Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 49: Đừng nói chuyện




Không biết qua bao lâu, Minh Dạ Tuyệt dừng động tác cuồng hãm lại, nhìn cái người phía dưới hai mắt đã sớm ngủ mê man, gương mặt cứng ngắc từ từ trở nên nhu hòa. Anh cảm thấy, bắt đầu từ hôm qua khi cô vô ý phản kháng anh. Tại sao cô có thể phản kháng anh như vậy? Đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt tái nhợt của cô, ngắm tỉ mỉ gương mặt đẹp đến hoàn mỹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhíu thật chặt, như có muôn vàn uất ức không nói ra, tất cả ưu thương chôn ở đáy lòng.

- Cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi mới đúng, nên ngoan ngoãn chỉ biết nói “Dạ”, cô đừng nên phản kháng tôi, tôi cũng không cho phép cô không nghe mệnh lệnh của tôi, biết không? Ngoan ngoãn, tôi mới không tức giận, cô mới được sống tốt, có hiểu không?

Anh nhè nhẹ vỗ về chân mày nhíu chặt của cô, nhẹ nhàng dán lên môi mềm mại của cô, cạy hàm răng trắng noãn ra, đưa vào trong miệng cô từng câu từng chữ. Làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, rên lên một tiếng hình như là muốn tỉnh dậy.

Nghe được giọng nói yêu kiều của cô, Minh Dạ Tuyệt từ từ nâng môi lên, lần đầu tiên lẳng lặng canh chừng mặt một người con gái nào đó, trên gương mặt cô hiện đầy mệt mỏi, nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô, cô không phải cái loại đó quyến rũ ướt át muốn đoạt hồn như những cô gái khác, nhưng trên người cô mang theo một loại lạnh nhạt thờ ơ, một loại ấm áp, làm cho người đến gần liền cảm thấy cả người thoải mái. Dung mạo của cô không phải nghiêng nước nghiêng thành, mà thoát tục như tiên nữ giáng trần, xinh đẹp mà không khoa trương. Lại chẳng vui mừng khi tiếp xúc với anh khiến anh không nhịn được mà muốn đến gần cô.

Giữa cơn buồn ngủ, Duy Nhất cảm thấy có một loại nóng rực giống như có thể làm bỏng cơ thể cô, khiến mí mắt đang muốn ngủ chẳng chịu mở của cô, nhưng lại chẳng yên ổn, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chua xót mở mắt ra.

- Ôi. . . . . .- Duy Nhất mở mắt thấy gương mặt to lớn của người đàn ông trước mắt, bị sợ đến thiếu chút nữa không thở kịp. Trong thoáng chốc cô giống như thấy sự dịu dàng của cô, không thể tưởng tượng nổi xoa xoa mắt, lần nữa nhìn thì biết chỉ là ảo giác, nhìn cặp mắt kia không có bất cứ vẻ gì, cô cực kỳ nghi ngờ, ah? Chẳng lẽ mới vừa rồi là cô nhìn lầm sao?

Minh Dạ Tuyệt không nghĩ đến cô lại đột nhiên mở mắt, dưới sự kinh hãi nhanh chóng thu hồi sự chột dạ của mình, đứng dậy đưa lưng về phía cô, tự mặc lại quần áo

- Tỉnh rồi thì đứng lên đi! Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục nằm ỳ ở chỗ này sao

- Tôi không có quần áo. - Duy Nhất nhìn sang tấm lưng trần của anh, nhắm mắt lại, vùi đầu vào sâu trong chăn, âm thanh khàn khàn vô lực vang lên.

Bây giờ cô đã không còn hơi sức để cải cọ cùng anh. Hiện tại, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, muốn trở về bước trên con đường của mình chính.

Nghe được lời của cô..., Minh Dạ Tuyệt ngẩn người, lúc này mới nhớ tới, tối ngày hôm qua anh đã xé rách quần áo của cô rồi, mặc xong quần áo của mình, anh quay đầu lại nhìn cô gái đang vùi đầu trong chăn, đứng dậy đi tới trước một cái tủ, vươn tay mở tủ ra, bên trong là những bộ quần áo nam đắt tiền, không có bất kỳ bộ quần áo phụ nữ nào, anh lấy từ bên trong ra một chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần đen.

- Cho cô, mặc vào. – Anh ném quần áo tới cái đầu đang che kín trong chăn bông, không để ý đến cô có nghe được không, xoay người đi ra ngoài.

Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Duy Nhất mới từ trong chăn lộ đầu ra, lấy bộ quần áo lên nhìn một chút, thở dài một cái, sau hồi lâu, mới chống thân thể sớm đã bị hành hạ mệt mỏi rã rời lên, từ từ đem quần áo của anh mặc lên trên người.

Căn cứ chính của bang Thiên Minh

Trong đại sảnh lầu dưới, Minh Dạ Phạm đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui, càng không ngừng nhìn quanh căn nhà, trong mắt tràn đầy tia gấp gáp, thời gian trôi thêm một phút, tim anh lại đập càng thêm phiền loạn.

Đã một ngày một đêm qua rồi, tại sao cô vẫn chưa về? Kể từ sau khi Minh Dạ Tuyệt mang theo cô biến mất khỏi bữa tiệc, bọn họ vẫn còn chưa trở về, nghe nói Tuyệt vẫn luôn ở công ty, nhưng không có phụ nữ nào bên trong, vậy cô đang ở đâu? có phải Tuyệt đã ăn cô rồi hay không?

Càng nghĩ tim anh đập càng nhanh, theo tính khí của Tuyệt mà nói, nhất định sẽ không để cho người khác không nghe theo lệnh anh, lần này anh mang cô đi ra ngoài, Tuyệt nhất định sẽ rất tức giận. Lúc ấy anh chỉ muốn để cho bọn họ tiến triển nhanh một chút, bây giờ suy nghĩ lại có lẽ anh làm sai, sai hoàn toàn rồi. Anh không nên chọt miệng vào chuyện của người khác.

Minh Dạ Phạm phiền não gãi gãi đầu, chuẩn bị chạy về phía trước, không được, anh không thể nhìn người khác chết như vậy, anh phải đi tìm cô, nếu như cô xảy ra chuyện gì, cả đời này anh không thể tha thứ cho mình

Minh Dạ Phạm vội vã chạy ra khỏi cửa, vừa định về nhà lấy xe, liền nhìn thấy ánh sáng của chiếc xe lao đến phía mình. Chần chờ nhìn ánh sáng đèn pha của xe kia, anh dừng bước lại, chỉ chốc lát sau xe chầm chậm dừng trước mắt anh, tiếp theo từ bên trong đi ra một người đàn ông và một cô gái, người đàn ông kia không ai khác mà chính là Minh Dạ Tuyệt, thế nhưng anh lại làm như không nhìn thấy cô gái kia, mắt nhìn thẳng về phía cô gái đang cúi đầu bước ra khỏi xe, cô như thế nào? Xem ra rất mệt mỏi, không có vẻ nhàn nhạt yên tĩnh như trước kia.

- Duy Nhất - Minh Dạ Phạm kéo tay cô giống như không thèm để ý đến người đàn ông bên cạnh, mặc kệ Minh Dạ Tuyệt có đồng ý hay không. Anh chỉ muốn biết một ngày một đêm qua cô ở nơi nào, có sống tốt hay không? Tuyệt có khi dễ cô không? Nhưng khi thấy nơi cổ trắng noãn của cô, hiện tại đã có thêm vài vệt máu đỏ ứ đọng thì cái gì cũng không thể nói ra ngoài.

Cô mệt mỏi, cô không có chút sức lực nào đó là lỗi của anh.

- Buông ra. - Duy Nhất cúi đầu lạnh nhạt mở miệng, không muốn đối mặt với anh. Âm thanh khàn khàn giống như tố cáo cô đã phải chịu nhiều uất ức.

- Cô. . . . . . - Minh Dạ Phạm nhìn những sợi tóc che kín mặt cô, đau lòng không biết mở miệng như thế nào.

- Buông tay. - Duy Nhất từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt đã nhiều hơn một tia bén nhọn, không ngừng cách xa, không ngừng oán hận. Nếu như không phải là người đàn ông này, cô đã không trải qua ngày hôm qua, mặc dù sẽ không có quá nhiều vui vẻ, nhưng cũng sẽ không đau khổ như hôm nay. Nếu như không phải là anh, cô sẽ không thành ra bộ dạng hôm nay.

Minh Dạ Tuyệt nhìn bàn tay đang giữ cổ tay Duy Nhất khẽ nhíu mày, chứng kiến tới ánh mắt lạnh lùng của Duy Nhất trong lòng xuất hiện một tia cười tà, cô cũng biết thân thể mình đã là của ngừơi đàn ông khác rồi, hiện tại không nên để người đàn ông khác đụng chạm.

- Phạm đừng nên như thế, đừng quên, cô ấy là chị dâu của cậu. - Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói với Minh Dạ Phạm, sau đó đối với cô gái mà kể từ khi ra khỏi phòng làm việc chưa từng nhìn qua một lần nói – Cô, về nhà.

Anh lạnh lùng nói xong, quay đầu lại đã đi vào cửa chính. Giống như anh chắc chắn Duy Nhất sẽ đi theo anh.

- Tôi cần phải về, buông tay ra được không? - Duy Nhất thấy Minh Dạ Phạm vẫn không có buông ra mình, lần nữa cắn răng mà nói ra.

Anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ chê cô còn chưa đủ thảm sao? Muốn cô khốn đốn thương tích đầy mình sao?

- Cô . . . . . , có khỏe không? - Minh Dạ Phạm không chịu buông tay cô ra, chỉ nhìn ánh mắt của cô nhẹ nhàng hỏi.

- Cậu nói đi? Cậu xem tôi bây giờ có tệ hai hay không? - Duy Nhất ngẩng đầu hỏi ngược lại, hiện tại cô nhếch nhác như thế này anh còn chưa thấy đủ sao?

- Tôi. . . . . . , thật xin lỗi, tôi. . . . . . không phải cố ý, tôi không ngờ anh cả có thể đối với cô như vậy.

- Đủ rồi, không ngờ? Anh ta là anh trai của cậu, anh lại nói không hiểu rõ? Anh xem tôi là đứa ngu ngốc à! - Duy Nhất rống to nhìn chòng chọc vào anh. Ngọn lửa tức giận giống như là muốn đem anh thiêu cháy.

Cô chỉ sống cùng anh một năm, cũng đã biết tính tình của anh như thế nào, bọn họ ở chung một chỗ bao nhiêu năm, anh lại nói không biết?

- Tôi. . . . . . , thật xin lỗi, thật xin lỗi. - Lần đầu tiên thấy cô nổi giận, anh lập tức hoảng hốt.

- Đừng đến tìm tôi nữa, đừng làm gì có liên quan đến chuyện của tôi – Cô hất tay anh ra, quay đầu lại. Trong mắt vẫn xuất hiện tia tức giận khi nhìn thấy anh.

- Tại sao cô không nói cho anh ấy biết cô là ai, chỉ cần nói cho anh biết, cô là con bé Duy Nhất năm xưa, anh tuyệt đối sẽ không đối xử với cô như vậy. - Minh Dạ Phạm đột nhiên nói, cho đến bây giờ Tuyệt vẫn một mực tìm cô, nếu như anh biết cô đã sớm anh bên cạnh anh, anh nhất định sẽ không đối xử với cô như thế.

Nghe được lời anh nói, bước chân của Duy Nhất ngừng lại một chút, tiếp theo vẫn đi về phía trước, trong mắt càng nhiều kiên định hơn.

Cô không muốn nói cho anh biết, đặc biệt là trải qua chuyện ngày hôm qua, cô càng không muốn nói cho anh biết.

- Nếu như cô cảm thấy mình không thể tự nói vậy thì tôi sẽ đi nói cho anh ấy biết. - Minh Dạ Phạm nói qua, sau đó bước nhanh đến trước mặt cô, muốn lên lầu. Nhưng không nghĩ vừa đi mấy bước, liền bị Duy Nhất kéo lại.

- Đừng nói, nếu như không muốn cho tôi hận anh, thì đứng nói. - Kéo tay của anh, lạnh lùng nhìn anh, không để cho anh tiếp tục đi về phía trước.

- Tại sao? Anh ấy một mực đi tìm tung tích của cô, nếu như nói cho anh ấy biết cô là cô gái năm đó, anh sẽ đối xử tốt với cô hơn hiện tại rất nhiều. - Minh Dạ Phạm không thể lý giải được suy nghĩ của cô. Tại sao cô không chịu nói cho anh cả biết chân tướng xử việc?

- Anh ấy biết thì làm thế nào? Hiện tại tôi ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy, anh ấy vẫn không phát hiện tôi chính là cô gái nhỏ năm đó, vậy nói rõ ra, anh ấy sẽ quan tâm tôi như lời anh nói sao?. Mà bây giờ, trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi càng không muốn nói cho anh biết. Tôi không muốn ở trước mặt anh ấy mất đi chút tôn nghiêm cuối cùng. Tôi không muốn anh ấy bởi vì áy náy chuyện xưa mà đối đãi tốt với tôi. Đây không phải là kết quả tôi muốn. Đừng nói cho anh ấy biết, nếu không chuyện lại càng trở nên hỏng bét như hôm kia, thế thì cả đời này tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa. - Duy Nhất nói rõ từng câu từng chữ, không cho anh có cơ hội phản đối.

- Tôi. . . . . .

- Đừng nói, nếu như không muốn cho tôi hận anh, đừng nói. - Duy Nhất nói lại lần nữa, bình tĩnh nhìn anh, muốn nhận được một lời bảo đảm từ anh.

- Được rồi, tôi không nói, chỉ là về sau nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tới tìm tôi! Tôi chắc chắn sẽ dùng hết sức lực của mình để giúp cô. - Minh Dạ Phạm không cưỡng được sự kiên trì của cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

- Cám ơn, chỉ là, tôi hi vọng về sau anh đừng nên tới nơi này nữa, anh tới tìm tôi như thế càng làm cho anh ấy hiểu lầm mà tôi, anh càng cố gắng tồn tại trước mặt tôi, càng khiến tôi khó khăn hơn. - Duy Nhất nói xong không dừng lại nữa, nhấc chân đi lên lầu.

Sau khi cô đi được vài bước, lặng lẽ nhìn về phía sau, thấy anh còn đứng ở nơi đó không hề rời đi, tâm càng thêm muộn phiềm, áp một nhịp chẳng thể thở nổi. Cô biết làm như thế là rất bất lịch sự, rất vô tình, thế nhưng cũng không có biện pháp để thay đổi.