Trương tẩu đang bận rộn trong phòng bếp nghe được âm thanh thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt đang cúi đầu suy nghĩ điều gì, khuôn mặt thì xanh mét.
- Thiếu gia? -Trương tẩu nhìn Minh Dạ Tuyệt đanh đứng giữa phòng khách thì lên tiếng. Cậu ấy bị gì đây?
Nghe giọng nói của Trương tẩu, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn bà nhưng không lên tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ, sau khi mở cửa vào trong, chấm dứt là tiếng đóng cửa cái “Rầm”, ngăn cách Trương tẩu đang đứng ở ngoài.
Trương tẩu nhìn cách cửa kia thật lâu rồi mới lấy lại thần trí, rất lâu lâu rồi không thấy cái dáng vẻ bây giờ của thiếu gia, trừ cái năm đó tiểu thư Duy Nhất mất tích, thì thiếu gia chưa từng im lặng như vậy. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Minh Dạ Tuyệt nằm ở trên giường nhìn trần nhà, quá yên tĩnh, cái không gian này quá yên tĩnh, chưa bao giờ biết rằng cái loại yên tĩnh này lại khiến cho người ta không thở nổi, thế nhưng một tháng qua anh càng ngày càng cảm thấy nơi này quá yên bình, quá yên lặng khiến cho người ta hít thở không nổi.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Anh sớm đã hình thành thói quen ngày nào cũng nghe giọng nói nhỏ nhẹ kia, nghe tiếng gọi ba thân thương hằng ngày của đứa con gái nhỏ, nhớ mỗi ngày, cô sẽ vì anh làm một chén canh. Cái thói quen hàng đêm đều có hương thơm trên người cô bao bọc lấy giấc ngủ của anh.
Nhưng bây giờ thì sao? Nơi này đã không còn tiếng cười vui vẻ của con gái anh, cũng không còn lời nói dịu dàng của người con gái ấy. Mặc dù trước kia anh chưa từng để ý mấy thứ này, cũng chưa từng nghĩ mấy thứ này quan trọng trong cuộc đời anh. Nhưng bây giờ thiếu đi mấy thứ này,anh thấy mình không thể thích ứng nổi. Đã một tháng, anh vẫn không thích ứng. Thiếu hương thơm của cô làm anh ngủ không ngon giấc, thiếu lời nói líu ríu ngây thơ của Nhu Nhi hằng ngày, để cho anh cảm thấy cái không gian nơi đây quá vắng vẻ. Chưa từng có giây phút nào anh lại muốn bản thân mình quay lại cuộc sống như trước kia, muốn để cô quay về nơi đây không vì sự nhớ nhung, chỉ vì thói quen.
Anh chấp nhận để cô quay về đây là nể mặt lắm rồi, nhưng cái cô gái chết tiệt kia lại không muốn, hơn nữa thái độ lại ác liệt quá mức. Như vậy còn chưa tính, cô lại học cách mắng chửi người ta, còn học lái xe đua, rốt cuộc cô ấy biết mình đang làm cái gì không đây? Không phải trước kia cô ấy rất dịu dàng hay sao? Nhưng giờ lại biến thành như vậy? Anh thật sự không thể thích ứng với một người như vậy.
- Chết tiệt! - Không hiểu cảm giác phiền muộn trong lòng, Minh Dạ Tuyệt chợt ngồi dậy, thấy trên tủ đầu giường đặt cái gì đó, phiền não khiến anh hất hết mọi thứ trên đó xuống đấy, ngay sau đó trong phòng ngủ phát ra tiếng va chạm thanh thúy khiến người ta nhức tai.
Trương tẩu mở đi đến cửa nhà bếp thì nghe âm thanh “choang choang” trong phòng ngủ, xoay người lặng lẽ đi tới cửa phòng ngủ rồi nghiêng tai lắng nghe. Bên trong không phát ra thêm tiếng động gì sau khi vang lên mấy âm thanh đó.
- Thiếu gia, thiếu gia? -Trương tẩu lo lắng gõ cửa, không nghe thấy tiếng gì bên trong, bà càng thêm lo, muốn đẩy cửa đi vào, nhưng chưa có lệnh của Minh Dạ Tuyệt thì không dám. Lắc đầu một cái rồi tránh xa cái cửa, gần đây thiếu gia rất nóng nảy khi về đến nhà. Liên quan đến thiếu phu nhân ư?
Minh Dạ Tuyệt không đáp lại tiếng gọi bên ngoài cửa, cứ ngơ ngác ngồi trên giường rồi kinh ngạc nhìn mặt đất, ánh mắt dừng ở một vật thể khiến anh sửng sốt, nơi đó là một khung kính thủy tinh, mảnh thủy tinh phía ngoài đã bể thành hàng trăm mảnh nhỏ, nhưng cái người trong khung vân cứ tươi cười. Đó là một tấm hình của cô và Nhu Nhi.
Cong người nhặt tấm hình trên đất lên, nhìn Nhu Nhi cười tươi rúc vào ngực Duy Nhất dưới bòng cây, nụ cười ấy mới tuyệt vời làm sao. Ngắm một chút, anh đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, cô gái đang cười trong ảnh là cô sao? Hai đôi mắt sáng ngời, lộ ra một chút u buồn nơi khóe môi, sống mũi thẳng lộ ra sự quật cường vốn có, đôi môi nhỏ xinh mím thật chặt, thấy thế nào cũng có chút xa lạ, thì ra là khuôn mặt của cô cũng có thể có biểu hiện này. Cho tới bây giờ anh chưa nhìn kỹ khuôn mặt của cô là như thế nào, bây giờ nhìn lại thì thấy cô rất đẹp, nhưng khi nhìn anh mới thấy trong đó thiếu một cái gì. Suy nghĩ thật lâu, anh mới biết trong tấm hình này thiếu đi anh. Đúng rồi, bên trong không có anh, trong tấm hình này không có anh. Nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh chưa từng chụp hình chung với hai mẹ con bọn họ, nếu đã không chụp thì việc không có anh trong đây cũng là chuyện quá tự nhiên, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không được thoải mái.
Người phụ nữ này đi không mang theo gì, nhưng cái gì cũng không để lại. Giữa không gian yên tĩnh này anh như phát điên. Trước kia anh một nơi yên lặng, nhưng bây giờ anh đột nhiên phát hiện, thì ra, quá mức yên tĩnh của không tốt.
Cái người phụ nữ chết tiệt ấy lại không quay về, không kiên nhẫn được sao? Lại dám phản kháng anh, anh thật sự muốn biết, một tên Satan như anh lợi hai, hay một người phụ nữ nhỏ bé kia lợi hại hơn, chẳng qua cũng là một phụ nữ bình thường thôi sao? Không tin mình không giải quyết được cô.
Từ từ trong mắt anh thoáng hiện một tia âm trầm, đang lúc anh suy nghĩ mình nên dùng cách nào để khiến cô ân hận mà quay về, thì điện thoại di động lại reo lên , để tấm hình xuống, anh lấy điện thoại trong túi ra rồi nhìn cái tên trên màn hình, lông mày hơi nhíu, tiểu tử này đi đã nhiều năm không về, làm sao hôm nay lại gọi điện thoại cho anh vậy chứ?
- Alo. . . . . Nghĩ sao lại gọi điện thoại vậy? Không phải chơi đã ở bên ngoài rồi giờ muốn quay về đấy chứ?" Nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp, nghiêng người dựa lên đầu giường rồi hỏi.
- Ha ha, chỉ có anh hiểu em, có tý mà đã đoán trúng rồi, em thật sự bội phục. - Người đầu dây điện thoại bên kia cười cười nói nói, âm thanh còn mang theo một chút đùa giỡn không kiềm chế nổi.
- Quay về? Thật sao? - Minh Dạ Tuyệt lập tức ngồi dậy. Từ lúc Nhu Nhi chào đời, cậu ta không nói gì đã bỏ đi, bảo rằng ra ngoài đi dạo vài nơi. Mặc anh có nói như thế nào, cậu ta cũng không chịu ở lại, bây giờ là thế nào? Sao lại muốn quay về?
- Dĩ nhiên rồi, bây giờ em đang ở sân bây sắp lên máy bay rồi, sáng sớm ngày mai thì đến chỗ của anh, như thế nào? Giật mình không?
- Quá giật mình, chỉ là, nghĩ sao mà muốn quay về? Rốt cuộc cũng đã không muốn chơi đùa nữa rồi sao? -Minh Dạ Tuyệt hỏi.
- Quy về tự nhiên cũng có lý do của nó, chờ quà mừng của em đo, đến lúc đó cũng đừng bị em hù nhé, còn nữa, ngày mai nhớ mang theo chị dâu tới đón em! Em cũng cho chị ấy một sự vui mừng cực lớn.
- Anh. . . . . .
- Tới giờ rồi, em cúp máy trước, nhớ mang chị dâu tới đón em đấy nhé.
Minh Dạ Tuyệt đang định nói Duy Nhất và Nhu Nhi không còn ở đây nữa, nhưng người đầu dây bên kia đã cúp điện thoại trước, khiến lời nói của anh không cách nào thoát ra khỏi miệng. Nghe đầu bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút, Minh Dạ Tuyệt từ từ để điện thoại xuống, nó muốn trở về rồi, lại còn muốn anh mang theo chị dâu đi đón nó.
Chị dâu? Cái người được gọi là chị dâu ấy, lại đã sớm đi ra khỏi nơi này, còn luôn miệng bảo anh không được đi tìm cô nữa, vậy làm sao anh mang theo cô đây?
Nhưng theo bản năng anh lại không muốn cho Phạm biết chuyện này, biện pháp duy nhất chính là gọi điện thoại cho cô, nhưng lúc cầm điện thoại lên mới nhớ tới, anh không biết số điện thoại của cô. Thở ra một hơi rồi lại đặt điện thoại xuống, thôi, ngày mai đến nhà cô cũng được!
Phụ nữ ấy, lần này tốt nhất cô đừng chọc giận anh, nếu không, anh sẽ khiến cô hiểu được, người cãi lời của anh sẽ nhân hậu quả như thế nào.
- Hai người đã về.- Trang Nghiêm thấy hai mẹ con Duy Nhất đi vào cửa, lập tức đứng lên khỏi ghế salon đi tới bên cạnh họ, vươn tay cầm lấy cặp xách trên tay cô, sau đó xoa đầu Nhu Nhi rồi lên tiếng hỏi: "Nhu Nhi, bữa đầu tiên đi học như thế nào con, có mệt quá hay không?"
- Không mệt đâu ạ, chú ơi, con nói cho chú biết nhé, hôm nay ở trường con quen được rất nhiều bạn đó nha.- Nhu Nhi vui mừng nói, trong mắt tràn đầy hưng phấn, không hề có một chút nào là biểu hiện của việc không thích ứng hoàn cảnh mới.
- Thật sao? Nhu Nhi lợi hạ thật đấy tốt lắm, nhanh đi rửa tay đi, sau đó chúng ta ăn cơm nhé. -Trang Nghiêm vỗ vỗ Nhu Nhi nói.
- Dạ. -Nhu Nhu gật đầu một cái rồi chạy đi rửa tay.
Duy Nhất nhìn Nhu Nhi đang chạy lon ton vào phòng tắm, khẽ mỉm cười, Nhu Nhi so với trước đây đã sáng sủa hơn rất nhiều, có phải khi còn ở căn nhà đó, Nhu Nhi luôn cảm thấy buồn bã hay không? Tựa như cô, ở nơi đó, muốn vui cũng không vui nổi. Chỉ là, hôm nay Minh Dạ Tuyệt tới đây là có mục đích gì. Nhớ tới cái người bị Duy Nhất chọc đến tức giận kia, chân mày Duy Nhất nhăn lại, hôm nay Minh Dạ Tuyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, khiên cô giật mình cực kỳ. Cô chưa từng nghĩ, anh có thể đi tìm cô.
- Sao vậy?- Trang Nghiêm mỉm cười nhìn Nhu Nhi chạy vào trong, quay đầu lại đã thấy Duy Nhất đứng đó không biết suy nghĩ cái gì. Giữa lông mày cô có một tòa núi nhỏ, khiến cho anh muốn vuốt ve nơi đó. Đang nghĩ như vậy, tay của anh cũng làm thật, tay từ từ đưa lên trán cô, duỗi ngón tay vuốt nơi nhăn lại trên trán cô, dịu dàng nói: "Sao vậy? Gặp phải chuyện gì rồi sao?"
Cô vốn là như vậy, gặp phải chuyện gì, đều không tự chủ nhíu hàng lông mày lại, chưa bao giờ chủ động nói cho người khác biết, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, cô cũng chưa bao giờ nói cho cả nhà biết. Nhưng cô không biết, mỗi khi cô gặp phải chuyện gì, mày cô luôn nhíu lại trước tiên, đây là nguyên nhân khiến anh em bọn họ biết được có chuyện gì đấy với cô, và từ nhỏ đã tạo thành một thói quen, mỗi khi cô cau mày, anh em bọn họ sẽ tự đi tìm lý do cô phiền não, chỉ vì không muốn để một mình cô chịu đựng viêc đó một mình.
- Không có việc gì. - Duy Nhất giương mắt nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, đầu ngón tay anh quá mức êm ái, hình như sợ cô bị hư. Cô cứ để mặc ngón tay anh làm loạn trên trán mình, nhưng lại nhìn anh đến mất hồn.
Anh thay đổi thật nhiều, trước kia thấy cô thì quấn cô không rời nửa bước, không phải đuổi theo cô cãi nhau thì cũng tóm cô luyện công cùng với anh, nhưng mà bây giờ chính anh trở nên thân thiết, khiến cô không thể không để ý.
Bây giờ anh cũng như trước đây cãi nhau với cô, nhưng không với cái dạng ác miệng như trước đây, đại đa số thời điểm ấy, sẽ giống như bây giờ, dịu dàng nhìn cô, và nhẹ nhàng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
- Anh. . . . . . , thế nào mà .. ? "- Duy Nhất nhẹ giọng hỏi, hiện tại anh khiến cho cô có chút cảm giác xa lạ, cái dịu dàng lạ thường này khiến cô không thể giải thích được.
- Cái gì mà thế nào? - Cho đến khi đêm chỗ nhô lên ấy vuốt thẳng, Trang Nghiêm mới thả tay xuống, như không có chuyện gì xảy ra dắt tay cô đi về nhà bếp.
Coi cô như một đứa con nít, anh vẫn không thể lơ là với cô được. Dù sao cô cũng đã ly hôn, vậy anh tự do theo đuổi cô. Anh tin tưởng sẽ có một ngày, cô cảm nhận được sự hiện hữu của anh. Anh biết trong cuộc đời này của cô thiếu đi hơi âm tình thương, vậy hãy để anh bù đắp cho cô, cho đến một ngày, trong cuộc đời của cô sẽ không thiếu được sự hiện hữa của anh, vậy cũng là lúc cô yêu anh. Khi đó bọn họ sẽ là người hạnh phúc nhất cõi đời này.
- Trước đây anh đâu có thể này! Tại sao lại thay đổi như vậy? - Duy Nhất nhìn bóng lưng của anh rồi lên tiếng hỏi một cách kỳ quái.
- Không thích dáng vẻ của anh giờ đây à? - Trang Nghiêm vừa đi vừa nói.
- Cũng không phải không thích, nhưng cảm thấy rất kỳ kỳ, không thể thích ứng được. - Duy Nhất suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hả? Nếu như không thích dáng vẻ của anh bây giờ, vậy em thích anh như thế nào...anh có thể vì em mà thay đổi. - Trang Nghiêm đột nhiên dừng chân, trong lời nói mang theo ba phần nghiêm túc, bảy phần đùa giỡn.
- Anh chính là anh, tại sao muốn thay đổi? Muốn thay đổi thi vì người mình thích mà thay đổi chứ. tại sao lại vì em? - Duy Nhất buồn cười nói, người đàn ông này rốt cuộc vẫn còn cái bóng nhỏ, như vậy mới cảm thấy anh có chút quen thuộc với cô hơn.
- À? Tại sao không thể thay đổi vì em, có lẽ em là người con gái anh thích đấy nhé.- Trang Nghiêm đè xuống một chút mất mác trong lòng, khôi phục thái độ đùa giỡn ban nãy.
-Đi, đừng nói giỡn với anh. - Duy Nhất sảng khoái cười một cái, chợt đẩy anh một cái, sau đó thoát khỏi bàn tay của anh đi về phía trước.
- Anh không nói giỡn mà, anh đang nghiêm túc đấy. - Đi theo phía sau cô, giọng nói làm cho người ta nghe tới thì có vẻ đùa giỡn, nhưng sự nghiêm túc trong đôi mắt thì Duy Nhất không thể thấy được.
- Mau ăn cơm đi, ăn xong rồi thì đi nhanh đo. Còn tưởng rằng anh chững chạc rồi chứ, thì ra vẫn cứ như tên ngốc như trước kia. - Duy Nhất quay đầu nhìn anh rồi nhấc bước đi tiếp vào nhà bếp.
Trang Nghiêm nhìn bóng lưng rời đi của cô, từ từ ngừng bước chân, trong mắt có chút chán nản.
- Anh đang nghiêm túc, tại sao cứ nghĩ anh nói giỡn?- Nhẹ nhàng thốt ra lời nói vô cùng nghiêm túc, nhưng chỉ mình anh mới nghe thấy được.
Đêm đến.
Duy Nhất đứng bên bệ cửa sổ nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, không cách nào ngủ.
Cô cũng không biết hôm nay vì sao, không cách nào ngủ. Trong lòng luôn nhớ đến tình cảnh ban ngày.
Anh, tại sao đến tìm cô? Lần đầu tiên chạm mặt có thể nói là trùng hợp, còn lần thứ hai? Anh xuất hiện tại cửa nhà cô, đến cuối cùng là có ý gì?
Chẳng lẽ anh hối hận đã giao Nhu Nhi cho cô? Suy nghĩ kỹ thì cô lắc đầu loại bỏ khả năng này, hẳn không phải là, bởi vì hôm nay anh không nhắc tới Nhu Nhi, một lần duy nhất nhắc tới, là muốn cô và Nhu Nhi quay về nhà anh, nhưng vì cớ gì muốn cô về đấy? Không phải chuyện ly hôn là do anh muốn hay sao? Chẳng lẽ tựa như anh nói, sợ Nhu Nhi sẽ có một bà mẹ tán tận lương tâm? Không biết liêm sỉ còn muốn dính dáng tới anh hay sao? Nếu như theo lời nói, lúc ban đầu khi ly hôn, tại sao một ý nghĩ giữ Nhu Nhi lại anh ta cũng không có? . Không cho cô mang theo một đồng mà chỉ mang theo Nhu Nhi, một người đàn ông coi trọng tiền như anh ta, sao đột nhiên lại quan tâm đến Nhu Nhi? .
Không nghĩ ra, không nghĩ ra!
Duy Nhất phiền não nghĩ vê mục đích của anh ta khi đến đây tìm cô, xoay người nhìn Nhu Nhi đang ngon giấc trên giường, trong mắt dịu dàng, từ từ đi tới giường, vuốt ve mái tóc nó, khóe môi khẽ gợi lên.
Chẳng lẽ. . . . . . ? Lòng cô hốt hoảng, trong lúc vô tình đột nhiên nghĩ đến cái gì, nụ cười mới nở trên khóe môi đột nhiên biến mất, trong mắt cũng hốt hoảng theo.
Chẳng lẽ anh ta giống như cha của cô, muốn lợi dụng con gái của mình?
Cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của Nhu Nhi, sự hốt hoảng trong mắt cô biến thành sự kiên định.
Không. . . . . . , cô tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, coi như cô có chết, cũng quyết không cho phép anh ta làm như vậy.