Vợ Trước Của Kim Chủ

Chương 11




– Sao lại im lặng không nói gì thế? Em đang tức giận à?Từ lúc cùng anh ra khỏi công ty, lên xe, Trạm Na từ đầu đến cuối chỉ yên lặng không nói. Lý Phong nhẫn nại hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.Trạm Na nhìn anh rồi lắc lắc đầu.Xe bắt đầu tiến ra đường lớn.Anh vừa nhìn đường phía trước vừa hỏi:– Nếu không phải em đang tức giận thì em đang nghĩ gì? Sao không chịu nói chuyện.– Anh muốn em nói gì? Cô lại yên lặng một chút rồi than nhẹ khẽ nói.Nói thật, hiện giờ cô đang rất hỗn loạn, những lời anh nói trong công ty khi nãy khiến cô không thể hiểu. Anh nói anh là chồng cô, còn gọi cô là em yêu, anh làm như vậy là để giúp cô hết giận hay là còn có dụng ý gì? Cô rất muốn hỏi nhưng lại nói không ra lời. Nếu tất cả chỉ là cô tự tác đa tình (tưởng bở) thì làm sao đây?– Không biết, nhưng anh cảm thấy em chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói mới đúng, không nên im lặng như thế– Ví dụ như? Cô nhìn anh hỏi, hy vọng anh có thể chủ động nóiLý Phong nhìn cô một chút, không trả lời câu hỏi của cô lại nói:– Nhân duyên của em hình như càng ngày càng tệ hại– Nhân duyên chỉ cần với người đáng giá thôi, những người không đáng thì không cần lãng phí tâm sức để mà kinh doanh.Cô rũ mắt xuống che dấu sự thất vọngAnh lại nói tiếp:– Ý của em là tất cả những người vừa nãy đều không đáng, kể cả người quản lí kia? Anh ta không phải là thủ trưởng của em à? Chả lẽ không liên quan đến lợi ích của em sao? Đắc tội với thủ trưởng, em ở lại công ty kia sẽ chẳng có ngày lành đâu.– Anh cũng biết điều này thế sao vừa nãy còn hành động tùy tiện, không phải chính anh mới là người hại em khó sống sao?– Em vẫn còn muốn ở lại đó làm?– Đấy là công ty em làm. Cô nghi ngờ nhìn anh.– Từ nay về sau thì không còn đúng nữa rồi.– Anh nói thế là có ý gì?– Em không quên vẫn còn nợ anh chứ? Từ giờ trở đi ông chủ của em là anh.Anh thản nhiên nói.– Lý Phong anh đừng đùa nữa được không? Bây giờ em không có tâm trạng để đùa đâu.– Ai đùa em làm gì? Năm đó anh thay em trả nợ không phải em đã nói sẽ làm việc cho anh là gì? Chẳng lẽ em quên. Anh quay đầu nhìn cô.– Em không quên, nhưng là sau này…Lý Phong cắt ngang lời cô:– Sau đó chúng ta kết hôn thành vợ chồng, quan hệ vợ chồng đương nhiên có thể thay thế quan hệ chủ tớ nhưng bây giờ em muốn dùng quan hệ gì để gạt nó đi? Hay là em đã có đủ tiền trả anh?– Anh đang nói thật à? Cô nhìn chăm chú nửa khuôn mặt của anh.– Anh sẽ trả tiền cho em gấp ba tiền lương hiện tại của em, có thể giúp em nhanh chóng trả nợ rồi. Đến lúc đó chúng ta không ai nợ ai. Anh vẫn chăm chú nhìn đường.Muốn giữ người phụ nữ bướng bỉnh này ở lại bên người chỉ có thể dùng lí do này mà thôi.Trạm Na yên lặng không nói, không nghĩ anh đùa bởi lẽ năm đó anh cũng nói như vậy. Chỉ là năm đó anh tươi cười, giọng nói ôn hòa chứ không phải như bây giờ, khuôn mặt lạnh băng giống như muốn chấm dứt quan hệ này càng sớm càng tốt.Đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, Trạm Na khẽ rùng mình.Cô nghĩ khi nãy anh giúp mình là vì còn tình cảm với cô.Cô nghĩ đến anh không hề kết hôn, bất kể là Annie hay người con gái khác là vì vẫn còn yêu cô.Cô nghĩ đến anh đi tìm cô, liều mình đuổi theo cô là muốn nối lại tình xưa, dù không là vợ chồng nhưng có thể là bạn bè. Kết quả anh lại đòi cô món nợ năm năm trước.Cô vừa đau lòng vừa khó chịu…. Không cô không nên khó chịu như vậy. Bọn họ năm đó từ khi biết nhau đến khi chia xa cũng chưa đầy một tháng, giữa đó lại xa nhau năm năm, gặp lại nhau cũng mới ba ngày, thời gian bên nhau ngắn không tưởng. Vì sao cô lại chỉ vì một lời nói, quyết định của anh mà khó chịu như vậy, không thể được, không thểTrạm Na không tự chủ được lắc lắc đầu– Em không có quyền lắc đầu.Khóe mắt liếc thấy động tác của cô, Lý Phong lạnh lùng nói.Cô cứng đờ người chỉ cảm giác trái tim lại lạnh hơn một ít.– Không có quyền sao? Cô nói nhỏ rồi hơi nhếch môi:– Em biết, trước khi trả nợ xong, em sẽ làm theo lời anh, ông chủ.– Tốt lắm.Anh trả lời nhưng không hề nói gì nữa, không giống như năm năm trước bảo cô đừng gọi anh là ông chủ.Anh không nói… Trái tim cô lạnh– Thu dọn đồ đạc của em đi, theo anh lên Đài Bắc ở.– Vâng, ông chủ– Mấy thứ này rất cũ rồi, không cần nữa, bỏ đi– Vâng, ông chủ– Em không thể nhanh hơn được à?– Vâng, ông chủLý Phong tức giận nhìn chằm chằm vào cô đang quay lưng về phía anh, đứng trước tủ thu dọn quần áo, động tác đúng là nhanh hơn rất nhiều. Trạm Na, anh quả thực sắp bị cô bức điên rồi.Từ khi bọn họ cùng giao kết quan hệ chủ mướn xong, cô như là cố ý muốn chọc cho anh giận đến chết. Trái một câu ông chủ, phải một câu ông chủ. Nếu giọng nói của anh có chút ra lệnh cô sẽ trả lời anh như thế : – vâng, ông chủ.Anh thật sự sắp phát điên rồi, cho nên hành động theo cảm tình quyết định không cho cô thành công, muốn khó chịu thì cả hai cùng khó chịu mới công bằng.Anh lợi dụng thân phận ông chủ mà không ngừng nói những lời ức hiếp cô, không phải là giọng nói ra lệnh thì là gây phiền toái, giọng nói không kiên nhẫn làm khó cô, muốn nhìn xem hai người ai mới là người không chịu được mà phát hỏa trước. Kết quả chứng minh anh tự mình chịu tội, giống kẻ ngu ngốc.Trò chơi nhàm chán này anh nhận thua, không chơi nữa.Anh đi đến bên người cô, lấy tay ngăn lại hành động của cô, đồng thời cố ý ôn nhu nói với cô:– Không cần dọn nữa, chỉ cần lấy thứ quan trọng, cần thiết thôi, những cái khác đến Đài Bắc mua là được.Anh muốn Trạm Na cảm nhận được thiện chí của anh, không ngờ cô vẫn phản ứng như cũ:– Vâng, ông chủ.Anh nhíu mày nhịn không được nói với cô:– Em đừng có lúc nào cũng “vâng ông chủ” nữa.– Được, em biết rồi, sếp. Cô biết nghe lời lập tức đổi giọng, nhưng chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc.– Em đang cố ý muốn làm anh tức chết?– Em không dám, sếp.– Đừng có gọi anh là ông chủ hay sếp gì đó nữa. Lý Phong không nhịn được gầm nhẹ– Vâng thưa ông Lý– Em dám gọi lại lần nữa ông Lý. Anh nghiến răng nghiến lợi.Trạm Na giọng nói cứng nhắc trả lời:– Nếu xưng hô thế này anh cũng không vừa lòng như thế cũng nên nói cho em biết nên xưng hô như thế nào đây?– Anh bây giờ chắc chắn em thực sự muốn khiến anh tức chết. Anh trừng mắt nhìn cô nói rồi lại cười tự giễu: – thế cũng không trách, nếu anh chết, em có thể hưởng toàn bộ tài sản thừa kế rồi.– Em vốn không nghĩ muốn lợi dụng tiền của anh, hơn nữa hôn nhân của chúng ta chưa đăng kí, cho dù có chia thừa kế cũng chả đến lượt em.Trạm Na nhíu mày nói.Lý Phong cười lạnh, tốt rồi, cuối cùng cũng có tí phải ứng bình thường:– Thật không? Nhưng nếu anh chết, em vẫn có thể sở hữu tài sản của anh một cách danh chính ngôn thuận. Dù sao em vẫn là Lí phu nhân, Lí phu nhân, bởi vì đơn li hôn năm đó em kí anh xé rồi.Cô cứng họng nhìn anh, đây là câu trả lời cô luôn tìm kiếm, nhưng không nghĩ đáp án lại khiến cô sợ đến ngây người.Xé rách? Đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.Vì sao anh lại xé nát đơn li hôn kia, là không cẩn thận hay vì nguyên nhân gì, cô thật sự….– Vì sao?Cô không nhịn được hỏi, nhìn thẳng anh mà nói:– Vì sao anh lại xé nó, anh không phải rất muốn cùng Annie kết hôn là gì? Không phải anh yêu cô ấy, muốn cùng cô ấy sống đến bạc đầu sao? Vì sao phải xé đơn ly hôn, có nó, trở ngại giữa hai người biến mất rồi còn gì?Anh nhìn cô, khí thế bức người hỏi lại:– Ai nói cho em anh muốn cùng Annie kết hôn?– A! Cô sửng sốt.– Ai nói là anh yêu cô ấy, muốn cùng cô ấy sống bên nhau đến bạc đầu? Anh tiếp tục truy vấn.– Cái gì? Cô khổng hiểu anh có ý gì nữa.– Anh không yêu cô ấy cũng chưa bao giờ muốn cùng cô ấy kết hôn. Anh dừng lại nhấn mạnh nói.Trạm Na ngạc nhiên nhìn anh, mặt không còn chút máu, cả người như sắp ngã.Anh nói gì? Chưa từng yêu. Không muốn kết hôn với Annie, không muốn cùng cô ấy bên nhau đến bạc đầu?Cô nhanh chóng bám vào cửa tủ tránh mình té ngã.– Nhưng là… nhưng là hai người đã có hôn ước…. Cô mờ mịt nhìn anh thì thào nói, vẻ mặt đầy bất lực.Lý Phong tuy rất tức giận với cô nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt kia cùng bộ dáng lảo đảo như sắp ngã. Anh thật không đành lòng, vừa đau lòng lại vừa lo lắng. Anh kéo cô lại, ấn cô ngồi lên giường.