Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 603




Chương 603

Dù có mười Triệu Nam Thiên ở bên cạnh cũng không xứng với vị trí của Trần Quân.

Dì Đào lắc đầu cười lạnh: “Trần Quân, đừng làm chuyện gì ngốc nghếch. Cái loại hèn hạ như Triệu Nam Thiên, chỉ là tôi không rảnh để ý, nếu không tôi có thể khiến cho cậu ta không sống nổi ở Đông Châu này.”

“Bà chủ, người có cách rồi?”

“Hai ngày gần đây, Triệu Nam Thiên có khả năng sẽ ra ngoài thuê nhà. Anh nghĩ cách gì đó để ngăn cản đám người môi giới không được giao dịch với cậu ta.”

Trần Quân lo lắng nói: “Nếu như anh ta thuê nhà của một cá nhân thì sao?”

“Vậy càng đơn giản hơn, mặc kệ kẻ đó ra giá bao nhiêu, chúng ta sẽ trả gấp đôi. Tôi không tin có người sẽ chê tiền.”

“Như vậy có phải là…”

Trần Quân không biết nên nói tiếp ra sao, xem thái độ của dì Đào là muốn ép cô cả ra ngoài đường ở.

Anh ta muốn khuyên giải, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Anh không cần khuyên. Từ nhỏ đến giờ tôi đã chiều hư con bé rồi, để nó chịu khổ một chút cũng tốt, coi như là dạy cho nó một bài học.”

Hình như Trần Quân nhớ đến cái gì đó: “Đúng rồi, tôi nghe nói ở Đông Châu Triệu Nam Thiên có một căn nhà cũ.”

“Tôi biết, là ở cái thị trấn tồi tàn của Giang Bắc, cái nhà rách nát đó sắp bị phá bỏ dời đi nơi khác rồi. Cái loại địa phương nhếch nhác đó Tô Mục Tuyết sẽ không đi đâu.”

“Lỡ như thật thì sao?”

“Từ nhỏ Mục Tuyết đã rất sợ gián. Nghe nói ở đó còn có cả chuột nữa, phân động vật và ruồi bọ bay đầy đường. Bắt con bé đi tới chỗ như vậy sống sao? Không thể nào có chuyện đó.”

Nghĩ nghĩ một chút, dì Đào lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như nó thật sự muốn đi, tôi cũng không cản. Tiện thể cho nó hiểu được Triệu Nam Thiên và nó chính là người của hai thế giới.”

Trần Quân có chút không đành lòng: “Chi bằng tôi đi khuyên cô cả nhé?”

“Không cần. Anh không nhìn ra hay sao? Hiện giờ con bé không ít thì nhiều đang có một chút hứng thú với tên bảo vệ nhỏ kia. Anh có lòng tốt đi khuyên bảo, ngược lại khiến cho con bé có tâm lý phản nghịch, tự dưng còn trở thành kẻ ác.”

Trần Quân cũng có chút bực mình. Anh ta gần như là nhìn cô cả lớn lên, một cô gái xuất sắc như vậy, nghĩ chắc hẳn là phải có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới yêu thương.

Không ngờ vậy mà lại là một tên như Triệu Nam Thiên.

Anh ta không phải coi thường Triệu Nam Thiên, ngược lại, qua hai lần tiếp xúc khiến cho anh ta cảm giác đối phương không hề đơn giản như lúc mới nhìn sơ qua.

Nhưng dù phía sau có ẩn chứa câu chuyện gì đi chăng nữa thì tên này cũng không nên làm hoen ố cuộc sống của cô cả.

Cuộc sống của Tô Mục Tuyết nên trong sạch như một tờ giấy trắng, không thể chấp nhận bất kỳ một vết đen nào cả!

Đồ của Triệu Nam Thiên tương đối ít, chỉ có một cái chăn bông, vài bộ quần áo để thay, còn có thể xách túi đi bất kỳ lúc nào.

Nhưng Tô Mục Tuyết thì ngược lại, cô đang ở trên lầu lục tung tủ quần áo, lúc thì văng tứ tung, thi thoảng lại truyền đến tiếng vang “Đinh đinh đang đang” .

Đúng lúc này, từ trên lầu truyền xuống tiếng hét của Tô Mục Tuyết: “Triệu Nam Thiên, anh lên đây một chút đi.”