Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 35: Không ký thì mày làm thế nào?




Một tuần lễ trôi qua nhanh như chớp mắt, cả nhà Hách Chấn Tân không có bất cứ ý định nào muốn rời đi, ngược lại càng thêm tự tại, mẹ con Trương Mỹ Lệ giống như muốn ôm lấy cửa chính không hề rời nửa bước, hiện tại mỗi ngày họ ra vào siêu thị, mua những món đồ họ thích, quay lại cuộc sống trước kia. Còn Hách Chấn Tân trên căn bản đều ở nhà, giám xác Duy Nhất, cô đến nơi nào ông liền đến nơi đó, chỉ sợ cô thừa dịp chính mình không để ý mà trốn đi.

Kỳ hạn đã đến, Duy Nhất ngồi ở trên sofa phòng khách, liếc mắt nhìn khuôn mặt mừng rỡ của Hách Chấn Tân và mẹ con Trương Mỹ Lệ, nhẹ nhàng mở miệng.

- Giấy thỏa thuận chuẩn bị xong chưa?

- Ách. . . . . . , cái này không phải một ngày một buổi là có thể hoàn thành, luật sư chúng tôi đã tìm xong rồi, chỉ là, ông ta nói có chút tài liệu cần phải xem xét thêm, có thể còn phải muộn mấy ngày, đến lúc đó chúng tôi mới ký được. - lời nói dối đã được Hách Chấn sớm chuẩn bị tốt trong đầu rồi.

Duy Nhất không tiếp tục ra tiếng, ý định của bọn họ, cô biết, chỉ muốn đuổi cô đi thôi, nhưng có một số việc, hôm nay sợ rằng sẽ làm cho bọn họ thất vọng.

Hách Chấn Tân thấy Duy Nhất không có ở nói chuyện, giương mắt nhìn qua Trương Mỹ Lệ, bày tỏ ý nghĩ tất cả đều ở trong lòng bàn tay ông hết. Mà mẹ con Trương Mỹ Lệ cũng hiểu ý cười một tiếng, hôm nay Duy Nhất vừa đi, bọn họ liền bỏ được tảng đá lớn.

Chuông cửa đột nhiên vang lên phá vỡ không khí quỷ dị này, Trương Mỹ Lệ lập tức đứng dậy đi mở cửa, vừa mới mở ra chưa kịp thấy rõ là ai, ngoài cửa liền có một đám người áo đen tiến vào, một người trong đó mỉm cười vui vẻ, không để ý đến Trương Mỹ Lệ đứng ở cửa giương mắt nhìn mình, người đó cầm một cái áo cưới màu trắng bước nhanh đi vào phòng khách.

- Xin hỏi ai là tiểu thư Duy Nhất ạ - Đôi mắt bén nhọn liếc nhìn một vòng mấy người trong nhà, sau đó hỏi.

- Cô ấy. - Không đợi Duy Nhất mở miệng, Hách Mị Nhi ở ghế sa lon bên kia lập tức đưa ngón tay chỉ về vị trí Duy Nhất đang ngồi, chỉ sợ bọn họ coi cô như cô dâu, đặc biệt là khi thấy những người áo đen kia tiến vào, cô càng thêm sợ, chỉ sợ những người đó sẽ coi trọng cô, đột nhiên đổi ý không cưới Duy Nhất mà cưới cô.

- A, tiểu thư Duy Nhất ạ, đây là áo cưới, còn đây là thợ trang điểm, hôn lễ mười giờ cử hành, xin cô mau sớm thay áo cưới, để thợ trang điểm có thể giúp cô xinh đẹp hơn. - Người kia đem nâng áo cưới bằng hai tay đến trước mặt Duy Nhất.

Duy Nhất vừa đi về phía sau vừa nhìn, nhìn thấy phía sau cô còn có một người không mặc áo đen đang xách một vali to, Duy Nhất liếc nhìn người nọ, sau đó đem tầm mắt triệu hồi người trước mặt, khẽ mỉm cười.

- Xin chờ thêm chút nữa được không? Tôi còn có chút việc chưa hoàn thành.

- Ách. . . . . . , những chuyện chưa hoàn thành, giao cho tôi là tốt rồi, tôi sẽ vì cô mà hoàn thành tất cả, thời gian không chờ ai cả, cô hãy thay áo cưới trước đi! - Minh Dạ Phạm nghe được lời của cô có chút sững sờ, sau đó nói. Mắt thật sâu quan sát cô gái nhỏ trước mắt, trong lòng nổi lên một tia tình cảm. Đừng nói là phụ nữ, dù là những người đàn ông gặp qua nhóm người áo đen của bọn họ lại có thể bình tĩnh nói chuyện thì vô cùng hiếm, cô gái này xem ra không đơn giản.

- Xin lỗi, chuyện này sợ rằng anh không thể thay tôi giải quyết - Duy Nhất nhẹ nhàng cười một tiếng, nói.

- Mày có ý tứ gì? Hiện tại mọi người đã tới, mày nghĩ mày làm được gì? - Hách Chấn Tân nghe Duy Nhất nói, trái tim thiếu chút nhảy ra khỏi lồng ngực, chẳng lẽ cô đổi ý sao?

- Chúng ta còn chưa có ký thỏa thuận, tại sao tôi phải đi vậy? - Duy Nhất nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Hách Chấn Tân, cười nhạt một tiếng.

- Tao không phải nói cho mày biết rồi sao, chuyện kia qua một vài ngày mới có thể hoàn thành.

- Không cần, hôm nay chúng ta lập tức ký thỏa thuận.

- Điều này có thể sao?

- Tôi nói có thể. - Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, Duy Nhất đối với sự tức giận đằng đằng của Hách Chấn Tân thản nhiên cười, lướt qua người đứng ở trước mặt cô, đi về phía cửa.

Minh Dạ Phạm nhìn cô gái từ bên cạnh mình đi ra, nhếch miệng lên mỉm cười, anh trai chọn cô gái này làm vợ của anh đúng là vô cùng xứng đôi đấy. Chỉ là, cảnh này nhìn thế nào cũng không giống như một gia đình, ngược lại giống như họ là kẻ thù của nhau.

- Xin hỏi, cô là Tiểu thư Lam Duy Nhất sao? - Trước cửa là hai người đang đứng, trong đó có một người lớn tuổi, người đó lễ phép chào hỏi Duy Nhất.

- Dạ, xin hỏi ông là luật sư Chuông sao? - Duy Nhất quan sát trên tay người đàn ông còn lại có cầm một tập văn kiện nên lên tiếng hỏi.

- Dạ, là tôi ạ.

- Vậy làm phiền ông, mời ông vào - Duy Nhất lắc mình để mời hai người ngoài cửa đi vào.

- Ôi!. . . . . . . - luật sư Chuông vừa đi vào liền bị tình cảnh bên trong làm cho sợ hết hồn, cái người trẻ đi theo phía sau bọn họ càng thêm sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, bước chân không yên, thiếu chút nữa ngã nhào. Chỉ thấy đông nghẹt hai hàng người áo đen, từ cửa xếp hàng đến phòng khách, thấy thế nào đều giống là Hắc bang đang tụ họp.

- Đây là. . . . . . - luật sư Chuông không nhịn được hỏi. Làm việc nhiều năm như vậy, ông đã trải qua không ít sự kiện bạo lực, cho nên khi mới nhìn thấy cảnh này ông có một chút xíu khiếp sợ, lập tức lại khôi phục thần thái như cũ. Cái người con trai đi bên cạnh sau đó cũng không có gì sợ hãi nữa, nhưng hai chân bước vẫn khẽ rung.

- Hôm nay là ngày tôi kết hôn, tôi sớm đã nói cho ông rồi đó, bọn họ chỉ là tới đón tôi, ông đừng để ý. - Duy Nhất giải thích.

- À, không sao.

- Chuyện tôi nhờ ông làm giúp, ông làm xong chưa? - Duy Nhất thấy ông giống như không có quá khiếp sợ, trên mặt lộ mỉm cười vui vẻ.

- Có mang đến ạ, chỉ là có chuyện tôi hi vọng cùng cô nói chuyện riêng một chút được không? - luật sư Chuông mặt nghiêm túc hỏi.

- Ách. . . . . . , được, mời ông vào phòng của tôi! - Duy Nhất nghe được lời ông nói, sững sờ một chút, sau đó nói. Cô cho rằng chẳng lẽ thỏa thuận này có vấn đề gì sao?

- Luật sư Chuông, có chuyện gì xin mời ông nói đi! - Đi tới phòng ngủ, Duy Nhất đóng cửa lại. Cô xoay người đối với luật sư Chuông hỏi, cái người con trai nhỏ tuổi hơn thì im lặng, cách bọn họ mấy bước xa, lắng nghe đối thoại của hai người.

- Mạo muội hỏi một chút, mẹ của cô có phải là bà Lam Tuyết không vậy? - Luật sư Chuông do dự một chút sau hỏi.

- Đúng, xin hỏi cái này có liên quan gì đến thỏa thuận này sao?

- Chuyện này cùng thỏa thuận chuyển nhượng không liên quan, nhưng một vài giây tôi cũng không thể nói rõ, cô xem một cái cái này sẽ hiểu. - Luật sư Chuông nói xong từ trong bao lớn lấy ra một sấp tài liệu đưa cho cô.

Duy Nhất hoài nghi nhận lấy những tài liệu kia cúi đầu nhìn, càng xem chân mày cô càng nhíu chặt, tay cũng mơ hồ đang run rẩy.

- Những thứ này. . . . . .

- Đúng như cô thấy, đây là di chúc của mẹ cô. Cô còn nhớ rõ không? Năm đó mẹ cô mang theo cô cùng đến chỗ tôi lập di chúc không? bà ấy dặn tôi sau khi cô kết hôn mới đưa nó cho cô. - Luật sư Chuông chậm rãi nói, ông nhớ mang máng năm đó có một người phụ nữ trên mặt nhiều đau thương mang theo một cô bé đến chỗ của ông lập di chúc, có lẽ, cũng bởi vì lúc ấy trong mặt người phụ nữ kia quá nhiều bi ai, cho nên ông nhớ cực kỳ nhớ kỹ. Mấy ngày trước khi ông nhận ra cô gái trước mắt nói muốn nhờ ông lập một bảng hợp đồng chuyển nhượng và nó phải xong trước ngày cô kết hôn, địa chỉ cô đưa cho ông đúng là địa chỉ người phụ nữ năm đó đưa cho ông, cho nên hôm nay ông mang theo cả phần di chúc này đến.

Duy Nhất nhìn phần di chúc trên tay mà nước mắt từ từ chảy xuống, khổ sở so với khi chưa nhìn thấy phần này di chúc càng nhiều hơn, thì ra là mẹ đã sớm lập di chúc, vườn hoa cùng căn nhà này là thuộc về cô. Thế nhưng di chúc bên trên còn có một điều quy định, đó chính là di chúc chỉ có hiệu lực khi cô kết hôn, nếu như cô không có kết hôn, vườn hoa cùng căn nhà vẫn không thuộc về cô.

Duy Nhất nhìn tờ giấy trong tay, mơ hồ run rẩy, nước mắt rơi càng nhiều, muốn thổ lộ khổ sở trong lòng, rồi lại không cách nào nói ra. Tại sao muốn như vậy? tại sao Mẹ muốn lập di chúc này? Chẳng lẽ bà không biết cô vì bảo vệ vườn hoa, đã rất mệt mỏi sao? Nếu muốn đem những thứ này để lại cho cô, tại sao còn phải viết xuống cái điều kiện kia? Đến cuối cùng, mẹ là thủy chung hay muốn cô lập gia đình.

- Cô. . . . . . không có sao chứ? - Luật sư Chuông nhìn gương mặt đầy nước mắt của Duy Nhất, nhẹ nhàng hỏi. Đứa bé này xem ra có rất nhiều tâm sự.

Nghe được ông nói, Duy Nhất giơ tay lên ra sức lau nước mắt, ổn định tâm tình của mình, nhẹ nhàng hỏi:

- Giấy thỏa thuận chuyển nhượng kia ông có mang tới không?

- Dĩ nhiên. - luật sư Chuông nói xong liền lấy từ trong bao ra một giấy đã được chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng đưa cho Duy Nhất.

- Cám ơn, xin ông giúp chúng tôi công chứng nó - Duy Nhất đem di chúc của mẹ cất vào chiếc gương nhỏ, sau đó xoay người đi.

- Đó là đương nhiên, đây là trách nhiệm của tôi mà. - luật sư Chuông nói.

- Cám ơn. - Duy Nhất nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó mở cửa đi ra ngoài, luật sư Chuông cùng trợ lý của ông cũng xuống lầu theo.

- Ký tên đi - Duy Nhất đem trong tay giấy thỏa thuận đưa tới trước mặt Hách Chấn Tân, lạnh lùng nói.

- Đây là cái gì? - Hách Chấn Tân nhận lấy tờ giấy trong tay Duy Nhất, từ từ xem, mẹ con Trương Mỹ Lệ cũng tò mò đưa mắt tới, khi thấy những điều viết bên trên, mặt ba người nhà bọn họ lập tức trắng bệch.

- Không ký, chúng tôi không ký. - Trương Mỹ Lệ đột nhiên ngẩng đầu xông lên hét lớn vào mặt Duy Nhất.

- Đúng, chúng tôi không ký. - Hách Mị Nhi cũng giương nanh múa vuốt quát lên, hận không được xông tới xé nát Duy Nhất.

Mà Hách Chấn Tân đem tờ giấy kia quăng xuống mặt đất, tức giận trợn trừng mắt nhìn Duy Nhất chậm rãi mở miệng.

- Tụi tao không ký thì mày làm thế nào?