Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 8: Lời cam kết




Anh là lớn lên trong giới hắc đạo, những chuyện như thế này đã trải qua nhiều rồi, cảm giác của việc bị đả kích ngấm ngầm hay công khai đều đã cảm nhận qua, hiện tại bản lĩnh của anh đã vượt xa những người con trai bằng tuổi, cho dù là cùng một lúc mười tám người con trai với thân thể khỏe mạnh tuyên chiến với anh, thì cũng không phải là đối thủ của anh. Vậy mà cái cô bé này lại muốn giết anh? Hừ hừ, Thật là nằm mơ giữa ban ngày!

Duy Nhất đi tới bên cạnh anh, nhìn anh nhíu chặt chân mày. Anh là đang lạnh sao? Xem ra là như vậy, nếu không làm thế thì làm sao ngay cả ngủ cũng cau mày?

Thấy bên sofa có một tấm chăn mỏng, bé đưa tay lấy lên, nhẹ nhàng giúp anh đắp lên người, sau đó liền muốn trở về chỗ cũ. Lúc tay bé sơ ý lướt qua mặt của anh, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nơi này. Nó khiến cho bé không muốn rời khỏi. Đó có phải là lạnh không?

Duy Nhất thận trọng vươn tay ra, run rẩy sờ lên trán của anh, phát hiện trán anh còn là lạnh lẽo hơn nữa. Bé lo lắng không biết phải làm thế nào đây? Làm sao đầu của anh lại lạnh như thế?

Bé biết cảm giác mới vừa rồi của mình không có sai, tay chân bé trở nên luống cuống, vội vã quay đầu lại, nhanh chóng chạy lên lầu.

Bé làm gì vậy?

Sau khi bé rời khỏi, Minh Dạ Tuyệt mở hai mắt ra, ngồi dậy, nghi ngờ nhìn lên lầu, không hiểu bé muốn làm cái gì? Giơ tay lên sờ vào nơi bé vừa mới sờ qua, có chút mất hồn. Cảm giác như tay bé vẫn còn ở trên trán của anh, đây là nhiệt độ của bé sao? Vô cùng ấm áp. Bàn tay nhỏ của bé vô cùng mềm mại lại mang theo một hương vị ngọt ngào, hình như nó vẫn còn bên cạnh anh. Cho tới bây giờ anh chưa từng có cảm giác như vậy, chẳng ai dám đến gần anh, anh cũng không cho phép người khác đụng vào mình.

Qua nhiều năm, chỉ có một người từng sờ qua trán của anh, mà từ lâu người kia đã rời bỏ anh. Cái người phụ nữ độc ác ấy, mặc kệ anh van xin như thế cũng đều không ở lại, vì tiền mà cô ta bỏ rơi anh, mặc kệ anh có đau lòng và khổ sở ra sao.

Nghĩ tới đây, tay của anh dần dần thu thành nắm đấm, mu bàn tay lộ ra những đường gân xanh.

Đột nhiên trên lầu vang lên một tiếng động, kéo anh từ trong suy nghĩ trở về thực tại. Anh vội vã nằm xuống, tiếp tục giả vờ ngủ, khẽ nhắm đôi mắt không có một tia xúc động nào lại, giống như cho tới bây giờ anh vẫn chưa tỉnh.

Duy Nhất cật lực ôm một cái chăn bông lớn đi xuống, bé muốn nhanh lên một chút chạy tới bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, vội vã bước đi mà không kịp nhìn mặt đất, nên bị hụt hai bậc thang, làm mất thăng phẳng, ngã nhào xuống đất.

- A. . . . . . - Duy Nhất kêu lên một tiếng cả người và chăn liền lăn từ trên lầu xuống sàn nhà, may là thân thể của bé có chăn bông đỡ, cho nên không có bị thương tích gì.

Giờ này bé cũng không quản được nhiều, nôn nóng bò dậy, ôm lấy chăn bông tiếp tục hướng về người đang nằm trên ghế salon, bé phải đắp kín thân thể anh, sau đó thật nhanh đi tìm dì Trương nhờ dì gọi bác sĩ tới .

Minh Dạ Tuyệt nghe được tiếng thét lớn kia, đầu khẽ ngọ nguậy, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, biết bé vừa rồi là ngã từ trên lầu xuống, khóe môi tự dưng cong lên. Vào lúc này gương mặt vốn lạnh ngắt của anh hiện ra một đường cong hoàn mỹ, cả người cũng có vẻ như không còn lạnh lẽo nữa.

Thật là một đứa trẻ ngu ngốc, đi cầu thang mà cũng ngã.

Duy Nhất thở hổn hển, đi tới bên sofa, đem chăn bông cẩn thận đắp lên trên người anh, lần nữa đưa tay sờ lên trán của anh, vẫn là cơ thể vô cùng lạnh lẽo.

Làm thế nào? Làm thế nào đây? Anh sẽ không chết giống mẹ chứ?

Nghĩ tới đây, đôi mắt của bé bỗng đỏ hoe, phải chịu đựng để miệng không phát ra những tiếng nức nở, không ngừng lôi kéo chăn bông đi tới, muốn vì anh mà đắp kín một chút, như vậy anh sẽ có thể ấm áp hơn, có thể đợi được đến lúc bác sĩ tới.

Minh Dạ Tuyệt nhìn qua ánh mắt khẩn trưởng cùng động tác của bé, thấy bé lôi kéo chăn bông giống như là muốn đem nó đắp lên cơ thể anh.

Bé là muốn làm cho anh ngạt thở chết sao? Bé có thể nghĩ ra được phương pháp nào hay hơn không? Thật là buồn cười. Như vậy anh sẽ để cho bé nếm thử một chút cảm giác tính toán của mình.

Lúc tay Duy Nhất đang lôi kéo chăn bông, sắp đến trước mặt của anh, đột nhiên anh giơ tay lên dùng sức đẩy tay của bé ra.

Duy Nhất không nghĩ tới anh tự dưng giơ tay lên, nên bị lực đẩy của anh làm cơ thể ngã nhào về sau, “phịch” một tiếng, té xuống nền gạch lạnh lẽo, đầu đụng vào một góc của chiếc bàn đá, máu tươi lập tức từ miệng vết thương chảy ra.

Minh Dạ Tuyệt, nhìn bé té xuống đất, ngồi dậy cười lạnh, đáng đời, đây chính là hậu quả bé nên nhận lấy.

- Anh ơi! - Duy Nhất nhìn người đang ngồi dậy, đột nhiên cười, hốc mắt trong nháy mắt cũng đã ươn ướt.

Anh không có việc gì, anh không có việc gì là tốt rồi.

- Cô ngồi dưới đất làm gì vậy? - Minh Dạ Tuyệt ra vẻ như cái gì cũng không biết, mắt lạnh nhìn người đang ngồi dưới đất hỏi.

- Oà. . . . . . - Duy Nhất thấy anh mở miệng nói chuyện, đột nhiên từ dưới đất bò dậy, vọt vào trong ngực của anh, khóc nức nở.

- Ặc. . . . . .- Minh Dạ Tuyệt nhìn người đang gào khóc trong ngực, tay chân luống cuống. Chuyện gì đã xảy ra? Bé nhìn thấy mình, không phải sẽ phải hốt hoảng sợ sệt sao? Sao lại nằm ở trong ngực của anh mà khóc thế?

- Anh không có chết, anh không có chết ạ, em thật là sợ anh sẽ giống như mẹ em vậy, ngủ thiếp đi liền không tỉnh lại, em không cần anh phải chết. Em không muốn anh chết, ồ ồ ồ. . . . . . . - Duy Nhất khóc đến không còn biết trời đất, nước mắt chạy ròng ròng.

Mẹ chết rồi, bé còn chưa kịp khóc liền bị ba mang đi. Sau đó lại bị bán đến nơi này. Bé vẫn đè nén và chịu đựng vì anh không cho bé khóc, bé cũng quên khóc. Nhưng mới vừa rồi chứng kiến cảnh anh vẫn mạnh khỏe, bình an vô sự, bé lại thật sự muốn khóc. Mẹ ra đi, bé vô cùng uất ức và đau khổ, vào giờ phút này nước mắt không tự chủ được mà tuông ra. Hiện tại bé không biết mình khóc là vì mẹ hay vì anh, tóm lại, rất muốn khóc.

- Cô. . . . . . Sợ tôi sẽ chết? - Minh Dạ Tuyệt cau mày hỏi, không còn đẩy bé ra khỏi ngực anh.

- Ukm. - Duy Nhất không ngừng gật đầu, trên trán máu cũng theo động tác không ngừng tuôn ra hòa lẫn vào nước mắt của bé, cùng nhau rơi xuống áo sơ mi của anh.

- Tại sao? Tại sao nghĩ như vậy? - Lần đầu tiên Minh Dạ Tuyệt để cho người khác phái đến gần, nhưng cũng không có ôm bé, đôi tay đặt bên cạnh không có bất kỳ động tác nào.

- Bởi vì đầu anh rất lạnh, lúc mẹ em chết cũng là như vậy, ngủ thiếp đi, cả người lạnh cóng, gọi như thế nào cũng không mở mắt, sau đó người ta nói mẹ em đã chết rồi, em chỉ cho là mẹ ngã bệnh mà thôi, nhưng mẹ đã chết. - Duy Nhất không ngừng nức nở, càng ôm chặt hơn cánh tay của anh hơn, giống như ôm mẹ của mình.

- Cô. . . . . . Lo lắng cho tôi sao? – Anh nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có một khát vọng ngay cả anh không phát hiện ra.

- Dạ, em thật sự rất sợ, anh đừng chết có được không, em không muốn anh phải chết.

- Tất cả mọi người đều phải chết, từ lúc sinh ra nó đã gắng với số mệnh của chúng ta, cũng không phải cô nghĩ như thế nào nó liền như thế ấy.

- Không, em không muốn, em chính là không muốn anh chết. - Đột nhiên từ trong ngực của anh, Duy Nhất ngẩng đầu lên, nhìn anh kiên định nói. Bé không muốn người ở trước mặt mình chết đi, bé không cần bất cứ ai khác.

- Thật? Không phải gạt tôi sao? - Minh Dạ Tuyệt hỏi lần nữa, anh không thể tin vào lời nói của phụ nữ, thế mà giờ phút này tự dưng anh lại tin tưởng bé.

- Cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ gạt người ta. - Duy Nhất mở đôi mắt ướt át bình tĩnh nói. Mẹ nói đứa bé nói dối thì không phải đứa bé ngoan, mà bé muốn làm một đứa bé ngoan.

- Cô đồng ý vĩnh viễn không gạt tôi? - Minh Dạ Tuyệt một lần nữa hỏi bé như để khẳng định, đồng ý hứa với anh, thì không thể đổi ý, phản bội anh sẽ nhận lấy hậu quả, không phải thứ có thể nói cho qua chuyện.

- Em không lừa anh đâu, em vĩnh viễn không nói dối anh. - Duy Nhất trả lời câu hỏi của anh, bởi vì cho tới bây giờ bé cũng chưa có lừa gạt người ta.

- Được, tôi nhớ kỹ lời nói của cô, đời này cô sẽ không gạt tôi, không bao giờ phản bội tôi.

Khóe môi Minh Dạ Tuyệt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, lời nói phụ nữ, làm sao anh có thể tin? Ngày hôm nay, anh sẽ nhớ rõ lời nói của bé, anh rất chờ đợi cái ngày bé nói dối, đến lúc đó anh sẽ để cho bé nếm mùi vị của việc bị phản bội.