Vợ Tổng Tài Bá Đạo

Chương 96: Ngoại truyện 6




"Vào, em vào liền." Cao Hải Phong nở nụ cười đầy vui vẻ. Ai biết được chỉ cần một lời nói này của Tôn Quân Ngôn đã làm anh vui đến mức nào.

Tôn Quân Ngôn đút tay vào túi quần, xoay người đi vào trên môi nhẹ nhàng có một hình bán nguyệt.

Buổi chiều trừ hai ông bà già Tôn lão và Tôn lão phu nhân đang ở trong nhà ra thì hầu như các người trẻ tuổi đều ở bên ngoài bãi cỏ rộng lớn nhìn đàn cừu ăn cỏ.

Ba cô gái ngồi trên một tấm thảm nhìn ra ngoài hết nói chuyện này đến nói chuyện kia, phía xa xa có bốn chàng trai đang cưỡi ngựa về phía họ. Trên tay Tôn Thần Hy và Thẩm Nhược Hàn còn cầm theo dây cương của một con ngựa khác.

"Ân Ân cho em." Thẩm Nhược Hàn nhảy xuống ngựa đưa dây cương của một con ngựa khác cho Hạ Ân Khanh.

"Không cần cảm ơn anh đâu. Chị Tiểu Quân kêu mang ngựa ra cho hai em cưỡi đó. Chỉ có đều chị ấy không cưỡi ngựa cùng chúng ta thôi."

Hạ Ân Khanh nhìn con bạch mã trước mắt, dám con ngựa thật sự rất đẹp, rất ưu nhã đầy chắc dịu dàng.

Con ngựa màu trắng đầy tinh khiết, thuần nhã rất cao quý.

"Nó là Clara, con ngựa này của chị Tiểu Quân nhưng chị Tiểu Quân không hề biết cưỡi." Thẩm Nhược Hàn nhanh nhẩu cười cười nói nhưng ở đằng xa Cao Hải Phong cau mày nhìn bọn họ.

Hai người vẫn chưa công khai quan hệ, lại chưa bao giờ nói chuyện quá năm câu lại không yêu thương gì nhau. Nhưng dù sao cũng có vị hôn phu của mình ở đây, vậy mà cô cười cười nói nói không để ý đến anh còn anh Hàn nữa, làm gì mà cũng nào cũng quan tâm, yêu chiều Hạ Ân Khanh vậy, nhìn cứ tưởng hai người là một cặp chứ không phải anh em kết nghĩa.

Hạ Ân Khanh ôm lấy con ngựa, lông của nó mềm mại đến mức khiến cô cười suốt.

"Chị Tiểu Quân cảm ơn chị." Cô cười híp cả mắt nhìn Hà Tiểu Quân.

"Không có gì, em thích là được rồi."

"Chị vào trong trước đây, dù sao chị cũng không biết cưỡi ngựa, mà bây giờ càng không thể học cưỡi." Hà Tiểu Quân đỡ lấy thắt lưng từ từ đứng dậy đi về phía ngôi nhà. Bóng dáng có chút cô đơn.

Mọi người nhìn theo bóng lưng Hà Tiểu Quân rồi thở dài. Tay Tôn Quân Ngôn siết chặt, Định Tường anh đang ở đâu hả?

"À, Nhạc Linh, đây là ngựa của em. Lúc trước con ngựa của em bị anh làm chết...anh đền cho em đó."Tôn Thần Hy đưa con ngựa màu trắng cho Nam Cung Nhạc Linh.

Con ngựa màu trắng này hoàn toàn khác với con Clara từ vẻ bề ngoài đến bên trong. Con Clara có nét trong trắng, mềm mại, tinh khiết còn con ngựa này hoàn toàn ngược lại. Trong ánh mắt của có có sự bướng bỉnh, rất ngang ngạnh lại có phần mạnh mẽ cùng sắc sảo rất hợp với cô.

"Nó có tên là Valerie, con ngựa này ông anh nuôi cùng lúc với con Chad của anh hai." Tôn Thần Hy vuốt vuốt lông con ngựa.

Nam Cung Nhạc Linh nhìn về phía Tôn Quân Ngôn đang ngồi trên con ngựa. Từ lúc đến đây anh chưa nói với cô câu nào làm cô có chút hụt hẫng. Nhìn xuống con Chad của hắn, Nam Cung Nhạc Linh không khỏi cảm thán. Con ngựa màu đen ngống đầy sự dũng mãnh cứ như tên gọi của nó cộng thêm thân ảnh cao lớn của hắn nữa. Cứ như thần thánh đầy khí phách.

Nam Cung Nhạc Linh lắc nhẹ đầu. Mới vừa rồi Tôn Quân Ngôn mà nhìn thấy được cái ánh mắt mê trai ấy của cô, chắc hắn cười cô chết mất.

Mà cô đâu biết Tôn Quâ Ngôn nhìn sang chỗ khác là để nén cười cơ chứ.

"Chúng ta cưỡi ngựa đến chỗ làm gốm lúc nãy đi." Hạ Ân Khanh hí hửng đề nghị, lúc nãy trên đường đến đây cô thấy một khu làm gốm gần trang trại nên rất có hứng thú.

Thẩm Nhược Hàn không để ý đến ánh nhìn của Cao Hải Phong mà rất nhẹ nhàng vuốt tóc rồi hôn lên trán Hạ Ân Khanh khiến mặt Cao Hải Phong tối sầm.

Mọi người cùng lên ngựa của mình từ từ tiến về phía khu làm gốm. Tôn Quân Ngôn đi ở sau cùng nhìn mọi người đi ở phía trên không khỏi nở nụ cười vui vẻ.

Nam Cung Nhạc Linh đi ở phía trên cũng từ từ cho ngựa đi chầm chậm lại đợi Tôn Quân Ngôn, cô muốn hỏi anh một số chuyện và đặc biệt muốn hỏi anh tại sao không nói chuyện với cô nữa.

"Anh Quân Ngôn, em muốn nói chuyện với anh." Đợi Tôn Quân Ngôn đi song song với anh, Nam Cung Nhạc Linh mới lên tiếng.

Tôn Quân Ngôn ngồi trên lưng ngựa tay siết chặt dây cương. Hắn đang mong đợi đều gì cơ chứ.

"Em nói đi, anh đang nghe mà."

"Sao anh không nói chuyện với em?" 

Tôn Quân Ngôn cau mày, thì ra là vậy. Tại sao ư?

Từ sáng giờ cô và Thần Hy rất vui vẻ mà. Hắn lại nhìn thấy trong mắt Tôn Thần Hy một thứ tình cảm khác lạ, làm sao hắn dám để em trai mình hiểu lầm đây.

"Không có gì đâu." Tôn Quân Ngôn nhàn nhạt trả lời.

"Ở bên anh, em thấy rất bình yên. Không tranh chấp, không muộn phiền và đặc biệt không có hận thù." Nam Cung Nhạc Linh nhìn sang phía khác, tay đang cầm dây cương cũng nhè nhẹ chuyển qua cầm lấy bàn tay đang siết chặt dây cương của hắn.

Tôn Quân Ngôn trợn to mắt như không tin được nhìn cô, khuôn mặt hắn mang một chút bối rối mà quên mắt cô từ nhỏ sống ở nước ngoài những cái nắm tay và ôm, hôn cũng rất bình thường.

Tôn Thần Hy ở phía trước không thấy cô đâu liền nhìn xuống thấy cảnh đó trong lòng có chút chua xót, anh nhẹ nhàng cúi đầu rồi thở dài, siết chặt dây cương lao con ngựa thật nhanh về phía trước.

Hạ Ân Khanh nhìn thầy Tôn Thần Hy như vậy không kiềm lòng muốn an ủi. Nhưng cô làm gì có tư cách cơ chứ, Hạ Ân Khanh nhìn bóng lưng cô độc của Tôn Thần Hy rồi nhìn xuống đằng sau mình, đáy mắt có chút bi thương. Hành động của Hạ Ân Khanh lại không qua mắt được Thẩm Nhược Hàn, anh lắc đầu cười khổ. Tình cảm anh trao cho cô mấy năm nay chỉ dừng ở mức anh em, nhưng sao anh không thể buông bỏ được mà chuyển nó thành tình thâm cơ chứ. Mỗi lần cô giới thiệu anh là anh kết nghĩa của cô, trong lòng anh đau biết bao nhiêu.

Tôn Quân Ngôn và Nam Cung Nhạc Linh từ từ một tay nắm dây cương, một tay cầm chặt tay đối phương đi trên bãi cỏ mênh mông.

Nam Cung Nhạc Linh nhìn nét bối rối ẩn ẩn hiện hiện trên mặt Tôn Quân Ngôn thì có chút mắc cười, lại nhìn bàn tay to lớn đang cứng đơ của hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn ngượng ngùng quả là vui nhộn, cô không ngờ người như hắn là lại nhát gái như vậy. Gái mới nắm tay đã ngượng ngùng quay chỗ khác. Cái thân ảnh cao to lịch lãm của hắn rất rất không hợp với bộ dáng ngượng ngùng lúc này. Nam Cung Nhạc Linh tật lưỡi mấy cái.

Đáng yêu phết, làm tiểu thụ chắc không ai để ý đây nhỉ.

Nam Cung Nhạc Linh vừa thoáng qua với cái suy nghĩ đen tối lập tức tủm tỉm cười. Cô nhớ lúc tham gia khóa học ở Nhật có gặp mấy anh chàng cao to, mang ba lô màu hồng, mang khuyên tai, cần điện thoại hình Kitty dơ lên cao sôi sôi rội rội cái đầu bảy màu lại như quả chôm chôm của mình. Lúc đó cô thường cúi đầu quay đi chỗ khác. Nhìn bộ dáng đó, biến thái, thật biến thái mà.

Tôn Quân Ngôn liếc mắt nhìn cô, hắn thật sự không hiểu cô đang nghĩ cái gì. Ánh mắt của hắn nhìn cô đầy sự đề phòng, biết đâu đời trai của hắn hôm nay sẽ bị cô hủy hoại không thương tiếc. Tôn Quân Ngôn rất chóng rút tay lại nhưng lại bất ngờ làm Nam Cung Nhạc Linh chau đảo trên lưng ngựa, nữa người choàng qua người hắn.

Tôn Quân Ngôn nhìn Nam Cung Nhạc Linh đang ở trong lòng mình thì không khỏi cau mày, mang cô qua bên ngựa mình.

"Cưỡi ngựa, quan trọng nhất phải trầm ổn. Đừng đùa nghịch như vậy." Hắn nhàn nhạt nói vào tai cô. 

Hơi thở của Tôn Quân Ngôn phảng phất vào tai cô, làm mặt cô đỏ bừng, vội cúi đầu lấy tay vuốt ve con ngựa.

Con bạch mã Valerie thấy cô không ngồi lên lưng mình nữa cũng ngoan ngoãn quay đầu đi về trang trại của nó. Con Chad nhìn con Valerie quay đi thì có vẻ tiếc nuối không thôi.

Tôn Quân Ngôn và Nam Cung Nhạc Linh cùng cưỡi một con ngựa từ từ đi về phía trước cười cười nói nói thì bốn người kia đang vất chân lên lưng ngựa chờ đợi theo phương châm "chờ đợi là hạnh phúc" nhưng lúc này trên mặt ai cũng "mất niềm tin". Có một đoạn đường mà hai người kia đi cả tiếng chưa tới, tốc độ còn thua cả rùa, chắc ngang ngửa với ốc sên.

"Anh hỏi em chuyện này nhé?" Tôn Quân Ngôn nắm chặt dây cương nhìn cô đang ở trong ngực mình thì có chút đắng đo.

"Anh hỏi đi?" Nam Cung Nhạc Linh nhìn hắn nghiêm túc như vậy, trong lòng đột nhiên lại hoang mang, tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài.

"Nếu như một ngày...em phát hiện người đã tông chết cha em không phải là em trai anh...thì sao?" Tôn Quân Ngôn ánh mắt lơ đãng nhìn về hướng khác nhưng tim hắn đang rất hồi hộp như mong đợi đáp án tốt đẹp từ cô.

Nam Cung Nhạc Linh cau mày, cô là người thông minh lại sống trong thương trường bao nhiêu năm làm sao không hiểu được dụng ý trong câu hỏi của hắn cơ chứ. Có phải chăng trong câu nói đã thầm nói lên hắn là hung thủ hay không? Nhưng năm đó rõ ràng là Tôn Thần Hy bước ra từ ghế lái mà, làm sao Tôn Quân Ngôn có thể ls hung thủ cơ chứ. Chắc cô quá đa nghi thôi.

"Cuộc đời này...vốn không có hai từ: Nếu như. Anh yên tâm, em sẽ không trả thù anh ấy đâu. Chúng em bây giờ là bạn." Nam Cung Nhạc Linh quay người lại ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng cho hắn một câu trả lời mà cô nghĩ là chính đáng.

Lúc ở trường đua ngựa, Tôn Thần Hy liều mạng cứu cô, lúc ở ngoại ô Tôn Quân Ngôn cũng liều mạng cứu cô. Từng cử chỉ quan tâm của hai anh em nhà họ Tôn đã giúp cô bỏ xuống hận thù. Huống hồ năm đó là cô ham chơi lao gia đường nếu không ba cô cũng sẽ không vì cứu cô mà chết. Đôi bên đều sai thì làm sao có thể đổ lỗi lên đầu nhau được đây.

Tôn Quân Ngôn thở dài rồi phi ngựa về phía trước. Xem ra đều hắn muốn nghe nhất đã nghe được rồi. Cô sẽ không trả thù em trai hắn, như vậy hắn đã vui lắm rồi.

Nhưng có đều hắn chưa biết, lúc hai người chưa gặp nhau cô đã dàn dựng lên cả trăm cái cạm bẫy để đưa Tôn Thần Hy và tập đoàn Tôn gia vào chỗ chết. Đến cả dự án hợp tác giữa hai tập đoàn cũng là một cái bẫy để thu mua Tôn gia nhưng sau khi biết hắn cô đã hoàn toàn hủy đi mọi kế hoạch. Kết quả là mẹ cô xém chút lên cơn đột quỵ.

"Thần Hy từ nhỏ rất cực khổ, từ nhỏ nó rất thích chơi đàn, ước mơ của nó là trở thành một nhạc trưởng có một dàn dàn nhạc và nhóm hợp ca riêng. Nhưng sau tai nạn năm đó, báo chí liên tiếp đưa tin, mạng xã hội liên tiếp cập nhật những người không biết sự tình chỉ tin vào báo chí liên tục tập trung ở cổng nhà anh và công ty sỉ vả, chữi bới, lăng nhục thậm chí là ném đá vào nhà anh, mẹ và ba anh chạy khắp nơi dùng mọi quyền lực để phong tỏa tin tức nhưng vô ích. Thần Hy ở lại nước được một năm thì không chịu được áp lực mẹ anh phải đưa nó về Anh nhưng cũng chỉ có một kết quả là vô ích." Giọng Tôn Quân Ngôn trầm trầm ổn ổn nhưng lại đầy bi thương.

Nam Cung Nhạc Linh nghe anh nói, ở một góc nào đó cô cũng hình dung ra được năm đó một đứa trẻ mới sáu tuổi phải đối mặt như thế nào. Nếu là cô không chừng đã tìm đến cái chết. Giờ phút này, cô thật sự hâm mộ sự kiên cường của Tôn Thần Hy càng thấy được miệng lưỡi của giới truyền thông thật đáng sợ. Bọn họ giết người không cần đến súng đạn, dao giết mà bằng nét chữ. Từng nét chữ họ viết ra có thể nâng cao một con người cũng có thể giết chết một con người.

"Như em biết mẹ anh là người phụ nữ không bình thường, bà ấy là quý tộc Anh lại có bản lĩnh trên thương trường nên vụ việc của Thần Hy vốn chỉ ở trong nước nhưng do lai lịch của mẹ anh quá lớn thông tin nhanh chóng lan rộng trên toàn cầu. Đến nhiều năm dù Thần Hy đi học ở đâu cũng bị bạn bè xa lánh, đến năm cấp ba bọn anh bắt đầu mở trường học chỉ chọn những học sinh có cốt cách, xây dựng ký túc xá để tạo cho Thần Hy một cảm giác như bao họ sinh khác. Đến những năm đại học ở Harvard tuy cũng có lời nói ra nói vào nhưng bọn họ đều sợ thế lực của ông ngoại nuôi anh nên cũng im lặng bớt." Tôn Quân Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp.

Nam Cung Nhạc Linh nhìn hắn, cô không ngờ sự việc lại tồi tệ đến như vậy. Tôn Thần Hy vượt qua được quả không phải tầm thường.

Nhìn khuôn mặt hắn Nam Cung Nhạc Linh thật sự đã hình dung được. Năm đó rất đáng sợ với nhà họ Tôn, khiến cho Tôn Thần Hy bỏ luôn cả ước mơ của mình cũng chỉ là mấy tên phóng viên. Nhưng đó lại là một vết thương không bao giờ lành được, nó cứ đau mà rỉ máu mãi giống như cô vĩnh viễn không quên được ba mình vì mình mà chết.

Tôn Quân Ngôn nhẹ vuốt tóc.

Thấy hai người họ đi tới, Hạ Ân Khanh cau mày nhìn đồng hồ. Lúc ở bãi cỏ là ba giờ chiều, bây giờ là bốn giờ. Trong khi đoạn đường chỉ có 500km. Tốc độ gì vậy chả biết.

Nhưng nhìn một hồi cô liền phát hiện hai người chỉ cưỡi có một con ngựa. Liền hiểu ra vấn đề nan giải này.

"Hai người có hẹn hò hay tâm sự mỏng cũng nên nói với chúng tôi một tiếng. Đừng bắt chúng tôi chờ đợi có được không?" Cô nhanh chóng phàn nàn nhưng giọng điệu toàn dùng để trêu chọc Nam Cung Nhạc Linh.

Nam Cung Nhạc Linh lườm Hạ Ân Khanh một cái rồi rụt đầu vào ngực Tôn Quân Ngôn, mặt trở nên đỏ bừng.

"Em không định xuống ngựa sao?" Tôn Quân Ngôn ngồi trên lưng ngựa liền muốn trêu chọc khiến mặt cô càng đỏ hơn.

Đúng là một cô bé hay ngượng mà nhưng dễ thương phết.

Nam Cung Nhạc Linh bất ngờ, vội đẩy hắn ra. Chết tiệt! Cô hiền quá nên ai cũng muốn ức hiếp cô.

Hạ Ân Khanh về nhà tớ sẽ cho tiểu Bạch dạy dỗ cậu.

Nam Cung Nhạc Linh thầm nghĩ rồi hé hé môi cười. Nghĩ đến cảnh tiểu Bạch chạy vòng vòng hù Hạ Ân Khanh muốn đột quỵ thì cô vui không thể tả.

Nhưng hiện giờ tình thế của cô rất huy cấp, vì nghĩ đến việc trả thù mà quên tình cảnh hiện giờ. Bởi vì đẩy Tôn Quân Ngôn ra quá bất ngờ nên cô liền chao đảo trên yên ngựa xém chút rơi xuống đất nhưng rất may Tôn Quân Ngôn đã ôm lấy cô lại.

Có đều tư thế này rất ái muội. Cô mở to mắt nhìn hắn, hai tay còn quàng qua cổ hắn, còn hắn lại ôm lấy eo cô, con Chad nhẹ nhàng cùi đầu giống như là đang ngượng ngùng thay chủ nhân nó.

Mọi người đang nhìn cảnh đó thì không khỏi che miệng cười, trừ Tôn Thần Hy. Bộ dạng Tôn Thần Hy có chút ảm đạm rồi bước chầm chậm vào trong. Hạ Ân Khanh lại nhìn theo rồi thở dài.

Tôn Quân Ngôn nhẹ nhàng quay người, động tác nhanh nhẹn mang cả cô và hắn phi xuống khỏi lưng ngựa như đang trong phim cổ trang.

Hắn nhìn theo bóng lưng của em trai trong lòng có chút buồn bã. Có vẻ cô không biết nhưng hắn lại có thể biết, Tôn Thần Hy yêu cô thật rồi.

Để Nam Cung Nhạc Linh xuống anh cũng xoay người vào trong, không còn bộ dàng trêu đùa lúc nãy nữa. Nhìn bóng lưng cao lớn của Tôn Quân Ngôn không hiểu sao trái tim cô lại nhảy lên liên hồi, cảm giác giống như là bị mất mát cái gì đó. Rất khó thở và vô cùng khó chịu. Nó kéo theo cả tâm trạng của cô.

Cao Hải Phong đang cho con ngựa thân yêu của mình ăn cỏ nhưng mọi chuyện xảy ra đều lọt vào tầm mắt anh. Cao Hải Phong nở nụ cười nữa miệng, trong ánh mắt như đang toan tính đều gì đó. Đợi mọi người đi vào hết con ngựa cũng ăn hết cỏ trong tay anh, anh mới xoa xoa đầu nó rồi đứng dậy đi vào trong.

Đồ gốm ở tỉnh X thường là đồ gốm cổ điển được làm từ đất sét hoặc sình có nhiều mùn cũng giống như ở những nơi khác nhưng điểm đặc trưng ở đây là những đồ vật trang trí ở bên trong. Những món đồ gốm xa xưa như bát, đĩa, bình hoa rất phong phú, đa dạng. Chúng đều có xuất thân từ những nhân vật làm gốm nổi tiếng xưa như Thomas. Phần lớn đều có xuất thân từ hoàng gia Anh nơi đã từng tạo ra những món đồ gốm tinh xảo nhất.

Hạ Ân Khanh nhìn những món đồ gốm được trưng bày thì mắt sáng cả lên, đối với một người yêu nghệ thuật thì đây quả là một tuyệt tác. Trong khi đó mọi người chỉ lơ đãng nhìn xung quanh. Nhìn mãi mới thấy một người phụ nữ từ bên trong một gian phòng đi ra.

"Các cháu có cần bác giúp gì không?" Người phụ nữ trung niên, tóc ngắn, bộ dáng của người phụ nữ Châu Âu đặt trưng hiện ra trước mắt mọi người.

"Dạ. Chúng cháu đi tham quan thôi ạ." Tôn Thần Hy nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy được. Ta là Samantha, cần gì các cháu cứ gọi, ta đang nung gốm ở phía sau." Bà Samantha vui vẻ nói. Từ ngày một nhân vật cao trong làng gốm chuyển đến đây định cư như bà thì rất ít người đến ghé thăm nên bà rất hiếu khách. Với lại nhìn những người vừa bước vào này từ bên ngoài đã biết không phải hạn tầm thường có mấy cái đồ gốm này, lẽ nào lại ăn cắp.

" Bác cứ đi làm việc của mình đi ạ." Thẩm Nhược Hàn nhanh nhẩu trả lời.

Bà Samantha mỉm cười một cái rồi xoay người vào trong, trước khi xoay đi còn để lại cho sáu người một câu.

"Các cháu có muốn làm gốm không?"

Tất nhiên là muốn rồi.

Hạ Ân Khanh ôm chầm lấy bà Samantha vui sướng không thôi. Thường thì những nơi tại gia thế này rất ít cho khách tự đụng tay vào làm, nhưng hôm nay có dịp. Tất nhiên là vui rồi.

Năm người còn lại chỉ thở dài chiều theo cô. Đối với việc làm gốm phải tập trung, điềm đạm và cò lòng nhẫn nại nhưng đòi với con người lanh chanh, cà lơ phất phơ như Hạ Ân Khanh với Thẩm Nhược Hàn thì việc đó vô cùng khó.

Bàn xoay cừ xoay vòng vòng mãi, còn cục đất sét trong tay Hạ Ân Khanh vĩnh viễn cũng chỉ là cục đất sét. Còn Thẩm Nhược Hàn từ lúc bắt đầu đã chịu thua, không thể nào biến nó thành cái bình được.

"Xong rồi." Bỗng một tiếng hò reo vang lên.

Hạ Ân Khanh cùng Thẩm Nhược Hàn nhìn về phía mới hét lên đó. Là Nam Cung Nhạc Linh.

Hạ Ân Khanh làm bộ mặt sùng bái chạy đi về phía cô để xem cô đã làm được cái gì. Nhưng khi nhìn thấy vậy đó, Hạ Ân Khanh liền thu lại ánh mắt sùng bái thay vào ánh mắt tò mò.

Bởi vì vậy Nam Cung Nhạc Linh làm không phải cái ly hay cái bình gì đó mà là một cái một hình hộp đứng. Nói thẳng ra là một cái lồng sắt.

Thẩm Nhược Hàn chau mày. Muốn nhốt ai trong đó sao?

"Tiểu Linh à, em không có cái ý tưởng nào để làm sao?" Thẩm Nhược Hàn bộ dáng cà lơ phất phơ để tay lên vai Nam Cung Nhạc Linh ánh mắt nhìn cái lồng sắt khó hiểu.

Nam Cung Nhạc Linh cau mày, cô nghĩ mình đã quá sáng tạo rồi đấy chứ.

Tôn Quân Ngôn lúc này cũng đã làm xong, hắn nhẹ nhàng nhìn qua vật cô làm. Xém chút hắn rớt quai hàm.

Hai người thật không hẹn mà gặp, cùng nhau làm có một thứ. Mà thứ đó chả hay ho gì. Tôn Quân Ngôn nhẹ nhàng đưa vật mình mới làm cho bà Samantha nói nhỏ vào tai bà gì đó rồi đi lại phía cô.

"Anh không làm sao?" Nam Cung Nhạc Linh thấy hắn đi lại liền tò mò hỏi. Cô rất muốn biết hắn đã làm vật gì nhưng cô lại nhận được lời nói dửng dưng của hắn.

"Có làm nhưng hư rồi."

Nam Cung Nhạc Linh cau mày, rõ ràng lúc ấy đã thấy anh làm xong rồi mà nhưng tại hai thân ảnh phiền phức này che đi nên cô không biết là vật gì.

Bà Samantha sau khi cất xong món đồ của Tôn Quân Ngôn liền đi ra. Bà lại phải trợn to mắt nhìn cái vật đang ở trên bàn, lại là chiếc lồng sắt. Hai người này, tại sao lại quái như vậy chứ.

"Hai tên kia vẫn còn làm sao?" Hạ Ân Khanh chỉ vào Tôn Thần Hy và Cao Hải Phong.

Hai người đó đang tập trung để tạo ra một cái bình. Quả nhiên khả năng tập trung rất tốt. Từng đường nét của chiếc bình rất tỉ mỉ được tạo nên trong bàn tay khéo léo của hai người.

Bà Samantha nhìn về hai người. Quả nhiên rất có năng khiếu, khả năng tập trung rất tốt.

"Hai người đó quả thật rất có năng khiếu." Bà Samantha vui vẻ khen ngợi.

Nhưng vừa dứt câu, Tôn Thần Hy liền buông lỏng chiếc bình đang xoay trên bàn xoay còn mạnh tay đập cho nó nhẹp xuống, không nói không rằng liền bước ra ngoài. Bộ dáng có vẻ rất tức giận.

Nhìn thái độ vừa rồi của Tôn Thần Hy quả là khác thường. Tuy thường ngày Tôn Thần Hy có vẻ bất cần nhưng đâu phải là người vô lễ như vầy.

"Bà nói gì sai sao?" Bà Samantha quay sang bốn người hỏi bằng giọng ngạc nhiên vô cùng.

Bốn người thở dài. Ai mà biết cơ chứ? 

"Không phải đâu ạ." Tôn Quân Ngôn vội lên tiếng. Đối với đứa em này hắn cũng bó tay chịu chối.

Ba người còn lại gật đầu đồng tình.

"A!Xong rồi." Bỗng một tiếng hét vang lên làm năm người giật mình muốn nhảy dựng lên.

Ai cũng đang suy nghĩ về chuyện Tôn Thần Hy bây giờ lại bị hù như vầy, tất cả đều muốn yếu tim.

Năm người đưa mắt về phía tiếng la đó rồi cau mày.

Chẳng lẽ nãy giờ tên đó không biết đang xảy ra chuyện gì sao?

Nam Cung Nhạc Linh cùng Hạ Ân Khanh nhìn nhau, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Còn Tôn Quân Ngôn và Thẩm Nhược Hàn đã quá quen với chuyện này. Cao Hải Phong từ nhỏ tới lớn một khi tập trung vào cái gì đều không hề quan tâm đến xung quanh.

"Làm gì mọi người nhìn em ghê vậy?" Cao Hải Phong hồn nhiên, vô tội hỏi.

Thẩm Nhược Hàn quàng tay qua vai Cao Hải Phong rồi nhìn xuống tác phẩm của Cao Hải Phong.

Là hai cái ly-ly cặp. Tên nhóc này để ý đến ai rồi sao?

"Này, em định tặng chiếc ly đó cho ai vậy?" Thẩm Nhược Hàn chỉ vào chiếc ly hỏi.

Cao Hải Phong cười hì hì. 

"Không tặng cho ai cả, là của riêng em."

Hạ Ân Khanh bất giác nhíu mày. Quả nhiên là tên ích kỷ.

Nam Cung Nhạc Linh che miệng cười. Bạn cô đang ghen tỵ thì phải.

Sau ngày làm gốm đó, mọi người ở lại trang trại rong chơi. Tỉnh X hầu như đều nằm trong phạm vi quản lý của Tôn gia nên đi đến đâu cũng có người chào đón nhưng đa phần mọi người đều tập trung ở trang trại phụ mọi người cho ngựa ăn, chăn cừu, nuôi gia súc,...còn trồng trọt nữa. Được quy về cuộc sống điền viên hầu như ai cũng vui vẻ.

Quan hệ tuy vẫn căng thẳng nhưng chỉ là Tôn Thần Hy không chịu hòa hợp với Cao Hải Phong nên mới vậy thôi chứ còn lại thì tốt.

Đêm tối, Tôn Thần Hy ngồi trên ghế ngoài vười, đèn trong sân mập mờ nên không nhìn rõ được nét mặt của anh. Nhưng nhìn dáng vẻ anh, thật sự đang rất ưu tư, rất phiền muộn.

Ba ngày nay, anh luôn chứng kiến Nam Cung Nhạc Linh quấn quýt lấy anh trai mình Tôn Quân Ngôn. Lòng anh khó chịu kinh khủng nhưng anh sẽ không tranh giành với anh trai mình, chỉ đành mang tình yên này nén xuống thật sâu. Cố gắng không quan tâm cô, không để ánh mắt mình trên người cô như anh không thể.

Điếu thuốc trên tay anh cũng dần dần tàn đi nhưng anh không hề bận tâm tới.

"Uống không?" Hạ Ân Khanh từ bên trong đi lại, trên tay cầm hai ly rượu vang trắng.

Tôn Thần Hy nhận lấy ly rượu vang từ trong tay Hạ Ân Khanh, uống một ngụm nhỏ rềi nhích sang một bên cho cô ngồi xuống.

Rượu vang trắng có màu vàng rơm chùm với ánh đèn mờ ảo trong sân nên không thể đoán được gì hoài lòng phiền muộn. Màu rượu rất đẹp nhưng nhìn nó vào giây phút này anh thấy thật khó chịu.

"Tại sao không đến bên cạnh Nhạc Linh bảo anh yêu cậu ấy? Như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều ấy." Hạ Ân Khanh nhàn nhạt nói. Nhưng từng lời nói giống như cô đang lấy dao đâm chính mình.

Hạ Ân Khanh nhấp một ngụm nhỏ rượu. Nếu cô nói cô thích anh thì sao? Anh có từ chối cô không? Hay tránh xa cô vì cô là vị hôn thê của Cao Hải Phong? Thích một người không thích mình quả nhiên khó chịu, cô thường tình không uống rượu, đúng hơn là không biết uống nhưng hôm nay cũng phải tìm đến rượu. Bởi vì lòng cô rất khó chịu, khó chịu chết đi được.

Bây giờ cô đã biết rượu cũng giống như tình. Khi chưa thử thì rất muốn nhưng thử rồi sẽ hối hận.

"Tôi không thể." Tôn Thần Hy tiếp một ngụm rượu lớn. Trong lời nói đầy bất lực. Anh có cả một hậu cung mĩ nữ vậy tại sao anh chỉ yêu có mỗi Nam Cung Nhạc Linh cơ chứ?

"Vì anh trai anh sao?" Hạ Ân Khanh nở nụ cười nhạt nhìn thẳng vào anh.

"Anh đúng là hèn nhát, cả tình yêu của mình cũng không dám theo đuổi."

Tôn Thần Hy nhếcg môi cười. Hạ Ân Khanh nói đúng, anh hèn nhát. Nhưng giữa tình yêu và tình thân, anh chọn tình thân. Huống hồ người cô ấy yêu là anh trai anh. Anh không có quyền xen vào.

"Anh biết không, tôi cũng như anh, thích một chàng trai ngay từ lần thứ ba gặp mặt nhưng chàng trai đó không yêu tôi mà yêu bạn tốt của tôi." Hạ Ân Khanh nhàn nhạt ngước mặt lên trời nhìn ánh trăng, nhưng ai biết cô đang cố không để nước mắt rơi ra kia chứ.

Người ta bảo:

Lần thứ nhất gặp nhau là ngẫu nhiên 

Lần thứ hai gặp nhau là tất nhiên 

Lần thứ ba gặp nhau là định mệnh 

Định mệnh của Hạ Ân Khanh cô là như vầy sao? Hôn phu thì không yêu. Còn người con yêu lại yêu bạn thân cô. Một vòng lẩn quẩn có muốn cũng không thoát ra được.

"Vậy cô đã làm gì?" Tôn Thần Hy tiếp tục nhấp nháp ly rượu. Anh không hề biết người cô nói là mình.

"Tôi...chỉ đứng sau nhìn người đó."Hạ Ân Khanh lại cho mình nụ cười tự giễu.

"Yêu không nhất thiết phải có được trái tim người mình yêu, mà là nhìn người mình yêu hạnh phúc. " 

Chết tiệt! Bây giờ cô thấy mình thật cao cả, dâng hiến cả người mình yêu cơ đấy. Mặc dù biết người đó cũng không hơn gì hoàn cảnh của mình bao nhiêu.

"Trời hơi lạnh, anh vào sớm một chút coi chừng bị cảm. Tôi vào trước đây." Hạ Ân Khanh vội đứng lên xoay người đi vào trong. 

Tôn Thần Hy nhìn theo bóng dáng cao từ từ khuất dần, tại sao anh thấy cô đang cố chạy cơ chứ.

Mà đúng thật, cô đang chạy, nước mắt rơi lả tả trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Em sao vậy?" Thẩm Nhược Hàn từ trên cầu thang đi xuống thấy cô chạy lên không khỏi nhíu mày nhìn ra cửa rồi nở nụ cười khổ. Quả nhiên thời gian bốn năm theo đuổi bên cạnh chăm sóc cô từng chút một không bằng mấy tháng của em trai anh. Mấy ngày ở trung tuy anh hay đùa, cà lơ phất phơ nhưng không phải anh không để ý đến xung quanh. Anh nhìn rõ sự bất lực của cô khi nhìn thấy ánh mắt của Tôn Thần Hy cứ dán vào Nam Cung Nhạc Linh. Thật sự mấy ngày nay anh đã nhận ra, đối với Hạ Ân Khanh anh chỉ là anh trai, không hơn không kém.

Thẩm Nhược Hàn cung tay lại đấm mạnh vào tường một cái thật mạnh rồi bước lên phòng Hạ Ân Khanh.

Cốc, cốc...

Thẩm Nhược Hàn không ngừng gõ cửa.

"Em mở cửa đi, là anh...Nhược Hàn đây."

"Ân Ân, mở cửa cho anh."

Thẩm Nhược Hàn đứng bên ngoài không ngừng gõ cửa nhưng vô ích. Anh hiện tại rất muốn phá cửa nhưng lại sợ làm cô giận nên chỉ dám đứng bên ngoài. Biết Ân Ân của anh đang khóc đó, nhưng anh bất lực rồi.

Chợt nhớ đến cái gì đó, anh vội chạy ra phòng mình lao thẳng ra ban công. Ban công của cô và anh nằm sát nhau lên anh nhanh chóng bay sang.

"Chân dài tiện thật." Thẩm Nhược Hàn thầm nói nhỏ.

Đứng bên ngoài ban công phòng Hạ Ân Khanh anh nhẹ nhàng thở dài khi nghe tiếng cô thủ thỉ trong chăn khóc.

"Gió thổi mưa hóa thành hoa

Thời gian trôi cũng không đuổi kịp bạch mã

Những lời mông mơ thời thanh xuân viết trên tay cậu

Liệu có còn vẹn nguyên như trước?"

Thẩm Nhược Hàn nhẹ nhàng cất lên tiếng hát của mình. Bài Time Boils The Rain(Thời gian chử vũ) qua tiếng hát của anh nhẹ nhàng bay vào phòng như nói rõ lòng anh, nói rõ lòng cô.

Thẩm Nhược Hàn đứng đó nhìn cô, đến khi cô vì quá mệt mỏi mà thiếp đi mới quay trở lại phòng mình.