- Tuyệt, anh đừng đối xử với cô ấy như thế được không, cô là. . . . . . - Minh Dạ Phạm nhìn anh bằng một đôi mắt lạnh lùng, thật sự muốn nói cho anh biết cô là đồ đần năm đó, rồi lại đột nhiên nhớ đến, những lời cô đã nói vào tối hôm qua, từng câu một hiện hữu trong trí óc của anh.
Nhưng lại không nói được vì sợ cô sẽ hận anh, biết giờ đây cô cũng chẳng muốn nhìn anh nữa.
- Cô là cái gì? Hả? - Minh Dạ Tuyệt nghi ngờ hỏi, nhìn em trai mình giống như có lời muốn nói, rồi lại nặng nề băn khoăn. Rốt cuộc có chuyện gì có thể để cho người luôn vui vẻ như Phạm lại băn khoăn.
- Cô… cô ấy là chị dâu của em! Em muốn nói cho anh biết, cô ấy là một cô gái tốt. Nên anh phải cố gắng đối xử công bằng với cô ấy nhé. - Đè xuống kích động trong lòng, Minh Dạ Phạm chậm rãi nói.
- Cô gái tốt? Công bằng? - Minh Dạ Tuyệt như có điều gì đó suy nghĩ, Phạm nói những lời này có phải là nói cậu ta có cảm giác đặc biệt với Duy Nhất không?
- Anh đừng hiểu lầm, em có cảm giác đối với cô ấy thật, thế nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu, em chỉ là thương hại cho cô ấy mà thôi. Vào cái ngày anh kết hôn, nhìn thấy cô ấy bị cha mẹ của mình tuyệt tình, cái loại cảm giác vừa đau lòng vừa mệt mỏi khiến người ta cảm thông, nhưng cô ấy vẫn giả bộ kiên cường, kiên cường làm cho người ta càng muốn bảo vệ cô, cô lại càng tránh xa người ta, cô ấy không gạt anh đâu, gả cho anh chưa phải là mong muốn của cô ấy, anh nghĩ muốn đề phòng cô ấy, nhưng em thấy chuyện đó không cần thiết. - Minh Dạ Phạm nhớ tới dáng vẻ vừa nhu nhược vừa tỏ vẻ lạnh lùng của cô khi đó, tâm căng thẳng. Thấy Minh Dạ Tuyệt không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn anh, vì vậy còn nói tiếp: - Em nói những thứ này chỉ là muốn nói cho anh biết, hãy mở rộng lòng của mình đi, tiếp nhận một người lại khó thế sao?, anh cưới cô ấy, lại không tin tưởng cô ấy, cũng không tiếp nhận cô, như vậy đối với cô ấy là không công bằng. Phụ nữ, không phải ai cũng giống như ai, không phải ai cũng vô liêm sỉ, ghê tởm như vậy, trong đó vẫn có nhiều người rất tốt, tựa như cái đồ đần của anh vậy, cô tin tưởng tuyệt đối vào anh, lệ thuộc vào anh. Mà anh thủy chung duy trì phòng bị đối với cô, nếu như lúc ấy anh tin tưởng cô bé một chút, sẽ không xảy ra những chuyện đáng tiếc rồi. Anh còn muốn tiếp tục như vậy sao? Anh còn muốn câu chuyện năm đó lặp lại một lần nữa sao?
- tôi. . . . . . , đó cũng là chuyện của anh, không có quan hệ gì đến em - Bị Phạm nói trúng tâm sự, Minh Dạ Tuyệt thẹn quá thành giận gắt gao nhìn chằm chằm em trai của mình. Tâm, bởi vì nhớ tới chuyện năm đó khiến anh đau lòng.
Mặc dù anh cũng biết chuyện năm đó là anh có lỗi, nhưng anh vẫn cứ đem những điều kia cất giấu trong lòng, không muốn thừa nhận là lỗi của mình. Hôm nay lại đột nhiên bị Minh Dạ Phạm nói như vậy, đánh vào ngay trọng điểm, khiến cho anh tránh cũng không thể tránh, giống như là tim của anh bị người xé ra, muốn trốn cũng không thể trốn được.
- Chẳng quan hệ tới em? Đúng vậy, xem như em xen vào chuyện của người khác đi? - Minh Dạ Phạm cúi đầu giọng nói mang đầy vẻ mất mác, trong lòng không có chút cảm giác nào.
Minh Dạ Tuyệt nghe lời em trai nói thật giống như đang tự nói với mình, giống như là khuyên chính mình nên từ bỏ, không được phép tiến vào thế giới của bọn anh .
Đúng vậy, tất cả những chuyện này có liên quan đến anh sao? Duy Nhất không phải người anh có thể bảo vệ, Minh Dạ Tuyệt cũng không phải người để anh phải dạy dỗ, anh lấy quyền gì xen vào việc của người khác?
- Phạm. . . . . . - Thấy gương mặt ảm đạm của Minh Dạ Phạm, Minh Dạ Tuyệt nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, có lẽ anh nói có hơi quá mức?
Anh cũng không biết phải làm thế nào, mỗi khi có người nhắc tới chuyện năm đó, anh lại không tự chủ được mà rống to, muốn phát tiết.
- Coi như em xen vào chuyện của người khác đi. Anh đã mất đi một người rồi, nên hiểu mùi vị đó, em chỉ không muốn anh lại bỏ qua một lần nữa thôi, nó sẽ khiến cho anh lần nữa hối hận. Lời em muốn nói đã nói xong, có nghe vào hay không thì tùy anh, về sau phải làm như thế nào, em sẽ không xen vào nữa, chỉ là, nếu như có một ngày cô ấy muốn rời khỏi anh, em sẽ không khoanh tay đứng nhìn. - Minh Dạ Phạm cắt đứt lời anh nói trước khi ra khỏi cửa, đây là anh nhắc nhở Tuyệt, anh không gọi tên Duy Nhất, nhưng cái cần nói đã nói xong, nếu Tuyệt vẫn không rõ ràng thì cũng không trách được anh.
- Có ý tứ gì? - Minh Dạ tuyệt nghe có chút hồ đồ, cái gì gọi là không bỏ qua, cái gì gọi là không để cho anh hối hận?
- Ý trên mặt chữ, anh tốt nhất nên suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ lời nói của em, nếu như anh vẫn không hiểu được, cũng đừng trách em không có nhắc nhở anh. Em đi nha. - Minh Dạ Phạm không tiếp tục hỏi Duy Nhất ra sao, xem một chút vẻ mặt mờ mịt của Minh Dạ Tuyệt, lại nhìn ngắm cô gái đang ngủ say, quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ cần ở chỗ nào có Tuyệt, dù bệnh lớn đến thế nào cũng không phải là vấn đề, đối với cô nguy hiểm nhất chính là Tuyệt, giống như cô đã nói, có anh ở đây, chỉ biết đưa cho anh những hiểu lầm, chỉ càng làm cô khó xử thêm mà thôi. Coi như trước kia không biết, hôm nay anh cũng thấy rõ ràng rồi, mặc dù Tuyệt luôn làm tổn thương cô, nhưng anh rõ trong mắt của Tuyệt có ý muốn chiếm giữ cô, Tuyệt có cảm giác với cô, chỉ là anh không biết mà thôi.
Còn anh thì sao? Thực sự chỉ thương tiếc cô thôi sao? Tại sao ở thời điểm này anh không thể nói được gì, tim của anh như có ai đó bóp nghẹn. Đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được rồi.
"Bành" đang anh bước đi như người vô hồn, vô tình đụng phải một người đang đi vào bệnh viện.
- Cậu. . . . . . , ách, cậu Minh khỏe ạ. - Phương Lập Được vốn là muốn trách cứ vài câu với người đi đường mà không thèm để mắt ấy, nhưng khi nhìn lại người đó thì toàn bộ lời muốn nói chỉ có thể nuốt vào trong lòng.
Nghe được lời nói kia Minh Dạ Phạm mới hoàn hồn lại mà ngẩng đầu lên, thấy trợ lý của Minh Dạ Tuyệt, nên anh khẽ gật đầu một cái, sau đó nhấc chân rời đi.
"Cóc cóc" Phương Lập Được đi tới đến trước phòng bệnh, điều chỉnh hô hấp của mình xong mới khẽ gõ cửa phòng bệnh.
- Vào đi
- Tổng giám đốc Minh, đây là tài liệu khẩn cấp cần anh xem qua. - Phương Lập Được vừa vào đến bệnh phòng lập tức lấy tài liệu ra đưa cho Minh Dạ Tuyệt, khi anh xem văn kiện, Phương Lập Được mới khẽ liếc mắt về giường bệnh.
Hả? Đây không phải là vợ của tổng giám đốc sao? Nhớ tới ngày hôm qua gặp một màn kia trong phòng làm việc của anh, trên mặt cậu từ từ vẻ ra một nụ cười gian trá, ngày hôm qua thật đúng là buồn cười, tự nhiên cô quấn một chiếc mền đi ra, mọi người không ngừng trừng mắt lớn mắt nhỏ. Nếu không phải đang có Minh Dạ Tuyệt ở trong phòng làm việc, những người kia đã sớm bắt cô đi ra ngoài rồi, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc lại có phụ nữ, đây chính là chuyện lạ hiếm có.
Chỉ là, ngày hôm qua cô không phải vẫn khỏe mạnh lắm sao? Hôm nay làm sao lại nằm ở đây cơ chứ? Chẳng lẽ tổng giám đốc sử dụng bạo lực ư? Phương Lập Được như có điều suy nghĩ đưa ánh mắt từ đang ngắm người trên giường chuyển về nhìn Minh Dạ Tuyệt, vừa quay đầu lại đột nhiên bị đôi mắt đang phun lửa của anh làm cho sợ hết hồn.
- Tổng…. tổng giám đốc. - Phương Lập Được lập tức cúi đầu, không dám nhìn anh nữa. Má ơi, từ khi nào mà anh ta lại nhìn cậu như vậy? Vậy phải làm sao bây giờ?
- Cô ấy đẹp lắm sao? - Minh Dạ Tuyệt lặp lại câu hỏi, từng chữ trong đó mang theo băng lạnh khiến người ta rét run. Cô gái này đúng là có thể quyến rũ đàn ông, ngủ thiếp đi cũng có thể khiến người khác mê loạn.
Phương Lập Được đột nhiên nhớ tới cái màm này ngày hôm qua nhưng địa điểm là trong phòng làm việc của Tổng giám đốc. Ngày hôm qua cũng bởi vì những thứ kia vị giám đốc kia không kiềm hãm được mà cứ nhìn chằm chằm cô, Minh Dạ Tuyệt liền đem toàn bộ những người đó hạ xuống làm nhân viên xưởng máy một tháng, tiền lương bằng công nhân bình thường. Hôm nay thế mà cậu lại dám phạm sai lầm lần nữa, vậy phải làm sao bây giờ?
- Cái này. . . . . . - Phương Lập Được ấp a ấp úng không biết phải nói thế nào, vừa nói vừa nhìn, sợ Minh Dạ Tuyệt sẽ bắt cậu đến xưởng làm việc như thế, chuyện này cũng khó nói à nha, nếu nói dối sẽ càng khiến Minh Dạ Tuyệt tức giận hơn.
- Ừ. . . . . . - Đang lúc mồ hôi anh chảy đầy đầu, không biết phải nói thế nào cho đúng, người trên giường đột nhiên nhẹ nhàng rên lên một tiếng, Minh Dạ Tuyệt sửng sốt lập tức rời khỏi cậu, đi mấy bước đến bên cạnh giường, nhìn cái người ngủ trên giường sau đến nay mới tỉnh.
- Đã tỉnh rồi hả ? - Minh Dạ Tuyệt ngắm cặp lông mi khẽ rung rung, nhẹ nhàng hỏi. Trong giọng nói mơ hồ lộ ra có chút hi vọng, mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra, giọng nói của anh bây giờ vô cùng dịu dàng
- Haizzz. . . . . . - Phương Lập Được thở ra một hơi, trời ạ, thật là nguy hiểm. Cô ấy tỉnh lại vừa đúng lúc.
Duy Nhất từ từ mở hai mắt ra, thấy người đứng ở trước mặt cô liền sửng sờ, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, đây là đâu vậy? Tại sao cô lại ở nơi này? Quay đầu muốn hỏi thăm Minh Dạ Tuyệt, lại đột nhiên phát hiện sau lưng anh còn có một người. Trong lúc nhất thời ngây cả người.
Minh Dạ Tuyệt nhìn ánh mắt đang quan sát căn phòng của cô, sau đó ánh mắt của cô trầm xuống, cũng không nhìn anh, mà nhìn phía sau anh, quay đầu nhìn lại, thấy Phương Lập Được vẫn đứng sau người anh, một cỗ không vui lập tức truyền đến tim. Chẳng lẽ Phương Lập Được có thể so sánh với anh sao? Cô gái này tại sao chẳng thèm anh nhìn dù một cái.
Minh Dạ Tuyệt lạnh lẽo đạp tức giận bước tới cái người chẳng biết điều, giờ này còn không chịu liu ra.
Phương Lập Được nhìn anh càng ngày càng đến gần, bị sợ đến mức liền lùi mấy bước, đây là thế nào, anh có trêu hoa ghẹo nguyệt ai đâu kia chứ?
- Đem hợp đồng này trở về đi, truyền lại của tôi chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, còn nữa, không có việc gì chớ ở chỗ này. Đi ra ngoài. - Minh Dạ Tuyệt đem tài liệu trong tay vỗ vỗ lên bã vai của Phương Lập Được, lên tiếng dặn dò.
- Dạ. - Phương Lập Được nhận lấy tài liệu. Sau đó cậu không dám dừng lại một giây, xoay người chạy ra ngoài.
Đã nhiều lẫn gặp qua sự lạnh lẽo của anh, cũng đã gặp hình ảnh anh không chút lưu tình nào, nhưng chưa từng thấy anh giống như ngày hôm nay, bộ dáng Minh Dạ Tuyệt mới vừa rồi giống như muốn đem cậu chặt làm trăm mảnh, trên người phát ra cỗ khí lạnh để cho lòng người ta khẽ run sợ.
Duy Nhất nhìn người chạy như bay ra ngoài, thở dài một tiếng từ từ nhắm mắt lại, anh vĩnh viễn vô tình như thế, đối với thuộc hạ đã đi theo anh bao nhiêu năm còn chưa có chút tình cảm nào kia mà.
- Đã tỉnh thì mở mắt ra, ngủ một ngày còn chưa đủ sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn cô lần nữa nhắm mắt lại , giọng điệu không tốt. Không biết vì sao , hiện tại anh cực kỳ ghét bộ dạng nhắm mắt hờ hững của cô.
- Cô cố ý làm như vậy có đúng hay không? - Minh Dạ Tuyệt trở lại bên giường cắn răng nghiến lợi hỏi.
- Cái gì? - Duy Nhất nhíu mày, từ từ mở mắt ra, không hiểu anh đang tức giận vì chuyện gì. Không biết mình vừa làm sai chỗ nào, tự nhiên để cho anh tức giận như vậy.
- Cô biết mình dị ứng với cồn rượu, vậy mà sau khi uống rượu xong còn cố ý không uống thuốc trị bệnh, chính là vì để cho tôi cảm thấy có lỗi với cô đúng không?
- Nếu lúc đó tôi nói tôi sẽ dị ứng rượu cồn, anh sẽ tin sao? - Duy Nhất nhìn vào đôi mắt đang tức giận của anh bất đắc dĩ hỏi.
- Không - Minh Dạ Tuyệt lập tức nói, lúc ấy nếu chính cô có nói, anh sẽ cho rằng đó là cô nói dối
- Sao đó anh có cho tôi thời gian để nói tôi cần uống thuốc dị ứng hay nói là anh đi mua thuốc cho tôi sao? - Duy Nhất lại hỏi.
- Cô có thể nói với tôi, để cho tôi đi mua thuốc, mà không phải cố ý để nhiễm bệnh, hay muốn cho tôi nảy sinh áy náy?
- Vậy bây giờ anh có cảm thấy áy náy không? - Duy Nhất hỏi nữa.
- Tất cả đều là lỗi của cô, làm sao tôi phải áy náy? - Minh Dạ Tuyệt nói lẽ như là nó đúng hoàn toàn.
- Tôi biết rõ anh sẽ không vì chút chuyện này mà cảm thấy có lỗi với tôi, tôi cần gì phải lấy thân thể chính mình đem ra làm trò đùa. - Duy Nhất cười khổ một tiếng. Chính cô cũng không ngờ tự nhiên mình lại bệnh như thế, cứ nghĩ rằng cô có thể kiên trì đợi đến lúc về nhà.
- Vậy cô có thể từ chối những ly rượu kia. Để mình không biến thành bộ dạng như hiện tại. – Anh tiếp tục nói, nói thế nào, anh đều cảm thấy đây tất cả là lỗi của cô.
- Lúc ấy nếu như mà tôi nói không uống..., anh sẽ cho phép tôi không uống mấy ly rượu kia sao? – cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, nhẹ nhàng hỏi.
- . . . . . .
Minh Dạ Tuyệt nhìn chăm chú vào cô, không được tự nhiên xoay người đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.
Lúc ấy không biết coi như cô không uống thứ rượu kia, anh sẽ không để cho mình bị khuất phục trước cô. Nói như vậy, tất cả giống như đều có lỗi với anh.
- Còn muốn tôi nói cái gì nữa? - Duy Nhất thấy anh quay đi nơi khác không nhìn cô nữa, cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại, còn muốn nói cái gì nữa? Biết rõ tất cả không thể thay đổi, cô đương nhiên là muốn dùng phương thức nhẹ nhàng nhất tiếp tục chịu trừng phạt.
Một lúc lâu sau, Minh Dạ Tuyệt không còn có nghe được tiếng nói của cô, lặng lẽ quay đầu nhìn lại, thấy cô lại nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp đi, tâm đột nhiên không biết vì sao lại luống cuống, khẽ kéo thân thể của cô đung đưa.
- Ngủ cái gì mà ngủ. - Một bên anh lắc lắc cô, vừa hầm hừ. Chỉ sợ cô một giấc ngủ sẽ không tỉnh lại.
- Tôi mệt quá, để cho tôi nghỉ một lát thôi được không? - Cô mệt mỏi mở hai mắt ra, nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói đầy vẻ van xin. Cô thật sự rất mệt mỏi, nếu không phải là mới vừa rồi anh và Phương Lập Được nói chuyện lớn nên đánh thức cô, hiện tại cô vẫn còn đang trong mộng.
- Ách. . . . . . . Vậy cô ngủ đi! - Lần đầu tiên nghe được giọng nói yếu đuối của cô, lòng của Minh Dạ Tuyệt không khỏi run lên, đột nhiên nhớ đến chuyện bác sĩ khuyên nên để cho cô nghỉ ngơi đầy đủ, vì vậy từ từ buông lỏng cô ra. Bởi thế cô lại tiếp tục nhắm mắt làm bạn với ngu công.
Minh Dạ Tuyệt lẳng lặng nhìn gương mặt cô khi ngủ, lần đầu tiên cảm thấy thì ra cô cũng khá xinh đẹp, lông mi thật dài khẽ cuốn, môi nho nhỏ ửng hồng khiến người ta không nhịn được muốn thử qua một ngụm, khuôn mặt trắng nõan nhỏ nhắn mê người. Mặc dù không phải quốc sắc thiên hương(*), nhưng cũng khiến cho anh không nhịn được động lòng.
* "Quốc sắc thiên hương" trong văn chương cổ điển Trung Hoa chỉ về cái đẹp của hoa Mẫu đơn, lấy hoa Mẫu đơn làm tiêu biểu; ý nói nhan sắc xinh đẹp hiếm có.
Động lòng? Minh Dạ Tuyệt sững sờ, lập tức rời khỏi giường, chợt lắc đầu một cái, phụ nữ xinh đẹp anh gặp rất nhiều, làm sao có thể động lòng với một cô gái như thế?
Không, sẽ không.
Minh Dạ Tuyệt hủy bỏ ý nghĩ của mình, ba chân bốn cẳng đi đến bàn cầm tài liệu lên, muốn dùng công việc giúp mình phân tâm. Chỉ chốc lát sau ánh mắt của anh lại không tự chủ, lại hướng về cô gái đang ngủ an ổn trên giường lớn.
Cô ngủ, thật rất đẹp. Canh chừng cô, tim của anh từ từ yên tĩnh trở lại. Trên người cô giống như có một loại cảm giác khiến cho người vô cùng an lòng; nhìn cô, trong lòng anh những thứ nóng nảy và mệt mỏi đều biến mất; đứng gần cô, lòng anh sẽ an nhiên.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy cô không mang ánh mắt thù địch nữa, cũng không luôn ra lệnh bắt buộc cô làm cái này hay cái kia, mà Duy Nhất cũng đã nhận ra biến hóa của anh, không hề cố ý trốn tránh anh nữa, mà chỉ trốn tránh Minh Dạ Phạm. Tất cả giống như lại khôi phục vẻ yên tĩnh trước kia, rồi lại hình như hơi khác trước kia. Minh Dạ Tuyệt không ngủ phòng của anh, mà dời đến gian phòng của cô, nhưng bắt đầu từ ngày đó, Minh Dạ Tuyệt cũng không ép buộc cô quan hệ với anh nữa, chỉ đơn thuần ôm cô ngủ mà thôi.
Hai tháng sau.
Duy Nhất ngồi trên băng ghế dài của bệnh viên Thượng Tử, mặt mày tái nhợt có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng thở dài ra một hơi, đè xuống những chất dịch như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Cũng không biết tại sao, mấy ngày nay buổi sáng cô cứ mãi nôn ói, cũng không ăn được gì. Thời điểm mới bắt đầu, cô cho là bụng mình có vấn đề nên cũng không để ý, cho đến mấy ngày nay cô ăn gì vào bụng, chốc lát sau liền ói ra ngoài, hơn nữa còn càng ngày càng thường xuyên. Lúc này cô mới coi trọng, cũng khiến cho Minh Dạ Tuyệt chú ý. Hôm nay chính Minh Dạ Tuyệt lại có nhân tính bảo tài xế mang đưa đi khám bệnh, vốn cô vẫn cho là bệnh bao tử của mình tái phát, lại không nghĩ rằng bác sĩ bảo cô đến khoa sản khám.
Chẳng lẽ cô mang thai? Duy Nhất nghi ngờ.
Không thể nào, chỉ mới lần đầu tiên mà thôi, làm sao nhanh như vậyt? Không thể nào, không thể nào. Cô chợt lắc đầu một cái, hủy bỏ suy đoán của mình.
- Lam Duy Nhất. - lúc cô vẫn đang bận rộn suy nghĩ lung tung, cửa phòng khám bên cạnh đột nhiên mở ra, một y tá gọi tên của cô.
- Tôi. - Duy Nhất đứng lên.
- Mời cô đi theo tôi. - Y tá mỉm cười cùng hướng dẫn Duy Nhất đi vào trong.
- Cô là Lam Duy Nhất? – Bác sĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt Duy Nhất, nở một nụ cười hiền lành.
- Là tôi. - Duy Nhất khe khẽ gật đầu.
- Chúc mừng cô đã mang thai…., cô đã làm mẹ. Bắt đầu từ đây về sau cô nên chú ý đến sức khỏe của mình. Hiện tại, bào thai trong bụng có hơi yếu một chút, sơ ý sẽ rất dễ bị sải thai, bắt đầu từ bây giờ, cô phải tuyệt đối cẩn thận trong mọi chuyện. . . . . . , - Người bác sĩ cười càng thêm vui vẻ, dặn dò cô chú ý cái này cái kia, thứ gì không thể đụng vào, thứ gì nên ăn nhiều một chút.
Duy Nhất nghe bác sĩ nói mà đầu óc loạn cả lên, ngơ ngác trừng lớn đôi mắt, trong đầu không biết ông ta đang nói gì cả. Khi cô nghe được việc mình đã có thay, tất cả đều không để ý tới. Trong lỗ tai chỉ còn lại hai chữ mang thai không ngừng vang lên.
Mang thai? Cô đã làm mẹ? Điều này có thể sao?