Vợ Tổng Tài Bá Đạo

Chương 17: Ghen




Buổi chiều Ký Bình có về nhà, nhưng chỉ một lát rồi lại đến bệnh viện. Ông bà Tôn thấy cô bận rộn như vậy cũng không làm khó dễ gì, dù sao con dâu mình cũng làm một công việc "cao cả" mà.

Cô mãi lo khám cho bệnh nhân lại lây hoây với đống hồ sơ bệnh án mà quên mất việc ăn tối.

Khoảng 10 giờ tối, đang ngồi xem hồ sơ bệnh án thì bụng kêu"ọc ọc".

Ký Bình xoa xoa bụng rồi nhìn đồng hồ trong tay mình, đã 10 giờ tối. Cô thở dài, lo làm việc mà quên cả ăn uống, lúc sáng chỉ uống có một ly sữa ở nhà rồi đến tập đoàn, buổi trưa mãi lo nói chuyện với Vũ Thuần Trạch cũng chỉ có một ít cà phê vào bụng còn buổi chiều thì khỏi nói vừa tới bệnh viện cô liền đi khám cho từng bệnh nhân. Vậy là nguyên một ngày cô không có một hột cơm bỏ bụng.

Đang định xem cho xong tờ bệnh án này nữa cô sẽ gọi điện cho Dương Khải Sâm mang thứ ăn nhanh tới thì có một hộp sữa ở trước mặt cô. Ký Bình liền thắc mắc không biết là ai? Liền ngước lên nhìn, thì ra là anh chàng viện trưởng trẻ của cô đây mà.

"Bác sĩ Joy cô chưa về sao?" Viện trưởng thấy cô ở lại khuya liền hỏi.

"Tôi còn rất nhiều bệnh án cần phải xem qua." Cô vẫn chăm chú vào tờ bệnh án trước mặt.

"Uống đi. Tôi mua cho cô đấy." Viện trưởng thấy cô không thèm để ý đến hộp sữa trước mặt liền cầm lên đưa trước mặt cô.

Ký Bình buông tờ bệnh án xuống, nhìn vào hộp sữa trước mặt, bụng tiếp tục kêu"ọc ọc". Ký Bình ái ngại nhìn anh chàng viện trưởng.

"Xem ra cô chưa ăn tối. Vậy chúng ta đi ăn thôi. Lát quay lại xem tiếp cũng được." Viện trưởng nhìn cô cười cười, bỏ hộp sữa xuống bàn, không để cô kịp từ chối, lấy áo khoác và túi xách trên ghế cho cô, sau đó kéo tay cô đi ra ngoài.

"Viện trưởng, tôi tự đi được." Ký Bình bị kéo đi thì mặt tối sầm lại, bực tức nhìn anh chàng viện trưởng trước mặt.

"Tôi họ Sở, tên là Minh Triệt. Sau này cô có thể gọi tôi là Minh Triệt hoặc bác sĩ Sở." Viện trưởng buông tay cô ra nhìn cô.

"Tôi có hỏi tên anh sao?" Ký Bình nhìn anh chàng viện trưởng nghi ngoặc. Ánh mắt chắc chứa sự bực bội sao vụ việc bị lôi đi vừa rồi.

Viện trưởng mặt tối sầm lại, đúng là không nói lại được với cô. Vốn anh có ý tốt, e dè trong mắt cô nó chỉ là một câu nói lãng xẹt, không liên quan.

"Chúng ta đi ăn thôi." Viện trưởng nói xong sau đó quay đi lấy xe.

Màn đứng nói chuyện trước cửa bệnh viện vừa rồi đã tình cờ rơi vào mắt Tôn Hạo.

Lúc anh đang làm việc ở tập đoàn thì mẹ anh điện bảo tối sợ cô không dám về nên kêu anh đến xem thế nào. Không ngờ vừa cho xe vào lề anh đã thấy được cái cảnh nắm tay chằng chằng chít chít này.

-Xem ra mẹ anh đã quá xem thường cô con dâu này rồi. Cô ta còn lên cả xe của một thằng đàn ông khác thì sợ tối cái khỉ gì.-

Tôn Hạo bỏ lại nụ cười khinh bỉ sau đó từ từ cho xe lăn bánh, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại có một cảm giác mất mát, khó chịu.

Tôn Hạo không về nhà mà đến thẳng bar, cảm giác bực bội, khó chịu này anh không biết là gì, nhưng anh cần giải tỏ nó.

Tôn Hạo vừa đến bar liền gọi cho Thẩm Thiếu Bạch em họ của mình và hai người bạn thân Diệp Bảo và Trương Phong.

"Dạo này sao rồi? Cô vợ của cậu ngon chứ?" Diệp Bảo vời bước vào thấy Tôn Hạo ngồi một góc uống gần hết chai rượu liền trêu chọc.

"Em thấy chị dâu rất ngon nữa là đằng khác. Khuôn mặt đẹp, thân hình quyến rũ tuyệt vời thế cơ mà." Thẩm Thiếu Bạch nuốt nước miếng không đứng đắn nói.

"Ngon cái khỉ gì. Cô ta cứ như khúc gỗ." Tôn Hạo uống một ngụm rượu lớn.

"Mấy người thật là. Hạo có chuyện gì sao?" Trương Phong bước tới vỗ vai Tôn Hạo. Chắc trong ba người, Trương Phong là người hiểu anh nhất.

"Không có chuyện gì. Hôm nay tôi hơi chán. Ngồi xuống uống với tôi đi." Tôn Hạo vừa nói vừa đưa ly rượu lên miệng uống.

"Được. Uống nào. Hôm nay anh em ta không say không về." Diệp Bảo ngồi xuống, ra hiệu cho nhân viên lấy thêm rượu.