Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 58: Không muốn quan tâm




Một chuỗi những đau đớn ùa về, trên mặt Duy Nhất lấm tấm mồ hôi hột. Cô cố gắng chống đỡ thân thể của mình đi xuống giường, đầu mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn chút sắc huyết nào, hàm răng trắng noãn cắn lấy môi mềm điểm lên nó những giọt máu li ti.

Một tay đỡ eo, một cái tay khác đỡ thành cầu thang; chân thận trọng đi xuống mỗi bậc thang, cô biết hiện tại mình không thể nghĩ nhiều chuyện, nếu sơ ý một chút, cô sẽ té ngã, đứa nhỏ chẳng thể gánh nổi cú sốc lớn như thế. Mỗi bước đi đều là sự vất vả, cô thẩn trọng bước xuống cầu thang, thở phì phì đi đến gõ cửa phòng của dì Trương.

- Dì Trương, dì Trương - Duy Nhất nhẹ nhàng tựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền gọi người bên trong, âm thanh khàn khàn mang theo chút vô lực.

- Ai, tới. - Trong lúc mông lung dì Trương nghe được tiếng gọi của cô, vội vàng mặc một chiếc áo ngủ lớn đi ra mở cửa.

- Mợ cả, cô sao vậy? - Dì Trương vừa mở cửa ra, thầy Duy Nhất đang đứng tựa vào cửa, mồ hôi ướt đẫm, vội vàng đỡ thân thể của cô, gấp gáp hỏi.

- Tôi. . . . . . , ừ. . . . . . Tôi sắp sinh - Duy Nhất cau mày rên rỉ một tiếng, đau đớn nói, cơn đau lan khắp cơ thể cô, để cho cô muốn mở miệng nói gì đó lại nói chẳng được.

- A. . . . . . , phải làm thế nào đây, mau mau, cô đến sofa ngồi một chút, tôi lập tức gọi người đến. - dì Trương đỡ cô dậy ngồi xuống ghế sofa ở đại sảnh, sau đó vội vàng chạy vội ra ngoài.

Thật may là chỗ ở của dì Trương cách nơi này cũng không xa, chỉ chốc lát sau dì Trương lôi kéo chú Trương chạy trở lại, chạy như bay không dám chậm trễ.

- Tôi nói này dì Trương, cũng đừng lôi kéo như thế, bà xem chúng ta cùng họ Trương, hay là chúng ta cùng nhau tạo thành một gia đình nhỏ đi? - chú Trương vừa chạy vừa nhìn dì Trương vì gấp gáp mà vẻ mặt càng căng thẳng, mỉm cười nói.

- Nói cái gì đó? Bây giờ không phải là thời điểm để nói linh tinh? - Dì Trương kéo tay của ông hung hăng vừa nhéo, đầu không thèm nhìn lại.

- Ai, chúng ta không phải còn chưa tới sao? Nói một câu cũng không được à. - chú Trương buồn cười nói, sống trong bang Thiên Minh đã nhiều năm như vậy, rất ít thấy qua bà gấp gáp như thế, chỉ nhìn dáng vẻ nóng nảy của bà, là ông lại muốn trêu chọc bà.

- Nhanh lên một chút đi, đừng dài dòng. – Dì Trương tức giận gầm lên một tiếng, không quen với cách nói đùa của ông.

- Haizzz, thật hung dữ mà. - chú Trương cố ý nói, nhưng ông cũng không dám chậm trễ.

Dì Trương muốn nổi giận, nhưng bởi vì lo lắng cho Duy Nhất mà nhịn xuống hỏa giận trong lòng, bây giờ không phải là lúc cãi vả với ông, người này gần đây tại sao không nghiêm chỉnh như thế, thấy bà liền trêu chọc khiến cho bà sắp nổi điên.

- Mợ cả có sao không, chú Trương đã tới rồi, cô đừng sợ nha. - Vừa vào đại sảnh dì Trương lập tức buông tay chú Trương ra, chạy đến bên cạnh Duy Nhất, đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày nhíu chặt của cô.

- Ừ. - Duy Nhất nhẹ giọng ừ một tiếng không còn hơi sức để nói trọn câu hoàn chỉnh .

- Ông đứng đần ở đó làm gì, còn không mau tới đây. - Dì Trương thấy chú Trương vẫn đứng bên cạnh nhưng không đi đến kiểm tra cho Duy Nhất, tức giận hét lớn. Người này chẳng lẽ không thấy mợ cả đau đến không nói ra lời sao, lại còn đứng ngơ ngác thế là ý gì.

- Cái đó, cô ấy bị sao thế? - chú Trương cau mày hỏi, ông không biết tình huống là như thế nào, thì làm sao khám đây

- Ông nhìn mà không biết sao? Cô ấy sắp sinh rồi.

- À? Cô ấy sắp sinh, gọi tôi tới làm chi? - chú Trương ngẩn ra, sau đó kinh ngạc hỏi.

- Ông không phải là bác sĩ sao? Làm sao lại không biết đỡ đẻ? - dì Trương sững sờ, sau đó đứng dậy rống to.

- Ai nói bác sĩ nhất định phải biết đỡ đẻ chứ? Tôi có thể băng bó vết thương, trị liệu vết thương do đạn bắn, có thể chữa bệnh cảm - ho, nhưng không nhận chuyện đỡ đẻ.

- Ông. . . . . . , sao ông không nói sớm? – dì Trương cực kỳ tức giận mắng, không nhận đỡ sinh lại không nói sớm, hại bà lãng phí nhiều thời gian như vậy.

- Bà không nói rõ chuyện gì, liền kéo tôi đi, tôi làm sao biết là mợ cả muốn sinh? - Chú Trương nói xong vội vàng đi tới bên cạnh Duy Nhất kiểm tra một chút.

Mới vừa rồi bà gọi cửa, không nói lời nào liền kéo ông bỏ chạy, ông cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

- Vậy bây giờ phải làm sao? - dì Trương nghe được lời của ông lập tức luống cuống tay chân, ông ấy không có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu cả lại không có ở đây, nên làm sao mới tốt đâu?

- Mau đưa đi bệnh viện - Chú Trương thấy Duy Nhất chỉ nhắm mắt thật chặt, cau mày càng không ngừng hít sâu, nhưng cô lại giống như người đang bị khó thở vậy.

- Thế nhưng không có xe - dì Trương sợ đến sắp khóc lên: -Xe bị cậu cả lái đi rồi, nơi này không có thừa xe để có thể đưa mợ cả đến bệnh viên.

- Bang Thiên Minh cũng không phải là chỉ có một chiếc xe, tôi đi gọi cậu hai - chú Trương thấy chuyện khẩn cấp cũng không do dự nữa, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho nhà Minh Dạ Phạm.

- Hô. . . . . . - Duy Nhất thở hổn hển, đau đớn khiến cho cô chẳng còn hơi sức để thét lên nữa, cũng không có hơi sức để oán trách người nào cả. Cô chỉ muốn bảo vệ thật tốt cho bảo bảo, cô muốn bình an sinh nó ra đời.

- Mợ cả, người đợi một chút, chú Trương sẽ trở lại nhanh thôi, xin người cố gắng một chút. - Dì Trương không ngừng động viên ở bên tai của cô, để cho cô không cảm thấy cô đơn và có thêm động lực.

Thời điểm một người phụ nữ sanh nở, lại không có chồng bên cạnh nhất định sẽ vô cùng cô quạnh!

- Cám ơn dì, dì Trương - Duy Nhất nhìn bộ mặt lo lắng dì Trương, cố gắng kéo ra nụ cười yếu đuối. Trong lòng nhiều hơn một phần an ủi, dù tất cả mọi người không quan tâm đến cô, ít nhất cũng còn dì Trương vẫn đang lo lắng cho cô, điều đó đủ làm cô thỏa mãn rồi.

- Nha đầu ngốc, đừng nói cảm ơn dì? Nhẫn nhịn thêm một chút, tận lực hít sâu, như vậy sẽ ít đau đớn hơn. - Dì Trương nhẹ nhàng vuốt mồ hôi ướt trên trán cô, đau lòng nói.

- Dạ. - Duy Nhất khe gật đầu, nhắm mắt lại đợi chờ lần đau đớn tiếp theo, nhỏ giọng rên rỉ.

- Người nào? ở đâu? - Minh Dạ phạm vội vã chạy vào, khi chú Trương gọi điện thoại nói cô sắp lâm bồn, khiến anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không quan tâm chuyện mình có mặc quần áo tử tế không, tùy tiện khoác một chiếc áo khoác sau đó chạy đến đây.

- Cậu hai, chúng tôi đang ở đây - Dì Trương vừa nghe được giọng nói của anh lập tức đứng lên, cúi người chào anh.

- Mau mau, Dì Trương thế nào rồi? Mọi chuyện chuẩn bị xong hết chưa - Minh Dạ Phạm nhìn thấy Duy Nhất nhắm hai mắt nằm trên ghế sa-lon, vội vàng đưa tay ôm lấy cô, mấy ngày nay thể trọng của cô tăng lên khá nhiều, nhưng anh vẫn cố gắng ôm cô, không hề nhíu mày vì sức nặng ấy. Bình thường cũng thấy cô béo lên không ít, nhưng tại sao khi ôm cô vẫn cảm thấy cô nhẹ như bong bóng vậy.

- Ừ. . . . . . – Động tác đột ngột của Minh Dạ Phạm, khiến sự đau đớn ở dưới bụng Duy Nhất tăng lên không ít, sự đau đớn khiến cô không nhịn được phải lên tiếng.

- Nhẹ một chút, cậu hai, xin nhẹ tay một chút. - dì Trương nghe được tiếng hừ nhẹ của Duy Nhất, xách theo một túi đồ đã chuẩn bị từ mấy ngày trước đi theo dặn dò Minh Dạ Phạm.

- À, tôi hiểu rồi. - Minh Dạ Phạm đồng ý, ôm lấy thân thể của cô, nhanh chóng đi ra ngoài.

Chú Trương đã sớm đứng bên cạnh xe đợi bọn họ, vừa thấy bọn họ chạy ra vội vàng giúp bọn họ mở cửa xe.

Minh Dạ Phạm thận trọng đặt cô lên xe, sau đó cấp tốc chạy vội ra trước, phía sau là dì Trương và chú Trương liền ngồi lên xe, sau đó xe lập tức chạy vội ra ngoài.

Minh Dạ Phạm thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, nghe cô thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, tâm đột nhiên thấy đau nhói, đôi tay nắm chặt tay lái, cũng nữa không để ý quá nhiều, chân đạp lên thắng ga, dùng tốc độ lái nhanh nhất mà chạy đi.

- Mau . .. . mau, để nơi này. - Vừa tới bệnh viện, các bác sĩ đã chờ sẵn tại cửa, vội vàng chỉ huy Minh Dạ Phạm đem Duy Nhất thả vào giường đẩy, vội vàng đẩy cô vào phòng sanh.

Đi vào trong không tới một tiếng đồng hồ, liền nghe được tiếng khóc thật to của đứa bé, âm thanh to rõ giống như chiêu cáo mọi người là bé đã đến thế gian, tiếng khóc vô cùng lớn cũng không mang theo một tia uất ức nào. Người bên ngoài nghe thấy tiếng khóc đó, cõi lòng đang lo lắng dần bình tĩnh lại.

Chỉ chốc lát sau cửa phòng sanh liền mở ra, y tá ôm trong ngực một đứa bé xinh xắn, mang theo khuôn mặt mỉm cười đi ra.

- Chúc mừng ạ, là một tiểu công chúa, hơn nữa còn rất khỏe mạnh - Y tá nhìn ba người đang vây quanh, mỉm cười nói.

Cô đã làm công việc này nhiều năm qua, nhưng chưa nghe tiếng khóc của đứa bé nào lại có lực như thế.

- Các người là ông nội và bà nội của đứa bé à? Nhanh lên đến đây nhìn cháu gái mình một chút đi, sau đó tôi sẽ ôm nó đi tắm - Y tá mỉm cười đi tới bên cạnh dì Trương và chú Trương.

- Ách. . . . . . Tôi không phải. . . . . .

- Dì xem đứa nhỏ này thật đúng đáng yêu ạ.

Dì Trương vừa định phủ nhận bà không phải là mẹ của Duy Nhất, nhưng chú Trương lại cắt đứt lời của bà..., mắt nhìn về đứa bé trong ngực của cô y tá, mang vẻ mặt ngạc nhiên.

- Thật sao? tôi xem một chút, thật đúng là sao này trưởng thành sẽ thành Mỹ nữ. - Nghe chú Trương nói như vậy, dì Trương cũng liền vội tới gần, nhìn đứa bé trong ngực của cô y tá khiến bà có chút kinh hãi.

Một đứa bé nhỏ xíu, mở mắt thật to vì tò mò, sóng mũi thẳng tắp rất giống Minh Dạ Tuyệt, cái miệng nho nhỏ thì có lẽ nghiêng về nét đẹp của Duy Nhất. Lỗ tai giống như có thể nghe được tiếng người nói chuyện, nơi đó có âm thanh, đầu của bé liền nghiêng về nơi đó. Ánh mắt nhìn cái này cái kia, có lẽ bé tò mò muốn khám phá cái thế giới mà bé chưa bao giờ gặp qua. Không khóc cũng không náo, vô cùng yên tĩnh, tuyệt không giống như những đứa trẻ vừa mới chào đời.

- Đứa bé này thật biết điều nha, trừ lúc vừa sinh ra khóc mấy tiếng, liền không khóc nữa. - Y tá cúi đầu nhìn đứa bé đang nằm trong ngực mình, mỉm cười dịu dàng. Đứa bé này cho người ta một cảm giác vô cùng kiêu ngạo và lạnh lẽo.

- Mẹ của đứa bé đâu? Cô ấy thế nào rồi, sau đến bây giờ cũng chưa thấy ra? - Minh Dạ Phạm nhìn đứa bé một chút, nhớ tới Duy Nhất vẫn đang ở trong phòng sanh, dù sao đứa bé đã là bình an ra đời, nhưng mẹ của nó thì sao? Có bình an giống như nó không?

- Anh cứ yên tâm đi, bác sĩ đang xử lý cuống rốn của cô ấy, chắc một chút nữa cô ấy sẽ ra tới. - Y tá nhìn vào mắt của anh càng thêm phần ngưỡng mộ, anh không vội vã lo lắng cho con mình, ngược lại một mực lo lắng cho người đã cực khổ sanh ra đứa bé, có lẽ anh yêu vợ mình nhiều lắm?

- A, vậy thì tốt. - Minh Dạ Phạm buông trái tim đang lơ lửng xuống, thở phào một hơi. Mới vừa rồi dáng vẻ cô ấy thật khiến người ta lo lắng, mặc dù cô một mực chịu đựng, nhưng anh nhìn ra được cô đau đến cỡ nào. Thì ra là sanh con là chuyện cực khổ như thế.

Hơn nửa năm qua này, mặc dù cô không giống như lúc ban đầu luôn cô ý tránh né anh, nhưng anh có thể cảm nhận được, cô không muốn gần gũi anh. Anh liền làm theo ý muốn của cô, không hề cố ý đến gần cô.

Anh cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi khi cô có chuyện gì, cô lại luôn lo lắng và đề phòng anh, cô cũng chẳng muốn gần anh quá mức, anh sẽ cố gắng cách xa cô để cho cô không cảm thấy phiền toái. Anh biết cô là chị dâu của anh, không thể vọng tưởng chuyện gì khác, nhưng nhất cử nhất động của cô lại vô thức đi đến tim anh. Không nên tiếp tục như vậy nữa, thật không thể tiếp tục như vậy nữa.

Y tá không biết đã đi từ lúc nào, dì Trương và chú Trương lại cùng đứng ở cửa phòng sanh, chờ người ở bên trong ra. Đây là lần đầu bọn họ không hề gấp gáp như vậy, tâm từ từ bình tĩnh, đứa bé bình an ra đời, vậy người mẹ cũng không nên có chuyện gì!

Đang lúc Minh Dạ Phạm lẳng lặng tự suy nghĩ mọi chuyện, cửa "Xoạch" một tiếng mở ra. Ngay sau đó Duy Nhất bị đẩy ra ngoài, mồ hôi ướt nhẹp trên tóc, xốc xếch dính vào cái trán của cô, trên mặt, mắt khẽ nhắm, chân mày không hề nhíu lại, nhưng cũng không có một tia động tĩnh nào. Tất cả những chuyện này làm cho người ta biết chuyện mới vừa rồi đã vắt kiệt sức cô ra sao.

Minh Dạ Phạm theo bước chân của bác sĩ, vội vàng đi đến phòng bệnh, nghe xong những lời căn dặn của bác sĩ, sau đó đưa bác sĩ ra về.

"Như thế nào? Con trai hay con gái?"

Minh Dạ Phạm vừa định nhấc chân trở về phòng bệnh, liền nghe phía sau truyền đến những bước chân dồn dập, cùng một tiếng nóng nảy hỏi thăm.

Minh Dạ Phạm chợt quay đầu lại, nhìn thấy người đang đến thì khẽ nhíu mày

Bọn họ tới nơi này làm gì?

- Phạm, con trai hay con gái? - Minh Thiên chạy đến trước mặt của Minh Dạ Phạm, bắt lấy cánh tay của anh, giống như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Duy Nhất trong phòng bệnh, ông chỉ quan tâm đứa bé là con trai hay con gái mà thôi?

- Cái gì? Con trai hay con gái? - Đi theo sau lưng Minh Thiên là Lâm Lệ cũng nhanh chóng hỏi, trong lòng không ngừng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng là con trai.

Thời điểm Duy Nhất mệt mỏi sắp ngủ, lại đột nhiên nghe được một giọng nói xa lạ mà quen thuộc, khiến cô dù có mệt mỏi cũng trở nên phòng bị. Chợt mở hai mắt ra, nhìn người đứng ở cửa phòng bệnh.

Ông ta tới nơi này làm gì? Bỗng nhiên nhớ tới chuyện ban đầu khi biết tin cô mang thai ông ta gọi cô đến nhà chính nói chuyện để hay phá, tâm đột nhiên ‘căng thẳng’ nhảy vội vã. Chẳng lẽ là ông ta muốn cướp đứa bé của cô?

Duy Nhất muốn giằng co, nhưng cả người vô lực, muốn nói chuyện, giọng nói lại khô khốc ra không tiếng.

Không... không được, đó là đứa bé của cô nha!

- Con gái. - Thời điểm Duy Nhất gấp gáp lo lắng, liền nghe đến câu trả lời của Minh Dạ Phạm.

- Con gái? Thật? - Minh Thiên không tin hỏi lần nữa, rõ ràng thời điểm cô đi kiểm tra ông nghe bác sĩ nói là con trai mà, thế nào lại là con gái vậy?

- Đương nhiên là cô gái, nếu không tin, tôi dẫn ông đi xem một chút? - Minh Dạ Phạm không hiểu nổi ba anh nghĩ như thế nào, chẳng lẽ con gái không tốt sao?

- Phế vật, sinh mà chẳng biết sinh, con gái chẳng có gì đáng nhìn. Tôi đi nha. - Minh Thiên thấy anh không giống như là nói láo, lập tức tin, tức giận xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Duy Nhất nằm ở trên giường bệnh.

- Ông xã, đừng nóng giận, về sau bảo Tuyệt cưới một cô gái khác, bảo đảm có thể sinh con trai. - Lâm Lệ kéo cánh tay Minh Thiên, nũng nịu khuyên ông. Mắt nhìn hướng về Duy Nhất, thoáng qua vẻ hả hê.

Cô gái này, từ nay về sau đường nghĩ đến chuyện lên mặt ở bang Thiên Minh. Chỉ sinh một đứa bé gái thôi, lại không thể thừa kế bang Thiên Minh, như vậy bà cũng chẳng có gì phải sợ cả.

Minh Dạ Phạm nhìn hai người rời đi, nhăn mày lại, quay đầu từ từ đi vào phòng bệnh, lo lắng nhìn người trên giường. Minh Thiên vừa nghe nói cô sanh con gái liền không thèm nhìn cô một cái, cô có buồn không?

Duy Nhất nghe tiếng bước chân bọn họ rời đi, từ từ yên tâm, chợt hai mắt nhắm nghiền. Nhịp tim từ từ khôi phục tốc độ bình thường.

Thật may nhờ cô sinh con gái, bằng không cô không tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

- Mợ cả, như thế nào? Còn đau không ạ? – dì Trương dịu dàng vén những sợi tóc dính trên mặt cô lên, nhẹ nhàng hỏi.

- Không đau lắm, tôi muốn uống nước. - Duy Nhất khàn khàn giọng nói.

- Được, cô chờ tôi một chút - dì Trương nghe được lời của cô..., liền bưng vào phòng bệnh một ly nước đường đỏ đã chuẩn bị từ trước, lấy tay thử một chút xem độ nước ấm trong nước vừa không, sau đó nhẹ nhàng đỡ dậy thân thể của cô, đưa ly nước đến cạnh miệng của co.

- Còn muốn uống không? - Đợi cô uống xong những thứ kia, dì Trương lần nữa hỏi.

- Không cần. - Duy Nhất nhẹ nhàng lắc đầu một cái, chậm rãi nói, uống xong ly nước ban nãy giọng cô đã bớt khàn, nói chuyện cũng tương đối lưu loát hơn.

- Như thế nào? Vẫn ổn chứ? -. Minh Dạ Phạm thấy cô dường như cũng không quá để ý đến chuyện mới vừa rồi, vì vậy hỏi một đề tài không nhạy cảm.

- Tôi rất khỏe, đứa bé đâu? - Duy Nhất nhìn anh nhẹ nhàng hỏi, mặc dù cô đã rất mệt mỏi, nhưng bây giờ còn không thể ngủ.

- Ở phòng trẻ đấy. - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng nói, âm thanh êm dịu tựa như sợ đã quấy rầy cô.

- Giúp tôi làm một chuyện được không? – Cô trịnh trọng nhìn thẳng người đàn ông đang ngồi mép giường, trong mắt tràn đầy ý van xin.

- Cô nói đi, làm được gì tôi nhất định sẽ làm. - Minh Dạ Phạm thấy cô như thế có hơi sửng sốt sau đó nói lời bảo đảm, anh không muốn làm cho cô thất vọng, chỉ cần cô nói, nằm trong năng lực phạm vi của anh, anh sẽ cố gắng làm.

- Giúp tôi ôm đứa bé tới chỗ này, tôi muốn tự mình chăm sóc nó - Duy Nhất nhẹ nhàng nói, cô không dám phớt lờ, cô sợ Minh Thiên đột nhiên sẽ thay đổi chủ ý, lần nữa trở lại ôm đứa bé đi.

- Được, cái này cô yên tâm, còn chuyện khác không? - Minh Dạ Phạm lần nữa hỏi, chẳng lẽ cô không muốn biết anh cả đang ở đâu sao?

- Không có, tôi không có yêu cầu khác. - Duy Nhất nhắm mắt lắc đầu một cái.

- Điện thoại di động của anh cả đã tắt máy, tôi chưa tìm được anh ấy. Chẳng qua tôi bảo đảm, anh ấy không phải cố ý không đến, cô đừng. . . . . . - Minh Dạ Phạm nhìn người đang vô lực nhắm mắt chậm rãi nói.

Anh nhất định phải nói tin tức này cho cô biết, anh không muốn cô hiểu lầm anh cả.

- Cám ơn cậu quan tâm, xin ôm đứa bé tới đây giúp tôi được không? - Duy Nhất cắt đứt lời của anh mỉm cười nói, hiện tại chỉ nghe tin tức của Minh Dạ Tuyệt thì tâm cô lại đau, cô không muốn nghe.

Hiện tại trong lòng của cô chỉ có đứa bé, trừ đứa bé ra cũng chẳng quan tâm điều gì khác.