Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 21: Bị thương




Duy Nhất bật ngồi dậy, nhìn ra ngoài không gian tối đen nay lại phát ra những tiếng động dồn dập, giống như có hơn vài chục người đang tiến vào.

Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều người tới đây như vậy? Nơi này không phải là nơi không để cho người lạ tiến vào sao? Trong bóng tối, tay của bé từ từ nắm chặt, hô hấp trở nên rối loạn.

“pằng” đang lúc thân thể Duy Nhất run rẫy muốn thét chói tai để xua đuổi nỗi sợ hãi, trong đại sảnh đột nhiên sáng đèn. Ngay sau đó thì có năm, sáu người thanh niên áo đen xuất trước mặt Duy Nhất, mặt ai cũng âm trầm giống như hôm nay là ngày tận thế vậy.

- Nhanh, nhanh, nhanh, mau đưa lên trên lầu. - Trong lúc bé mông lung liền nghe tiếng của một người đang ra lệnh, người kia nói xong liền bước đi lên cầu thang, giọng nói có phần nóng nảy rất rõ ràng.

Duy Nhất định thần nhìn lại, cái giọng nói đó không phải của ai khác, chính là của Minh Dạ Phạm.

Mấy người áo đen nghe được mệnh lệnh của anh, lập tức che chở cho một đầu đầy mồ hôi đang cõng trên lưng một người đàn ông, bước chân vội vã lên lầu. Mọi người giống như là không nhìn thấy Duy Nhất đang ngồi trong đãi sảnh.

Duy Nhất nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, ngây người, không ngừng kinh ngạc. Trong chốc lát cả đại sảnh lớn lại khôi phục sự yên tĩnh, giống như những người đó chưa từng xuất hiện ở nơi này, nếu không phải là trên lầu truyền tới từng tiếng rống giận, không thấy trong đại sảnh có ánh đèn sáng trưng. Bé thật cho là tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là bé đang nằm mơ.

Duy Nhất từ từ quay đầu nhìn lên lầu, nơi này chưa từng có nhiều người như vậy tiến vào, nhưng hôm nay tự nhiên sao có nhiều người như vậy, ngay cả Minh Dạ Phạm cũng tới, tại sao lại không thấy anh Tuyệt ở đây?

Anh Tuyệt? Duy Nhất đột nhiên nhìn thấy người đang bị người khác cõng trên lưng, vóc dáng cùng bóng lưng đều giống anh, chẳng lẽ. . . . . . anh Tuyệt đã xảy ra chuyện?

Tâm Duy Nhất đột nhiên nhảy loạn, quên đi đau đớn trên đùi, chợt nhảy xuống ghế sa lon, “bịch bịch bịch” chạy lên lầu, càng tiếp cận với những âm thanh truyền ra từ căn phòng, lòng của bé càng lo lắng hơn, “thình thịch”, “thình thịch” tim càng đập mãnh liệt giống như là đem lỗ tai bé rung động đến không còn nghe gì nữa.

- Gọi bác sĩ tới đây? Ông ta rốt cuộc đang làm gì thế? Thời gian dài như vậy lại còn chưa tới nữa? - Vừa tới ngoài cửa phòng, Duy Nhất liền nghe thấy tiếng hô to của Minh Dạ Phạm, đó là tiếng nói bé chưa từng nghe qua. . . . . . Rống giận? Ở trong ấn tượng của bé, giọng nói của anh vẫn luôn là vô cùng ôn hòa, chính là dù xảy ra chuyện lớn hơn nữa, anh cũng dịu dàng tựa như ánh mặt trời. Nhưng hôm nay, trong giọng nói kia lại có cuồng bạo, có lạnh giá, cái ôn hòa kia mất đi ít nhiều.

Chân Duy nhất run lên, từ từ lê nhẹ đến cửa phòng, nhìn bên trong chật cứng người, nên không dám nhìn về phía người đang nằm trên giường.

- Tới, tới. - Đang lúc Duy Nhất hèn nhát là không dám đi vào, sau lưng vội vàng xông tới một người, liền không thấy nên đụng vào người Duy Nhất.

Duy Nhất cứ như vậy không hề báo động trước nhìn đến người đang nằm trên giường, mặt không có chút máu, mà người kia chính là người Duy Nhất cực kỳ lo lắng.

Bé nhìn anh nằm trên giường không nhúc nhích, máu trên mặt biến mất trong nháy mắt, trên người máu giống như bị đông thành nước đá, không hề tuần hoàn, miệng há to, dừng cả sự hô hấp, tim đột nhiên không nhảy, giống như trên thế giới này tất cả âm thanh đều biến mất, trong đầu trống rỗng.

Đám người huyên náo, dồn dập đi qua đi lại. Trường hợp này sao mà quen thuộc quá đổi, khi đó mẹ cũng là như vậy, thật nhiều người vây ở bên giường của mẹ, thật là nhiều âm thanh tràn ngập bên tai, sau đó mẹ liền bị những người đó khiêng đi, chỉ còn lại mình bé. Có phải hay không kế tiếp chính là người nằm trên giường cũng sẽ bị khiêng đi, thế giới này lại chỉ còn lại một mình bé?

Duy Nhất miệng run rẩy lại hồi hộp, nhưng thủy chung không phát ra một chút âm thanh, nháy mắt một cái liền nhìn người trên giường. Anh thế nào? Tại sao lại giống như mẹ bé đang nằm ở nơi đó? Trước ngực của anh một mảnh màu đỏ, dần dần màu đỏ cũng dính vào ga giường, cái kia sao lại đáng sợ như thế?. Anh Tuyệt là người thích sạch sẻ nha, trên người của anh tại sao lại có nhiều màu sắc như thế? Đây là mộng du? Đúng, nhất định là bé đang nằm mơ. Bằng không, vĩnh viễn đều chỉ có mình bé ở bên cạnh anh Tuyệt, làm sao lại có một mình anh nằm ở trên giường thế này? Nếu là anh nằm ở nơi đó, cũng có thể là một người bạn mới.

Là mơ . . . . . . , là mơ. . . . . . .

Ở trong lòng Duy Nhất từng lần một nói ra để tự an ủi mình, đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng.

- Thật may là đạn không có thương tổn đến trái tim, lần này coi như là nhặt về một cái mạng, tất cả là chuyện gì xảy ra, tại sao có thể để cho anh bị thương vậy? – Bác sĩ sau khi xử lý xong vết thương, thở dài ra một hơi, lớn tiếng mắng những người đứng bên cạnh người áo đen.

- Là chúng tôi sơ sót, xin ông cứ trách phạt. - Mấy người áo đen kia vừa nghe đến lời của bác sĩ lập tức cúi đầu, là do bọn họ quá vô dụng, mới không thể bảo vệ tốt cậu chủ.

- Bác Trương, đừng trách bọn họ, muốn trách thì trách tôi đi! - Minh Dạ Phạm cúi đầu nhìn người trên giường, màn kinh động ban nãy giống như vẫn ở trước mắt, nếu không phải là Tuyệt kịp thời đẩy anh ra, hiện tại người nằm trên giường đã là anh rồi.

- Mệt! Đã đi vào trong giới hắn đạo, bị thương là chuyện sớm hay muộn, cũng không thể trách ai, chỉ là. . . . . . - Chỉ là đứa nhỏ này, làm gì mỗi lần đều giống như muốn phải liều mạng như vậy.

- Tốt lắm, tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi. – Bác Trương thở dài một cái, dọn dẹp xong rồi nói với Minh Dạ Phạm.

Lần bị thương này cũng không chỉ một mình Minh Dạ Tuyệt mà thôi, tối hôm nay đừng ai có thể nghĩ là ngủ được.

- Vâng - Minh Dạ Phạm đồng ý một tiếng, trong lòng tràn đầy tự trách.

Minh Dạ Phạm đưa mắt nhìn bác Trương rời đi, trong lúc lơ đãng vừa hay nhìn thấy các miệng đang há to không biết gì của Duy Nhất, liền đi nhanh đến gần bé.

- Duy nhất ngoan, đừng khóc. -Minh Dạ Phạm nhìn Duy Nhất đang đứng trước mặt nhẹ nhàng nói.

Nhìn Duy Nhất mở to mắt, mắt chứa đầy nước mắt, dáng vẻ ngơ ngác, trong lòng căng thẳng. Đều do anh quá sơ suất, không ngờ bé cũng ở chỗ này. Bé nhất định là nhìn thấy một màn mới vừa rồi, giờ đây chắc đang sợ lắm!

- . . . . . . - Duy Nhất không không nói tiếng nào há miệng thật to, lại phát hiện cổ họng khô rát không cất nổi dù chỉ là tiếng nấc, chỉ có thể phát ra một âm thanh khàn khàn nho nhỏ.

- Ngoan, tốt lắm, không sao đâu, đừng khóc.

- Em. . . . . . Không có khóc ạ. - Duy Nhất ngẩng đầu nhìn người ở trên người nhẹ nhàng nói, nước mắt vẫn còn chảy, thậm chí càng ngày càng nhiều, khiến đôi mắt to tràn đầy hoang mang.

Lúc nào thì bé thì khóc? Bé không khóc mà.

- Còn nói không có khóc, cái này là cái gì? - Minh Dạ Phạm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, yêu thương nói.

Cái đứa bé ngốc này. Rõ là. . . . . . .

- Đó là nước mưa ạ, sáng hôm nay mưa rơi thật lớn, em không cẩn thận bị dầm mưa rồi. - Duy Nhất vô hồn nói xong, sau đó ngửa đầu nhìn Minh Dạ Phạm, nói tiếp: -Anh ơi, anh nói, bây giờ em có phải là đang nằm mơ không? Bằng không, làm sao em thấy anh Tuyệt nằm trên giường một mình? Tại sao trên người anh lại đầy máu vậy?

Duy Nhất nhẹ nhàng cười, nước mắt theo má của bé rơi xuống trên tay Minh Dạ Phạm, làm tay của anh nóng lên, làm trái tim của anh đau nhói.

- Đúng, em đang nằm mơ, trong mơ có mưa rơi, em không khóc. Anh Tuyệt của em không có nằm ở trên giường, trên người anh ta không có máu, em chỉ là đang nằm mơ thôi.- Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng đem đầu bé ấn vào ngực mình, không để cho bé nhìn lại người trên giường, nếu bé nói là đang nằm mơ, vậy coi như là ở nằm mơ đi!

Anh không có thấy bé khóc, cho tới bây giờ Tuyệt nói bé là cô nhóc thích khóc, anh còn cười, nếu để cho anh nhìn thấy thì tốt, anh muốn xem lúc bé khóc bộ dạng sẽ ra sau. Nhưng là bây giờ, anh không muốn xem thứ kia, bởi vì những thứ kia từ trong mắt bé chảy ra như những viên chân trâu trong suốt, làm trái tim anh đau đớn.

Anh tình nguyện, để mình không nhìn thấy những thứ này. Anh tình nguyện, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy nước mắt của bé rơi.