Tuy trong lòng ông ta rất lo lắng cho thương thế của con trai, nhưng ngoài miệng vẫn hàn huyên, “Thì ra bà Ngụy và Bắc Minh đích thân tới.
Chuyện Nhà họ Tô sự, cho các ngươi cũng giày vò qua đây, thực sự là xấu hổ.
”
Bà Ngụy bày ra sắc mặt bất thiện ôm vai, không nể mặt mũi chút nào, thậm chí ngay cả sắc mặt tốt cũng không có.
Tô Trường Vũ tức giận, nếu đổi lại mấy năm trước thật không có người nào dám không nể mặt ông ta.
Nhưng hôm nay tập đoàn Tô Phong không được lớn như lúc trước, ông ta không có chút lực lượng nào để trở mặt với người nhà họ Ngụy.
Đừng nói bà Ngụy chỉ không nể mặt ông ta, cho dù bà ta chỉ thẳng vào mũi ông ta mắng chửi ông ta cũng phải chịu đựng.
Thứ nhất thế không bằng người, nhà họ Ngụy đang lúc sắp phát hành cổ phiếu, tiềm lực phát triển rất lớn, định giá cao tới năm mươi tỷ USD.
Chỉ riêng số lẻ đã đủ để nghiền ép Tô Phong hiện nay.
Nếu như nhà họ Ngụy làm khó dễ, Tô Phong tuyệt đối không ngăn cản nổi.
Thứ hai ông ta đuối lý.
Sóng gió ở lễ đính hôn ngày hôm qua đã khiến toàn bộ nhà họ Tô huyên náo tới long trời lở đất.
Vậy mà trưởng nữ nhà họ Tô lại bỏ trốn với một tên bảo vệ ngay trong lễ đính hôn?
Chuyện mất mặt này dù xảy ra ở nhà họ Ngụy, nhưng bị mất mặt lại là nhà họ Tô!
Nếu không phải nhà họ Ngụy có năng lượng kinh người, sợ rằng chuyện này đã sớm lên trang bìa tin tức.
Nghĩ tới đây, ông ta lại ngượng ngùng cười một tiếng, “Xin bà Ngụy bớt giận, hôm nay tôi tới đây là để giải quyết chuyện này.
”
Triệu Nam Thiên nhìn mà lắc đầu.
Không hổ là cha con, dáng vẻ khúm núm kia thật không khác gì Tô Lâm.
Nghĩ đến đây, anh lại đồng tình với tình cảnh của Tô Mục Tuyết trong nhà thêm vài phần.
Bà Ngụy vẫn không tiếp lời, triệt để giẫm mặt mũi nhà họ Tô dưới chân.
Ngụy Bắc Minh đi lên hàn huyên một câu, “Bác ba, nếu bác đã đến, vậy chuyện này bác cứ xem mà xử lý đi.
”
“Nể mặt Mục Tuyết, hôm nay cháu nhịn tiếp, nhường ra một đường, nhưng sức nhẫn nại của cháu cũng có hạn!”
Tô Trường Vũ vội vàng cười nịnh, “Bắc Minh cháu yên tâm, Mục Tuyết chỉ hơi tùy hứng một chút, chuyện ngày hôm nay bác nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích!”
Bà Ngụy đứng bên cạnh cười lạnh, “Bắc Minh, con khách khí với ông ta như vậy làm gì? Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy nhà họ Tô cũng không xử lý được, vậy chúng ta cứ dùng biện pháp của mình để giải quyết!”
“Đến lúc đó tất cả hậu quả sinh ra cứ để chính bọn họ gánh chịu!”
Nói xong, bà ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Trường Vũ, chỉ mặt gọi tên nói, “Tô Trường Vũ, tôi nói ông nghe hiểu rồi chứ?”
Tô Trường Vũ lau mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu, “Hiểu, hiểu, tôi hiểu!”
Vừa nói tới đây, bên cạnh đã có người phụ nữ õng ẹo xen mồm, “Trường Vũ, anh phải đòi lại công bằng cho Tô Lâm, Tô Lâm nào đã phải chịu thiệt thòi như vậy bao giờ?”
Bà Ngụy chế nhạo một tiếng, nhà họ Tô thật đúng là càng ngày càng không có tiền đồ!
Ngay cả loại phụ nữ tầm thường quê mùa không nhìn ra hoàn cảnh này cũng có thể lấy vào nhà được?
Tô Trường Vũ hiểu sự cười nhạo của bà Ngụy, quay đầu quát lớn, “Không thấy tôi đang nói chuyện với bà Ngụy sao? Khóc sướt mướt cái gì? Ồn ào cái gì?”
Vạn Yến cũng nổi nóng, “Anh hung ác cái gì? Tô Lâm là con trai anh, em cũng chỉ cảm thấy đau lòng thay anh mà thôi!”
Tô Trường Vũ cáo lỗi một tiếng sau đó vội vàng đi tới.
Đánh giá con trai vài lần, ông ta giở giọng điệu bất thiện chất vấn, “Ai làm?”
Mặt mũi Tô Lâm tràn đầy oán độc dùng một ngón tay chỉ vào Triệu Nam Thiên, “Là anh ta, chính là tên lưu manh kia!”
Vạn Yến cũng dồn ánh mắt oán độc về phía Triệu Nam Thiên, đổ dầu vào lửa: “Thật buồn cười, hiện tại đúng là ai cũng dám giẫm lên đầu nhà họ Tô một cước!”
“Trường Vũ, ngay cả loại hèn hạ này cũng dám ra tay với con anh sao?”
“Em nhìn mà không nhìn nổi!”
Tô Trường Vũ xanh cả mặt, cũng không hỏi xanh đỏ đen trắng đã phất phất tay, “Bắt lại, đưa tới đồn công an!”
Có vệ sĩ nghe tiếng mà phát động.
Không chờ bọn chúng tiến lên đã chợt nghe Tô Mục Tuyết quát lớn một tiếng, “Tôi xem các người ai dám hành động!”