím thông báo. Sau đó mặt không biến sắc nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
- Không, làm sao lại làm to chuyện chứ? Chẳng phải công phu của cô ấy giỏi sao, làm sao tôi dám xem thường năng lực của cô. - Minh Thiên cười nói, mang theo một phần tự đắc.
- Làm sao ông biết? - Duy nhất âm thầm sợ hãi, chợt nhìn ông.
Chuyện của cô trừ nhà họ Thượng Quan biết ra, không có ai biết, làm sao ông ta lại biết?
- Ha ha, chỉ cần cô động thủ một lần, tôi làm sao lại không biết? Mặc dù tôi vẫn không điều tra ra được thân phận của cô, nhưng một mình tôi cũng khó thắng nổi công phu của cô, thế thì làm sao tôi dám xem thường?
Trong lòng Duy Nhất vô cùng bất ngờ, trong đầu nhanh chóng xẹt qua việc cô từng động thủ trước mặt Minh Dạ Tuyệt, mới nhớ tới việc dường như cha con bọn họ nằm vùng dò thám hành động của cô, ông ta biết những thứ này thì không có gì lạ cả
- Mỗi hành động của nó, tôi đều biết, chỉ cần là người bên cạnh nó, nếu như phát sanh biến hóa, tôi tự dưng sẽ cho người điều tra kỹ. - Minh Thiên nhìn chằm chằm Duy Nhất, một chữ một câu nói, trong mắt nhiều hơn một phần độc ác, thân phận của cô là một câu đố, tra xét lâu như vậy, trừ biết cô là con gái của Hách Chấn Tân ra, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào về cô, nhưng, càng như vậy, ông lại càng phải cẩn thận, quyết không để cho cô gái này tồn tại trên đời.