Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 672




Chương 672

Tổng giám đốc Hoa cười lạnh: “Không đi hả? Được thôi, vậy thì ngày mai cô không cần đến làm việc nữa!”

Triệu Nam Thiên cau mày, trong đời anh là người nhìn không quen loại đàn ông bắt nạt phụ nữ, mặc dù không biết thân phận của người đàn ông này, nhưng nghĩ cho cùng cũng không phải là loại tốt đẹp gì.

Trong lúc đang suy nghĩ, người đàn ông lặng lẽ tiến đến bên chiếc xe, bất ngờ nắm lấy tay cô gái.

Cô gái giật mình, tài liệu trên tay rơi xuống đất: “Tổng giám đốc Hoa, anh…”

“Giả bộ vô tội với ông đây làm gì? Mỗi tháng đều trả cô ba mươi triệu tiền lương, không phải để cô đến văn phòng ngồi đó, nên làm gì, trong lòng còn chưa tính sao?”

Vừa nói, anh ta vừa mở khóa kéo, giọng điệu trên miệng càng thêm không biết xấu hổ: “Không đi cùng tôi cũng được, nên làm như thế nào, không cần tôi phải dạy cô đúng không?”

Miệng cô gái hét lên một tiếng.

Bảo vệ cách đó không xa nghe thấy động tĩnh, kết quả là nhìn thấy anh ta, lại chạy đi xa.

Người đàn ông đứng đó không nhúc nhích: “Đừng nói tôi không cho cô cơ hội, nếu như phục vụ tôi thoải mái, ngày mai tôi sẽ tăng lương cho cô, mỗi tháng sáu mươi triệu, đã đủ chưa?”

Vẻ mặt Cô gái xấu hổ, xoay người rời đi: “Xin lỗi tổng giám đốc Hoa, tôi không phải loại người như vậy!”

“Mẹ nó, chọc giận ông đây, cứ như vậy mà rời đi hả?”

Triệu Nam Thiên ngồi trong xe, nghe thấy một tiếng “cạch”, cô gái đã bị anh ta đè lên xe!

Người đàn ông bất chấp phản ứng vùng vẫy của đối phương, nắm lấy tay và kéo lê người đó ra khỏi ghế sau.

Vì không có camera giám sát nào gần đó nên hành động của anh ta càng táo bạo.

Đi vào bên trong là một căn phòng chứa đầy các loại dụng cụ, là nơi mà thường ngày anh ta hay đến.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này, những người phụ nữ lúc đầu còn vờ vịt phản kháng, từ chối yêu cầu làm bạn gái của anh ta, nhưng đến cuối cùng cũng thuận lợi đồng ý, đợi khi anh ta chơi chán bọn họ lại dùng một khoản tiền ém miệng xem như phí chia tay rồi tiếp tục truy tìm những con mồi hấp dẫn khác.

Đó cũng là động lực duy nhất để anh ta làm việc ở đây.

Chẳng hạn như người thư ký trước mắt hiện giờ là “con mồi” thứ ba của anh ta trong năm nay, mới đến làm việc chừng nửa tháng nhưng tính tình có chút kiêu ngạo, cho dù mỗi ngày có tặng hoa hay mời ra ngoài ăn cơm chung nhưng thái độ của người phụ nữ đó vẫn dửng dưng, không tỏ ra chút vẻ cảm kích.

Anh ta vì thế cũng dần dần mất đi kiên nhẫn liền nghĩ ra một số chiêu trò, nhưng kết quả cuối cùng lại không như mong muốn, con mồi cuối cùng lại có thể trốn thoát khỏi cái bẫy của anh ta.

Người phụ nữ này cũng ngoan cố lắm!

Lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ mình bị ai đó tóm lấy.

Anh ta quay lại nhìn, chỉ thấy trước mắt anh ta là một cái nắm đấm to lớn đang hướng về mặt mình.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, nắm đấm đó đã nhanh chóng giáng xuống mặt của anh ta.

“Bốp.”

Lúc này anh ta cảm thấy đầu óc lâng lâng như có một trận cuồng phong trước mắt, cái mũi thì sưng tấy cảm giác vô cùng nhức nhối, anh ta vô thức đưa tay chạm vào để kiểm tra thì nhận thấy tay mình dính đầy máu cam.

Người đàn ông bật cười.

“Anh là cái thá gì mà dám xen vào chuyện tốt của tôi?”