Duy Nhất theo dõi bóng lưng của anh, nhìn anh rời đi, trong lúc nhất thời lặng ngay tại chỗ.
Bọn họ có thể khai thông tất cả vấn đề sao? Tại sao mỗi lần cô và anh nói chuyện, tới cuối cùng, anh lại hiểu thành một chuyện khác? Chỉ là cũng không còn quan hệ, anh thân là người lãnh đạo của bang Thiên Minh, làm sao mà có thể không có nguy hiểm? Muốn bên cạnh anh không có nguy hiểm nữa, trừ phi anh từ bỏ bang Thiên Minh
Minh Dạ Tuyệt mới vừa mở cửa ra, chỉ thấy một cô gái nhỏ đang ngồi đàng hoàng ở trên ghế sofa. Bình tĩnh nhìn anh đi ra cửa. Vừa nhìn thấy anh ra ngoài, Nhu Nhi lập tức búng lên, không để ý phản ứng của anh, xẹt qua người anh chạy thẳng vào phòng sách, mà người đàn ông kia chỉ đi đến, quay đầu nhìn anh, trong mắt của anh ta mang theo ý thù địch nồng đậm, giống như là anh và anh ta có thâm thù đại hận nhiều kiếp vậy.
Minh Dạ Tuyệt đi đến cửa, đứng bên cạnh quan sát người đàn ông kia thật lâu, trong lòng nhiều hơn một tia phòng bị. Người đàn ông này tuyệt đối không phải là người bình thường. Nhìn những người đàn ông không ngừng xuất hiện bên cạnh anh, thế nhưng anh hoàn toàn không hiểu rõ, đối với đoạn thời gian trước của Duy Nhất, anh hoàn toàn không biết, điều này làm cho anh càng thêm có chút không nắm bắt được tương lai của Duy Nhất, xem ra anh phải xem chừng Duy Nhất cận thẩn hơn mới được.
- Đại ca - Một giọng nói nhu hòa cắt đứt cái nhìn chăm chú của hai người, Duy Nhất dẫn Nhu Nhi ra khỏi phòng sách, từ từ đi đến bên cạnh họ. Thượng Quan Hạo lập tức không đôi co với Minh Dạ Tuyệt nữa, quay đầu nhìn về phía Duy Nhất, trên mặt lập tức nở ra một nụ cười, chẳng giống cái ánh mắt lạnh lẽo khi nhìn anh trước kia, quả thật hai người không giống nhau.
Minh Dạ Tuyệt nhìn người đàn ông giỏi biến hóa trước mắt, chân mày nhíu thật chặt, mắt mang theo những suy tư, đi ra ngoài.
‘Két’ Cánh cửa sắt lớn từ từ mở ra, Minh Dạ Tuyệt nhấc chân đi ra cổng, đi về phía chiếc xe hơi màu đen của anh
- Minh Dạ Tuyệt.
Lúc anh chuẩn bị mở cửa xe hơi của mình ra, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông, chợt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cái người đàn ông thường xuyên xuất hiện bên cạnh Duy Nhất, đang khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường đưa mắt quan sát anh
Nhìn người đàn ông kia một loạt từ trên xuống dưới, Minh Dạ Tuyệt hơi nhíu lông mày lại, kể từ sau ngày đó, người này không hề xuất hiện ở đây nữa, tại sao hôm nay lại đến chỗ này? Chẳng lẽ là bởi vì biết Duy Nhất có khó khăn, cho nên mới chạy tới hay sao?
- Chuyện gì? - Nhìn cái người đàn ông đang dựa lưng vào tường, nhàn nhạt hỏi.
Anh biết người này có tình cảm đặt biệt đối với Duy Nhất, tự nhiên anh sẽ không có cảm xúc tốt với anh ta, nhưng, anh cũng cảm thấy, giữa anh ta và Duy Nhất không chỉ có một quan hệ tình cảm đơn giản như thế. Giữa bọn họ vẫn tồn tại một tầng quan hệ khác không thể dứt bỏ được. Mặc dù anh chưa điều tra ra, nhưng không có nghĩa là anh không thèm để ý
- Hừ. - Trang Nghiêm cười lạnh một tiếng, để tay đang khoanh trước ngực xuống, từ từ đi về phía anh. - Tôi đến đây chỉ muốn cảnh cáo anh một tiếng, nên coi trọng người phụ nữ bên cạnh anh, đừng làm cho cô ấy phải gặp nạn, còn nữa, nếu anh không thể đảm bảo chu toàn cho mẹ con Duy Nhất, vậy thì mời anh buông tay cô ấy ra ngay bây giờ. Đừng khiến cho cô ấy thêm phiền toái. Nếu như, Duy Nhất và Nhu Nhi có chuyện gì không hay, tôi sẽ đem món nợ này đổ lên đầu bang Thiên Minh. Đến lúc đó cũng đừng trách tôi không có thông báo anh. - Trang Nghiêm nói sắc bén.
Anh nói cho Minh Dạ Tuyệt biết những thứ này, chỉ là không muốn làm cho bên cạnh Duy Nhất xuất hiện thêm những lo lắng, cũng không tha cho ai làm cô thêm phiền toái. Anh chỉ muốn nhìn cô an toàn và vui vẻ mà thôi.
- Phụ nữ? Người phụ nữ nào? - Minh Dạ Tuyệt hoài nghi nhìn về phía anh ta.
Cái gì mà coi trọng người phụ nữ ở bên cạnh anh? Từ lúc nào bên cạnh anh xuất hiện nhiều phụ nữ như thế?
- Xem ra bên cạnh anh có không ít phụ nữ nhỉ đến nổi không biết ai là ai luôn. - Trang Nghiêm cười nhạo một tiếng, giương mắt nhìn anh nói: - Luôn có một người phụ nữ đi phía sau anh hằng ngày, mỗi lần anh tới đây cô ta sẽ đi theo sau lưng anh, đừng nói là anh không biết nhé? Đừng nói anh không biết tất cả mọi chuyện, nếu như anh không biết, như vậy rõ ràng chứng tỏ một người lãnh đạo vô năng.
-Có ý tứ gì? - Càng nghe lời Trang Nghiêm nói, lông mày Minh Dạ Tuyệt liền nhíu sâu hơn.
Anh biết hằng ngày đều có người đi theo anh, anh cũng cảm thấy không có gì đáng quan tâm, dù sao với anh việc bị người ta theo dõi đã trở thành thói quen, nhưng hiện tại xem ra hình như là anh quá mức khinh thường người đó rồi.
- Dã tâm của người phụ nữ này rất lớn, cô ta muốn mạng của Nhu Nhi. Tôi chỉ nói đến thế này thôi, về phần anh muốn xử lý như thế nào, tôi sẽ không quản nhiều, chỉ là, tôi cho anh biết, một khi mẹ con các cô gặp chuyện không may, như vậy tôi bảo đảm, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ gặpmặt họ nữa.- Trang Nghiêm lạnh lùng nói xong, xoay người rời đi.
Anh cũng không nghĩ mình sẽ nói chuyện này cho người ngoài nghe, chỉ là anh thấy được trong lòng Duy Nhất vẫn còn bóng dáng của người đàn ông này, nếu như không có, lấy tính tình của cô ra mà nói, sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người không có bất kỳ quan hệ nào với cô, cũng sẽ không ngây ngô ở bên cạnh người đó lâu đến thế. Chỉ là nếu cái người này có đủ năng lực để bảo vệ Duy Nhất, có thể làm cho Duy Nhất được hạnh phúc, như vậy anh sẽ buông tay, nhưng nếu như người đàn ông này không làm được, như vậy thì coi nhưDuy Nhất có đồng ý hay không, nhà họ Thượng Quan cũng sẽ ra tay xử người đàn ông này, trừ hậu quả.
Minh Dạ Nguyệt nhìn bóng dáng của người đàn ông từ từ biến mất sau cửa sắt thì nhíu mày lại.
Có hai người đàn ông cùng lúc xuất hiện bên cạnh Duy Nhất, xem ra đều không phải là người đơn giản, anh không biết trongmười năm qua đã xảy ra chuyện gì với Duy Nhất, cũng không biết từ khi nào bên cạnh cô lại xuất hiện nhiều người đàn ông không rõ lai lịch như thế. Nhưng anh thấy được, bọn họ tràn đầy ý thù địch với anh. Anh không biết, về sau bên cạnh Duy Nhất có xuất hiện người đàn ông nào khác nữa hay không, nhưng anh có dự cảm chỉ cần có sự tồn tại của những người này, anh muốn trởbên cạnh Duy Nhất, cũng không đơn giản như thế.
Có thể coi là khó khăn, anh cũng sẽ không buông tha. Anh thề, lần này tuyệt đối sẽ bắt cô về bên cạnh anh, không cho cô chạy đi nữa, trước kia ly hôn là anh quá tự đại, bắt đầu từ bây giờ không dùng các phương thức ép buộc nữa, anh nhất định sẽ tìm những cơ hội bắt cô dần dần trở về bên cạnh anh. Tuyệt không buông tay.
Nghĩ tới đây anh chợt xoay người ngồi vào trong xe hơi, trong mắt ánh lên một tia kiên định.
- Lập Được, đi vào - Mới vừa trởlại công ty, Minh Dạ Tuyệt lập tức bảo Phương Lập Được đi vào trong phòng mình.
Có một số việc, nên hành động ngay lập tức.
- Tổng giám đốc Minh, có gì phân phó? - Phương Lập Được vừa nghe đến chỉ thị của anh, lập tức đi vào.
- Những chuyện tôi phân phó cậu làm, cậu làm đến đâu rồi?
- Ách ….., đều đã chuẩn bị xong.- Vừa nghe đến lời của anh, Phươn Lập Được sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra anh đang nói gì.
- Rất tốt, hiện tại lập tức động thủ, tôi muốn có kết quả trong ba ngày.- Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn về phía Phương Lập Được, giọng nói trở nên lạnh lẽo.- Còn nữa, hiện tại lập tức bắt Hạ Thanh Lịch nghỉ việc, bắt đầu từ hôm nay, không để cho cô ta xuất hiện ở công ty nữa.
Phụ nữ? Hạ Thanh Lịch? Anh sẽ để cho cô ta nếm một chút mùi vị của sự tính toán, cho cô ta biết hậu quả hành động của mình?
- Ách ….., tổng giám đốc Minh, thật sự phải làm như vậy sao? Tất cả những chuyện này đều là hành động cá nhân của Hạ Thanh Lịch, làm sao phải thanh trừ cả nhà họ Hạ? – Phương Lập Được chần chờ hỏi, mặc dù nói việc làm của Hạ Thanh Lịch có chút quá mức, nhưng còn chưa đến trình độ đó.
- Dám dung túng con gái của mình đụng đến người nhà của tôi, dám cho tôi uống rượu dược, thì cũng nên chuẩn bị tâm lý. Tôi- Minh Dạ Tuyệt cũng không phải là người có thể để cho người khác tự tiện đụng vào.- Minh Dạ Tuyệt nói ra từng câu, từng chữ, trên người tràn đầy sự tàn khốc mà rất lâu rồi Phương Lập Được chưa từng nhìn thấy, trong lúc nhất thời làm cho Phương Lập Được ngẩn người tại chỗ.
- Thế nào? Có vấn đề gì sao? - Hồi lâu sau, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu thấy Phương Lập Được còn đứng ở trước bàn, nhíu mày, lạnh lùng hỏi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
- không , không, không có, tôi không còn vấn đề gì nữa. - Vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, Phương Lập Được vội vàng khoát tay.
Cậu cũng không dám hỏi thêm vấn đề gì nữa, cũng không phải là không muốn sống. đi theo Minh Dạ Tuyệt nhiều năm, còn không biết tính tình của anh ta sao? Hơn nữa tất cả những chuyện này đều là do Hạ Thanh Lịch tự chuốc lấy, không trách người khác được.
- Vậy còn không đi làm? - Thấy cậu ta chỉ khoát tay và đứng tại chỗ, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, đem chiếc cổ của Phương Lập Được co rút lại, vội vàng lui ra ngoài.
Haizzz! Xem ra có người muốn tìm phiền toái.
Nhìn Phương Lập Được đóng cửa lại, Minh Dạ Tuyệt từ từ ngồi xuống ghế, hơi nhắm mắt, bên tai vẫn vang lên những câu nói ban nãy của Duy Nhất.
Cô nói thời điểm cô sắp sanh, đã từng gọi điện thoại đến cho anh, muốn anh về cứu mạng, cũng bị một cô gái khác nghe điện thoại, nhưng người phụ nữ nghe điện thoại kia không báo lại cho anh mà còn dập máy của cô. Chuyện này đó cô sanh con, anh nhớ, đó là lần đầu tiên anh uống rượu say rồi trở về văn phòng, khi tỉnh lại có một người phụ nữ ở bên cạnh anh, khi đó anh vốn tưởng rằng, chuyện đơn giản như Hạ Thanh Lịch nói, chỉ là bởi vì cô ta sợ quấy rầy giấc ngủ của anh nên khóa điện thoại, nhưng không có nghĩ đến cô đã nhận được điện thoại cầu cứu của Duy Nhất mà không thông báo cho anh. Vốn là anh cũng không để ý đến những chuyện như vậy, cũng chỉ nhớ hơi hơi, nhưng cũng bởi vì từ ngày hôm đó, quan hệ của Duy Nhất dành cho anh trở nên vô cùng lạnh nhạt, thậm chí đến khi anh hạ lệnh cô mới chịu quay về ngủ với anh, nên đối với những chuyện anh đó anh nhớ rất rõ
Nghĩ đến việc khi đó Duy Nhất đã phải chịu nhiều đau đớn như thế, gọi điện thoại cho anh mà anh tắt máy, tim của anh liền co rút đau đớn. Chân mày không khỏi nhíu chặt hơn.
Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, khi cô đang vì anh mà sanh con, thế nhưng anh lại say rượu.
Khi đó, cô nhất định rất tuyệt vọng, rất đau lòng phải không? Cũng là khi đó, cô mới bắt đầu hết hy vọng với anh?
Tại sao anh không sớm điều tra kỹ lưỡng về Hạ Thanh Lịch,mà vẫn để cô ấy lại bên cạnh? Chỉ bởi vì cô ấy ẩn nhẫn có vẻ gì đó rất giống như Duy Nhất ngày còn bé, thế mà anh lại khiến đồ đần thật sự chịu nhiều bi thương đến vậy.
Nhưng coi như không có những cái kia đi, cô có ở lại bên cạnh anh, làm bạn với anh, cho anh xử lý tất cả, chưa bao giờ cô từng trò chuyện với anh. Là vì cái gì mà cô vẫn tiếp tục ở bên cạnh anh, vẫn làm bạn với anh? Là bởi vì yêu sao?Là bởi vì cô rất thích, rất thích anh, cho nên mới ở lại bên cạnh anh phải không? Cô bị bao nhiêu tổn thương vậy, mới phải nhịn đau đớn mà quyết định ly hôn với anh? Có phải là đau lòng đến không thể tiếp tục thừa nhận, mới thay đổi quyết định, mới chấp nhận tuyệt tình phải không? Thế nhưng anh lại chẳng mải mai phát hiện sự đau khổ của cô
Là anh đần, là anh có lỗi, đều là lỗi của anh!
Nghĩ đi nghĩ lại, trái tim của anh không ngừng co thắt vì đau đớn,đưa tay nắm thật chặt ngực trái của mình, cho đến khi bắt được chỗ làm anh đau thì nó vẫn không hề giảm bớt đau đớn, lần đầu tiên anh biết đến cảm giác đau lòng. Nhưng cái đau này vẫn kém hơn sự đau đớn mà Duy Nhất phải chịu đựng.
Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét của phụ nữ và âm thanh ngăn cản của Phương Lập Được.
- Mau tránh ra, tôi muốn đi vào trong, tại sao đối xử với tôi như vậy, tôi làm gì sai? Anh ấy không thể đối xử với tôi như thế. -Giọng một cô gái sắc bén vang lên, mang theo tia không cam lòng, cứ như vậy truyền vào lỗ tai của anh.
- Tiểu thư Hạ, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi gọi bảo vệ đến. Đến lúc đó người khó coi là cô.
-Biến, dám ngăn cản tôi? Nhìn xem anh làm cái khỉ gì, sẽ không cút đó, tôi sẽ khiến anh phải chết
Nghe giọng nói ở bên ngoài dần dần trở nên điên cuồng, để cho anh từ từ khép chặt đôi mắt của mình lại, giương mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, đột nhiên đứng lên đi về phía trước.
- Tôi lệnh cho cậu buông ra, khốn kiếp, cậu dám đem tay thối của cậu lên người tôi hả?. - Hạ Thanh Lịchvừa xé vừa đánh, thủy chung không chịu buông Phương Lập Được ra, vừa rống giận, dáng vẻ dịu dàng chịu đựng của thường ngày hoàn toàn biến mất, bởi vì cô giãy giụa mà quần áo sớm trở nên xốc xếch rồi.
Cô không thể nào rời khỏi đây, ở bên cạnh anh, đợi chờ nhiều năm như thế, anh vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của cô!Nếu cô ra đi, cô sẽ không còn cơ hội nào để đến gần anh, về sau chỉ sợ ngay cả nhìn anh một cái cũng chỉ là hy vọng xa vời, cô không cần, cô làm nhiều điều như thế, sẽ không cam lòng rời đi dễ dàng như vậy!
Không, cô không chấp nhận kết quả này. Không thể như vậy, anh nhất định phải yêu cô.
Xé, đánh, rống giận nhưng Phương Lập Được vẫn không chịu buông tay, còn lôi kéo người phụ nữ kia cách xa phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt một chút. Thấy việc càng ngày cô càng xa phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt, thì Hạ Thanh Lịch đột nhiên há mồm táp lấy cánh tay của Phương Lập Được, miệng vừa hạ xuống, làm cho cánh tay của Phương Lập Được chảy ra rất nhiều máu.
- A. . . . . . - Phương Lập Đượcvì đau mà thét lên một tiếng, tay không khỏi nới lỏng, Hạ Thanh Lịch thừa dịp anh hơi buông lỏng lực ở cánh tay thì cố thoát ra khỏi sự chói buộc của anh, xoay người chạy về phía phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt, Phương Lập Được vừa nhìn thấy động tác của cô, bước chân vừa nhấc lập tức đuổi theo ở sau lưng cô, cố ý ngăn cản cô. Đang lúc này cửa phòng làm việc ‘cạch’ một tiếng đột nhiên mở ra.
Hạ Thanh Lịch mới vừa chạy vội tới cửa, chỉ thấy cửa đột nhiên mở, Minh Dạ Tuyệt với vẻ mặt âm trầm xuất hiện trước mặt cô.
- Tuyệt. - Vừa nhìn thấy sự xuất hiện của anh, Hạ Thanh Lịch lập tức dừng bước, nhẹ nhàng kêu tên của anh, trong mắt tràn đầy quyến luyến.Khác hoàn toàn với một người phụ nữ hung ác khi giằng co với Phương Lập Được.
- Thức thời, lập tức biến mất trước mặt tôi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng tràn đầy chán ghét. Nếu không phải thấy được, dáng vẻ của cô ta lúc giằng co với Phương Lập Được, không tra được sự kiện mấy tháng trước của cô ta, anh thật đúng là không tin người phụ nữ luôn vâng vâng dạ dạ trước mặt của anh, lại là một người phụ nữ độc ác như thế
- Không, em không rời đi, em đã làm điều gì sai? Tại sao phải bắt em rời khỏi? -Giọng nói lạnh lẽo đem theo cảnh mộng còn đắm chìm trong lòng, giọng nói Hạ Thanh Lịch trở nên yếu ớt, đưa vẻ mặt không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt.
- Cô làm cái gì, chính cô tự biết rõ, không cần đứng đây thuyết minh với tôi? Cút. - Giọng nói lạnh lùng,mang theo một tia tàn khốc vọt vào lỗ tai Hạ Thanh Lịch.
- Tuyệt. . . . ., em. . . . . . em không làm cái gì cả, anh phải tin tưởng em, đừng nghe cô gái kia nói bậy, cô ta đang nói dối. Người phụ nữ như thế không đáng để yêu. - Hạ Thanh Lịch tiến lên một bước vừa định bắt tay anh lại, lại bị Minh Dạ Tuyệt lắc mình trốn ra khỏi sự đụng chạm của cô, nếu không phải bởi vì nơi này là công ty, anh sẽ ra tay giết cô ngay lập tức.
- Cút. . . . . . - Nghe được lời của cô..., Minh Dạ Tuyệt không nhịn được mà rống giận, tay ẩn nhẫn nắm chặt một quả đấm.
- Minh Dạ Tuyệt, anh không thể đối xử với em như thế, em yêu anh nhiều năm như vậy, vì anh bỏ ra nhiều như vậy, anh không thể đối xử với em như thế. Tại sao lại đối xử với em thế? Bởi vì người phụ nữ kia sao? Cũng bởi vì cái đứa con tạp chủng đó sao? Cho nên anh mới đối xử với em như thế? Vậy thì tốt, ngay bây giờ em sẽ khiến cho bọn họ biến mất khỏi thế giới này, chỉ cần họ chết rồi, anh sẽ yêu em phải không? - Hạ Thanh Lịch nghe những tiếng “Cút” của anh mà hoàn toàn đánh mất lý trí.