Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 76: Hoài nghi




Sau này, nó không nói gì, khiến cho ông, muốn đem nó đưa đi, nhưng lại có chút bận tâm, với tình tình của nó thì không dễ dàng va chạm với người khác được.. Mặc dù, ông cũng không biết lý do vì sao nó lại không nói chuyện, nhưng ông nhìn ra được, mỗi khi nó đứng ở cửa nhìn mấy đứa nhỏ khác chơi đùa thì trong mắt lóe lên tia hâm mộ. Khi nó nhìn thấy ông với vợ dạy mấy đứa khác luyện công, hoặc lúc nói chuyện cùng trời cuối đất với bọn nó, trong mắt nó đều hiện lên khát vọng cùng ưu thương.

Thấy bộ dạng củ nó như vậy, ông lại càng không bỏ rơi nó được, ông sợ rằng nếu đưa nó cho người khác sẽ bị ức hiếp. Sau đó ông quyết định giữ nó lại, ông sẽ cố gắng lôi kéo nó ra chơi đùa cũng lũ trẻ, lúc luyện công với mấy nhóc, sẽ để cho nó ngồi một bên nhìn, lúc không luyện công sẽ bảo mấy đứa nói chuyện cùng với nó, mặc dù khi đó ông chắc biết nó sẽ không mở miệng đâu, nhưng ông muốn chính mình dùng hành đồng để nói cho nó biết, bọn họ không phải là người xấu, nó có thể tin tưởng bọn họ.

Sau này, nó từ từ quen thuộc với bọn nhot, cũng bắt đầu từ từ nói chuyện cùng bọn họ, nhưng mà khi thấy ông nó vẫn không mở miệng nói chuyện, cho đến một ngày, khi ông đang dạy các con luyện công, nó chầm chậm bước đến gần ông, bật thốt ra câu nói đầu tiên với ông, đó chính là, nó muốn học võ. Khi ông hỏi vì sao lại muốn hoc, nó im lặng không giải thích với ông.

Thấy nó không nói thêm gì nữa, vì vậy ông đã nói: "Chỉ cần con nói ra lý do, ta liền dạy cho con." Khi ông nói xong câu đó, nó lại đột nhiên cúi đầu xuống, hắn cho là nó sẽ im lặng không nói gì thêm, nào ngờ âm thanh bật thốt dưới cái cúi đầu: "Con muốn bảo vệ chính mình."

Nghe được câu này, lúc đó ông đã sững sờ, "Tại sao muốn bảo vệ mình? Ở chỗ này không có ai ức hiếp con đâu." Ông khom người hỏi lại, lại không cẩn thận thấy được đôi mắt đỏ mọng của nó, nước mắt lặng lẽ trào dâng trong đôi mắt nó, nhưng không rơi xuống, nó cắn chặt đôi môi để tiếng khóc không thoát ra khóe miệng.

"Bởi vì, chỉ cần con học võ thì sẽ bảo vệ được chính mình. Không cần phải sợ kh con ngủ một mình, cũng sẽ không sợ bóng đêm đen kịt trong căn phòng ấy. Càng không cần sợ người khác vứt bỏ con, khiến con không có nhà ở. Chỉ cần con học được những thứ này, con sẽ không còn sợ người ta, con muốn trở nên dũng cảm hơn, không dựa dẫm vào người khác nữa." Cô bé gái nhỏ nhẹ nhàng mà nói ra, mấy câu nói ngắn ngủn nhưng lộ hết nỗi sợ hãi lẫn cô đơn bên trong, mất lòng tin của nó đối với người khác.

“Con yên tâm, dù ở đây con không học võ, mọi người ở đây cũng không vứt bỏ con, mọi người ở đây cũng sẽ bảo vệ con, không người nào dám khi dễ con đâu." Khi thấy sự mất lòng tin vào con người trong đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ này, tim ông chợt đau nhói, trong mắt có chút ươn ướt.

Nó cũng chỉ là mộ đứa trẻ con, tại sao lại toát ra cái nỗi chua cay cung tang thương như vậy? Rốt cuộc nó đã gặp phải chuyện gì, khiến một con một cô bé lại mất đi nụ cười trẻ thơ?

"Không, con muốn học. Xin hãy dạy cho con được không? Con sẽ không gây thêm phiền toái cho người nữa, con sẽ tự chăm sóc mình." Lời nói của con bé trở nên thấp hơn, âm thanh run rẩy giống như đãng nhẫn nại lấy cái gì đó, bàn tay nhỏ nắm thật chặt, trong mắt cũng có nước mắt, nhưng chính nó lại không khóc.

Ông nhìn nó đang cuối đầu thấp, đột nhiên không muốn cự tuyệt nó, cũng không quên được dáng vẻ nhẫn nhịn của nó. Trầm mặc hồi lâu, ông đã đồng ý với nó.

Cũng chính từ giây phút ấy, ông quyết định nhận nuôi cô bé này, muốn bảo vệ đứa nhỏ thật tốt. Một ngày lại một ngày trôi qua, sự quật cường của nó khiến lòng ông đau, nó luyện công mà giống như không muốn sông vậy, dập đầu rồi phá hoại cái chân, vài lúc lại ngã khiến cánh tay bị thương, nhiều lúc đụng đầu sưng lên một cục, nhưng nó chưa bao giờ kêu la một tiếng, cũng chưa bao giờ khóc, càng sẽ không chủ động nhờ người khác giúp đỡ nó, cũng sẽ không chủ động đến gần bất kỳ kẻ khác. Cái cơ thể nhỏ bế ấy cứ tiếp tục kiên trì.

Nó kiên cường tác động tới ông, cũng tác động đến các con của ông. Từ đó về sau, không cần ông ra lệnh, những đứa trẻ kia cũng tự chủ động đi bảo vệ cho nó, chăm sóc nó, để lúc nó luyện công không ảnh hưởng đến cơ thể của mình. Từ từ, bọn họ đối với nó là sự yêu mến, vượt lên cả tình cảm ông dành cho nó.

Nó rất cố chấp, chỉ cần nó nhận định chuyện gì, không có một người nào có thể khiến nó nghĩ thông suốt, chỉ cần chuyện nó muốn làm cũng không có ai khiến nó ngừng lại. Nhưng khi nó liều mạng tập võ, mỗi người trong bọn họ đều đau lòng không thôi. Cho đến có một ngày, ông đã nói nếu như nó còn tiếp tục như vậy pong sẽ thu lại lời nó lúc trước, ông sẽ không dạy võ cũng không cho nó ở lại nơi đây, mới khiến nó ngưng lại việc liều mạng luyện võ. Nhưng từ đó về sau, mỗi người trong bọn họ vẫn không yên tâm về nó, nếu không nhìn thấy bóng dáng nó đâu thì lập tức kiếm nó lôi về đây cho bằng được. Chỉ sợ nó lại tập luyện một mình ở đâu thôi.

Cũng bởi cái tình kiên trì của nó, công phu của nó so với những đứa trẻ khác nhanh hơn nhiều, thậm chí từ từ vượt qua mây đứa con của ông, nhưng là, dù nó có lợi hại tới đâu thì các con của ông luôn ra sức bảo vệ nó, giây phút nào cũng nhìn nó, dù không ai nói gì vẫn thay phiên nhau bảo vệ nó.

Theo thời gian chậm rãi qua đi, nó đã học xong mọi thứ, cũng bắt đầu nói chuyện tươi cười hoặc đôi lúc nũng nịu với bọn họ, nhưng tất cả nhưng thứ này đã thay đổi, không thể không khiến bọn họ đau lòng vì nó được.

Từ trong mảnh ký ức lấy lại tinh thần, Thượng Quan lão gia lắc đầu một cái rồi đi vào nhà, mặc dù nó đã thay đổi rất nhiều, đối với bọn họ vẫn mở rộng trái tim, nhưng lời nó không muốn nói thì dù ai có hỏi thì nó vẫn không trả lời, cho dù bất cứ ai tìm mọi biện pháp thì cũng không khiến nó mở miệng được. Tựa như năm đó hỏi nó tại sao lại nằm ở trên đỉnh núi kia chẳng hạn, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc nó bỏ đi 7 năm, nó chưa từng nói chuyện với bọn họ một lần, trong bảy năm ấy nó đã đi đến những đâu, ông cũng đã từng cố gắng điều tra thông tin nhưng vẫn không có gì về nó, cách một đoạn thời gian thì nó sẽ báo tin cho cả nhà biết, nó bảo nó đang tìm hạt giống ở nơi này, dần dần bọn họ cũng tin tưởng lời nói của nó..., bởi vì bọn họ không tim được bóng dáng của cô trong thị trấn này. Thật không nghĩ đến, lúc nó quay về trong dáng vẻ nhếch nhác này lại khiến cho ông đau lòng, ông muốn đánh người? Nếu để cho ông biết tên nào ưc hiếp bảo bối nhà Thượng Quan, ông nhất định sẽ làm thịt người kia, vứt đi cái oán khí trong lòng của ông.

Nghĩ tới đây, Thượng Quan lão gia chợt cắn vành môi, trong mắt bắn ra ta độc á, người của Thương Quan ông không dễ dàng trêu chọc được đâu. Ức hiếp bảo bối của ông càng không thể tha thứ được.

Trang Nghiêm vừa lái xe, vừa suy nghĩ về người con gái bên cạnh và đứa nhỏ đang được cô ôm vào lòng, thoáng qua trong mắt sự cô đơn lẫn mối nghi ngờ. Cũng muốn hỏi lý do tại sao cô lại ly hôn? Cũng muốn hỏi cô, trong khoảng thời gian đó có nghĩ về anh không? Nhưng lời nói vừa đến khóe miệng, anh lại nuốt xuống, bởi anh không biết nên hỏi thế nào cho đúng.

- Những năm qua sống tốt chứ? - Cuối cùng anh lại chọn một đề tài không quá nhạy cảm.

- Ừ. . . . . . , rất tốt. - Duy Nhất nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh rồi nở một nụ cười nhẹ, nhìn bộ mặt phớt lờ của anh khiến cơ thể cô giật giật vài cái.

Bảy năm không thấy, anh đã nhay đổi thật nhiều rồi, trước kia anh là một tên thiếu niên suốt ngày đi bên cạnh người cô giờ đã không còn, anh đã trưởng thành hơn, nụ cười nghịch ngợm khi nhìn thấy cô giờ đã không còn, cái nhíu mày trên vầng trán như có tâm sự muốn hỏi nhưng lại thôi.

- A, nếu luôn ở thành phố này, tại sao lại chưa tới gặp anh . . . . .nhóm người? - Trang Nghiêm đột nhiên hỏi, giọng nói nóng nảy mang theo chút gấp gáp chút tức giận.

Anh cũng không biết chính mình đang bị gì, vốn nghe anh cả nói cô trở lại đã vui vẻ muốn thấy cô ngay lập tức, nhưng khi nghe cô đã kết hôn lại có con nhỏ, khiến trái tim anh như bị cắt đi một nửa.

Anh vẫn ôm một tình cảm đặc biệt dành cho cô, khi anh còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy cô thì đã ý nghĩ muốn chăm sóc tốt cho cô cả đời này. Cho nên anh luôn quấn lấy cô, đi theo cô, coi như cô biểu hiện chán ghét với anh, anh vẫn cứ ở bên cạnh cô. Mấy anh đã biết rõ tâm sự của anh, cho nên khi anh ở bên cạnh cô, mấy anh trai sẽ rời đi, để cho bọn họ gần nhau hơn. Anh cứ cho rằng, theo thời gian sẽ để cô yêu anh. Anh lại không lo đến việc cô yêu người đàn ông khác. Bởi vì lấy việc cô không thích giao tiếp với người khác, nếu như không phải là người quen biết thì cô cũng không để ý tới họ. Cho nên, anh vẫn rất yên tâm về sự tùy hứng của cô, nghe theo ý tưởng điên rồ của cô.

Lại không nghĩ rằng, một lần buông tay ấy đã khiến anh mất đi cô bảy năm, sau ngày hôm đó vì nhớ nhung cô mà khiến anh gần như phát điên, nhưng bởi vì câu nói bình an của cô mà anh để tâm kích động xuống. Tận đến ngày hôm qua, khi nhận điện thoại của cô, nghe giọng nói của cô..., anh mới biết cô luôn ở trong thành phố này, chỉ là anh ở đầu thành phố, cô ở cuối thành phố mà thôi. Khi biết cô luôn ở bên cạnh anh trong lòng anh khó có thể áp chế được ước muốn chạy đến gặp cô, nhưng anh lại đè nén được, bởi anh biết tính tình cô như thế nào, nếu như không được sự cho phép của cô mà tới đó, cô sẽ ghét anh. Nhưng hiện tại như thế nào, hiện tại anh lấy được cái gì? Là cái tin tức cô đã kết hôn.

- Không phải về bây giờ em quay về rồi sao? -Duy Nhất quay đầu mỉm cười nhìn gò má cứng ngắc của anh, trong lòng có một chút áy náy, là do cô quá tùy hứng, biết bọn họ bao dung cho cô thì cô lợi dụng chuyện đó mà làm càng.

- Đã trở lại, chỉ là, trở về một cách kinh động trời đất. - Trang Nghiêm nghiêng đầu nhìn đứa bé trong ngực cô, một cỗ khát máu muốn bộc phát, trái tim anh, giống như bị kim chích mà đau đớn, tay nắm chặt vô lăng.

Chuyện gì anh cũng đều nghĩ đến, nhưng chưa từng nghĩ cô sẽ gả cho người khác, cô có con với người khác, nhưng không có phần của anh, Anh vẫn luôn cho rằng cô là của anh, dù cô có con cũng là con của anh. Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, năm đó anh sẽ không nói gì để cô phải ra đi, nhất định tìm biện pháp giữ cô lại bên cạnh mình.

- Ha ha, đúng rồi, đây là con gái em, Nhu Nhi, mau gọi cậu đi con. - Duy Nhất nhìn gò má tức giận của anh, áy náy cười một tiếng không dám nói nữa cái gì, chợt đổi đề tài,

- Cậu . . . . .

- Đừng gọi chú là cậu, gọi chú đi! - Trang Nghiêm cắt đứt lời nói của Nhu Nhi, đè sự tức giận xuống dưới đáy lòng, nhẹ nhàng nói. Nhìn đứa bé có phần hồn nhiên như Duy Nhất, trái tim anh run lên. Theo bản năng anh không muốn đứa bé này gọi anh là cậu, nếu như anh để nó gọi anh là cậu, đó chính là gián tiếp thừa nhận mình là anh trai của Duy Nhất, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ mình là anh của cô, anh chỉ muốn làm một người đàn ông bên cạnh cô, một người đang ông hiện hữu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô.

Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn mẹ, lại nhìn cái người đang lái xe, không biết nên nói gì cho phải.

- Anh là anh trai của em, tại sao muốn con em gọi là chú? - Duy Nhất kỳ quái hỏi, nếu như Nhu Nhi đều gọi mấy người kia là cậu, lại gọi anh là chú thì không phải quá kỳ lạ sao?

- Anh cũng không phải là anh trai em, anh với em cũng không có quan hệ máu mủ, tại sao phải gọi anh là cậu chứ? Lại nói, em có gọi anh là anh trai sao? - Trang Nghiêm hồi hộp, ánh mắt lóe lên.

Từ nhỏ đến lớn, cô không gọi anh là anh trai mà kêu tên họ đầy đủ mà thôi.

- Cũng đúng - Duy Nhất nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, từ nhỏ đến lớn cô ở cùng với anh, không phải cãi nhau thì cũng gây náo loạn, chưa từng nói chuyện bình thường. Huống chi đến chuyện gọi anh một tiếng anh trai.

- Được rồi, vậy gọi chú đi nhé! Như vậy dễ nghe, còn có vẻ anh trẻ hơn một chút. 0 Trang Nghiêm chịu đựng sự phiền muộn trong lòng từ từ ngừng xe lại: - Chúng ta đã đến nơi rồi, xuống xe thôi.

Duy Nhất nhìn ra bên ngoài, sau đó cùng Nhu Nhi xuống xe, mà Trang Nghiêm vẫn đứng phía sau cô, tham luyến ngắm nhìn bóng lưng của cô, muốn đến gần cô nhưng lại không dám đến gần gũi quá.

Bảy năm không thấy, anh thật sự có nhiều điều muốn nói cùng cô, cũng muốn hỏi cô tại sao bảy năm qua lại không cho anh biết tin tức về cô, muốn hôn cô một cái, xem trong lòng cô có hình bóng của anh không, nhưng há miệng rồi lại ngậm lại, không biết nên hỏi như thế nào.

Minh Dạ Tuyệt nhìn đống tài liệu trước mặt, mày nhíu lại thành một tòa núi nhỏ.

Thì ra đã từng có một nhóm người đến nhà anh tìm Duy Nhất, mà người cầm đầu lại là Hạ Thanh Lịch

Anh vẫn cho là cuộc sống của anh đã an tĩnh, cũng không còn có người dám động đến người nhà của anh, sau cái vụ bang Thiên Minh năm ấy, anh cũng cẩn thận hơn và phái nhiều người bảo vệ hai mẹ con cô, chỉ là chưa bao giờ phát hiện người khả nghi có liên quan đến cô, hơn nữa mấy năm nay, bang Thiên Minh cũng rút ra khởi giới xã hội đen, cho nên cũng không còn gây hấn với mấy lão đại khác trong giới hắc bang. Với danh tiếng của Minh Dạ Tuyệt mà nói, chẳng có ai dám gây chiến với thế lực anh ta cả, trừ phi người đó không muốn sống nữa. Mấy năm nay yên ả trôi qua, khiến cho anh buông thả nhưng không thể ngờ lại có thể xảy ra chuyện nhưthế, một con ả nhỏ bé lại dám động đến người nhà của anh.

Vốn chuyện này rất dễ xử lý, chỉ cần tìm người gây chuyện rồi hỏi bọn chúng đã xảy ra chuyện gì, cũng không sợ Hạ Thanh Lịch buông lời ngụy biện hay tên cầm đầu chối cãi. Anh đã thoát khỏi giới xã hội đen, nên cũng không muốn dùng phương pháp đen tối xử lý cô ta, mà cô ta cũng không đáng giá để khiến anh ra tay. Nhưng vấn đề chính là, mấy người kia đi tới nhà anh, và đi bằng cách nào. Cho nên, khi người của anh tìm tên cầm đầu hỏi chuyện thì hắn ta đã nói là không cho ai đến nhà tìm anh cả

Tất cả mọi chuyện đều quá kỳ quặc, đến bây giờ anh không thể biết người cứu mẹ con Duy Nhất là ai. Mà đối với Hạ Thanh Lịch anh cũng không có chứng cớ gì, cô ta có chết cũng không thừa nhận đã làm chuyện này.

Nhưng anh bắt đầu nổi lên lòng hoài nghi với Hạ Thanh Lịch, mặc dù cô ta không thừa nhận chuyện này, cứ đứng trước mặt anh là cãi xanh tử, nhưng đã có người làm chứng hôm đó cô ta có đến nhà của anh, sao anh có thể tin lời cô ta được đây. Chỉ là, bây giờ không thể tìm người trong cuộc làm rõ, chuyện cụ thể như thế nào người khác hoàn toàn không hiểu rõ, khiến anh không thể ra tay. Còn có một việc, làm cho anh nổi lên cảnh giác đối với Hạ Thanh Lịch, đó chính là cô ta có thể thuê người giới xã hội đen đến gây chuyện thì tuyệt đối không phải người đơn giản, bởi một người bình thường dù có dùng tiền thì cũng không thể mời bọn họ tới đánh người, mà Hạ Thanh Lịch chỉ là một cô thư ký của Tổng giám đốc thôi, có ra tiền thì chắc cũng không thể làm được việc này. Tất cả đều để lộ ra điểm kỳ lạ, mấy ngày nay anh đã phái người điều tra tất cả những chuyện có liên quan đến Hạ Thanh Lịch, chắc không lâu nữa tin tức sẽ được báo lên đây.

- Lập Được, vào đây một lát. - Minh Dạ Tuyệt nhấc điện thoại bàn, rồi dựa và ghế ngồi.

- Tổng giám đốc - Phương Lập Hàng nhận được điện thoại lập tức đi vào, cung kính đứng trước mặt anh.

- Mấy hôm rồi Hạ Thanh Lịch có hành động gì không?

- Tạm thời không có hành động gì kỳ lạ, ở trong công ty cô ta giống như rất nghiêm túc làm việc, nhưng ở ngoài công ty thì không rõ. Tổng giám đốc, có mấy lời này, tôi không biết nên nói cho anh không. - Phương Lập Được do dự một chút.

- Nói đi. - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nói.

- Tổng giám đốc, đến phút cuối tôi vẫn cảm thấy Hạ Thanh Lịch không phải là người phụ nữ bình thường, một người có thể đem mọi chuyện trở nên rõ ràng như vậy, không thể nào là một phụ nữ nhát gan. Chẳng lẽ tổng giám đốc không thấy kỳ quái sao? - Phương Lập Được nhìn anh một chút rồi nói.

Nghe cậu ta nói thế, Minh Dạ Tuyệt nhăn trán như đang suy nghĩ về điều gì đó. Đúng vậy, một người có năng lực xử lý tốt như vậy, tại sao có thể là một phụ nữ nhu nhược? Trước kia là do anh quá sơ sót. Chọn cô ta vào công việc này, chẳng qua là nhìn ra năng lực của cô ta, mà cô ta ở công ty này đâu phải chỉ có hai ba năm, nên anh cũng buông lòng cảnh giác, không ngờ lần đầu tiên buông lỏng cảnh giác đối với một phụ nữ này lại khiến cho chuyện lớn này xảy ra.

- Bắt đầu từ hôm nay, tất cả tài liệu liên quan đến công ty không để cho cô ta nhìn thấy, nhưng cũng không được để cô ta nhận ra chúng ta đang hoài nghi, rõ chưa? - Minh Dạ Tuyệt suy nghĩ một lát rồi nói.

- Dạ rõ. -Phương Lập Được đáp lại.

- Một khi cô ta có hàng động gì khác thường, lập tức nói cho tôi biết. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, cậu đi xử lý việc này trước đi. - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nói.

- Vâng - Phương Lập Hàng trả lời xong rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Sau khi cậu ta ra ngoài, trong căn phòng, Minh Dạ Tuyệt rơi vào trầm tư, một ả phụ nữ ở bên cạnh anh lâu năm như vậy lại khiến cho anh lơ là, là do anh quá mức coi thường người bên cạnh, anh quá tự tin vào bản thân, xem ra anh nên suy tính kỹ mọi chuyện.

Một tháng sau.

Minh Dạ Tuyệt và Phương Lập Được một đi trước một đi sau, hôm nay bọn họ có hợp tác rất quan trọng, đối tượng hợp tác đang ở trong khách sạn Hoàng Đô. Người này là người sở hữu Hoàng Đô, cũng lại là người chuẩn bị thừa kế Hoàng Tước.

Lúc anh và Lập Được vừa vào khách sạn Hoàng Đô, lúc quẹo qua ngã rẽ thì suýt đụng vào một cô gái mặt áo màu tím nhạt bên cạnh, người kia xem ra đang có chuyện gì rất gấp, chỉ cúi đầu xin lỗi một tiếng rồi vội vã rời đi.

Minh Dạ Tuyệt vốn cũng không để ý làm gì đến người phụ nữ này, chẳng qua là khi nghe giọng nói của cô ta lại khiến cơ thể anh đột nhiên đứng lại, lúc cô ta đi qua người của anh, một mùi hương quen thuộc lập tức bay vào trong mũi.

Mùi vị đó. . . . . . ? Là cô?

Minh Dạ Tuyệt chợt quay người lại, nhìn cô gái kia đã đột nhiên biến mất, mắt trợn to, trái tim đập dữ dội.