Vợ Tổng Tài Bá Đạo

Chương 35: Ân Ái




Đèn màu đỏ trên cửa đã báo hiệu cho ca phẫu thuật đã kết thúc. Giáo sư Rain Davil bước ra trên khuôn mặt có chứa cả vui sướng và hân hoan. Ông đã lui về trường dạy nhiều năm như vậy nhưng không ngờ lại trở về làm phẩu thuật cho con gái của học trò ông.

"Thầy Rain! Mia không sao chứ ạ?" Ký Bình chạy lại hỏi nhưng nhìn vào khuôn mặt của giáo sư Rain Davil cô đã nắm chắc được đáp án.

"Con đã biết đáp án rồi thì sao phải hỏi ta. Thầy của con ra tay chẳng lẽ thất bại được sao?" Giáo sư Rain Davil cười cười giọng điệu tỏ ra trách móc. Nhưng kỳ thật ông rất vui vì học trò của ông lại tìm đến cần ông giúp như vầy, đặt biệt là Ký Bình - học trò tâm đắc nhất của ông.

Ký Bình chỉ biết cười gượng cho qua, trước mặt người thầy này cô càng tỏ ra tôn trọng.

"Chắc thầy đã mệt, để con cho người đưa thầy về nghĩ ngơi." Ký Bình biết mình sẽ không được yên nếu cứ đứng nói chuyện với giáo sư Rain Davil thế này. Ông ấy rất thường"móc" cô.

"Thôi. Ta phải về Mĩ gấp. Bên đấy còn rất nhiều chuyện đợi ta về giải quyết." Giáo sư Rain vỗ nhẹ vào vai cô "Ở lại chăm sóc con bé cho cẩn thận và nhớ bảo trọng." Theo thói quen của người Mỹ, giáo sư Rain Davil ôm cô một cái coi như lời tạm biệt.

Mọi người ở đó chừng kiến điều có thể biết giáo sư Rain Davil rất thương và cực kỳ tâm đắc Ký Bình.

Sau khi tiễn giáo sư Rain Davil một đoạn, Ký Bình mới từ bên ngoài bước vào. Cô rất muốn nhìn thấy Mia nhưng cô không ngờ mình vừa tới đã thấy một bóng dáng đang ở ngoài cửa kính nhìn vào. Vì phải kiểm tra và làm một số trị liệu nên người nhà tạm thời không thể gặp nên Tôn Hạo chỉ đứng bên ngoài nhìn vào.

"Anh chưa về sao?" Ký Bình vẫn thấy Tôn Hạo đứng đấy liền bước lại hỏi, cô thật chẳng thể hiểu nổi con người thần thần bí bí này, lúc nào cũng thích làm theo ý mình. Nhưng đều cô nghi ngờ nhất là tại sao từ khi về Tôn Hạo luôn đối xử dịu dàng với cô.

Trong suốt những ngày qua từng cử chỉ nhỏ nhặt quan tâm của Tôn Hạo đối với cô, cô không nói ra nhưng đều thu hết vào trong tầm mắt.

"Chưa. Anh định đợi khi con bé tĩnh rồi về." Tôn Hạo vẫn nhìn vào bên trong phòng bệnh qua lớp cửa kính.

"Chắc sáng mai con bé mới tĩnh." Ký Bình cũng bắt chước Tôn Hạo nhìn vào bên trong ước chừng thời gian Mia tĩnh.

"Vậy chúng ta đi ăn chút gì đi. Chắc em cũng đói rồi nhỉ." Tôn Hạo nhìn cô ước chừng là vậy. Vì ngày hôm qua đến giờ cô cũng có ăn tí gì vào bụng đâu. Tôn Hạo cũng phát hiện cô gầy hơn lúc trước. Tuy lúc trước anh không để ý đến cô nhưng anh có thể cảm nhận qua được bằng những lúc hai người"làm tình".

"Em chưa đói." Ký Bình vẫn muốn ở lại nhìn Mia.

Tôn Hạo bất lực thở dài kèm lắc đầu, anh thật bó tay trước con người cứng đầu này. Mà anh cũng chẳng biết cô có phải là "yêu quái" hay không? Ai nhìn ăn uống hai ngày liền mà vẫn bảo mình không đói chứ.

Tôn Hạo chỉ đành nhấc cô lên khỏi mặt đất, bế thẳng cô ra xe trước ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ của mọi người. Các y tá, bác sĩ nam có mặt bệnh viện đều khóc ròng, không ngời ý chung nhân của họ đã có chồng. Các ý tá bác sĩ nữ người thì ghen tỵ người thì ngượng mộ, khen bọn họ đẹp đôi, hết lời.

Ký Bình bắt đầu công cuộc dãy dụa trên tay của Tôn Hạo. Nhưng cô đâu biết cô càng dãy dựa thì Tôn Hạo càng thích thú, trong người cũng dần dần nóng lên.

"Em mà không chịu ngừng lại. Tôi dám chắc, tôi sẽ cho bọn họ thấy cảnh xuân tại đây." Tôn Hạo ghé vào tai cô nói một câu. Khuôn mặt quỷ dị kèm theo giọng nói hết sức mập mờ.

Ký Bình cũng cười một nụ cười hết sức dị thường. Ánh mắt thách thức nhìn Tôn Hạo, dù sao cô cũng đã gần 27tuổi đầu, đâu còn thời "trẻ trâu" không biết suy nghĩ, mà cô cũng đâu phải lần đầu bị Tôn Hạo coi là dụng cụ làm ấm giường. Bây giờ có "làm" ở đâu cô cũng chả sợ, những thứ đó đối với cô không quan trọng, nhưng"làm" ở đây rồi để xem anh còn mặt mũi nào ra đường.

"Anh cứ việc, nếu như không muốn ra đường nữa." Ánh mắt thách thức, giọng điệu chăm chọc của cô càng đốt lên ngọn lửa trong người Tôn Hạo, anh không biết đã bao lâu mình không phát dục, không hưởng thụ cảm giác phái lạc này nhưng bây giờ anh có thể biết được anh cần phát tiết.

Tôn Hạo bồng cô quay trở lại phòng làm việc của cô ở trên tầng 5 trong ánh mắt kì quái của mọi người và ánh mắt ghen tỵ từ đằng xa của Sở Minh Triệt và Vũ Thuần Trạch. Và ánh mắt ngưỡng mộ của Rose.

Sở Minh Triệt định tới thăm Mia thì thấy cảnh này, ánh mắt đau buồn nhìn cô và Tôn Hạo tình tứ. Nếu như anh và cô không phải là anh em cũng cha khác mẹ chắc anh cũng đã có đủ tư cách đến bên cô.

Còn Vũ Thuần Trạch anh đang ngồi trên xe lăng được Rose đẩy ra khỏi phòng thì gặp phải cảnh này, lúc nãy vì thấy ở trong phòng quá ngột ngạt nên đã nhờ Rose đưa mình ra ngoài nhưng lại không ngờ ra ngoài lại càng ngột ngạt hơn.

Hai bàn tay của Vũ Thuần Trạch đột nhiên siết chặt. Giờ phút này anh chẳng còn tâm trí gì để đi dạo cả.

"Tôi muốn trở lại phòng." Giọng nói cố kiềm nén tâm trạng nên có phần buồn bã.

Rose từ nãy giờ đứng quan sát cô cũng có thể thấy được cả hai người đàn ông này điều bị bạn cô "hốt hồn" rồi, chỉ có Ký Bình vẫn không nhận ra. Bạn cô đúng thật là ngốc, chuyện gì cũng giỏi chỉ có tình cảm là mù mờ không bao giờ rõ ràng được.

Trở lại với Ký Bình và Tôn Hạo, Tôn Hạo nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc của Ký Bình. Trong căn phòng có một bàn làm việc, một bộ ghế salon ở góc phòng và một cái giừơng nhỏ có rèm che xung quanh để khám cho bệnh nhân, nhưng bây giờ nó lại trở thành nơi lý tưởng để Tôn Hạo có thể"ăn" sạch cô.

Bây giờ Ký Bình thật sự biết được rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cô đúng là sai lầm mới đi thách thức con người trước mắt này.

Ký Bình trong lòng đang sôi sục những câu mắng chửi và rủa Tôn Hạo không ngờ. Cô cũng không ngờ Tôn Hạo lại có thê mặt dày đến mức này. Bây giờ anh không cần thể diện nhưng cô cần, trong phòng khám của từng bác sĩ đều có camera, và phòng lại không hề cách âm. Nếu như ai thấy cảnh hoan ái này cô thật sự không biết mình sẽ sống ra sao, cả đào hố tự chôn chắc cũng không yên được.

Tôn Hạo nhanh chóng đặt cô lên giường, từ từ tháo bỏ chiếc áo blu trắng của cô và quẳng sang một bên. Sau đó từ từ hôn lên trên khuôn mặt đang đỏ ửng của cô, từng cúc áo trên người cô cũng được cởi ra, bầu ngực căn tròn thoát ẩn thoát hiện trước mắt Tôn Hạo làm dục hỏa trên người anh càng bùng cháy dữ dội.

Thật thì lúc nãy anh cũng chỉ muốn đùa với cô nhưng không ngờ bây giờ lại không ngừng lại được.

Tôn Hạo nhanh chóng cởi bỏ từ chướng ngại vật trên người Ký Bình và trên người anh xuống. Vị tiểu đệ đó của anh đang không nhịn được nữa mà cương cứng lên sẵn sàng cho một cuộc suất chiến huy hoàng.

Tôn Hạo nhìn cô bằng ánh mắt khao khát như một con quỷ dữ đang chờ đợi miếng mồi ngon. Anh từ từ hôn lên khuôn mặt cô, từ từ đi xuống bầu ngực căng tròn của cô.

Ký Bình từ lâu đã bị anh đón lên ngọn lửa dục vọng, không còn kiếm chế được chính bản thân mình nữa rồi. Từng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng như lời kêu gọi tiếng vào của cô càng làm Tôn Hạo thêm vui sướng. Lúc trước khi làm tình cô lúc nào cũng cắn chặt răng chịu đựng một tiếng rên rỉ gay một tiếng cầu xin anh buông tha cũng không có.

Nhưng nhìn bộ dáng ủy mị, đáp lại anh của cô lúc này ở dưới thân anh càng làm anh thêm điên đảo. Có phải chăng trong sâu thẳm trái tim cô cũng đã có hình bóng của anh.

Bàn tay của Tôn Hạo không chịu yên phận từ từ rời xuống nơi tư mật của cô, từ từ trêu đùa.

Ký Bình thật sự không thể khống chế được lý trí của mình nữa. Cô muốn được thoát ra khỏi cảm giác này, cô muốn anh tiến vào.

"Cầu xin...tôi đi." Giọng Tôn Hạo có chút khàn khàn. Anh vẫn không ngừng hôn lên người cô, bàn tay cũng không ngừng trêu đùa nơi tư mật sớm đã trở nên ướt át của cô.

"Ưm...ưmm...Không...ưmm..bỏ ra....trong....trong phòng...có camera...ưmm." Ký Bình nằm dưới thân anh trong bộ dáng mê hoặc nhất, quỷ dị nhất. Nhưng khi nghe anh nói ý thức của cô cũng dần trở về, cô không thể làm chuyện như vậy ở đây được, anh không cần mặt mũi nhưng cô cần.

Tôn Hạo nhìn thấy bộ dạng đẩy anh ra như muốn anh đi vào của cô càng khiến tâm tình anh vui vẻ. Anh mặc kệ có camera hay không, hai người bây giờ là vợ chồng danh chính ngôn thuận vậy thì anh hoan ái với vợ mình thì có gì sai, bọn họ dám kết tội anh sao?

"Tôi mặc kệ...hôm nay em không cầu xin tôi đi vào...tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho em." Giọng khàn khàn của Tôn Hạo càng lúc càng mạnh mẽ. Những ngón tay chơi đùa với nơi từ mật của cô sớm đã ẩm ướt mà tiểu đệ đệ của anh cũng đã không nhịn được nữa.

"Xin...cho em...ưm...cho em." Giọng nói nỉ non đầy mị hoặc của cô từ từ phát ra cùng tiếng rên rỉ, thật sự thì cô đã không chịu đựng được nữa rồi. Cô cần được giải thoát.

"Như vậy mới ngoan." Tôn Hạo nở nụ cười khoái chí, tiến lên hôn lên khuôn mặt ửng hồng của cô. Vật nhỏ của anh cũng không tự chủ mà đâm thẳng vào nơi tư mật của cô.

Từ động tác của anh như khiêu khích sự kiên nhẫn của cô.

"Ưmm...nhanh...nhanh lên nữa...đi..." Ký Bình thật sự không thể nào chịu nổi những đòn khiêu khích của anh. Từ tiếng rên rỉ như tiếng nhạc du dưa bên tay Tôn Hạo.

"Nhanh như vậy mà đã không chịu nổi rồi sao? Em đúng là cường nữ mà." Tôn Hạo giọng điệu trêu chọc nhìn người con gái đang ở dưới thân mình.

Tôn Hạo nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của cô, vật nhỏ của anh liền tiến sâu vào hoa nguyệt của cô. Từ động tác mạnh bạo của anh càng làm tiếng rên rỉ không dứt của cô thêm mãnh liệt.

Không biết bao lâu và bao nhiêu lần cuộc hoan ái này mới chấm dứt nhưng Ký Bình biết một điều khi cô tĩnh lại đã là 3 giờ sáng.Cô đang nằm trên tay Tôn Hạo và tự đầu vào ngực anh, người cô bây giờ cả nhích cũng không nổi. Từ bộ phận trên cơ thể cô lúc này tưởng chừng như không còn là của chính mình nữa.