Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 14




“Ngươi tin y lạp thật sự được thần thiên vị?” Tát Phi rửa sạch bùn đất trên người hiện ra ngũ quan tinh xảo nhất mà Mạc Tuy từng thấy, tuy nhìn ra được là nam, lại có vẻ vô cùng âm nhu. (mềm mại, thuộc về nữ tính)

“Có lẽ vậy.” Mạc Tuy mặc dù không nói dứt khoát, nhưng trong những y lạp mà hắn biết, cái người trước mắt có giác quan thứ sáu gần như cường đại lạ thường, Y Tư đối với thảo dược quả thật rất có thiên phú.

Tát Phi thả lỏng cơ thể dựa vào vách sơn động, khẽ thở dài một hơn, thấp giọng nói: “Cho dù thần sự được thần thiên vị, cũng có thể mang tới bất hạnh. Bộ tộc ta ở phương Bắc, đều là thú nhân cùng loại, cách rừng rậm còn có một bộ lạc, là do thú nhân lưu lạc tạo thành, nhân khẩu không nhiều, bình thường cũng qua lại trao đổi đồ. Trong bộ tộc ta có hai y lạp, mà bọn họ một cái cũng không có, lúc trước tộc trưởng bọn họ đã nói muốn để dũng sĩ trong bộ lạc mình và y lạp bộ tộc bọn ta kết thành bạn đời. Ta từ nhỏ đã có thể cảm giác được nguy hiểm có thể gặp phải, ừm… giống như nếu ta muốn vào rừng, thật giống như sẽ có một thanh âm nói cho ta biết hiện tại không thể đi, nếu ta muốn, ta cũng có thể cảm nhận được thân nhân có phải đang gặp nguy hiểm không.” Tát Phi cười cười có chút châm biếm, ánh mắt phức tạp, “Lúc còn nhỏ, ta nói với cha ngày đó đừng đi săn, thế nhưng ông ấy không để ý tới, cũng không quay về nữa, sau khi lớn lên đại khái hiểu được năng lực mình, nói với anh trai không cần vì theo đuổi giống cái mà đi hái hoa mịch nguyệt, hôm sau anh trai được phát hiện trong rừng, trên mắt cá chân có vết rắn cắn. Lúc anh trai chết trong bộ tộc đã cảm thấy ta không bình thường, trong nhà chỉ còn ta và mẹ, thế nhưng bà cảm thấy là ta hại chết cha và anh, hôm đó ta cảm nhận được mẹ ra ngoài không tốt, bảo bà nên ở trong nhà, nhưng bà thừa dịp ta không ở đó vẫn ra ngoài hái trái cây, trượt chân đập đầu. Trong bộ tộc nghĩ ta là tai họa, vừa vặn bộ lạc bên kia muốn y lạp, ta vừa thành niên liền đưa ta đi. Bọn họ tuy cần y lạp, nhưng cũng chỉ cần một y lạp mà thôi, dù sao ta không phải sống ở đó từ nhỏ, ta sống thế nào cũng không ai để ý, thú nhân cùng ta kết thành bạn đời tuy nói là dũng sĩ lợi hại nhất bộ lạc, nhưng tính tình rất xấu, đối đãi giống cái không chút ôn nhu, đối với ta cũng… Mấy ngày hôm trước cảm giác hắn ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ta không nói với hắn, lúc đi săn quả nhiên gặp phải đàn sói hoang bị cắn chết, ta cũng nhân cơ hội chạy đi.”

“Ở đây mấy ngày còn có thể sống tốt, năng lực dự cảm nguy hiểm của ngươi quả thật hữu dụng.” Mạc Tuy hiểu rõ gật đầu, đối với Tát Phi không hề có năng lực đi săn, rừng rậm nguy hiểm không thể nghi ngờ.

Tát Phi có chút ngượng ngùng cười cười: “Còn may gặp được ngươi, bằng không cho dù không bị dã thú tấn công, ta cũng sắp chết đói.”

“Bộ tộc ta đối với người từ ngoài tới coi như thân thiện, năng lực của ngươi cũng sẽ được mọi người tôn trọng, nếu như có thú nhân mình thích, ngươi có thể tìm một bạn đời tốt, cứ sống trong bộ tộc.” Mạc Tuy nói nói liền nhớ lại cũng là ở chỗ này, Khế Gia thần thái sáng lạn nói với hắn giống vậy, không khỏi lộ ra nụ cười rất ôn nhu.

Nụ cười mềm mại nhàn nhạt dưới ánh lửa rất động lòng người, Tát Phi ngây người trong chốc lát, đầu óc nóng lên liền nói ra miệng: “Vậy ngươi cần một bạn đời không?” Chỉ là vừa nói xong, mặt Tát Phi liền đỏ.

Mạc Tuy cười như không cười nhìn cậu: “Ta cần bạn đời, bất quá đã có người mình thích rồi.”

Tát Phi nhỏ giọng hừ hừ một tiếng, đem toàn bộ đầu vùi vào giữa đầu gối.

Mùa xuân là mùa sinh sản của giác thú, Mạc Tuy ngồi xổm đợi hai ngày rốt cuộc chờ được một con giác thú còn nhỏ, lưu loát làm thịt nhổ răng lột da, con giác thú này liền trở thành bữa trưa của Mạc Tuy và Tát Phi.

“Cái này là thịt gì? Mềm quá.” Tát Phi há to miệng ăn thịt nướng, thỏa mãn muốn thở dài.

“Thịt giác thú.” Ăn thịt nướng hương bay bốn phía, Mạc Tuy cũng biết thịt giác thú phi thường ngon, chỉ tiếc phạm vi hoạt động của giác thú không lớn, cũng không có khả năng vì ăn thịt giác thú một lần lại tới địa phương xa như vậy đi săn.

Giác thú con tuy nói còn chưa trưởng thành, hình thể lại không nhỏ, buổi trưa Mạc Tuy chỉ nướng một cái chân sau và mấy miếng sườn, nghĩ nghĩ con giác thú lần trước Khế Gia giết chết chỉ lột da, bởi vì khiêng Khế Gia nên không ra tay xả thịt, Khế Gia hẳn là chưa từng ăn thịt giác thú. Mạc Tuy bảo Tát Phi đi rửa chén bát, xả thịt giác thú còn chưa ăn xong để ở cửa động, toàn bộ bộ phận chất thịt tốt nhất cắt xuống làm thịt mặn, vừa nghĩ tới chờ mình trở lại nói với Khế Gia đây là thịt giác thú Khế Gia có thể sẽ lộ ra biểu tình kinh ngạc, Mạc Tuy khó có thể nhịn xuống ý cười dâng tràn trong nội tâm.

Mới nghĩ nghĩ thế liền cảm thấy nhớ nhà a.

“Tát Phi, ngày mai chúng ta quay về.” Vừa có ý niệm trở về liền không thể thay đổi, Mạc Tuy thấy Tát Phi cầm chén bát trở lại, khó có được lộ ra nụ cười có thể nói là sáng lạn.

Đồ muốn mang theo cũng không nhiều, ngoại trừ thịt mặn Mạc Tuy còn đào chút khoai tây và khoai sọ làm lương khô mang theo, cùng Tát Phi mỗi người một cái gùi nhỏ liền lên đường. Có Tát Phi, Mạc Tuy cũng không dò xét phía trước có mãnh thú lớn hay không, tốc độ nhanh hơn nhiều, chỉ có ba bữa dừng lại đi săn và nướng thịt, Tát Phi tuy nhìn nhu nhược, thể lực lại rất tốt, vẫn đi theo phía sau Mạc Tuy không bị bỏ lại.

“Ngươi nhất định rất thích giống cái kia, thật đúng là có chút hâm mộ đó.” Mạc Tuy gấp gáp, Tát Phi hoàn toàn nhìn ra được, mặc dù có chút tiếc nuối bất quá vẫn là không nhịn được trêu chọc, “Đến lúc đó nhất định phải để ta nhìn một chút là giống cái ôn nhu giỏi giang thế nào mới khiến ngươi để ý như vậy.”

Mạc Tuy vừa phân biệt phương hướng vừa bình tĩnh nói với Tát Phi: “Vậy phỏng chừng phải thất vọng rồi, ta thích là một thú nhân.”

Cước bộ Tát Phi khựng một cái, kinh ngạc trầm mặc hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Không hỗ là Mạc, ngay cả người mình thích đều… khác biệt như thế.”

Lúc Mạc Tuy quay lại bộ tộc chính là sáng sớm, dọc theo đường đi gặp phải không ít thú nhân đi săn trở về cùng giống cái hái trái cây về, lúc thấy Mạc Tuy và Tát Phi đi theo phía sau, đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu. Mạc Tuy vẫn là không lộ vẻ không phản ứng, răng giác thú đã đeo trên cổ, nhiệm vụ coi như hoàn thành, hiện tại chỉ cần đến chỗ tộc trưởng báo một tiếng, ném tác phi cho tộc trưởng là có thể về nhà, nghĩ tới đây, tâm tình Mạc Tuy phi thường tốt.

Tộc trưởng nhìn người vẫn như cũ mạnh mẽ uy vũ, Mạc Tuy đơn giản nói làm sao gặp được Tát Phi, lại giơ ra giác thú liền muốn đi, tộc trưởng vô cùng bất đắc dĩ gọi hắn lại: “Ném người cho ta rồi muốn đi sao?”

“Anh ta là y lạp, còn chưa có bạn đời, đi cùng với ta không tiện lắm.” Mạc Tuy thấy tộc trưởng mang theo ánh mắt thâm ý, thản nhiên nói. Hắn và Khế Gia cũng bởi vì đều là thú nhân, ở chung chăm sóc nhau không có gì, thế nhưng sinh vật hiếm lạ như y lạp, cùng thú nhân mạc danh kỳ diệu ở chung, liền có chút tế nhị.

Tộc trưởng nhìn vẻ mặt Mạc Tuy trực tiếp muốn ném người, thở dài một hơi: “Chí ít ngươi cũng mang cậu ta qua chỗ Y Tư.”

Mang Tát Phi đi ra, Mạc Tuy liền đi về hướng nhà Y Tư, Y Tư làm tế tự một ngày phần lớn thời gian đều đang nghịch thảo dược, Mạc Tuy lúc Mạc Tuy tìm anh ta đang phân loại thảo dược mới hái trong sân, thẳng đến khi một bóng đen bao phủ mình, mới có chút nghi hoặc ngẩng đầu.

Đôi mắt hơi mở lớn tràn đầy kinh hỉ, Y Tư đứng lên hung hăng ôm Mạc Tuy một cái: “Ngươi đã về rồi, thật nhanh.”

Lôi Tát Phi từ sau lưng ra, Mạc Tuy khẽ cười nói: “Cẩn thận Tác Nhĩ thấy lại muốn đánh ta, đây là y lạp ta nhặt được trong rừng, Tát Phi, anh ta giao cho ngươi.”

“Mọi người rất thân thiện, không cần khẩn trương.” Thấy Tát Phi có chút cẩn thận chào mình, Y Tư ôn nhu cười cười, rất tùy ý phẩy tay với Mạc Tuy, “Người ta nhận, ngươi mau mau mang Khế Gia đi, Tác Nhĩ cả ngày đều lo lắng cậu ta không đói không khát, ta rất không cao hứng.”

Mạc Tuy cười, nụ cười phá lệ ôn nhu, vừa mới xoay người muốn về nhà, chỉ thấy Y Tư như cười như không chỉ chỉ đằng sau.

Khế Gia hóa thú đứng phía sau cách Mạc Tuy không quá ba mét, tựa hồ là bởi vì chạy nhanh mà có chút thở gấp, thấy Mạc Tuy xoay người lại, tứ chi đạp một cái liền trực tiếp nhào tới Mạc Tuy. Mạc Tuy cũng không tránh, trực tiếp bị Khế Gia đẩy ngã nhào xuống đất, ánh mắt Khế Gia sáng lấp lánh nhìn hắn, đầu lưỡi hơi thô ráp liếm tới mặt Mạc Tuy.